Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đế Lộ

Chương 90: Biến mất.




Chương 90: Biến mất.

Triệu Thần trong lòng cũng có chút kinh ngạc nhưng vẫn nói.

"Không phải 3 vị chê ta Triệu mỗ không lấy ra vật gì lọt mắt 3 người chứ. Chỉ cần 3 vị mở miệng thì ra nhất định sẽ dốc sức tìm cho 3 vị".

Trong long 3 người Kiếm Tuyệt Trần cũng có chút khinh thường thật. "Chỉ dựa vào ngươi là một thiên thánh thì có thể lấy ra vật gì lọt mắt chúng ta chứ". Đến cảnh giới hiện tại của 3 người thì trên đời cũng hiếm có bao nhiêu đồ vật có thể lịt vào mắt của họ. Nhưng dù trong lòng có nghĩ như nào thì cũng không dám nói ra, bởi đây chính là phụ thân của Triệu Viễn a. Nên 3 người đành phải nhùn sang Triệu Viễn để lấy ý kiến của hắn xem giải quyết như thế nào.

Triệu Viễn lên tiếng "phụ thân, chuyện này để hãy bàn lại đi. Cũng tốt có thời gian cho 3 vị tiền bối suy nghĩ để muốn vật gì. Con đi đường xa nên hiện tại cũng có chút đói rồi".

"Nếu Viễn nhi cũng đã nói vậy thì chuyện này để sau đi"..

Rồi Lý Phương Hoa cương chiều nhìn về Triệu Viễn mới nói tiếp.

"Mẫu thân sẽ lập tức xuống bếp làm vài món ăn cho con nên con hay đợi một lúc".

Nghe vậy Triệu Viễn lên tiếng ngăn lại.

"Để hạ nhân đi làm là được rồi, mẫu thân đã khổ cực nhiều rồi nên không cần phải vì con làm thức ăn đâu".

Lý Phương Hoa cười nói "không có chuyện gì, mẫu thân muốn đích thân làm cho con. Lúc nhỏ không phải cũng vậy sao, cũng chỉ có món ăn mâu thân làm còn mới ăn còn những người khác làm cin còn không thèm nhìn tới sao".

Nói xong vô cùng vui vẻ vào bên trong cung điện. Có lẽ đây cũng chính là một trong những ngày vui vẻ nhất của Lý Phương Hoa đi. Từ khi Triệu Viễn m·ất t·ích thì nàng chưa từng vui vẻ và nở nụ cười một ngày nào. Nhưng hôm nay nàng vô cùng vui vẻ cũng khiến cho Triệu Thần và vô số hạ nhân cũng thấy nhẹ lòng. Nhất là Triệu Thần lại càng vui vẻ hơn thế nữa, cha mẹ nào mà lại không mong con cái cùng mình bình yên sống một cuộc sống vui vẻ chứ.

Triệu Viễn vẫy tay với một hạ nhân rồi người này đi tới bên cạnh Triệu Viễn.



"Ngươi hãy mang 3 vị tiền bối này tới viện tử của ta. Họ thích yên tĩnh nên là dau khi sắp xếp đủ mọi thứ thì không có lệnh thì không cho phép ai tới làm phiền. Không thì c·hết".

Nói xong thì từ trên người Triệu Viễn tỏa ra một chút hàn khí khiến cho người này run cầm cập như đang ở trong hầm vang, trong lòng sinh sợ hãi vô hạn. Thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào Triệu Viễn.

"Ta sẽ sắp xếp tất cả theo ý của thiếu gia nên thiếu ra cũng yên tâm".

Triệu Thần cũng cảm nhận được chú bất thường nên chăm chú nhìn Triệu Viễn thì chỉ thấy hắn cười hì hì như một kẻ vô hại. Cũng chỉ có mấy người Kiếm Tuyệt Trần mới biết phía sau khuôn mặt luôn luôn nở nụ cười đó kinh khủng tới cỡ nào.

"Đi vào thôi'.

Triệu Thần nhắc nhở.

Triệu Viễn thì theo Triệu Thần vào bên trong cung điện còn 3 người Kiếm Tuyệt Trần được hạ nhân vừa rồi dẫn đi một hướng khác.

Vào bên trong cung thì Triệu Viễn cũng không phát hiện được vật gì quý giá. Ở trung tâm thù đạt một cái bàn tròn, xung quanh bàn 10 cái ghế.

"Trước ta rời đi đi cung điện này còn chưa xây dựng, nhìn cách bố trí này chắc là phụ thân xây dựng để tiếp đón khách và dùng để làm nơi dùng bữa đi".

Trong lòng Triệu Viễn thầm nghĩ thì cũng bất tri bất giác đi tới cái bàn rồi tùy tiện kéo một cái ghế ra ngồi.

"Viễn nhi a, ngươi cũng đã lớn rồi. Nên ta cũng mong ngươi có thể hiểu mọi chuyện. Cha mẹ cũng đã không quản được ngươi rồi nên ta cũng mong con đường phía trước ngươi đi hãy cố gắng dù nó có khó khăn tới cỡ nào. Hãy tộc phía sau còn có cha mẹ và Triệu tộc".

