Đã quen biết nửa tháng nên đương nhiên Hạ Sính biết Mạc Lâm là người thế nào, sao có thể để y tự hạ thấp mình như thế. Hắn cau mày bắt Mạc Lâm ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn: "Nói mê sảng gì đó! Nghe đồn Trương lão gia hoang dâm vô độ, ai cũng biết cậu bị ép buộc cả. Đừng tự bôi xấu mình, chúng ta đi ngay ngồi thẳng là được rồi......" Mạc Lâm đột nhiên òa khóc, nước mắt rơi lã chã, y thút thít nói: "Nhưng họ cũng đồn em quyến rũ lão gia, ai cũng tin......" Y đẩy tay Hạ Sính ra rồi nằm úp sấp lên bàn gào khóc: "Mọi người đều nói như vậy, riết rồi giả cũng thành thật! Bọn họ nói lão gia hoang dâm thì lão gia chính là hoang dâm. Bọn họ nói em lẳng lơ thì em chính là lẳng lơ! Phẩm hạnh em thấp kém, dâm đãng và lẳng lơ là một đôi trời sinh còn gì!" Tuy giọng y bị khuỷu tay cản trở nhưng vẫn không giấu được tủi thân và bi thương. Hạ Sính học hành nhiều năm, đâu đã học cách dỗ người, hắn giơ tay lên rồi buông xuống, muốn sờ lại thôi, cuối cùng thở dài: "Đừng khóc! Chỉ cần có người tin cậu thì cậu chính là người tốt! Tôi...... Tôi tin cậu!" Nói xong mặt mũi hắn đỏ lên, cực kỳ ngại ngùng. Hạ Sính đi lòng vòng, càng giấu càng lộ, móc đồng hồ bỏ túi ra xem: "À, tôi phải đi rồi, giờ học hôm nay kết thúc ở đây, ngày mai gặp lại!" Vừa dứt lời hắn liền xách túi chạy ra ngoài, ngay cả cửa cũng quên đóng. Mạc Lâm nằm sấp khóc rất lâu, thổi ra bong bóng nước mũi. Dù sao cũng không ai nhìn nên Mạc Lâm mặc kệ, nước mắt nhỏ xuống đất hiện ra vết nước. Dường như phát hiện ra niềm vui thú, y vừa khóc vừa xê dịch vị trí, dùng nước mắt vẽ ra hình mặt cười trên đất. "Hihi...... Hihi......" Mạc Lâm nhìn hình vẽ trên đất cười ngây ngô, hít mũi một cái rồi ngẩng đầu lên. "A, lão gia
....." Trương Văn Dã đứng trước mặt y, vì ngược sáng nên không thấy rõ biểu cảm. Mạc Lâm vội vàng giơ tay áo lau đi nước mắt nước mũi trên mặt rồi đứng dậy cung kính hỏi: "Lão gia tìm tiểu nhân có chuyện gì?" "Cổ họng đỡ chưa?" Trương Văn Dã ngồi xuống ghế của Hạ Sính rót chén trà. Cổ họng Mạc Lâm bị khàn rất lâu, khóe môi bị nứt cũng dần đóng vảy. Qua thời gian dài đã sớm khỏi hẳn, y vừa cúi đầu nhìn hình mặt cười dần khô đi vừa nói: "Lành rồi lão gia." Trương Văn Dã ừ một tiếng, dường như hắn không tìm thấy chủ đề gì để nói nên trầm mặc rất lâu, đến khi Mạc Lâm lúng túng chà xát đế giày lên sàn nhà mới nhìn tờ giấy trên bàn hỏi: "Biết viết tên mình chưa?" Nói đến đây Mạc Lâm phấn khích hẳn lên, y cầm bút máy hút mực rồi viết xuống hai chữ "Mạc Lâm" trên giấy, sau đó nâng lên cho lão gia xem. "Mặc dù còn thua xa chữ của Hạ tiên sinh nhưng Hạ tiên sinh khen tiểu nhân viết đẹp lắm." Mạc Lâm khẽ mỉm cười, tỏ ý lấy lòng nói tiếp, "Lão gia, ngài cũng viết đi, chắc chữ lão gia rất đẹp." Trương Văn Dã đứng dậy, không cầm bút máy trong tay y mà lấy một cây bút lông từ trên giá bút xuống. Hắn đổ thêm chút nước vào nghiên mực rồi lấy thỏi mực đưa cho Mạc Lâm: "Em mài đi." Mạc Lâm chưa từng chạm qua thứ này, y tò mò mài hai lần, phát hiện nước trong nghiên mực trở nên đen thẫm thì hào hứng mài không dừng được. Trương Văn Dã ngồi vào chỗ y chấm mực viết xuống hai chữ "Văn Dã" trên giấy, nét bút đẫm mực, nét chữ cứng cáp. Hắn nín thở chờ tiểu phu nhân bên cạnh khen ngợi nhưng chờ mãi mà chẳng nghe gì, ngước mắt lên mới thấy tiểu phu nhân mài mực đến nghiện, mực nước trong nghiên mực thậm chí còn sủi bọt. "Được rồi được rồi, dừng lại đi." Trương Văn Dã đè tay y, đau lòng nhìn nghiên mực và thỏi mực kia. Mạc Lâm thấy chữ trên giấy thì thán phục xuýt xoa một tiếng, hai mắt sáng rực Không chỉ có chữ đẹp mà tên cũng rất hay. Mạc Lâm hỏi: "Lão gia, Văn Dã nghĩa là gì ạ?" Y không được đi học nên không biết nhiều. Trương Văn Dã nói: "Văn minh và dã man. Lương tiên sinh từng nói người văn minh tự do nhất, người dã man cũng tự do nhất, tự do như nhau, mà điểm khác biệt giữa văn minh và dã man...... Thôi, tôi không nói nữa, em tỉnh táo một chút." Hai mắt Mạc Lâm nhìn đăm đăm, y ngượng ngùng gãi đầu, cảm thấy cái gì mình nghe không hiểu chính là lợi hại nhất. Y cảm thán: "Cha lão gia đặt tên thật lợi hại, cái này mà cũng nghĩ ra." Hơi thở Trương Văn Dã trì trệ, biểu cảm lại đột ngột thay đổi, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm Mạc Lâm: "Tên này do tôi tự đặt, chẳng liên quan gì đến lão ta cả." "Dạ?" Mạc Lâm nhận ra hình như mình lại nói sai nên sợ hãi lui ra sau một bước. Trương Văn Dã nhếch môi đứng dậy đi quanh phòng, nhẫn nhịn nửa ngày đột nhiên mắng một câu không bằng heo chó. Thấy lão gia càng lúc càng nóng nảy, thậm chí còn định cầm bình sứ ném xuống đất, Mạc Lâm vội chạy tới ôm hắn từ phía sau, dịu giọng trấn an: "Lão gia...... Không sao hết không sao hết...... Chúng ta bình tĩnh lại nào...... bình tĩnh lại...... Á!" Trương Văn Dã quay người nhấc bổng y rồi đi tới ném lên giường, đưa tay giật bung nút áo.