Tuy cảm thấy khiếp sợ, nhưng chỉ trong giây lát Triệu Viễn lại bình phục lại tâm tình.
"Không ngờ Hỗn độn chi thể lại có một truyền thuyết như vậy. Nhưng ta tin đó chắc bản là một sự thật. Chỉ là quá xa xôi nên hiện tại mới không ai biết mà thôi".
"Không biết hỗn độn ấn có biết những điều này không, mà thôi hỏi đỡ tốn công, nếu biết nhưng chưa hắn nó đã nói".
"Nhưng mà tin tức đó là từ đâu xuất hiện vậy, tại sao trong đầu ta lại thường xuyên xuất hiện những tin tức đó. Những tin tức đó ngay cả những cao tầng trong gia tộc chắc cũng không có tư cách biết. Vậy những tin tức đó từ đâu mà xuất hiện hiện".
Nghĩ như vậy nhưng Triệu Viễn vẫn kiểm tra lại thân thể một lần.
Bắt đầu dùng thần thức kiểm tra trong não hải nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Sau đó kiểm tra toàn thân rồi đến trong đan điền.
Chỉ thấy không gian bên trong đan điền rộng hơn thiên nhân lục trọng rất nhiều, từ khi đột phá đến thiên nhân thất trọng thì Triệu Viễn đã không có thời gian kiểm đan điền thì vô cùng bất ngờ.
"Không ngờ không gian trong đan điền lại rộng đến như này, chắc cũng rộng khoảng 640m".
Triệu Viễn nhìn vào trung tâm đan điền thì phát hiện một vật thể lạ chỉ thấy nó có hình tròn to bằng hai nắm đấm, nhìn như thực thể lại như khí thể.
Triệu Viễn dùng thần thức đi tới gần nhưng chưa tới gần phạm vi 10m thì bị một luồng hỗn độn chi khí chấn động làm cho tia thần thức này vỡ nát, tiêu tán.
Điều này cũng làm cho linh hồn của Triệu Viễn bị một chút tổn thương nhẹ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới căn cơ.
"Đó là thứ gì vậy, tại sao lại kinh khủng vậy, cũng may đó chỉ là một tia thần thức, nếu đó là một đạo linh hồn chi lực thì đã không phải bị thương như này".
Thần thức chỉ là một phần rất rất nhỏ của linh hồn một tu sĩ tách ra, do số lượng đó rất nhỏ bé nên chưa đủ ngưng tụ thành linh hồn chi lực.
Nếu số lượng linh hồn chi đủ cường đại thì cũng có thể ngưng tụ thành một linh hồn thứ hai, nếu nó có thể đoạt xá thành công thì chẳng khác nào có thêm một phân thân.
Do là tách từ bản thể linh hôn nên phân thân đó cũng sẽ có đủ mọi ký ức của bản thể nên cũng chẳng khác nào có hai mạng cả.
Nhưng muốn làm vậy phải đến một cảnh giới rất cao.
Còn hiện tại Triệu Viễn ngay cả linh hồn chi lực còn chưa có thể ngưng tụ ra do linh hồn còn quá yếu.
"Hỗn độn đạo ấn ở trong đan điền của ta bấy lâu nay, thử hỏi xem nó biết là gì không". — QUẢNG CÁO —
Như vậy Triệu Viễn lại tiếp tục dùng thần thức của mình đi vào trong đan điền.
Chỉ thấy ở ngoài rìa đan điền có một cái cổ ấn đang treo lơ lửng ở đó, xung quanh là hỗn độn chi khí đang bao phủ, đó chính là hỗn độn ấn.
Rồi Triệu Viễn dùng thần thức của mình đi tới gần.
Lúc này hỗn độn ấn bắt đầu dung động, phát ra lời nói.
"Tiểu tử ngươi không có chuyện gì hay sao mà rảnh dùng thần thức vào trong đan điền này làm cái gì".
Triệu Viễn không lập tức vào vấn đề chính mà kỳ quái hỏi.
"Sao ngươi không vào trung tâm hay gần trung tâm đan điền để cho rộng rãi, sao phải ở ngoài rìa đan điền làm gì".
"Tiểu tử, ta cũng muốn vậy ra, nhưng không hiểu sao lại có một lực lượng thần bí cản trở như muốn đuổi ta ra ngoài, cũng may là ta còn có chút bản lĩnh nên mới ở lại đây được".
Triệu Viễn tỏ ra có chút ngạc nhiên và tò mò hỏi.
"Có chuyện này à, sao ta lại không biết nhỉ".
"Tiểu tử ngươi cũng đừng giả hồ đồ, tuy vừa nãy ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng ta biết chắc ngươi cũng biết lực lượng thần bí đó, chi bằng nói ta nghe một chút".
"Ngay cả một tồn tại như ngươi còn không biết thì sao một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ta có thể biết được".
"Rảnh nên vào xem ngươi một chút, nếu ngươi không có chuyện gì ta đi trước đây".
Vừa nói xong cũng không đợi cho hỗn độn đạo ấn trả lời thì Triệu Viễn cũng đã tán đi tia thần thức này.
Trong lòng hỗn độn đạo ấn lúc này cũng có chút đề phòng rồi.
