Không có ai dám đến nơi này của Khương Hoài Ưu quấy rầy Đế Long, bao gồm cả bộ hạ cũ Tề Quốc đang ở Hà Nguyệt Cốc.
Đế Long cũng không muốn đi nơi nào, thứ nhất là 5000 tấn linh thạch sắp được đưa lại đây, sức hút của 5000 tấn linh thạch rất lớn, cô luyến tiếc; vả lại chính là khó có thể được hưởng thụ phút giây không cần lo lắng hãi hùng này, thả lỏng mà không cần từng giây từng phút đề phòng. Đế Long khó được thảnh thơi lại cảm thấy có chút nhàm chán, lại dời tầm mắt dừng trên người Khương Hoài Ưu, hô lên: "Khương Hoài Ưu.".
Khương Hoài Ưu mở mắt ra nhìn Đế Long.
Đế Long nói: “Tôi không thích nhận ân tình của người khác.”
Khương Hoài Ưu nói: “Em giúp tôi phá vỡ phong ấn hành tinh này thì không nợ tôi gì cả.”
Đế Long nở nụ cười, nói: "Cô tính hay lắm. Đây là phong ấn Tiên Giới bày ra, tất nhiên là phong cái gì đó ở hành tinh này. Trong tình huống không biết phong ấn cái gì, cô cũng dám phá phong ấn?".
Khương Hoài Ưu ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nói: “Phong ấn hoàn toàn hành tinh này, cắt đứt con đường thành tiên của hết thảy sinh linh, có chút khó qua được."
Đế Long nhìn mắt Khương Hoài Ưu, tiếp tục nói: “Pháp trận phong ấn hành tinh này có tất cả 64 cây trụ pháp trận, mỗi trụ đều giấu trong một mảnh thế giới nhỏ ở hư không, mắt trận phong ấn là lõi hạch của hành tinh này. Hồi đó tôi tính ẩn vào lõi hạch của hành tinh này để hấp thụ năng lượng, kết quả là không vào được.”
Khương Hoài Ưu nghe vậy hơi ngoài ý muốn, hỏi: “Cả em cũng không vào được?” Đế Long có thể xuyên qua pháp trận phong ấn hành tinh này nhưng lại không vào được mắt trận? Chẳng lẽ nó vẫn nguyên vẹn?
Đế Long dùng sức mà gật đầu, nói: “Hơi thở nơi đó rất khủng bố, cách thật xa tôi vẫn có thể cảm thấy được bên ngoài có Tiên khí thuần khiết. Khi tôi tới gần lại dùng Thiên Nhãn nhìn, thì thấy trung tâm mắt trận là Ma khí dày đặc, Ma khí đậm đặc, rất là khiếp người. Tôi dám cá chắc rằng phong ấn bên trong là một vị Ma Thần.”
Khương Hoài Ưu hỏi: “Dùng cái gì đoán được?”
“Cô dương bất sinh, độc âm bất trưởng, từ xưa tiên và ma cùng song song tồn tại. Mà nơi này không phải Tiên Giới không có khả năng tồn tại Tiên khí, vậy Tiên khí chỉ có thể từ cực âm diễn sinh ra chính là Ma khí. Bên trong pháp trận chia làm hai tầng, một tầng là Tiên khí dày đặc, một tầng còn lại bên trong lõi hạch là dày đặc Ma khí. Điều này có nghĩa là phong ấn bên trong lõi hạch là một vị Ma Thần, Tiên khí bên ngoài sinh ra từ vị Ma Thần này.” Đế Long lại nói: “Chỉ là chưa chắc vị Ma Thần này còn sống, phong ấn đã lâu lắm rồi. Nếu Ma Thần còn sống, thì bây giờ hắn cũng phải thập phần suy yếu, không có khả năng tràn ra Ma khí dày đặc đủ để diễn sinh ra Tiên Khí. Bởi vì nhiều Ma khí chảy ra như vậy gây tổn hại rất lớn đối với hắn, một khi háo hết Ma khí chỉ có một đường chết. Cho dù là Thần cũng sẽ chết ở đó.”
