Đế Hoàng Thư

Chương 194




Hoài thành, nằm giữa Bắc Tần.

Văn hóa Bắc Tần xưa nay anh dũng, dân chúng đa phần dũng cảm, chỉ có Hoài thành nằm trong nội địa Bắc Tần, ít tham gia chiến tranh, phong tục giản dị, dân chúng tốt bụng, có mỹ danh là thành trì khoan dung ở Bắc Tần. Mười chín năm trước, tiền Bắc Tần vương đã tặng thành trì này cho đích trưởng công chúa Mạc Sương mới ra đời làm đất phong.

Một năm rưỡi trước, sau khi công chúa Mạc Sương qua đời ở Đại Tĩnh, thành trì này được Bắc Tần vương Mạc Thiên làm chủ, giao cho nha hoàn thân cận Linh Vũ của công chúa trong cung chăm lo.

Một năm trước, Linh Vũ vào thành, tuân thủ quy tắc trong cung, che mặt với người ngoài. Nàng võ công cao cường, thông đạt hào sảng, mưu lược triều đình lại càng xuất sắc, hơn một năm nay có uy danh cực cao ở Hoài thành, gần như đã thay thế trưởng công chúa Mạc Sương năm đó. Dân chúng trong thành kính trọng nàng, lại nghe nói nàng và công chúa Mạc Sương tình như tỷ muội, nên kính trọng gọi nàng một tiếng "Nhị tiểu thư".

Hoài thành dưới sự quản lý của Linh Vũ gọn gàng ngăn nắp, an bình yên vui, không ảnh hưởng bởi tai họa chiến tranh. Sau khi chiến tranh ba nước kết thúc, các thủ vệ ở Hoài thành được thắt chặt để ngăn chặn mật thám lẻn vào. Dân chúng trong thành cũng không cảm thấy bất tiện, công chúa Mạc Sương của họ đã chết ở Đại Tĩnh, không dễ dàng gì mới mong ngóng được thành chủ Linh Vũ tạo phúc cho dân chúng, ngược lại hi vọng an nguy của nàng có thể được đảm bảo.

Tuy nhiên, Linh Vũ vốn nên ở phủ thành chủ, lại xuất hiện trong một rừng trúc ngoài thành.

Bắc Tần cằn cỗi lạnh giá, rừng trúc mười dặm là thắng cảnh nổi tiếng trong vòng trăm dặm, vì thuộc về trưởng công chúa nên hiếm có người, trở thành nơi hẻo lánh ít người đặt chân đến.

Mạc Sương từng sống ở Hoài thành lúc còn nhỏ, đặc biệt cho xây ba căn nhà trúc để nghỉ ngơi.

Lúc này, có hai người đứng ngoài nhà trúc. Một tiên phong đạo cốt, một tố y che mặt.

Chính là Quốc sư Bắc Tần Tịnh Thiện đạo trưởng và trưởng công chúa Mạc Sương sớm đã mất trong lời đồn nhưng dùng thân phận của Linh Vũ quản lý thành trì.

"Quốc sư, tháng trước hắn còn mở mắt một lần, cả tháng nay vẫn luôn không tỉnh, chắc không ......?"

"Không nói chắc được, lão đạo cũng là lần đầu tiên gặp tình trạng như vậy, tuy ta đã cố gắng hết sức, nhưng cũng không thể đảm bảo hắn bình an vô sự, tiếp tục sống được."

Tịnh Thiện đạo trưởng sờ sờ râu, nhìn Mạc Sương nói "Lão đạo có thể làm, cũng chỉ thế này thôi, tục mệnh đan của lão đạo chỉ đủ để hắn uống thêm hai tháng nữa, nếu trong khoảng thời gian này, hắn không thể tỉnh lại, xem như là số phận của hắn rồi."

Tịnh Thiện đạo trưởng liếc nhìn bầu trời, đế tinh Bắc Tần mờ mịt, quốc đạo suy giảm. Ông thở dài, sự tồn vong của Bắc Tần phụ thuộc vào việc người trong nhà kia có thể sống sót hay không.

Mạc Sương gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời Tịnh Thiện yên tâm chờ đợi. Nàng nhìn người đang say ngủ qua khung cửa sổ, làm sao cũng không thể ngờ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi lại là tình cảnh thế này.

