Đệ Luyến

Chương 6: Trừng phạt




Tôn Kê đặt Tôn Bách ngồi kế bên tay lái phụ, chui vào trong xe quyết định đi.

Nhìn khí thế hùng hổ, em trai nghiêm mặt căng thẳng, Tôn Bách lo lắng không dám mở miệng. Có điều xe càng đi càng xa, dần dần tiến vào vùng núi, đây không phải phương hướng nhà anh mở, tuy rằng không lo lắng em trai sẽ giết chết mình, nhưng vẫn là không nhịn được mở miệng: “Em là muốn đi đâu?”

“Anh câm miệng cho em!”

Tôn Bách sợ đến không dám mở miệng nữa rồi.

Tôn Bách nhìn gương mặt nam tính của em trai, thầm nghĩ: Từ lúc nào em trai vẫn quấn vòng quanh lấy mình em trai nói gì nghe nấy cũng đã trưởng thành, trong lòng mình em ấy vẫn là em trai không lớn lên kia.

Lái xe gần nửa giờ, dừng lại ở một căn phòng nhỏ ở nội thành, Tôn Kê ôm anh xuống xe, đi đến một căn phòng không chút do dự ném anh ở trên mặt đất lạnh lẽo.

Gian nhà sắp xếp rất đơn giản chỉ một cái giường lớn, một cái giường rất đặc thù (1) --, cả cái giường đều là sắt, chân giường vùi sâu vào trong đất, trên giường có rất nhiều gông xiềng. Toàn bộ gian phòng giống như một nhà tù, lẽ nào thật sự em trai định còng anh cả đời đều ở trên giường.

(1) Đặc thù: Nét riêng biệt làm cho sự vật này khác với sự vật cùng loại khác.


Tôn Kê lấy ra một con dao găm từ trong túi, ngồi xổm người xuống cắt quần áo trên người anh.

“Kê, em làm gì vậy? Em không nên như vậy với anh.” Tôn Bách nhìn quần áo trên người mình biến thành từng mảnh, không lý do sinh ra một loại hoảng sợ, kêu lên sợ hãi.

“Không muốn đối xử với anh như vậy? Vậy anh đối với em làm sao? Đánh ngất em xỉu, sau đó bản thân chạy trốn lại còn đi ra tìm đàn bà, em thế này chưa để cho anh thỏa mãn dục vọng sao?”

“Kê, đánh ngất em là anh không tốt. Nhưng mà...” Kiêu ngạo làm cho Tôn Bách không được cúi đầu, nuốt xuống lời nói xin tha thứ.

“Biết sai nên đoàng hoàng chấp nhận bị trừng phạt, trừng phạt sẽ không quá đau chỉ là hơi đau mà thôi.” Không để ý đến Tôn Bách cầu xin tha thứ, nhanh chóng cắt nát từng cái quần áo của anh thành từng mảnh, vứt trong góc tối gian nhà, chỉ để lại một cái quần lót. Ôm anh đến giường sắt, tứ chi, eo đều cố định lại.

Tôn Kê vỗ vỗ anh, nói rằng: “Bách, trước tiên anh ở chỗ này chờ một lúc. Chờ anh hết thuốc mê, thì chấp nhận hình phạt của em.”

Nói xong đi ra khỏi phòng.
Thời tiết không lạnh, nhưng là cả người trần truồng nằm ở trên giường, Tôn Bách vẫn cảm thấy rùng mình nhè nhẹ. Không nhịn được lạnh lẽo, thân thể bắt đầu run rẩy lên, run rẩy khiến anh dần cảm giác tứ chi mình của mình lại là của mình, dùng sức nhúc nhích một chút, xiềng xích rất vững chắc không mảy may động đậy. Trong khi chờ đợi, thời gian trôi qua.

Chỉ chốc lát, một dáng vẻ bác sĩ đàn ông trung niên đẩy một bộ xe và Tôn Kê bước vào.