Triệu Thần như tự mình lẩm bẩm nhưng Triệu Viễn lại nghe nhất thanh nhị sở.



"Phụ thân ngươi quá lo lắng rồi, ta đã không phải ngày đó phế vật rồi".

Tuy trong long Triệu Viễn có chút bất mãn nhưng vẫn ung dung ngồi tại chỗ.

"Phụ thân a, hiện tại ta đã không còn là phế vật ngày đó rồi nên phụ thân không cần lo lắng. Hiện tại ta rất lợi hại à nha".

Tuy trong long chỉ có lẩm bẩm nhưng Triệu Thần cũng không ngờ nhi tử lại có thể nghe thấy điều trong lòng bản thân. Nhưng vẫn nhẹ nhàng nhìn về Triệu Viễn nhưng bên ngoài vẫn lãnh đạm nhìn về Triệu Viễn. Chỉ thấy trong đôi mắt hắn một vùng lam quang, bên trong là một vùng hư vô. Triệu Thần như bị cuốn vào trong đó khó mà có thể thoát thân ra được như bị luôn hẵm trong đó không thể thoát ra được. Nhưng bỗng nhiên nghe một giong nói từ bên ngoài vang lên làm hắn tỉnh dậy lại.

"Phụ thân, sao ngươi lại im lặng như vậy a".

Chỉ thấy tiểu cô nương mà Triệu Viễn trêu đùa không ngừng lác lư cánh tay Triệu Thần.

Triệu Viễn thấy một màn như vậy cũng sững sờ tại đó.

"Không lẽ tiểu oa nhi này là muội muội của mình. Lẽ nào là như vậy, ta vừa về đến nhà lại sinh ra một tiểu muội như vậy cũng có thể là một chuyện đáng mừng. Nếu tiểu oa nhi này có thể thay ta chăm sóc cha mẹ thì ta có thể tiêu dao thiên hạ rồi.

"Phụ thân, tiểu oa khi này là muội muội của ta sao"?

Triệu Viễn tuy nói nhẹ nhàng nhưng có chút chất vấn hỏi Triệu Thần.

Vưa nghe Triệu Viễn nói vậy nên Triệu Thần mới tỉnh lại thật, nhìn về Triệu Viễn cũng có chút phức tạp.

"Đúng vậy a, đây là tiểu muội của ngươi nên ngươi có năng lực thì hãy bảo vệ muội muội của mình.



Chỉ thấy Triệu Thần lại tiếp tục chỉ về thanh niên mà Triệu Viễn giao thủ đó rồi nói

"Viễn nhi a, đây chính là đại huynh của ngươi Triệu Thiên Sơn".

Triệu Viễn cũng không ngờ mình lại có thêm 1 đại huynh. Tuy hắn sống hơn 10 mấy năm ở gia tộc nhưng cũng không ai nói đến Triệu Thiên Sơn. Huống chi là nghe nói nhiều về gia tộc và gia đình mình. Thứ hắn quan tâm cũng chỉ có bản thân hắn. Chỉ cần đặt tới vô lượng thì thứ gì trong tay không có. Nên hắn chỉ cần quan tới thực lực của bản thân.

"Thiên Sơn đại ca, đệ cũng không ngờ lại gặp huynh ở đây. Ta thường nghe mấy vị lão tổ nhắc tới chiến tích của huynh rất nhiều. Hân hạnh được gặp lại đại ca".

Tuy ngoài miệng nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng trong lòng hắn nghĩ như nào thì không ai rõ ràng hết".

Triệu Thiên Sơn cũng chỉ lạnh lùng liếc qua Triệu Viễn một lát rồi rời ánh mắt ra chỗ khác, không hề quan tâm. Cũng kiểu như người lạ gặp thoáng qua vậy đó.

Triệu Thần thấy tình huống như vậy thì cũng chỉ coi như bình thường. Bởi hắn hiểu rất rõ nhi tử của mình.

Cũng không lâu sau Lý Phương Hoa cũng đã chuẩn bị xong một bữa ăn thịnh soạn.

Trong lúc ăn Lý Phương Hoa hỏi thăm tất cả nhưng gì mà Triệu Viễn đã trải qua.

Hắn cũng nhất nhất trả lời từng câu hỏi của Lý Phương Hoa. Nhưng cũng có một số vấn đề Triệu Viễn chỉ trả lời qua loa hoặc không trả lời.

Sau gần nửa ngày thì Triệu Viễn cũng trở về chỗ ở của mình.

Trong lúc Triệu Viễn đang định nằm ngủ một giấc thì bỗng trong linh cảm có thứ gì đang kêu gọi.

"Cuối cùng ngươi cũng xuất thế rồi sao. Ta đợi ngày này đã không biết bao nhiêu tuế nguyệt rồi".

Triệu Viễn tự lẩm bẩm xong thì toàn hắn hóa thành hư vô, biến mất khỏi thế gian này. Dù thực lực ngươi có cường đại tới đâu thì cũng không thể tìm thấy dấu vết của hắn. Dù ngươi có thể đi vào thời gian trường hà thì cũng không thấy bây kỳ dấu vết nào của hắn để lại. Như thể hắn chưa bao giờ tồn tại và xuất hiện trên thế gian vậy.