"Tiểu tử này quá quỷ dị, nên cũng sắp phải rời đi rồi, nếu không tiểu tử này mà đào hố cho ta nhảy vào thì coi như là xong".
Ở bên ngoài tuy Dạ Hàn vẫn đang kêu la vì thống khổ, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng tới Triệu Viễn.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này Triệu Viễn đang chống cằm suy nghĩ.
"Ngay cả hỗn độn đạo ấn cũng không thể tới được trung tâm đan điền của ta chắc cũng là do thứ ở trong đó dở trò. Linh hồn ta quá yếu nên không thể dùng linh hồn lực để dò xét được".
"Từ lúc mở ra đan điền tu luyện đến nay thì ta cũng không phát hiện nó có chuyện gì bất thường. Tạm thời nó cũng không gây nguy hiểm cho ta nên tạm thời chuyện này có thể gác sang một bên. Đợi thực lực ta đủ mạnh nhất định phải lấy thứ đó ra để tránh tai hại ngầm".
Trong lúc đang suy nghĩ thì bỗng Thiên Khiếu lên tiếng.
"Tiểu hữu, không biết có thể giúp ba lão đầu bọn ta phá trận pháp này không".
"Lão đầu ngươi nói mới nhớ, suýt nữa thì quên đi 3 lão đầu các người".
"Cho dù ta có thể phá đi trận pháp này thì sao chứ, đó không phải là chuyện của ta".
"Vừa nãy Dạ lão đầu suýt nữa lấy mạng ta, lúc đó lão đầu ngươi có cứu ta không, lão đầu ngươi không cho rằng ta ngu ngốc đến mức thả các ngươi ra chứ"
Lúc này Triệu Viễn đã rất tức giận
Thiên Khiếu nghe vậy cũng trầm mặc một lát rồi mới nói.
"Cũng bởi Dạ lão đầu quá kích động nên mới vậy, chuyện của đời trước thì không nên tính lên người tiểu hữu, nếu tiểu hữu nguyện ý giúp bọn ta phá trận thì lão đầu ta nhất định giúp ngươi làm một chuyện, dù chuyện đó có khó khăn đi mấy".
Triệu Viễn nghe vậy có chút cười điên cuồng lên.
Haha…
"Quá kích động ư, ngay cả mạng của ta cũng sắp không còn mà lão đầu ngươi nói là kích động. Vậy được, giờ ta cũng kích động cho các ngươi xem"
Nói xong liền lấy trong túi trữ vật một thanh chủy thủ bước tới trước mặt Dạ Hàn, sau đó cầm chủy thủ đâm vào cổ hắn.
Một tiếng kim loại va chạm vang lên, chỉ thấy thanh chủy thủ đó đâm đến cổ dạ Hàn thì chỉ phát ra tiếng kim loại va chạm, chỉ thấy hỏa hoa bắn khắp nơi.
Dạ Hàn không có chuyện gì xảy ra, thanh chủy thủ của Triệu Viễn đã vỡ nát.
— QUẢNG CÁO —
Thấy một màn như vậy Triệu Viễn cũng không cảm thấy gì là ngạc nhiên, bởi thanh chủy thủ đó là dùng để gọt hoa quả lúc nhỏ hắn thường dùng nên tiện mang theo bên người mà thôi.
Nếu chỉ dựa vào thanh chủy thủ đó mà có thể lấy mạng được Dạ Hàn thì lão đầu này đã không còn sống đến hiện tại.
Rồi Dạ Hàn phát ra tiếng cười trào phúng.
"Chỉ dựa vào một tiểu tử miệng còn hôi sữa và 1 chút sắt vụn thì sao có thể lấy mạng được lão phu. Nếu không phải trận pháp chết tiệt này thì lão phu thổi một hơi thì tiểu tử ngươi sẽ bốc hơi khỏi thế gian".
Nghe vậy Triệu Viễn cũng chỉ mỉm cười, rồi thò tay phải ra vỗ nhẹ vài phát lên mặt Dạ Hàn.
"Lão đầu, ta muốn giết người có rất nhiều cách, chỉ là ta muốn dằn vặt ngươi một chút thôi".
"Tiểu tử, đợi một thời gian nữa trận pháp suy yếu lúc đó ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ".
Dạ Hàn hung ác nói.
Triệu Viễn cũng không để ý mà đi đến chiếc ghế còn lại ngồi xuống.
Trong lòng thì thầm nghĩ.
"Nếu ta có thể khống chế được ba lão đầu này thì sau này dù có đắc tội ai cũng không còn sợ nữa. Chỉ là thực lực ta quá yếu nên không thể thi triển ra bí pháp được".
Bỗng nhiên trong đầu Triệu Viễn xuất hiện một đoạn tin tức khiến cho hắn hết cả hồn.
Sinh Tử quyết cũng như cái tên của nó có thể khống chế sinh tử của mọi sinh linh. Cách dùng cũng rất đơn giản, chỉ cần lấy một giọt bổn mạng tinh huyết của người đó và một giọt bản mệnh tinh huyết của bản thân luyện hóa để nó dung hợp vào nhau sau đó dùng lực lượng bản thân khắc vào đó sinh tử phù văn. Cuối cùng lại dung nhập nó vào vào thân thể.
Như vậy là có thể khống chế sinh tử một người.