Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

CHƯƠNG 96: Trên đời chưa từng có Nhậm An Lạc, ta là Đế Tử Nguyên.​




Nhậm An Lạc rũ mắt nhìn An Ninh quỳ thẳng tắp ở một bên, chậm rãi nắm chặt tay trong tay áo, mím chặt môi.

Từ lúc bắt đầu, con đường rửa sạch oan khuất đã chôn mười năm của Đế gia, người duy nhất nàng đối đãi ngược lại với chủ ý ban đầu chỉ có một người, An Ninh. Bởi vì án oan này cho tới bây giờ chỉ có nàng mới có thể nói ra chân tướng.

Người nàng bức từ lúc bắt đầu không phải Hoàng đế Gia Ninh, mà là An Ninh.

Giữ được toàn bộ hoàng thất Hàn thị, hay là giữ được hoàng tổ mẫu nàng, đây là lựa chọn của An Ninh.

Hoặc là nói, dù là công chúa Đại Tĩnh, nhi nữ của Hoàng đế Gia Ninh, nàng căn bản không thể chọn.

Trên thềm đá một trận lặng im, Minh Vương nhìn lại Thái hậu, tràn đầy kinh ngạc: "Thái hậu, lời này của An Ninh là thật?"

Thái hậu nghiêm mặt, không nói tiếng nào, chỉ không ngừng chuyển động Phật châu trên cổ tay.

Minh Vương nhíu mày, nhìn về phía Hoàng đế Gia Ninh: "Bệ hạ, việc này quá mức trọng đại, chi bằng làm như lời An Ninh nói, thẩm vấn Trương Phúc?"

Trương Phúc nghe được lời này, phịch một tiếng ngã xuống đất, cả người run rẩy, vẻ mặt kinh hoàng. Hắn không thể so với Triệu Phúc, vốn là nhát gan, ngày thường cũng là dựa vào Thái hậu mới cáo mượn oai hùm, hiện giờ ngay cả Thái hậu cũng bị bức đến không thể nói ra câu nào, hắn sớm đã bị dọa sợ vỡ mật!

Xem bộ dáng này của hắn, căn bản đã không cần hỏi. Ngày thường không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa! Đáy lòng chúng thần sinh ý ghét bỏ, nhìn một cái cũng lười nhìn đến tên hoạn quan kia, rối rít nhìn lại Hoàng đế Gia Ninh.

"Minh Vương, chỉ dựa vào lời của một mình An Ninh, sao có thể định trách Thái hậu?" Hoàng đế Gia Ninh chậm rãi mở miệng, thanh âm đặc biệt trầm trọng.

Lúc này, vẻ mặt Hữu tướng vô hình dung hơi thay đổi, liếc mắt nhìn Nhậm An Lạc đang trầm mặc một cái, đấu tranh trong lòng, bước ra, chắp tay với Hoàng đế Gia Ninh: "Bệ hạ, thần có một chuyện, không biết có thể hỏi ý bệ hạ được không?"

Hoàng đế Gia Ninh xua tay: "Ngụy khanh, ngươi nói."

"Thần từng nghe nói Thái hậu là sư phụ vỡ lòng của bệ hạ, Thái hậu biết rõ bút tích bệ hạ, lại có thể viết giống nhau như đúc, không biết việc này có phải thật không?"

Thần sắc Hoàng đế Gia Ninh lạnh lùng, trầm mặc xuống. Trong triều người biết việc này tuy ít, nhưng không phải không có, ngay từ đầu chỉ là không ai dám đề cập đến, lúc này sau khi nghe thấy Hữu tướng mở miệng, không ít lão đại thần ngầm hiểu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có chút sáng tỏ.

Bây giờ đến mức này, không chỉ có An Ninh công chúa làm nhân chứng, ngay cả chuyện bút tích cũng phù hợp, người sau màn này hẳn là Thái hậu. Nhưng Thái hậu hiền danh truyền xa, đã là thân phận tôn quý nhất Đại Tĩnh, vì sao nàng còn mưu hại Tĩnh An Hầu, thậm chí tàn nhẫn hạ lệnh tàn sát tám vạn tướng sĩ, khiến Thanh Nam sơn có vô số oan hồn.