(Cô dương bất sinh, cô âm bất trưởng: người xưa cho rằng dương sinh ở âm, âm sinh ở dương, dựa vào nhau mà phát triển. Nó cũng có nghĩa là âm dương là gốc của vạn vật, là đạo lý của khởi nguyên và xuyên suốt cho tới cuối cùng. Phàm là sự vật đều có hai mặt đối lập mâu thuẫn, nhưng cũng tương hỗ và nương tựa nhau mà duy trì.)
Khương Hoài Ưu nói: “Nếu hắn dựa vào hấp thu năng lượng của lõi hạch không chỉ không chết, ngược lại càng mạnh hơn thì sao?”.
“Vậy thì phong ấn này đã sớm phá, mà lõi hạch của hành tinh này chắc cũng sớm bị hắn hút sạch. Nếu lõi hạch rỗng, hành tinh này sao lại phồn thịnh như thế? Sợ là đã sớm chết héo!”.
Khương Hoài Ưu hỏi: “Tức là em suy đoán vị Ma Thần kia đã chết, những ma khí đó là sau khi hắn chết, từ thân thể hắn biến thành?”.
Đế Long gật đầu, nói: “Hẳn là vậy. Vị Ma Thần kia đã chết ở đó, thi thể của hắn hoá thành dày đặc Ma khí, mà ma khí dày đặc cực dễ diễn sinh ra ma vật khác. Nếu phá vỡ phong ấn thả những ma vật đó ra, không biết sẽ mang đến biến cố như thế nào cho hành tinh này.”.
Khương Hoài Ưu nói: “Không nên đoán bừa. Vậy sinh linh hành tinh này vẫn là không có hy vọng thành tiên?”.
Đế Long nói: “Pháp trận phong ấn có khe hở không phải sao? Cô từ khe hở lao ra thành tiên là được mà? Thành tiên xong lại trở về phá vỡ phong ấn giải quyết triệt để ma vật, chuyện dễ như trở bàn tay không phải hả? Cầu người không bằng cầu mình, theo tôi nghĩ đây là cách đơn giản nhất.”.
Khương Hoài Ưu trầm mặc. Nàng thấy Đế Long chưa từ bỏ ý định mà nhìn nàng, đành phải nói rõ nguyên do mình không rời đi hành tinh này độ kiếp thành tiên: “Nếu tôi độ kiếp thất bại, chết trên đường độ kiếp, lại có ai tới bảo vệ hành tinh này, lại có ai tới chế ngự Ma Tôn giải cứu sinh linh Tề Quốc đang chịu khổ?”.
Đế Long chớp chớp mắt nhìn Khương Hoài Ưu, hỏi: “Đối với cô mà nói bọn họ còn quan trọng hơn thành tiên hả?”.
Khương Hoài Ưu nói: “Tôi bước lên con đường tu hành không phải vì thành tiên, mà là vì Tề quốc. Tôi đi đến bây giờ, tu vi xem như là cực hạn của hành tinh này, vẫn không thể phục hồi lãnh thổ Tề Quốc đã bị ma hoá như cũ. Tôi không còn cách khác, chỉ có thành tiên mới có thể bước lên cảnh giới càng cao, có được năng lực càng mạnh có lẽ sẽ tìm được hy vọng.".
Đế Long đã hiểu. Khương Hoài Ưu là sợ sau khi độ phi tiên kiếp thất bại không ai có thể thay nàng bảo vệ bá tánh thiên hạ này. Độ phi tiên kiếp hiểm nguy muôn trùng, cửu tử nhất sinh, vượt qua thì thành tiên, nếu không vượt qua —— kết cục tốt nhất là chỉ còn lại một sợi tàn hồn suy yếu giống cô, nhưng bình thường kết quả vẫn là hồn tiêu phách tán, cả điểm cặn bã cũng không còn.
Chỉ có xuất hiện một người khác có thể bảo vệ bá tánh thiên hạ, Khương Hoài Ưu mới có thể an tâm đi độ phi tiên kiếp. Nếu không nàng thà rằng không bước ra một bước kia, không thành tiên, cũng muốn canh giữ nơi đây, tuyệt đối sẽ không để Ma Giới làm hại nhân giạn một lần nữa.
