[Đế Hoàng Thư] Không Phụ Ý Tương Tư

Chương 6: 【An Cư Lạc Diệp】 Như ước nguyện (Thượng)




➖ Nếu năm đó không có oan khuất của Đế gia

Hàn Diệp đang được hạ nhân dẫn vào phủ Tĩnh An Hầu, hắn nhìn cách bài trí quen thuộc xung quanh, lúc này hạ nhân đang bận việc của mình, chỉ có Đế Tử Nguyên ngày thường chạy nhảy khắp nơi lại không thấy đâu.

"Tử Nguyên đâu?" Hắn tuỳ tiện hỏi.

"Bẩm điện hạ, hôm nay tiểu thư đã ra ngoài, có thể sẽ về muộn chút. Mời điện hạ dời đến chính điện, uống chút trà trước." Hạ nhân đều rất cung kính với vị cô gia tương lai tính tình ôn hoà này.

"Cũng được."

Lúc này trong hầu phủ yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vừa không đúng lúc vừa gấp gáp.

"Tỷ phu tỷ phu!!!" Hàn Diệp quay đầu lại nhìn, người đến chính là tiểu thiếu gia của Đế gia, Đế Tẫn Ngôn.

"Tỷ phu không ổn rồi!" Đế Tẫn Ngôn trước giờ vẫn có giao hảo với Hàn Diệp, hơn nữa còn rất tin tưởng vị tỷ phu tương lai này.

"Tiểu thiếu gia." Hạ nhân dẫn đường hành lễ với Đế Tẫn Ngôn.

"Nói chậm chút, xảy ra chuyện gì rồi?" Hàn Diệp ổn định cậu.

Đế Tẫn Ngôn ổn định lại hô hấp rồi mới ý thức được bản thân la hét như vậy rất không tốt, cậu kéo Hàn Diệp sang một bên, nhẹ giọng nói với hắn.

"Tỷ tỷ và An Ninh tỷ tỷ đến lầu Linh Tương rồi." Đế Tẫn Ngôn vừa nói vừa quan sát nét mặt của Hàn Diệp.

Hàn Diệp nhíu mày, có chút đau đầu: "Vớ vẩn!!!"

"Sao bọn họ lại đến nơi đó?"

"Tỷ phu..."

Hàn Diệp nghi hoặc nhìn cậu.

"Tỷ tỷ nói... Tỷ ấy muốn được tự do một lần trước khi đại hôn..."

Đình viện đột nhiên trở nên yên tĩnh, Đế Tẫn Ngôn lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Diệp thì bị doạ cho không dám thở mạnh.

Một lúc sau, Hàn Diệp mới nâng bước đi về phía cổng hầu phủ, Đế Tẫn Ngôn theo sau hắn, hét lên: "Tỷ phu, với võ công của tỷ tỷ và An Ninh tỷ tỷ, ở kinh thành có thể tự bảo vệ mình!"

Hàn Diệp dừng lại, dưới ánh hoàng hôn, giọng nói có chút khó lường: "Phong tục Tấn Nam cởi mở, nhưng kinh thành không như vậy. Tử Nguyên cái tốt không học, nhưng mấy thứ linh tinh lại biết không ít, lầu Linh Tương là nơi nào chứ, An Ninh cũng dám đi cùng nàng ấy!"

Nói xong liền chạy ra khỏi phủ Tĩnh An Hầu, lên ngựa, kẹp chặt bụng ngựa, vung roi phóng đi.

"Tỷ phu đợi đệ với..." Đế Tẫn Ngôn nói với theo phía sau.

/

"Nghe nói rượu ở lầu Linh Tương này là ngon... ngon nhất kinh thành, ngay cả hoàng cung cũng phải nhường ba phần, hôm nay vừa thử, quả nhiên không tồi..." An Ninh uống liên tiếp mười mấy ly, lúc này mặt đã đỏ bừng.

Còn Đế Tử Nguyên thì ngồi chống cằm, tay nghịch ly rượu tinh xảo, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

"Tử Nguyên, sao... sao thế? Ngày mai ngươi sẽ là tẩu tẩu của ta rồi... nhưng tối nay hình như ngươi không vui lắm..." An Ninh kéo lấy tay nàng.

"Là hoàng huynh đối xử với ngươi không tốt sao?" an Ninh nắm lấy tay nàng.

"Hàn Diệp, đối xử với ta rất tốt." Ánh mắt Đế Tử Nguyên dao động.

"Vậy tại sao ngươi còn kéo ta tới đây uống rượu?"

