Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện
Sau khi trận sóng to gió lớn trong buổi thượng triều qua đi, trong ngoài Kim Loan điện lặng yên không tiếng động.
"An Ninh, An Ninh." Tiếng gọi trầm ổn vang lên sau tấm bình phong ở Kim Loan điện, Thi Tranh Ngôn đứng bên cạnh An Ninh, đáy mắt có chút lo lắng.
An Ninh xoay người, lảo đảo hai bước, đứng không vững, Thi Tranh Ngôn vội vàng đỡ lấy nàng: "An Ninh, ngươi làm sao vậy?"
An Ninh hốt hoảng lắc đầu, trầm mặc đi ra ngoài, ra khỏi đại điện, gió lạnh phả vào mặt, mới thanh tỉnh vài phần. Nàng dừng phía sau thềm đá, nhắm mắt lại.
Nàng lo lắng hôn sự của hoàng huynh, kéo Tranh Ngôn lặng lẽ tới buổi thượng triều nghe ngóng, nhưng không ngờ.. Thấy được cảnh tượng như vậy. Từ năm nàng tám tuổi bắt đầu biết được chân tướng, chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt luống cuống như hiện tại. Nàng thậm chí còn không biết, chính mình còn có thể làm cái gì? Có thể làm được gì vì tám vạn tướng sĩ cùng mãn môn Đế gia chết oan khuất?
Nàng là công chúa Đại Tĩnh a!
Cảm giác ấm áp truyền vào đáy lòng, an Ninh ngơ ngẩn rũ mắt, Thi Tranh Ngôn nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, trầm giọng hỏi: "An Ninh, trong lòng ngươi rốt cuộc giấu chuyện gì?"
An Ninh lắc đầu, đột nhiên trở tay gắt gao nắm lấy tay hắn, đáy mắt mang theo mong đợi gấp gáp: "Tranh Ngôn, chúng ta hồi Tây Bắc đi. Ta bảo vệ tốt Tây Bắc, không cho một người Bắc Tần nào vượt qua, cả đời ta đều ngốc tại biên cương.." Thanh âm An Ninh càng lúc càng thấp: "Ta không làm công chúa Đại Tĩnh nữa, chỉ làm một thủ tướng, có phải là có thể chuộc tội giống Chung Hải hay không? Có phải là có thể thay Hàn gia ta chuộc tội hay không.."
Thi Tranh Ngôn ngơ ngác nhìn nàng, đáy mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Chuyện của Đế gia mười năm trước, có phải An Ninh đã biết điều gì hay không?
Gió lạnh thổi tan tiếng khóc nức nở của An Ninh, trong ngày đông đặc biệt bi thương.
Triệu Phúc đi theo sau Hoàng đế Gia Ninh, trầm mặc đi đến Thượng Thư phòng. Có lẽ chuyện trên Kim Loan điện đã truyền ra, dọc theo đường đi, cung nhân từ xa nhìn thấy ngự giá của Hoàng đế Gia Ninh, tất cả đều lặng lẽ tránh đi, không dám tới gần.
Hoàng đế Gia Ninh đẩy cửa Thượng Thư phòng ra, cung nữ cùng tiểu thái giám đang dọn dẹp bên trong sợ đến giật mình, thoáng nhìn sắc mặt thiên tử, vội vàng quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh. Hoàng đế Gia Ninh bước vài bước lớn đi tới bức tường bên cạnh bàn sách, đứng thẳng tắp, nơi đó bày Bích Tỉ kiếm năm đó khi Đế Thịnh Thiên rời kinh để lại.
Triệu Phúc xua xua tay, để cung nữ cùng tiểu thái giám hầu hạ một bên lui xuống, vừa muốn khuyên giải an ủi Hoàng đế Gia Ninh vài câu..