Đế Long nói: “Cô là ân nhân của tôi, là người duy nhất chịu bảo vệ tôi, Khương Hoài Ưu, chỉ cần tôi còn sống, sẽ có một ngày tôi giúp cô giải thoát.”
Khương Hoài Ưu lẳng lặng mà nhìn Đế Long, nói: “Con đường của em càng khó đi hơn của tôi, hiện tại nói có chút sớm quá.”
Đế Long im lặng. Cô hiểu ẩn ý trong lời nói của Khương Hoài Ưu: Muốn trả ơn, trước tiên cô ráng sống sót đi, mạnh lên rồi nói sau.
Cô đồng tình Khương Hoài Ưu, nhưng hiện tại cô còn không bằng Khương Hoài Ưu, còn phải nhờ Khương Hoài Ưu che chở cho. Đế Long trầm mặc, gào thầm trong lòng: Hơi không cẩn thận, chạy đi đồng tình người ta, kết quả lại phát hiện mình càng đáng thương hơn người ta.
****************************************
Khương Hoài Ưu bị Tu Tiên Giới tôn là Nữ Đế Nhân tộc, nàng không tự cho mình là Đế, cũng không xuất hiện trước mặt người khác, hành tung của nàng cực kỳ bí ẩn. Từ trước đến nay, người Tu Tiên Giới chỉ nghe giọng nàng hoặc thấy nàng ra tay diệt ma, không có bất cứ một người nào may mắn gặp mặt nàng.
Đối với Tu Tiên Giới, Khương Hoài Ưu là người bảo vệ bọn họ, nàng là người tu hành có tu vi tối cao một giới này, đứng ở vị trí đỉnh cao Tu Tiên Giới, là tín ngưỡng của bọn họ. Đi gặp nàng, không phải vì hỏi thăm pháp môn tu hành, không phải vì tìm kiếm Nữ Đế truyền pháp, chỉ vì yết kiến lễ bái, biểu đạt tôn kính và ngưỡng mộ đối với Nữ Đế. Đây là sự kiện trọng đại của Tu Tiên Giới.
Hai ngày sau.
Các môn phái Tu Tiên Giới tụ tập đông đúc chạy đến Hà Nguyệt Cốc đi yết kiến Nữ Đế Khương Hoài Ưu. Bất kể có phải đi giao linh thạch hay không, nghe nói Nữ Đế hiện thân, đều nhiệt tình chạy tới. Mấy chục vạn người tu tiên xếp hàng ngay ngắn, thanh thế to lớn vô cùng. Tuyệt đối không một ai nghĩ đến, sẽ có người ra tay ở sự kiện trọng đại này, càng không một ai nghĩ đến sẽ có người to gan lớn mật đoạt linh thạch của Nữ Đế Nhân Tộc.
Tuy Kiếm Tiên môn ở Trung Châu, nhưng lại giáp Nam Cương, nằm cạnh địa bàn Yêu tộc giống như hàng xóm sát vách.
Môn chủ Kiếm Tiên môn đi cùng với hơn mười vị bề trên trong môn mang theo 400 tấn linh thạch chạy tới Hà Nguyệt Cốc, đột nhiên nhìn thấy Yêu Thần Thanh Lam hàng xóm xuất hiện ở không trung.
Thanh Lam chưa nói lời nào liền vọt qua, nàng không có vận dụng bản mạng pháp bảo Cung Thần, cũng không để ý chưởng môn và hơn mười vị trưởng lão đi cùng, trực tiếp đánh ra mười mấy chưởng, đánh đến chưởng môn Kiếm Tiên hộc máu bay ngược ra ngoài. Trong nháy mắt, Thanh Lam xuất hiện trước mặt chưởng môn vươn tay nắm chặt hắn ta, sau đó nháy mắt bay ra nghìn km rơi xuống trước một ngọn núi dùng pháp thuật phong kín khí cơ xung quanh không cho Khương Hoài Ưu tìm được tung tích của nàng. Nàng vứt chưởng môn Kiếm Tiên trên mặt đất, nói: "Giao ra linh thạch, ta tha cho ngươi một con đường sống. Động tác nhanh lên, ta đang vội."