"Bệ hạ không chịu đáp, chắc hẳn lão thần nghe được là sự thật. Vừa rồi khi lão thần xem mật tin này, rất khiếp sợ, người mô phỏng trong thiên hạ tuy nhiều, nhưng nếu không phải người cực kỳ thân cận, tất không thể bắt chước tương tự đến như thế, dù bệ hạ không ký tên, nhưng Tĩnh An Hầu gia vẫn sẽ tin tưởng tin này là bệ hạ đưa đến, tuyệt không chỉ là vì dấu ấn ngọc tỷ trên mật tin, mà là bởi vì khí vận bút tích trên mật tin này cực kỳ tương tự với bệ hạ ngày thường, cơ hồ không có khác biệt."

Hữu tướng dừng một chút, trầm giọng nói: "Lão thần cả gan vọng ngôn một câu, người có thể làm được như vậy, trên đời hiện giờ chỉ sợ chỉ có Thái hậu nương nương."

Một câu này của Hữu tướng như giải quyết dứt khoát, chấn động đến mãn điện lặng im. Mọi người nhìn lão thừa tướng nghiêm mặt mà nói, âm thầm cảm thán, nói ra một phen lời nói như vậy, Hữu tướng sợ là đã chuẩn bị tốt để từ quan.

Đáy mắt Nhậm An Lạc ẩn có dao động, nhìn An Ninh quỳ một bên cùng Hữu tướng đang đứng, cổ họng dần dần chua xót.

Oan uổng Đế gia quá lớn, đeo oan khuất trên lưng quá lâu, nếu không.. Nàng sẽ không đem tất cả bọn họ liên lụy vào, càng sẽ không bức An Ninh chính miệng chỉ chứng tổ mẫu mình.

Tất cả đều đã sáng tỏ. Nhậm An Lạc nhìn Thái hậu trang phục lộng lẫy nghiêm mặt trên ngự đài, nhẹ nhàng mở miệng: "Năm đó khiến Đế gia ta chịu oan uổng mưu nghịch, hạ lệnh cho Trung Nghĩa Hầu tàn sát tướng sĩ Đế gia ta.. Chính là Thái hậu?"

"Đế Tử Nguyên!" Hoàng đế Gia Ninh trầm giọng gầm lên, ánh mắt thấy ẩn hiện màu xanh lá.

Bên ngoài đại điện một lần nữa lặng im xuống, tất cả mọi người đang chờ Thái hậu trả lời.

Không có ai phát hiện, ánh mắt Thái hậu trên ngự đài lặng yên biến hóa, nàng chậm rãi quay đầu nhìn Hoàng đế Gia Ninh, đáy mắt có một mạt cảm xúc kỳ quái cực nhanh hiện lên, đột nhiên nhìn Hữu tướng mở miệng.

"Ngụy Gián, ngươi đem mật tin trên tay lên đây cho ai gia."

Hữu tướng ngẩn ra, có chút chần chờ.

"Sợ cái gì, Ngụy Gián ngươi cũng đã chứng thực trước văn võ bá quan là ai gia viết, cho dù ai gia huỷ đi phong thư này thì còn có thể như thế nào?"

Hữu tướng nghe vậy, liếc mắt nhìn Nhậm An Lạc một cái, thấy nàng gật đầu, đi lên thềm đá đem mật tin trong tay đưa tới Thái hậu.

Thái hậu nhận lấy mật tin, mở phong thư ra, nhìn lướt qua. Nàng trầm mặc thật lâu sau, đầu ngón tay mân mê giấy viết thư cũ nát ố vàng, từng chút từng chút ngồi thẳng tắp lần nữa, như là trong khoảnh khắc rót đầy sinh lực lần nữa, nhìn lại Nhậm An Lạc.

"Đế Tử Nguyên, An Ninh cùng Hữu tướng nói không sai. Đế gia tay cầm quyền binh, công cao át chủ, ai gia như nghẹn ở cổ họng, không tha được cho Đế thị nhất tộc ngươi. Năm đó là ai gia giả truyền dụ lệnh sai Tĩnh An Hầu điều quân Tây Bắc, cũng là ai gia sai Trung Nghĩa Hầu chặn giết đội quân Đế gia, tất cả đều là ai gia làm, hiện giờ ngươi muốn như thế nào?"