Bốn tháng trước, khi tin tức Hàn Diệp tử trận trên núi Vân Cảnh truyền khắp ba nước, Tịnh Thiện đạo trưởng đưa Hàn Diệp trọng thương đột ngột đến Hoài thành, lúc đó đã qua mười ngày kể từ trận chiến ở thành Vân Cảnh. Dù Mạc Sương hoảng hốt kinh ngạc, lại quyết đoán sắp xếp họ đến nhà trúc ngoài thành. Lúc mới đến, cả người Hàn Diệp đầy vết thương do mũi tên gây ra, hơi thở thoi thóp, bốn tháng dưỡng thương chỉ mở mắt một lần, sau đó vẫn luôn ngủ say.

Nghe đồn Hàn Diệp bị trúng ba mũi tên trên núi Vân Cảnh, một mũi tên vào đầu gối, một mũi tên vào bụng, một mũi tên vào tim, Tịnh Thiện đạo trưởng rốt cuộc đã dùng cách gì để cứu Hàn Diệp? Còn nữa ...... là Quốc sư Bắc Tần, tại sao ông ấy lại cứu Thái tử Đại Tĩnh?

"Quốc sư? Tại sao ban đầu ông lại tới núi Vân Cảnh?" do dự một hồi, Mạc Sương hỏi.

Tịnh Thiện sờ sờ chòm râu dài, cười nói "Trưởng công chúa muốn hỏi lão đạo vì sao lại cứu Thái tử Đại Tĩnh? Thế nào? Công chúa không muốn lão đạo cứu hắn sao?"

Mặt Mạc Sương đỏ bừng, thật may là không thể nhìn rõ dưới khăn che.

Tịnh Thiện không đùa Mạc Sương nữa, nói tiếp "Mấy tháng trước, lão đạo quan sát thiên tượng, thấy được đế tinh của trữ quân Đại Tĩnh sẽ rơi xuống trên núi Vân Cảnh."

Tịnh Thiện đạo trưởng có y thuật cao siêu, nhưng khả năng chiêm tinh, ngoài hoàng thất Bắc Tần, thì hiếm có người biết được.

"Lão đạo biết Hàn Diệp lần này đến núi Vân Cảnh lành ít dữ nhiều, nên trước đại chiến, lão đạo đã canh giữ dưới núi Vân Cảnh, dựng một ngôi nhà tranh ở sơn cốc núi Tây. Sau khi Hàn Diệp nhảy khỏi vách núi, lão đạo cứu hắn ở sông Bắc, rồi đưa đến nhà tranh để trị thương, tuy lão đạo có thể tính được trận chiến này của Hàn Diệp vô cùng nguy hiểm, nhưng không ngờ hắn lại bị một vết thương xuyên tim, không thể cứu chữa!"

"Vậy Quốc sư làm sao cứu hắn?" Mạc Sương rất tò mò.

Tịnh Thiện thở dài "Những năm đầu ta có được một cuốn sách cổ, trên đó có ghi lại một số y thuật hiếm thấy, chỉ là quá quỷ dị, ta chưa từng thử qua, tính mạng Hàn Diệp chỉ trong sớm chiều, không còn cách nào để cứu, ta chỉ có thể mạo hiểm một lần trên người hắn."

"Rốt cuộc là loại y thuật gì? Lại có thể khiến Quốc sư cũng không dám thử."

Một tia phiền muộn lướt qua mắt Tịnh Thiện, ông im lặng hồi lâu mới phun ra hai chữ "Đổi tim."

Mạc Sương mở to hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ khó tin "Đổi tim? Chuyện này sao có thể làm được?"

"Sách cổ chỉ có ghi chép, chưa từng có người thử, lão đạo vốn muốn từ bỏ, là dược đồng Linh Khu của lão đạo bằng lòng xả thân, khoét tim đổi mạng, cứu mạng Hàn Diệp."

Nghe vậy, Mạc Sương mới nhớ, phàm là lúc Tịnh Thiện rời cung, tiểu dược đồng Linh Khu luôn bên cạnh ông, lần này lại không thấy đâu, nhưng không ngờ lại có nguyên do như vậy.

"Công chúa có phải muốn hỏi Thái tử Đại Tĩnh ngã xuống có liên quan gì đến Quốc sư Bắc Tần như ta không? Lại còn bằng lòng để đích truyền đệ tử lấy tim đổi mạng?" thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Mạc Sương, Tịnh Thiện nhìn lên bầu trời, vẻ mặt khó đoán, trầm giọng nói "Đêm đó, lão đạo thấy đế tinh Hàn Diệp rơi xuống, đồng thời cũng có một đế tinh khác mọc lên trên bầu trời Tây Bắc, với sự xuất hiện của đế tinh này, đế tinh trong hoàng thành của ba nước khác, cũng đồng thời suy tàn."

Lời nói như sấm rền, sắc mặt Mạc Sương ngưng trọng, đột nhiên quay đầu nhìn Tịnh Thiện, cả giọng cũng thay đổi "Quốc sư, ý ông là ......"