Chưởng môn Kiếm Tiên môn bị Thanh Lam đánh thành nửa tàn phế, lại bị Thanh Lam dùng pháp thuật khóa chặt, một chút pháp lực cũng không dùng được. Hắn té ngã trên mặt đất, miệng đầy máu tươi, trên chòm râu bạc phơ cũng đầy máu, tức giận cả người run run, phẫn nộ quát: "Yêu Thần, ngươi không sợ Nữ Đế giết đến Nam Cương diệt Yêu tộc sao?"
“Khương Hoài Ưu hả? Xùy, ta còn sợ nàng chắc? Có ngon ngươi liền đi mời nàng tới giết ta, cô nãi nãi chờ nàng đến đánh nhau đây. Thạch lão nhân, đừng nói nhảm nữa, nhanh giao ra linh thạch, cô nãi nãi không có thời gian, kéo dài thời gian đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Chưởng môn Thạch Tùng Tử tức giận nói: "Muốn ta giao ra linh thạch! Nằm mơ!".
Thanh Lam nghiêng đầu liếc mắt Thạch Tùng Tử một cái, nói: "Ngươi không giao? Không giao thì ta bắt giam ngươi? Đến lúc đó lại để Kiếm Tiên môn lấy 1000 tấn linh thạch tới chuộc người."
“Ngươi ——” Thạch Tùng Tử tức giận đan xen kinh sợ, mà "Phụt" một tiếng lại phun ra máu tươi, thiếu chút nữa đã ngất lịm. Để Yêu tộc bắt làm tù binh, còn để cho Tiên Kiếm môn dùng linh thạch đi chuộc hắn, về sau hắn không cần đứng ở Tu Tiên Giới, càng không cần làm chưởng môn nữa, mặt đều ném hết. Hắn biết rõ Thanh Lam nói được làm được, mà Tiên Kiếm môn và hắn đánh không nổi nàng. Hắn cắn răng một cái, móc ra gần 500 tấn linh thạch toàn bộ vứt trên đất, hét lớn một tiếng: "Cầm đi!" Cái đồ ôn thần! Vừa ra cửa gặp ngay Thanh Lam, đây là xui xẻo tám đời mới hết.
Thanh Lam cười cười, phất tay áo một cái, trực tiếp dùng trữ vật pháp bảo thu 500 tấn linh thạch, sau đó cười tủm tỉm mà nhìn Thạch Tùng Tử, nói: "Lão nhân, đừng tức giận như vậy, ông xem ông da nhăn nheo một đống, bắt ông về Yêu tộc cũng không thú vị mấy, muốn bắt cũng phải bắt người xinh đẹp trẻ tuổi một chút phải không?" Dứt câu, phát ra một tràng tiếng cười thanh thúy, hóa thành một ngọn gió xanh nghênh ngang đi mất.
Chỉ một nén nhang thời gian, Thanh Lam xuất hiện trước cổng lớn Thiên Nguyên Thánh, chặn đường Thánh chủ mới vừa bước ra “Cửa nhà”. Đồng dạng cũng là không nói một câu vô nghĩa, trực tiếp ra tay. Nàng "Ầm" một tiếng hiện ra pháp tướng chim xanh trực tiếp bao lại một vùng không trung Thiên Nguyên Thánh, chim màu băng tỏa ra quầng sáng lấp lánh bao trùm toàn bộ đoàn người Thiên Nguyên Thánh, đoàn người như hãm đầm lầy khó có thể nhúc nhích. Tiếp đó, Thanh Lam khởi động tay chân, công về hướng đoàn người.
Người Thiên Nguyên Thánh không hề đề phòng đột nhiên bị tập kích, nhanh chóng lấy ra pháp bảo ngăn cản, thình lình thấy người đánh úp bọn họ chính là Thanh Lam, đều lấy cả bản mạng pháp bảo chuẩn bị liều mạng.