Thanh âm Thái hậu trầm ổn, một thân khí thế vẫn là hòa nhã đẹp đẽ quý giá ngày thường.

Nghe được lời này của Thái hậu, chúng thần kinh hãi, tuy nói đoán được sự thật, nhưng chấn động do chính miệng Thái hậu thừa nhận mang đến vẫn là quá mức kinh người.

Nhậm An Lạc ngẩng đầu lên, đáy mắt đen như mực thu lại tất cả cảm xúc: "Thái hậu, một trăm ba mươi hai mạng người Đế gia, tám vạn tướng sĩ Đế gia ở Thanh Nam sơn, bạch cốt mười năm trên đất hoang vu, người có thể lấy cái gì để trả lại?"

"Ngươi muốn ai gia đền mạng cho Đế gia ngươi?" Thái hậu nhìn Nhậm An Lạc sau một lúc lâu, chỉ vào nàng, ý cười bên môi từng chút từng chút nổi lên, cười to ra tiếng: "Ngươi lại muốn ai gia đền mạng cho những tiện dân đó? Ai gia mưu hại Đế gia, tàn sát tám vạn người, nhưng ai gia là Thái hậu Đại Tĩnh, tiên đế đã băng hà, ai gia là thân tử của đương kim thánh thượng, nếu hắn muốn bắt ai gia, đó là bất hiếu, bách quan muốn thẩm vấn ai gia, chính là bất trung! Trên dưới Đại Tĩnh này có ai có thể phán tội ai gia?"

Thái hậu nắm phong mật tin kia, chậm rãi đứng dậy, quét mắt về phía bách quan dưới điện: "Ai gia làm chuyện sai lầm, thì như thế nào, nếu ai có gan, thì tới Từ An điện áp ai gia đến Đại Lý Tự chịu thẩm, ai gia chờ người đó. Trương Phúc, đỡ ai gia hồi cung."

Trương Phúc một bên đã sớm run rẩy sợ đến vỡ mật bò dậy, vội vàng đến đỡ Thái hậu.

Thái hậu từ trên ngự đài đi xuống, dẫm lên tuyết mịn trên mặt đất, từng bước một đi về phía Từ An điện. Lụa đỏ mừng thọ treo cao trên bậc thang trong một màn này, lại là hết sức châm chọc.

Không có ai dám ngăn Thái hậu lại, bởi vì bọn họ biết, bảo vệ Thái hậu chính là đế vương Đại Tĩnh, vô luận bọn họ có bao nhiêu oán giận, cũng không thể vượt qua hoàng quyền mà áp thân mẫu thiên tử xuống ngự đài, có thể làm được chỉ có Hoàng đế Gia Ninh.

Nhậm An Lạc căn bản không quan tâm Thái hậu rời đi, nàng nhìn về phía Hoàng đế Gia Ninh, không quỳ xuống cầu ân, cũng không lên án mạnh mẽ oán giận, chỉ nhàn nhạt mở miệng.

"Bệ hạ, vừa rồi ngài nói sẽ trả Đế gia một câu công đạo, nhưng Thái hậu mới là người tạo ra tất cả, công đạo của thần phải tới đâu tìm?"

Hoàng đế Gia Ninh không đáp, trầm mặc mà nhìn nàng.

"Thần biết đã làm khó bệ hạ, nhưng Đế gia cũng là bụng đầy oan khuất, không được rửa sạch. Hai mươi năm trước cô tổ mẫu nhường lại một nửa giang sơn, phụ thân vì bệ hạ bình định loạn chư vương, tướng sĩ Đế gia trải qua sinh tử vì bá tánh thiên hạ giành lấy một thời đại hưng thịnh hòa bình. Chỉ vì một câu công cao át chủ của Thái hậu nương nương, tám vạn người liền chết sạch sẽ. Bọn họ vô tội đến nhường nào?"

"Thần không cầu trợ cấp, không cầu ân thưởng, chỉ cầu trong sạch, một câu công đạo."

