Đế Mộng

Chương 69




Đế Mộng

Chương 69 <code> Hậu vá trời </code> Đời sau có một vị tri giả thức vĩ đại của người phương bắc, trong một cuốn sách để đời chỉ nói về Trời vỏn vẹn có mấy câu:

"Trời có nói gì đâu?

Mà bốn mùa vẫn đổi thay, vạn vật đều không ngừng sinh diệt

Trời có nói gì đâu?

Mà ngày đêm hết đến rồi đi"

Vì lúc này Trời đã quá cao và đất đã quá dày. Dưới thiên hạ không còn ai đủ đầy linh căn và pháp lực để giao du với Thiên giới

Thế mới nể phục cái công đức bao la của Nữ Oa thần nữ kiến tạo

Trong 7 năm trời làm việc "công quả" cho Địa cầu nàng chỉ nhận được sự yêu thương và ca ngợi từ lão tổ già Lộc Đà, còn vị phu quân hờ Lộc Tục không có đến một lời ngọt ngào động viên an ủi

Sự "phủ phàng đến mức bẽ bàng" này làm đọc giả thật sự thắc mắc, chẳng lẽ con người Lộc Tục lại tệ bạc đến mức cạn lời thư thế ư!?

Chắc chắn phải có điều gì đó rất là hệ trọng hút vị thiếu gia Lộc Tục vào mà không thể nhả anh chàng này ra để nói với Nữ Oa một câu cho phải đạo, dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa

Đầu tiên là chuyện mẫu thân chàng, Thánh Mẫu La Sát Thủy Thúy đạo tiên đã tự quyên sinh nguyên linh chân tu để vẹn nghĩa tàu khan với nhị thúc Sùng Khanh hậu tổ Lạc Yên Tử. Đó là một mất mát và là cú sốc tinh thần không hề nhỏ đối với Lộc Tục.

Lý ra sau khi ngài giáo chủ Thạch Tôn bị "cắt vai diễn lớn" vì lý do sức khỏe, người được kỳ vọng nhiều nhất để gánh vác trọng trách này chính là Lộc Tục. Nhưng giữa lúc tình hình rối bời như canh hẹ, đột ngột Tam Diêu Kiêu Thánh và Sùng Khanh Lạc Yên Tử xuất hiện như từ dưới đất chui lên. Họ phân tích tình hình rất là sát với thực tế:

"Xét về linh lực và tu vi thì lão tổ Lộc Đà có thể cán đáng trọng trách, nhưng ngài ấy vẫn còn quá yếu sau khi thọ thương Cổ Thúy Tinh công. Lộc Tục tuy có Hồng Bàng Thiên Lang Kinh trợ lực nhưng linh lực chưa đủ mạnh để chịu đựng trường kỳ trong 3 tháng vá trời. Xin mọi người hãy đặt sự tin tưởng vào Sùng Khanh Lạc Yên Tử"

Lộc Đà và Lộc Tục trợn tròn mắt ngạc nhiên, Hàn Phi Tuyết tiếp lời:

"Ta đang sở hữu một báu vật độc tôn có thể làm Sùng Khanh trở nên mạnh mẽ chí thượng phi phàm. Chính nó cũng đã góp phần tạo ra tai nạn kinh hoàng đang khiến mọi người phải khổ sở."

Hàn Phi Tuyết rút từ trong người ra viên ngọc Hoàn châu độc tôn. Ánh linh quang Vô Lượng pháp đầy quyền năng phát ra đã trấn an được tinh thần của mọi người. Tiêu Dao thần đạo chủ trịnh trọng trao báo vật cho Sùng Khanh, rồi kéo anh này ra chỗ vắng dặn dò:

"Trăm sự nhờ cả vào ngươi vậy! Khi xong việc hãy tìm một nơi bí mật mà cất giấu nó đi, được như vậy thì ngày sau đất này mới có Thánh nhân xuất hiện"

Lạc Yên Tử vẫn còn đung đưa thần thức chưa theo kịp dòng thời sự, Hàn Phi Tuyết chậm rãi nói ra:

"Phàm là kẻ trượng phu phải biết buông bỏ đúng lúc, viên ngọc quý này không thể tiếp tục tạo ra những công pháp phi giả ảo vọng tranh đoạt nữa. Dưới ánh sáng diệc độ Vô Lượng pháp, nó sẽ cho ra đời một Thánh nhân dẫn dắt bá tánh vào con đường tu hành kềm hãm bớt những dục tâm của người đương thời đầy mê chấp"

Đôi mắt Sùng Khanh Lạc Yên Tử sáng bừng như sao, anh đã nhận ra chân lý câu "kẻ trượng phu phải biết buông bỏ đúng lúc". Không còn vướng bận việc dương gian, Lạc Yên Tử bước đi đội trời với một tâm thế làm một chuyến đi vào "cõi về" thật là hoành tráng

Quay sang Lộc Tục, Hàn Phi Tuyết nhẹ giọng:

"Ta có một bảo vật khác là Ô Long đan có thể làm đại thiếu gia Lộc Tùng hồi phục thần trí. Ô Long Thánh nữ Mạc Thu Kỳ sẽ đi về phương bắc cùng công tử một chuyến"

Lộc Tục nhíu mày:

"Ta ư!"

Hàn Phi Tuyết:

"Đúng vậy, chỉ có công tử mới thuyết phục được Thánh Mẫu La Sát cho Ô Long Thánh nữ chữa trị cho Lộc Tùng và khuyên nhủ người đi động viên tinh thần Sùng Khanh Lạc Yên Tử"

Lộc Tục sau một hồi đắn đo suy nghĩ đã quyết định đồng ý. Kỳ thực thì anh cũng rất nhớ mẫu thân và anh cả Lộc Tùng, nhưng công việc thì cứ tự nhiên ùn ùn kéo đến, nên không có dịp đi thăm

Giờ thì mọi thứ ở đây đã có gia gia và lão gia gia lo liệu, nên giờ Lộc Tục không thể bỏ lỡ cơ hội cứu chữa cho đại ca

Ô Long Thánh nữ vội vàng theo Lộc Tục chuẩn bị lên phương bắc, Man Dung Ngư Thánh và Hàn Phi Tuyết thoáng một cái đã biến mất một cách vô cùng bí ẩn

Nhìn lối hành xử đầy khoa học và có phần bí ẩn, chắc chắn là Tiêu Dao thần chủ Hàn Phi Tuyết đã bị Xàm Đạo Ru Tâm của Cuội Đế Mộng dẫn dắt

Kẻ nguy hiểm nhất Vũ Trụ giới thò bàn tay của mình ra khắp nơi mà không cần thiết phải xuất hiện.

Anh dường như đã dự báo trước được sự "ra đi tìm sự thủy chung "của hai vợ chồng đạo chủ Thủy Thúy đạo tiên, nên xui Hàn Phi Tuyết đưa Ô Long Thánh nữ lên phương bắc mong "vá lại" một phần mất mát tinh thần cho Viêm Đế (Bàng Cổ Lệnh sư)

Cuội Đế Mộng cũng biết trước đạo tu học của nhân thế sẽ tàn lụi theo thời gian. Anh đã sắp xếp cho Hoàn châu độc tôn ngủ yên trên Yên Tử sơn để chờ Thánh nhân xuất thế