Thanh Lam nhìn thấy bọn họ lấy ra pháp bảo, không nói hai lời, bàn tay vừa lật lấy ra Cung Thần cầm trong tay, nói: "Muốn so pháp bảo hả? Ta bồi tiếp các ngươi! Ta cũng không muốn nói nhảm với các ngươi, lần này ta tới tìm không phải muốn đánh nhau, cũng không phải vì công phạt Thiên Nguyên Thánh, giao ra 1000 tấn linh thạch các ngươi muốn tặng cho Khương Hoài Ưu." Mắt phượng nàng chớp một cái, nói: "Không muốn giao linh thạch cũng được, ta không ngại ở trước cửa nhà các ngươi vung tay đánh nhau, xem pháp trận hộ sơn của các ngươi có thể chịu được Cung Thần của ta hay không." Khóe miệng nàng ngậm tia cười lạnh khinh miệt, bọn hắn bị nàng vây trong Pháp Tướng, mọi nơi bị nàng áp chế, lại cho bọn hắn gấp mười lần chiến lực hiện tại cũng không đánh lại nàng, còn dám lấy pháp bảo ra múa.
Nếu không phải nàng sợ linh thạch chưa tới tay đã kinh động Khương Hoài Ưu, chọc nàng ta ra tay, nàng cũng cướp linh thạch thất bại. Nàng tuyệt đối sẽ đánh đám lão tặc này đến khi toàn thân không còn một cọng lông chứ không nói cái khác —— bản thân là tộc chim, nàng sâu sắc cảm thấy toàn thân không có lông mới là lớn nhất bi ai, bi kịch.
Thánh chủ Thiên Nguyên sắc mặt tái mét nhìn Thanh Lam, lạnh giọng hét lớn: "Yêu Thần, ngươi đừng khinh người quá đáng!".
Thanh Lam cười lạnh một tiếng, nói: “Ta khinh người quá đáng? Đại chiến thành Thiên Nguyên các ngươi giết bao nhiêu đại yêu của tộc ta? Ngươi muốn hôm nay ta tính sổ với ngươi sao?" Nàng nhìn thấy Thánh chủ nhìn bầu trời bên ngoài Pháp Tướng của nàng, nói: "Tưởng chờ Khương Hoài Ưu tới đây? Nếu nàng ra tay, ta vẫn có thể diệt ngươi!" Nàng cũng có chút sốt ruột, sợ Khương Hoài Ưu đột nhiên ra tay làm nàng cướp bóc thất bại.
Đừng nhìn ngày thường Khương Hoài Ưu luôn ngồi xổm ở cái xó nào quỷ không biết thần không hay. Nhưng đôi mắt kia cả ngày nhìn chằm chằm mỗi một góc hành tinh này, ngay cả trong rừng già núi sâu dưới nham thạch chui ra một con ma thú nhỏ đều có thể nhìn thấy, sau đó một cái tát bóp chết. Huống chi nàng còn nháo động tĩnh lớn như vậy?
Nếu Khương Hoài Ưu ra tay, nàng đừng mong lại cướp được cái gì, tám phần sẽ trực tiếp ra tay đánh nhau. Trước khi cướp được linh thạch, nàng không muốn ra tay.
Thánh chủ Thiên Nguyên tưac giận đến toàn thân phát run, hắn quát lạnh nói: "Được, được ngươi cái Yêu Thần! Khinh Thiên Nguyên Thánh của ta không có ai phải không?" Hắn quát lớn một tiếng, lấy ra pháp bảo giết về phía Thanh Lam, bị một vị Thái Thượng trưởng lão bên cạnh giữ chặt lại.
Thái Thượng trưởng lão nói: “Hiệp nhi, thực lực của chúng ta vô dụng giữ không được linh thạch, chúng ta sẽ tự thỉnh tội với Nữ Đế, việc này không đáng lấy tông môn cơ nghiệp ra mạo hiểm." Uy lực Cung Thần thật sự quá mạnh, nếu pháp trận bảo vệ gánh không được Cung Thần công kích, thì hôm nay Thiên Nguyên Thánh sẽ có thể bị hủy. Bọn họ không mạo hiểm nổi.