"Bởi vì sau này không còn cơ hội nữa rồi." Nàng cười cười, nhưng những lời nói ra lại rất chua xót.

"Sao có thể chứ! Sau này ngươi vào Đông Cung, ngày nào ta cũng tới tìm ngươi, sau này thiên hạ sẽ là của hoàng huynh, ngày nào chúng ta cũng có thể uống ~" An Ninh cười cười, mặt càng đỏ hơn.

"Chàng là thái tử."

Đế Tử Nguyên buông tay cô ra, cầm lấy vò rượu, lại rót cho mình một ly: "Còn ta là thái tử phi, sao có thể ngày nào cũng uống chứ."

Đây cũng là lý do tại sao năm đó nàng lại cố chấp muốn huỷ bỏ hôn ước với phụ thân mình như vậy, có lẽ không phải vì Hàn Diệp, mà là vì thân phận của hắn.

Trữ quân Đại Tĩnh, hoàng đế tương lai, làm sao có thể không có tam thê lục thiếp.

Nàng phóng khoáng thoải mái, nàng cởi mở rộng lượng, nhưng nàng cũng là một nữ tử, nào có nữ tử nào sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận việc trượng phu của mình có nữ nhân khác?

Nói cho cùng, nàng chỉ đang ăn giấm của một nữ tử nào đó trong tương lai mà thôi.

Nếu Hàn Diệp chỉ là một người bình thường, nàng sẽ cùng hắn trải qua cuộc sống bình an hạnh phúc, nhưng sinh ra trong hoàng thất, nào có nhiều chuyện như ước nguyện như vậy?

Nói rồi nàng lại tự giễu uống cạn ly rượu.

"Có điều An Ninh ngươi lại sao thế, ta đa sầu đa cảm thì thôi đi, sao ngươi cũng say cùng ta, còn cãi nhau với Thi Tranh Ngôn rồi?" Nàng ghé lại gần An Ninh, hỏi.

Nghe vậy, An Ninh uống cạn ly rượu, cay đến mức ngũ quan thanh tú đều nhăn lại: "Tên đầu gỗ đó, ta đã bị phụ hoàng hối hôn ba lần bảy lượt rồi, vậy mà đến giờ hắn vẫn án binh bất động!"

Đế Tử Nguyên bật cười: "Người học võ ấy à, khó trách hơi chậm nhiệt, ta biết tâm ý của hắn với ngươi, đừng gấp."

"Không gấp?! Nếu ta còn không gấp thì phụ hoàng đã ném ta đến cái kiệu hoa nhà khác rồi!" An Ninh mất kiên nhẫn lắc ly rượu, rượu bị tràn ra.

Đế Tử Nguyên lắc đầu, đối với tiểu cô tử tương lai này, nàng cũng bất lực.

Không biết qua bao lâu, An Ninh đã say đến mức nằm bò ra bàn.

Ánh mắt Đế Tử Nguyên mơ màng, nhìn chằm chằm ly rượu bị nhân đôi, đang định rót thêm rượu thì bàn tay đã bị người khác bắt lấy.

Hàn Diệp nhìn hai người đang say mèm, sau đó nhìn các vũ cơ đang chơi đàn nhảy múa sau rèm châu, trong lòng vô cùng ngột ngạt.

"Lui hết xuống!"

Sự uy nghi của hoàng gia mà thái tử Đại Tĩnh tự mang trên người không phải thứ người thường có thể chịu được, các vũ cơ hậm hực lui xuống.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng lại không thể nhìn rõ trước mắt, Đế Tử Nguyên khẽ cười, dường như quay về ngày nàng được đón vào kinh thành, hai người lần đầu gặp mặt.

Khi đó thiếu niên cao như tùng xanh, cao quý tao nhã, còn trẻ mà thiên tử đã cho phép vào triều tham chính, thuộc thần Đông Cung vô cùng tôn kính, là một trữ quân thực quyền chân chính.

Lúc này nàng ngây người nhìn thanh niên đang đi ngược sáng, dường như nhất thời thất thần.

Hắn khác với tất cả thanh niên ở Tấn Nam, hắn có sự cao quý của hoàng gia, cũng có đôi mắt ấm áp cơ trí nhất.

Đúng lúc này, Đế Tử Nguyên giãn mày, đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, giơ tay về phía thanh niên trước mặt, mềm mại gọi một tiếng.

"Thái tử ca ca, ôm!"