Chỉ thấy bác sĩ kia nói rằng: “Cậu xác định muốn làm như thế? Không tiêm thuốc mê sẽ rất đau, hơn nữa kịch liệt giãy dụa sẽ làm cho vết thương không thể khép lại dễ dàng, ngộ nhỡ bị nhiễm sẽ không tốt. Nhớ kỹ làm rồi thì không lấy xuống được.”

Vết thương? Thuốc mê? Tôn Bách không biết em trai muốn làm cái gì, chỉ có thể mở miệng hỏi: “Kê, em muốn cái gì với anh?”

“Không có gì, đợi lát nữa giúp anh thử trang sức, đánh một vài cái trang sức xuyên qua. Như vậy thì cả đời anh đều thuộc về em.” Tôn Kê qua loa.

“Tôi không muốn!” Tôn Bách thét cao giọng lên từ chối.

“Bách, không muốn là cũng không được. Cái này là trừng phạt anh tội quá trớn, có điều nhịn một lúc sẽ qua rất nhanh.” Tôn Kê ra hiệu người đàn ông trung niên kia có thể bắt đầu.

“Kê, thả anh ra, anh là anh trai của em. Anh biết em yêu anh, dù sao cũng phải cho anh chút thời gian, anh đi tìm Vu Na là có nguyên nhân, em phải nghe anh giải thích! Anh cầu xin em đừng đối xử với anh như vậy.” Thân thể không thể di chuyển, Tôn Bách gửi gắm ngôn ngữ có thể đánh động em trai, biết em trai trừng phạt mình thì đối với phía dưới có bao nhiêu tổn thương, cũng không cần tôn nghiêm trong chốc lát.

“Bách, anh ồn ào như vậy làm sao bác sĩ làm dễ, đến cắn cái này.” Tôn Kê mạnh mẽ bóp miệng anh trai mình, nhét vào miệng anh một cái khăn lông, ở phía dưới đầu anh lót hai cái gối để anh có thể thấy rõ bác sĩ đang làm gì.


Bác sĩ kia cẩn thận khử trùng trước ngực Tôn Bách, bông vải rượu sát trùng chà xát một lần rồi lại một lần, dùng sức xoa nắn nụ hoa trước ngực, điểm cao dựng đứng, từ bên trong xe cầm lấy một kim tiêm to dùng trong trị liệu, dùng sức xuyên qua từ nụ hoa bên trái của anh, dù là như vậy cũng chỉ đi qua một nửa. Bác sĩ kia hít sâu một hơi đẩy kim tiêm vào, cuối cùng xuyên qua nụ hoa.

“Ô...” Tiếng kêu thảm thiết bị khăn mặt ngăn cản ở trong cổ họng, cả người Tôn Bách đau đổ mồ hôi, bất ngờ bắp thịt nổi lên từng cục, tứ chi lôi xiềng xích gắt gao, biểu hiện anh đang kiềm chế đau đớn lớn.

Đột nhiên bác sĩ để nhũ hoàn (2) vào một đầu kim tiêm bên trong động để sau rút ra nhanh chóng, cứ như vậy một nhũ hoàn đeo vào trên nụ hoa của Tôn Bách, máu tươi theo ngực lưu lại, bác sĩ kia lần thứ hai khử trùng xung quanh vết thương của anh, cồn xẹt qua vết thương đâm nhói vào lòng Tôn Bách. Nhũ hoàn lạnh lẽo ở ngực, mang theo nó thì anh mãi mãi là nô lệ của Tôn Kê, lẽ nào thật sự anh không có cách nào yêu người khác sao? Tôn Bách đau khổ nhắm mắt lại.

(2) Nhũ hoàn: Nhũ: Vú, hoàn: Viên bi - đồ sm, bạn đọc tự hiểu.

Cảm giác ngực phải cũng bắt đầu khử trùng, Tôn Bách biết cực hình vừa nãy phải tiếp nhận một lần nữa, không muốn nhìn lại quá trình máu tanh nữa, trong bóng tối lẳng lặng cảm nhận một quá trình, cảm giác mũi kim xuyên qua nụ hoa đau đớn kịch liệt, lần này tâm của anh đã chết với anh mà nói không có gì khác nhau.