Nhậm An Lạc đứng trên thềm đá, ánh mắt sáng quắc, thanh âm vang tận chân trời.

Lúc này, Hữu tướng vẫn luôn đứng bên cạnh nàng dập đầu xuống đất, thanh âm già nua như chuông lớn vang lên: "Lão thần khẩn cầu bệ hạ trả chân tướng cho bá tánh, lấy chiêu nhật nguyệt, chấn chỉnh quốc pháp Đại Tĩnh ta."

Theo thanh âm Hữu tướng vừa dứt, các công hầu đại thần một bên bước ra khỏi bàn tiệc, đi tới trên bậc thềm đá đầu tiên, lễ bái đầy đất.

"Khấu thỉnh bệ hạ chấn chỉnh triều cương Đại Tĩnh ta!"

"Khấu thỉnh bệ hạ chấn chỉnh triều cương Đại Tĩnh ta!"

"Khấu thỉnh bệ hạ chấn chỉnh triều cương Đại Tĩnh ta!"

Một lần lại một lần vang lên thanh âm thần tử trần tình, vang vọng trước Nhân Đức điện, trời bay đầy tuyết, dừng trong mắt Hoàng đế Gia Ninh. Đến lúc này chỉ còn Tả tướng cùng một ít hoàng thân quốc thích vẫn ngồi, hắn cúi đầu nhìn bách quan phía trước Nhậm An Lạc, mặt không cảm xúc.

Đế Tử Nguyên đã được lòng các thần tử, việc hắn có thể làm chính là tuyệt đối công chính.

Hắn thế nhưng lại bị Đế Tử Nguyên bức tới bước này..

"Các khanh hãy đứng lên." Thanh âm Hoàng đế Gia Ninh lanh lảnh vang lên, bách quan dừng tiếng, đứng lên nhìn về phía ngự đài.

Hoàng đế Gia Ninh chậm rãi đứng dậy, bước từng bước đến ven thềm đá, nhìn bách quan.

"Đế Tử Nguyên."

Nhậm An Lạc tiến lên một bước, chắp tay: "Có thần."

"Chuyện Đế gia ngươi mưu nghịch quả thật là bị mưu hại, Tĩnh An Hầu trung quân ái quốc, một thân ngạo cốt, trẫm gia phong hắn làm trung dũng Tĩnh An Hầu, sửa lại án xử sai này, chiêu cáo thiên hạ. Từ hôm nay trở đi, trẫm khôi phục tước vị vương hầu nhất phẩm cho Đế gia ngươi, tước vị do ngươi thay phụ thân kế thừa. Tuy ngươi nói Tấn Nam không cần trợ cấp, nhưng tám vạn tướng sĩ chết oan cũng là con dân trẫm, trẫm sẽ làm theo lời nói lúc trước, miễn mười năm thuế má cho Tấn Nam, cũng ban tiền tử cho thất thân cùng huyết thân của các tướng sĩ, xây mộ anh hùng ở Tấn Nam, đón hài cốt bọn họ hồi Tấn Nam."

Nhậm An Lạc dập đầu xuống đất: "Thần Đế Tử Nguyên lãnh chỉ."

"Đứng lên đi."

Nhậm An Lạc nghe lệnh đứng dậy.

Thanh âm Hoàng đế Gia Ninh nhàn nhạt truyền đến: "Thị phi đúng sai hôm nay trẫm liền cùng luận cho rõ ràng. An Ninh!"

"Có nhi thần."

"Ngươi là công chúa Đại Tĩnh, biết oan tình mà không tố cáo, quả thật tội lớn. Trẫm niệm tình ngươi một khắc cuối cùng nói ra chân tướng, chỉ trục xuất quyền dẫn quân Tây Bắc của ngươi, giam ở Tông Nhân phủ ba tháng, răn đe cảnh cáo."

"Nhi thần lãnh chỉ." An Ninh rũ mắt, thay đổi dập đầu.

"Trương Kiên."

Lão tướng một bên vội vàng quỳ xuống dưới dất: "Có thảo dân."