Ngón tay trắng trẻo mềm mại của tiểu thư Đế gia năm đó giờ đã trở nên mảnh mai thon dài trong tay áo xanh ngọc.

Hàn Diệp nhìn khuôn mặt vì say rượu mà phiếm hồng trước mắt, vậy mà cũng nhớ đến sự đáng yêu ngày đó của nàng.

Hắn đặt ly rượu trong tay nàng xuống, sau đó vươn tay vỗ lên đầu nàng.

Hắn ngồi xổm xuống đối mắt với nàng, cũng là phản ứng năm đó: "Phì! Thế thúc không nói với nàng đêm nay phải ngoan ngoãn đợi ở hầu phủ, sau đó đợi ngày mai ta đón nàng vào Đông Cung sao? Tại sao lại chạy ra ngoài làm loạn với An Ninh." Rõ ràng là ngữ khí trách móc, nhưng giọng nói của hắn lại tràn đầy dịu dàng.

Không đợi Đế Tử Nguyên trả lời, An Ninh đang bò xuống bàn ở bên cạnh đột nhiên ngồi bật dậy, cầm ly rượu lẩm bẩm: "Tử Nguyên... Không! Tẩu tẩu, muội kính tẩu thêm một ly..."

Thấy An Ninh lại định uống tiếp, Hàn Diệp còn chưa kịp ngăn lại thì đã có người đập mạnh ly rượu, ly rượu lập tức vỡ vụn trên đất.

"Điện hạ thứ tội, mạt tướng tới muộn." Một thanh niên mặc đồ đen bước vào, bế An Ninh vẫn đang lẩm bẩm.

Hàn Diệp thở phào nhẹ nhõm: "Mau đưa An Ninh về, chăm sóc cho muội ấy."

"Rõ." Sau khi Thi Tranh Ngôn bế An Ninh ra ngoài, nơi này lập tức yên tĩnh trở lại.

"Tử Nguyên."

"Ừm?" Nàng phản ứng lại.

"Chúng ta về nhà?" Hàn Diệp vén mái tóc dài của nàng để không dính vào mặt, như vậy có thể thoải mái hơn chút.

"Ừm... về nhà." Nàng cười nói.

Sau đó Hàn Diệp cúi nửa người, một tay đỡ lấy bờ vai gầy của nàng, một tay luồn qua hai chân nàng, vén vạt váy che chân nàng, bế ngang nàng lên.

Trên người Hàn Diệp có mùi thoang thoảng, Đế Tử Nguyên mơ mơ hồ hồ không hình dung được, nhưng rất rõ ràng và sạch sẽ.

Nàng nép vào ngực hắn, bất giác hít thêm hai lần.

Ý thức được nàng đang làm gì, Hàn Diệp mỉm cười.

Hắn một mình cưỡi ngựa đến, còn về Đế Tẫn Ngôn vừa rồi muốn Hàn Diệp đợi mình, có thể cũng biết điều không đi theo.

Hàn Diệp giúp nàng lên ngựa, sau đó leo lên ôm lấy nàng, giúp nàng thoải mái dựa vào người mình. Hắn đến vội nên không mang theo áo choàng, chỉ có thể ôm chặt nàng giúp nàng không hứng nhiều gió.

Sau đó Hàn Diệp thúc ngựa, hai người cứ như vậy chầm chậm đi trên phố.

Rất nhiều cửa tiệm trên phố đã đóng cửa, chỉ có vài cửa tiệm còn ánh sáng, chiếu lên mặt đường, kèm theo ánh trắng vung vãi, đỉnh đầu hai người đều được chiếu sáng.

Có thể là vì gió đêm se lạnh, có thể là vì ngựa hơi lắc lư, Đế Tử Nguyên đã tỉnh hơn một chút, ý thức được Hàn Diệp đang ôm mình cưỡi ngựa, Đế Tử Nguyên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Sao chàng lại tới?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

Giọng nói vang lên trên đầu nàng: "Nếu ta còn không đến, có thể thái tử phi ngày mai của ta sẽ trở thành một tiểu ma men mất."

"Xin lỗi, ta..." Đế Tử Nguyên cúi đầu.

Nhận thấy trạng thái của nàng không ổn, Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, Đế Tử Nguyên đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc hắn.

"Không có gì, chỉ là nghe nói gần đây lầu Linh Tương có thêm một nhóm cô nương xinh đẹp, vì thế đưa An Ninh tới xem thử."

"Ồ, xem xong còn không nhịn được uống rượu đúng không?" Hắn phối hợp với nàng, từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng thấy Đế Tử Nguyên thành thật nghiêm túc bao giờ.

