Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 47




Mạc Lâm vừa thẹn vừa giận, lần đầu tiên lấy uy phong của di thái thái cho Hạ Sính về nhà sớm, hôm nay không cần dạy học. Y quyết định đem số vàng Trương Văn Dã cho mình ra ngoài phung phí xem như một cách trả thù, nhưng cũng không biết đang trả thù ai nữa.

Y lấy ra bộ đồ cũ trước kia hay mặc, nhét mấy thỏi vàng vào ngực rồi một mình ra khỏi phủ.

Không hiểu sao hôm nay trong phủ vắng vẻ khác thường, đám người hầu không làm việc mà ngồi hoặc đứng ở góc hành lang xì xào bàn tán.

Mạc Lâm có quyền nhắc nhở nhưng lại sợ bọn họ giễu cợt mình ỷ sủng mà kiêu. Y biết trong lòng đám người hầu này mình là kẻ tiểu nhân chỉ biết leo lên giường, ngày thường ngoại trừ Tiểu Lâu thì chẳng người hầu nào chịu hầu hạ y.

Vì vậy không cần phải tự chuốc phiền phức.

Y tránh xa chỗ đông người rồi lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa sau.

Đến khi xem nhà giao tiền xong, y tựa như bừng tỉnh sau cơn mơ. Y nhìn chìa khoá và giấy tờ nhà trong tay cùng với ngôi nhà nhỏ có khoảng sân rộng trước mặt, đôi mắt bất giác ngấn lệ.

Mạc Lâm lặn lội nửa ngày đường mới đến một thôn nhỏ ở ngoại ô. Vừa thấy ngôi nhà này đã hết sức ưng ý.

Chủ nhà là một đôi vợ chồng già, con trai buôn bán trên tỉnh có tiền nên muốn đón họ lên ở chung. Nhưng hai vợ chồng không nỡ bỏ lại nhà cũ mà nhất định phải thấy nó được bán cho chủ khác mới chịu đi. Giờ Mạc Lâm đã trả tiền xong, xe ngựa đón hai vợ chồng già cũng vừa tới, chỉ còn mình Mạc Lâm đứng thẫn thờ giữa khoảng sân trống rỗng.

Trở về lại mang thai rồi sinh con, sau đó y có thể hưởng thụ cuộc sống một mình. Trồng thêm mấy giàn nho rồi mua vài thứ vặt vãnh, cuộc đời thật đẹp biết bao.

Nhưng y vẫn chưa quên mình là di thái thái Trương gia, thấy trời đã tối, y vội vàng thuê xe ngựa trở về. Khi về Trương gia đã là đêm khuya, đến giờ đi ngủ nhưng cửa hông lại mở rộng, Mạc Lâm nghi hoặc đóng cửa rồi đi vào. Trương Văn Dã vẫn chưa về, trong sân vẫn im ắng quạnh quẽ như lúc y ra cửa.

Nhưng vào phòng mới phát hiện khác thường.

Trong phòng ngủ như bị trộm ghé qua, đồ cổ bình hoa đáng giá đều bị lấy đi, bàn trang điểm bị lật tung, hộp trang sức trước đó Trương Văn Dã tặng y cũng trống rỗng.

Mạc Lâm vội vàng lao tới tủ quần áo, khóa đã bị cạy, hai cái hộp chứa vàng đều mở ra, bên trong rỗng tuếch.

Y ra ngoài xem từng phòng, nửa bóng người cũng không thấy.

Toàn bộ Trương gia đã biến thành nhà hoang.

Chuyện gì thế này? Chỉ mới một ngày mà sao Trương phủ lại biến thành như vậy?

Mạc Lâm đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, y quay đầu lại thì trông thấy một cái đầu lấp ló.

"Ai đó?"

Người ngoài cửa rụt lại, nghe giọng y thì đột nhiên chạy tới.

Nhờ ánh trăng, Mạc Lâm nhận ra Tiểu Lâu với bộ dạng hết sức chật vật. Tiểu Lâu nhào vào lòng y khóc nức nở.

"Tiểu Lâu, trong phủ xảy ra chuyện gì? Người đâu hết rồi, còn có......" Y muốn hỏi vàng thỏi ở đâu nhưng lại nghĩ Tiểu Lâu không biết trong hộp có thứ gì, sợ nàng hoảng hốt nên đành im bặt.

Tiểu Lâu lau nước mắt rồi thút thít nói: "Tiểu phu nhân, rốt cuộc tìm được ngài rồi...... Chuyện dài dòng lắm, chỗ này rất nguy hiểm, trước tiên chúng ta tới chỗ khác đi đã. Em còn một thứ phải đưa cho ngài......"

Mạc Lâm vội vàng trở về lấy mấy bộ đồ. Những bộ chất liệu tốt trước kia Trương Văn Dã mua cho y cũng bị vơ vét sạch, nếu không phải y còn giữ lại đống quần áo cũ chẳng ai thèm lấy thì giờ thật sự đã hết đồ mặc.

Tiểu Lâu vừa dẫn y đến cổng chính thì nghe thấy tiếng người vọng lại từ bên ngoài. Hai người vội vã tìm bụi cỏ trốn vào, ngoài cửa đi tới hai ba nam nhân mặc binh phục, vừa nhìn Đông ngó Tây vừa tán gẫu.

"Di thái thái mới qua cửa Trương gia này sao còn chưa về nữa, đã chờ bao lâu rồi, chẳng lẽ không cần lão gia nhà mình nữa sao?"

"Chẳng qua là dùng thủ đoạn hèn hạ vào cửa thôi, đương gia xảy ra chuyện, nghe tin nhất định đã chạy xa rồi, lấy đâu ra nhiều người trọng tình trọng nghĩa thế chứ?"

"Ha, trời có mắt thật, Trương Văn Dã còn xin tôi cho y một đường sống, ai ngờ người ta không nói hai lời đã chạy mất rồi......"

"Thôi chờ thêm lát nữa đi, bắt y sớm một chút rồi tranh thủ về giao nộp để còn ngủ nữa chứ......"

Mạc Lâm quay sang nhìn Tiểu Lâu, ghì chặt tay nàng đến mức khớp xương trắng bệch.

Y muốn hỏi Trương Văn Dã đã xảy ra chuyện gì, những người này tới đây làm gì? Nhưng lại sợ bị mấy binh lính kia phát hiện nên đành thôi.

Những người kia lại ra khỏi cổng, Tiểu Lâu vội vàng kéo y chạy ra cửa hông, nhưng ngoài cửa hông cũng có người canh gác, hình như vừa thay ca.

Hai người đang cuống quýt không biết làm thế nào thì trên tường có người gọi khẽ.

"Tới đây!"

Mạc Lâm ngẩng đầu lên, Hạ Sính đang bám vào gờ tường vẫy tay với họ.