Đột nhiên, Hoàng đế Gia Ninh bổ một chưởng vào ngự bàn, tiếng vang ầm ầm, ngự bàn nứt ra. Chờ Triệu Phúc lấy lại tinh thần, chén trà đồ sứ bên cạnh Hoàng đế Gia Ninh đều bị quét qua, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Hắn nhìn Hoàng đế Gia Ninh vì phẫn nộ mà run rẩy thân hình, 'phịch' một tiếng quỳ xuống đất: "Bệ hạ, vạn lần không thể tức giận, ngài ngàn vạn phải bảo trọng long thể a!"
Mảnh sứ vỡ vụn còn xoay tròn trên mặt đất, khí lạnh bao trùm bốn phía Thượng Thư phòng, lạnh đến mức làm người ta run rẩy.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Hoàng đế Gia Ninh khẽ động, hắn một cước đá văng vụn gỗ trên mặt đất, nhặt Bích Tỉ kiếm trên mặt đất lên.
Bích Tỉ kiếm là binh khí gia truyền của Đế thị nhất tộc, khi tranh đoạt thiên hạ năm đó từng có một lần có được hiệu lệnh của quân Đế gia. Ngày Thái Tổ băng hà, Bích Tỉ kiếm của Đế Thịnh Thiên phủ đầy bụi, đem bỏ xó, từ đó đến mười sáu năm sau, Bích Tỉ kiếm chưa từng xuất vỏ.
Cổ tay Hoàng đế Gia Ninh khẽ nhúc nhích, leng keng một tiếng, trường kiếm phá vỏ mà ra, ánh quang rực rỡ muôn vàn, không hề khác so với năm đó.
Hắn trầm mặc đoan trang cầm trường kiếm trong tay, chỉ cảm thấy rất chói mắt. Thanh Bích Tỉ kiếm cùng Đế gia giống nhau như đúc, dù là dùng hết tâm lực chôn sâu mười mấy năm, cũng không giấu được hình dáng ban đầu!
Hắn đột nhiên vung lên, trường kiếm mang thế mãnh liệt vụt qua mặt đất, tiếng kiếm leng keng từ trên mặt đất truyền đến.
Bích Tỉ kiếm dựng thẳng trên bàn đá men sứ màu, thẳng đến cứng cỏi mạnh mẽ, trên thân kiếm phát ra tiếng động réo rắt.
Keng keng keng.. Bên trong Thượng Thư phòng tịch mịch thanh âm này càng thêm rõ ràng, Triệu Phúc cẩn thận liếc mắt nhìn mặt đất một cái, nhìn thấy vài giọt máu tươi rơi xuống, đáy lòng hoảng sợ, nhìn lại phía trên, nhất thời hít ngược lại một ngụm khí lạnh.
Hoàng đế Gia Ninh gắt gao nắm chặt hai tay, giữa ngón cái cùng ngón trỏ xé rách một đoạn, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất.
"Bệ hạ!" Triệu Phúc kinh hô, lăn long lóc từ trên mặt đất bò dậy: "Nô tài đi truyền thái y."
"Câm miệng, đứng lại cho trẫm!" Hoàng đế Gia Ninh gầm lên, Triệu Phúc dừng chân, run sợ kinh hãi đứng ở một bên.
"Đế Thịnh Thiên, hay cho một Đế Thịnh Thiên. Sớm biết như thế, năm đó trẫm đã không nên mềm lòng, giữ nàng một mạng!" Thanh âm Hoàng đế Gia Ninh bình tĩnh đến quỷ dị vang lên, lạnh lùng nặng nề.
"Bệ hạ, đây là Đế gia gia chủ làm?" Triệu Phúc không để ý hỏi ra miệng, tự biết nói lỡ, vẻ mặt thấp thỏm.
Hoàng đế Gia Ninh hừ một tiếng: "Ngươi cho rằng hôm nay Chung Hải đúng lúc nói tới chuyện Đế gia năm xưa, chỉ là trùng hợp hay sao, hắn ở Thanh Nam sơn nhịn mười năm, sao có thể chỉ vì một hai ngày này!"
"Ý bệ hạ là.."
"Sợ là Đế Thịnh Thiên đang trả thù hoàng gia ta!"