Thánh chủ Triệu Hiệp sao có thể không hiểu rõ ở đây đánh nhau với Yêu Thần thì Thiên Nguyên Thánh phải gánh vác nguy hiểm đến nhường nào! Nhưng để Yêu Thần ở ngay trước cửa nhà cướp đi linh thạch dùng để hiến cho Nữ Đế, vậy thể diện quăng chỗ nào! Về sau Thiên Nguyên Thánh lại mang cái gì mà đứng giữa Tu Tiên Giới? Chỉ là Thái Thượng trưởng lão nói đúng một câu, thực lực cách xa, gặp được Yêu Thần chặn đường cướp của, giữ không nổi linh thạch cũng là tình lý bên trong. Hắn muốn kéo dài thời gian chờ Nữ Đế ra tay, Thanh Lam nào phải người tốt? Nàng ra tay chưa bao giờ tay không mà về, nếu là cướp linh thạch không thành, chỉ sợ sẽ thật hạ đòn sát thủ với Thiên Nguyên Thánh. Thanh Lam là đang hướng Khương Hoài Ưu đi, hắn cần gì phải cứng rắn xông ra làm bia ngắm. Hắn dùng sức mà khẽ cắn môi, tay áo vung lên, 1000 tấn linh thạch lóng lánh như một ngọn núi kho báu áp về phía Thanh Lam. Thánh chủ Thiên Nguyên trong lòng là cực kỳ tức giận, cố ý vận dụng pháp thuật đem núi linh thạch trở thành vũ khí ném tới Thanh Lam.
Một nghìn tấn linh thạch ẩn chứa biết bao nhiêu năng lượng, không nói năng lượng ẩn chứa bên trong linh thạch, chỉ riêng cân nặng của nó cũng đủ đè chết người. Cho dù có ba cái Thánh chủ Thiên Nguyên cũng không tiếp được một tòa núi linh thạch mang theo sát khí đánh tới.
Mà Thanh Lam phất ống tay áo một cái, trực tiếp đánh tan pháp thuật Thánh chủ Thiên Nguyên phóng thích bên trong núi linh thạch, nhẹ nhàng thu 1000 tấn linh thạch vào trữ vật pháp bảo.
Nàng vừa thu linh thạch vào, đột nhiên trên bầu trời rơi xuống một bàn tay khổng lồ "Rầm" một tiếng mà chụp trên Pháp Tướng của nàng, chấn đến Pháp Tướng hiện ra quầng sáng màu xanh lung lay sắp vỡ, lại có một chưởng chụp xuống, Pháp Tướng chim xanh màu băng hóa thanbf một tia bụi mù tiêu tán rồi lại trở về trong cơ thể Thanh Lam.
Lập tức Đoàn người Thiên Nguyên giống như từ trong đầm lầy bứt ra tới mà thả lỏng toàn thân. Giờ phút này, bọn họ nhìn thấy Khương Hoài Ưu ra tay, tức khắc mười phần tự tin, không nói hai lời toàn bộ lấy ra pháp khí đánh tới Thanh Lam.
Mà Thanh Lam trong nháy Pháp Tướng mở tung đã lui ra mấy nghìn km, trong không trung truyền đến âm thanh của nàng: "Khương Hoài Ưu, 1500 tấn linh thạch này là bồi thường cho Yêu tộc việc Đế Long rút ra long mạch Nam Cương, nếu cô không phục, tới chiến!" Trước nay đều là Thanh Lam nàng đoạt đồ vật người khác, có khi nào đồ vật của nàng bị người khác đoạt? Đế Long trộm cắn nuốt long mạch trên địa bàn của nàng, phần tổn thất này đương nhiên nàng muốn đòi lại.
Giọng nói của Khương Hoài Ưu ở không trung bay tới: “Chuyện ở đây xong rồi, tôi sẽ tự đến Nam Cương tính với cô."
Tác giả có lời muốn nói: Thanh Lam: Khương Hoài Ưu, không phục tới chiến!
Khương Hoài Ưu: Cô thật sự xem tôi là người chết à!
Thanh Lam hơi sợ mà kêu lên: Mẹ ơi, muốn đánh thật hả?!
Khương Hoài Ưu: Ngoan, trả lại linh thạch, không đánh cô.
Thanh Lam: Đòi tiền không có, muốn mạng một cái, có bản lĩnh tới chiến.
Khương Hoài Ưu: Lam lam, đừng trách tôi lấy cường hiếp nhược nha.