"Tuy một vạn kỵ binh ngộ sát quân Đế gia ở Thanh Nam sơn, nhưng trẫm niệm tình bọn họ không biết chuyện, đặc xá cho tất cả tướng sĩ. Nếu ngươi muốn hồi Thanh Nam thành, trẫm cũng sẽ đồng ý."

"Tạ bệ hạ, thảo dân lãnh chỉ, khấu tạ hoàng ân."

"Trung Nghĩa Hầu tâm thuật bất chính, phạm phải tội ác như thế, họa đến mãn môn. Trẫm xử hắn chính ngọ trưa mai chém đầu, giao cho Đại Lý Tự khanh Hoàng Phổ giam trảm, mặt khác tịch thu tài sản của Trung Nghĩa Hầu phủ, gia quyến lưu đày Tây Bắc, vàng bạc thu được dùng trợ cấp tướng sĩ chiến vong."

"Thần Hoàng Phổ lãnh chỉ." Bên trong bách quan, Hoàng Phổ bước ra khỏi hàng, dập đầu lãnh chỉ.

"Trẫm.. Mười năm trước không rõ chân tướng, khiến mãn môn Đế gia toàn tang, cực thẹn trong lòng, trẫm tự phạt bế trong thái miếu ba ngày, cầu phúc vì Tĩnh An Hầu, tộc nhân Đế thị cùng mạng tướng sĩ chết oan, chuộc lại sai lầm của trẫm."

Hoàng đế Gia Ninh trầm mặc xuống, khuôn mặt uy nghiêm ngày thường có chút già nua, môi run run, nhưng không nói tiếp. Chúng thần thấy như thế, cảm khái trong lòng, đến bây giờ chỉ còn lại Thái hậu chưa bị xử phạt, bệ hạ làm nhi tử, cũng là thật sự khó xử.

"Các khanh." Tất cả bách quan ngẩng đầu lên.

"Trẫm là thiên tử Đại Tĩnh, biết rõ triều cương quốc pháp trọng trung nghĩa, trọng nhân lễ, cũng trọng hiếu đạo. Hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, Thái hậu là người chủ mưu phía sau, trẫm tuy không muốn tin, nhưng bằng chứng như núi, không thể không tin. Hoàng tộc phạm pháp, cùng tội như thứ dân, trẫm sẽ không vì Thái hậu mà làm ngược lại. Chỉ là trẫm là quân một nước, cũng là nhi tử, công ân Thái hậu sinh dưỡng cao như trời.."

Thân hình Hoàng đế Gia Ninh lảo đảo một chút, Triệu Phúc thấy không ổn, định tiến lên đỡ lấy, lại bị Hoàng đế Gia Ninh đẩy ra.

"Trẫm chỉ hy vọng các khanh có thể cho trẫm ba ngày, sau ba ngày, trẫm tất cho Đế gia, các khanh cùng bá tánh thiên hạ một câu trả lời, một câu công đạo!"

Trên thềm đá trên, bề tôi nhìn Hoàng đế Gia Ninh mặt đầy đau thương cũng không đành lòng bức tiếp, tất cả cùng nói: "Chúng thần sợ hãi, cẩn tuân thánh dụ."

Nhậm An Lạc theo chúng thần cùng nhau dập đầu xuống, cũng không nói nửa câu.

Tất cả hôm nay đều theo suy nghĩ của nàng, nếu như không chịu thoái nhượng nửa phần, ngược lại sẽ mất nhân tâm.

Chỉ ba ngày mà thôi, mười năm nàng cũng đợi, chẳng lẽ còn không chờ được ba ngày?

"Các khanh hồi phủ đi." Thanh âm Hoàng đế Gia Ninh mỏi mệt một lần nữa vang lên trên ngự đài: "Triệu Phúc, theo trẫm hồi Thượng Thư phòng."

Chúng thần nhìn thấy Hoàng đế Gia Ninh xoay người đi xuống dưới ngự đài, đi được hai bước, lại dừng lại, quay người sang, nhìn về phía bách quan.

"Đế Tử Nguyên, trẫm hỏi lại ngươi một câu, từ nay về sau, thân phận ngươi là như thế nào?"