"Đương nhiên, mỹ nhân ở bên, nào có đạo lý không uống rượu tận hưởng chứ!" Nói rồi nàng còn kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, nhưng bộ dạng hắn rất thản nhiên, không có phản ứng.

Không thú vị gì.

Lần này nàng lại dựa vào lòng hắn, hoàn toàn không chút ngượng ngùng.

Đợi đến khi tấm biển và cổng lớn của phủ Tĩnh An Hầu dần xuất hiện trước mắt, Hàn Diệp trở mình xuống ngựa trước, khi vươn tay muốn đỡ nàng xuống, nàng lại tránh bàn tay hắn, tự mình xuống ngựa.

Hắn ý thức được, nàng đang giận dỗi.

"Tử Nguyên, ngày mai, Hàn Diệp sẽ tới nghênh đón nàng." Hắn đứng bên cạnh nàng.

"Ta biết." Nàng khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu liếc nhìn hắn.

"Quay về nhớ uống canh giải rượu."

"Biết rồi." Nàng vẫn không động đậy.

Hàn Diệp dắt ngựa định đi, hắn quay đầu nhìn Đế Tử Nguyên, nhìn nàng một thân hồng y cúi đầu xoay người.

"Tử Nguyên!"

Hàn Diệp gọi nàng, Đế Tử Nguyên nghi hoặc quay đầu lại.

Hàn Diệp đột nhiên tiến lên ôm lấy nàng, rung động cúi đầu xuống, Đế Tử Nguyên chỉ cảm thấy cánh môi nóng lên.

Nàng còn chưa phản ứng lại, cảm giác ấm nóng đã rời đi.

Hắn... hôn nàng?

Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngẩn của nàng, Hàn Diệp chỉ cảm thấy tê dại, hắn ôm lấy nàng.

"Đừng nghĩ linh tinh." Giọng nói của hắn ôn hoà: "Thê tử duy nhất của Hàn Diệp ta đời này chỉ có nàng, Đế Tử Nguyên."

"Ngoại trừ nàng, ta không thể nhìn nữ nhân nào khác vào mắt." Nói đến đây, hắn vỗ nhẹ vào gáy nàng: "Nàng hiểu không?"

"Ta..." Đế Tử Nguyên bị hắn ôm cho động không được, không động cũng không được.

"Được rồi, quay về ngủ một giấc, đừng nghĩ linh tinh."

"Ngày mai đợi ta tới cưới nàng." Hắn lại vuốt ve sườn mặt nàng, bất đắc dĩ xoay người.

Nhìn bóng lưng cao gầy, Đế Tử Nguyên chỉ cảm thấy mặt mình nóng rực.

Sau khi Hàn Diệp rời đi, Đế Tử Nguyên mới quay đầu, vừa xoay người đã đối diện với phụ thân cao lớn vạm vỡ nhà mình.

"Ai da... Cha!" Đế Tử Nguyên xoa mặt, phàn nàn một tiếng.

"Sao người tới mà không nói một tiếng?"

"Điện hạ đưa con về?" Tĩnh An Hầu không trả lời, chỉ hỏi nàng.

"Ừm..." Đế Tử Nguyên cúi đầu.

"Tiểu tử này xem ra rất si tình với con đó nha."

"Ai da lão nhân gia người đừng quan tâm chuyện này nữa!" Đế Tử Nguyên chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, ngượng ngùng kéo phụ thân mình về phủ.

"Ta không quan tâm chuyện này, vậy được." Tĩnh An Hầu đổi tư thế: "Nha đầu, vi phụ hỏi con, tối nay con đã đi đâu? Cả người toàn mùi rượu." Ông đến gần ngửi thử.

Đế Tử Nguyên nghe vậy liền thả tay áo ông ra, không kéo ông nữa, bịt tai chạy vào trong.

Nghĩ đến bộ dạng của nữ nhi nhà mình và Hàn Diệp, Tĩnh An Hầu cười thoải mái, bây giờ chuyện của người trẻ ấy à, người làm phụ thân như ông cũng không quản được nữa rồi.

Đêm nay, đèn đuốc trong phủ Tĩnh An Hầu và Đông Cung đều sáng rực cả một đêm, có người chuẩn bị cho đại hôn của thái tử và thái tử phi vào ngày mai, có người lại lo lắng cho nữ nhi xuất giá, còn có người, ngồi ngắm trăng gửi tương tư, hy vọng ngày mai có thể được như ước nguyện.

CONTINUE...