Đẻ Mướn - A Đồ Mỹ

Chương 40




Mạc Lâm cảm thấy mình phát sốt rồi. Đầu y choáng váng, toàn thân toát mồ hôi lạnh đầm đìa, cánh tay khoác trên người Trương Văn Dã run nhè nhẹ.

Y muốn ngủ tiếp nhưng hôm nay còn phải kính trà cho đại thái thái, đây là việc di thái thái nhất định phải làm.

Trương Văn Dã vẫn nhắm mắt chau mày như đang chìm trong ác mộng. Mạc Lâm đưa tay xoa xoa mi tâm cho hắn rồi lê thân thể đau nhức đi mặc đồ.

Mạc Lâm do dự hồi lâu rồi mở tủ lấy ra chiếc sườn xám màu sáng. Y cũng không muốn mặc thứ này nhưng lão gia đã nói sau khi vào cửa phải mặc hàng ngày, ngày đầu tiên nhất định không thể qua loa được.

Rón rén sửa soạn xong, Mạc Lâm đóng cửa đi ra ngoài. Vừa quay người liền trông thấy Tiểu Lâu mắt đỏ hoe đứng ở góc nhìn y.

"Sao rồi?" Mạc Lâm chậm chạp đi tới, sắc mặt hơi tái, y hỏi, "Khỏe hơn chưa?"

Tiểu Lâu mếu máo òa khóc.

"Huhuhu đều tại tiểu nhân không bảo vệ được ngài nên mặt tiểu phu nhân mới bị cứa......"

Mạc Lâm vốn đã nhức đầu dữ dội, nghe nàng khóc thì trong đầu như có tảng đá đang lăn lộn. Y miễn cưỡng đưa tay xoa đầu Tiểu Lâu, cố gắng giữ giọng bình thường: "Không sao, cũng đâu thể trách em, sau này em phải cẩn thận nhé, may mà Nguyệt thiếu gia chỉ dùng thuốc mê chứ nếu cầm dao......"

Tiểu Lâu nghe thấy từ "dao", nhìn vết thương trên mặt y lại càng khóc to hơn.

"Thôi đừng khóc nữa, dẫn tôi đến chỗ đại thái thái kính trà đi." Mạc Lâm xoa mũi chột dạ đi tới phía trước.

Tiểu Lâu cứ tưởng tâm trạng y không tốt nên khép nép đi theo sau yên lặng lau nước mắt.

Trước kia Mạc Lâm bị sốt đều ra ruộng bận rộn cả ngày, chỉ cần ra mồ hôi là khỏi ngay. Bây giờ không thể làm vậy nhưng y cảm thấy mình còn chịu được nên quyết tâm kiên trì đến cùng.

Nhưng y không biết nguyên nhân lần này phát sốt hoàn toàn khác trước kia, hơn nữa tinh dịch của Trương Văn Dã lưu lại trong hậu huyệt y vì sáng nay đi gấp nên chưa kịp rửa sạch, chờ đến cửa phòng Trương thái thái thì bước chân đã lảo đảo.

Trương thái thái đã ngồi chờ sẵn trong phòng, nàng mỉm cười nhấp một ngụm trà, không ngẩng đầu lên mà nhìn cuốn tiểu thuyết trong tay: "Tiểu di nương đến sớm thật."

Mạc Lâm đi vào phòng hành lễ rồi thấp giọng nói: "Phu nhân buổi sáng tốt lành."

Rốt cuộc Trương thái thái ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt từ mắt cá chân hướng lên trên, lướt qua chiếc sườn xám quái dị, cuối cùng rơi vào trên mặt y.

"Mặt em sao vậy?"

Chuyện Chu Nguyệt đột nhập chắc đã bị Trương Văn Dã giấu kín, ngoại trừ mấy gã đàn ông kéo y ra ngoài và đám sai vặt xem náo nhiệt thì chẳng còn ai biết, ngay cả Trương thái thái cũng không biết.

Mạc Lâm thấy nàng nhíu mày thì biết nàng kị ngày vui thấy máu nên vội nói: "Tiểu nhân...... Tiểu nhân hôm qua ngã trúng hòn đá nên bị trầy ạ."

Rõ ràng Trương thái thái không tin y, thấy y không muốn nói cũng chẳng hỏi thêm nữa mà cau mày nói: "Về rửa bằng nước đường đỏ để xua tan xúi quẩy đi, mấy ngày nay đừng để xảy ra sai sót gì."

Hai mắt Mạc Lâm mờ đi, cảm giác hơi thở mình nóng hổi. Y khom người vâng dạ.

Trương thái thái sai người đem hộp gỗ tới, bên trong vẫn là mười thỏi vàng.

"Nhận trước đi, chỗ này xem như đặt cọc, về hầu hạ lão gia nhiều vào, sinh con xong sẽ cho em thêm."

Mạc Lâm thụ sủng nhược kinh, vốn định từ chối nhưng dây cung nãy giờ ráng chống đỡ trong đầu đột nhiên đứt đoạn. Y thở hổn hển, hộp còn chưa kịp cầm mà hai chân đã mềm nhũn tê liệt ngã phịch xuống sàn.