Tịnh Thiện nhìn nàng nói "Ngay cả khi song tinh của Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên năm đó mọc lên, cũng không chói mắt như đế tinh này."

Ở Tây Bắc, chỉ có một người có uy thế đế tinh, sự quật khởi của nàng thật sự có thể khiến đế vận của quân chủ ba nước suy tàn, ngày sau Vân Hạ ắt sẽ được thống nhất. Nếu đúng như vậy, chẳng phải Bắc Tần có nguy cơ vong quốc sao?

"Quốc sư, đế tinh này có cách hóa giải không?" Mạc Sương lo lắng hỏi. Dù nàng rất tức giận với Mạc Thiên, phản đối việc hắn khởi binh, nhưng thân là trưởng công chúa Bắc Tần, nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy Bắc Tần vong quốc.

"Người bên trong, có lẽ là biến số duy nhất." nét mặt Tịnh Thiện bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía nhà trúc "Nếu trong vòng hai tháng hắn không tỉnh lại, lão đạo cũng không còn cách cứu chữa, mọi chuyện ngày sau chỉ có thể xem ý trời."

Mạc Sương sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nhà trúc.

Kinh thành, biệt uyển hoàng gia ngoài ngoại ô phía Tây.

Cẩn phi, ồ, không đúng, hiện giờ nên gọi là Cẩn quý phi mới đúng. Vào ngày Hàn Vân được lập làm Thái tử, Cẩn phi được phong làm Cẩn quý phi, cùng với Hiền quý phi ban đầu quản lý hậu cung.

Cẩn quý phi tay dắt Hàn Vân được Triệu Phúc dẫn đến Hoa Ninh các của biệt uyển. Dù đã trở thành Hoàng quý phi, lại là mẫu thân của Thái tử, nhưng nàng vẫn dịu dàng ôn hòa, không chút kiêu ngạo.

Sau khi Hàn Vân được lập làm Thái tử, vua Gia Ninh đến biệt uyển hoàng gia để nghỉ dưỡng, tổng quản nội cung Triệu Phúc cũng cùng rời cung. Chuyện triều chính để Đế gia làm chủ, trước đó hai tháng, nàng và Hiền quý phi cũng đã triệu các mệnh phụ phu nhân vào cung phẩm trà, dù là nàng hay các mệnh phụ, đều là dáng vẻ nơm nớp lo sợ, sau vài lần như vậy, nàng và Hiền quý phi cảm thấy nhàm chán buồn bực, rồi ai nấy an tĩnh ở trong cung của mình.

Triệu Phúc liếc nhìn tiểu Thái tử mơ hồ, trên mặt lộ ra nhẹ nhõm, có được mẫu phi hiểu chuyện thông tuệ, cũng xem như là phúc khi của tiểu Thái tử. Triệu Phúc ở trong cung một đời, hầu hạ mấy đời vua, làm sao có thể tin Cẩn quý phi là một người bình thường yếu đuối nhát gan không biết gì, nếu thật như vậy thì Hàn Vân sớm đã chết trong âm mưu triều đình rồi, sao có thể trở thành Thái tử Đại Tĩnh. Vua Gia Ninh rời cung, còn dám để tử tự duy nhất nuôi dưỡng bên cạnh Cẩn quý phi, đã tin rằng nàng có thể bảo vệ nhi tử của mình.

"Nương nương, Bệ hạ đang ở trong." Triệu Phúc mở cửa Hoa Ninh các, dẫn hai người vào.

Trong các nồng nặc mùi thuốc, người nằm trên giường nhỏ êm ái, cả người hốc hác, mái tóc bạc phơ, trên người khoác long bào đế vương rộng rãi, như thể một cơn gió có thể thổi bay ông.

Cẩn quý phi nhìn dáng vẻ này của vua Gia Ninh, hai mắt đỏ bừng chạy tới bên giường, nắm tay vua Gia Ninh mà nước mắt chảy dài "Bệ hạ! Sao người lại bệnh thành thế này!"

Nét mặt vua Gia Ninh bình tĩnh, vỗ vỗ tay nàng "Không cần như vậy, sinh mệnh có hạn, tất cả đều có số mệnh."

"Bệ hạ, người đang nói bậy gì vậy! Thần thiếp, thần thiếp và Vân nhi vẫn ngày đêm mong ngóng người sớm về cung, người không thể có chuyện gì, không có người, thiếp cần ngôi vị quý phi này có ích gì, Vân nhi không có phụ thân, không có người nhìn nó lớn lên, thì nó làm Thái tử còn có ý nghĩa gì?"