Toàn bộ bách quan giật mình, Hàn Diệp nhìn lại về phía Nhậm An Lạc.

Nhậm An Lạc ngẩng đầu, vẻ mặt có chút thâm thúy: "Bệ hạ, thật không dám giấu giếm, thần không chỉ giấu diếm tên họ, còn có một việc cũng giấu diếm bệ hạ cùng chư vị đại thần."

Hoàng đế Gia Ninh ngẩn ra, triều quan phía sau Nhậm An Lạc cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại nàng.

Nhậm An Lạc nhướng mày, đột nhiên giơ tay xé xuống mặt nạ trên mặt, nhìn Hoàng đế Gia Ninh, đáp: "Bệ hạ, trên đời này vốn không có Nhậm An Lạc, thần.. Là Đế Tử Nguyên."

Nhất thời, một trận tiếng kinh hô vang lên, không ít công hầu lộ sắc mặt kinh ngạc. Lúc này bọn họ mới phát hiện Đế Thừa Ân hồi kinh với danh phận tiểu thư Đế gia kia kỳ thật cũng không giống Đế Tử Nguyên lắm.

Chúng thần ngược lại bất ngờ cũng không phải bởi vì bộ dáng thật sự của Nhậm An Lạc có bao nhiêu khuynh quốc khuynh thành, chỉ là tướng mạo này của nàng cũng quá uy nghi một chút, khuôn mặt tôn quý sáng sủa so với Đế gia gia chủ năm đó, cũng không nhường được một tấc, khó trách nàng phải mang theo mặt nạ nhập kinh, nếu không một thân khí độ bức người này, chỉ sợ đã sớm bị nhận ra.

"Được, từ hôm nay trở đi, trên triều đình của trẫm cũng chỉ có Tĩnh An Hầu Đế Tử Nguyên, không còn thượng tướng nhất phẩm Nhậm An Lạc."

Hoàng đế Gia Ninh phức tạp mà nhìn Nhậm An Lạc sau một lúc lâu, xoay người đi xuống ngự đài, về phía nội cấm cung.

Trên thềm đá chúng thần vẫn chưa muốn tan đi, tốp năm tốp ba tụ lại với nhau đàm luận những chuyện không thể tưởng tượng được đã trải qua cả ngày hôm nay.

An Ninh không nói một lời mà đi xuống thềm đá, chỉ để lại một bóng lưng tịch mịch.

Nhậm An Lạc đứng bên trong các triều thần, nhìn nàng rời đi, một thân mỏi mệt, nói không nên lời là vui hay buồn. Như được chúc phúc đến tận tâm can, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại trên thềm đá.

Chỗ ngồi của hoàng thất tông thân sớm đã giải tán sạch sẽ, Hàn Diệp một mình đứng trên thềm đá, chiếc bóng cô đơn, cô tịch vô hình.

Y nhìn Nhậm An Lạc, đáy mắt có gì đó đang từng chút từng chút một lắng xuống, sau đó biến mất.

Nhậm An Lạc ngơ ngẩn, ánh mắt kia, thật giống như y nhìn không phải Nhậm An Lạc, cũng không phải Đế Tử Nguyên.

Chỉ là.. công hầu nhất phẩm Đại Tĩnh.

Tuyết lớn rơi đầy trời, Nhậm An Lạc đứng lẳng lặng, vẻ mặt tuy mỏi mệt, nhưng thần thái đáy mắt lại cố chấp kiên trì hơn bất kì giờ phút nào.

Hàn Diệp, ta đã từng nghĩ, khi làm Nhậm An Lạc, tất cả kỳ nguyện của huynh, ta đều sẽ làm cho huynh.

Đó là bởi vì ta biết chung quy sẽ có một ngày, ta sẽ huỷ hoại tất cả trong cuộc đời huynh.

Đây chỉ là một sự bắt đầu.

Cho tới bây giờ, huynh đã đoán được, ta trở về đô thành Đại Tĩnh, muốn lấy lại, đến tột cùng là thứ gì rồi, đúng không?

Trên đời chưa từng có Nhậm An Lạc, ta là Đế Tử Nguyên.

Phần của Nhậm An Lạc, kết thúc.