Tám vạn quân Đế gia chết oan ở Thanh Nam sơn, thù hận quá sâu. Hắn sớm nên nghĩ đến, nếu Đế Thịnh Thiên còn sống, mặc dù hắn hậu đãi Đế Tử Nguyên, tuân theo hôn sự Thái tổ định ra, cũng chưa chắc có thể làm Đế Thịnh Thiên dừng tay.
Một ngày này, cuối cùng vẫn tới.
"Bệ hạ, thái tử điện hạ cầu kiến." Bên ngoài Thượng Thư phòng, tiếng tiểu thái giám run rẩy bẩm báo vang lên.
Hoàng đế Gia Ninh quét mắt nhìn mặt đất hỗn độn một cái, phất tay với Triệu Phúc: "Bảo y chờ ở bên ngoài."
Triệu Phúc đẩy cửa phòng ra, gọi tiểu thái giám đi vào dọn dẹp, vẻ mặt đau khổ cáo tội với Hàn Diệp: "Điện hạ, trong lòng bệ hạ đang tức giận, người đợi lát nữa rồi hẵng vào khuyên nhủ, tránh bị thương long thể."
Ánh mắt Hàn Diệp vững vàng, chưa gật đầu cũng chưa lắc đầu, chỉ nói: "Công công yên tâm, ta tự có chừng mực."
"Ai, điện hạ, người không thể nói như thế nào liền như vậy đâu, mắt thấy hôn sự của người cùng Đế tiểu thư đã định ra, lại gặp chuyện phức tạp như vậy. Lão nô đau lòng cho người cùng Đế tiểu thư a.."
Lúc Triệu Phúc nói lời này, không chút sơ hở liếc mắt đánh giá Hàn Diệp một cái, thấy vẻ mặt y ngay cả một tia biến hóa cũng không có, trong lòng có chút an tâm. Thái tử mong hôn sự này mười mấy năm, hẳn là không liên lụy vào trong. Cũng đúng, Đế gia gia chủ năm đó yêu thích Thái tử như thế nào, tình hình hiện giờ chỉ sợ chỉ phai nhạt một chút.
Hai người nhìn nhau không nói gì đứng một hồi, cánh cửa Thượng Thư phòng lại được mở ra lần nữa, tiểu thái giám bước ra, thấp giọng nói: "Thái tử điện hạ, bệ hạ truyền người vào trong."
Hàn Diệp gật đầu, nâng bước vào Thượng Thư phòng.
Bên trong Thượng Thư phòng, mảnh gỗ vụn đã được thu dọn sạch sẽ, ngay cả đồ sứ cũng đã thay đổi một bộ khác. Hoàng đế Gia Ninh ngồi ở ngự ghế, ngắm nghía Bích Tỉ kiếm. Một tiểu thái giám quỳ gối bên cạnh hắn, cẩn thận thay hắn băng bó chỗ vết thương trên tay.
"Phụ hoàng." Vốn là vết thương cũ của Hàn Diệp chưa lành, lại nhiều ngày lăn lộn khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt, thanh âm nói ra ám ách khô khốc, nhưng đôi mắt đen kịt.
Hoàng đế Gia Ninh rũ mắt, vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ, có chút trào phúng: "Thái tử, ngươi vì hôn sự này đấu với trẫm mười năm, hiện giờ đã vừa lòng chưa?" Thấy Hàn Diệp không đáp, hắn ngẩng đầu nhìn lại đích tử: "Đế Thịnh Thiên không nghĩ đến tình nghĩa của ngươi đâu, ngươi nói, hiện giờ Hàn gia chúng ta nên làm như thế nào thì tốt?"
Trước thần sắc kinh ngạc của Hoàng đế Gia Ninh, Hàn Diệp đột nhiên quỳ rạp xuống đất, nói cực chậm, cũng cực kỳ kiên định.
"Phụ hoàng, nhi thần muốn biết.. Chân tướng việc Đế gia mưu nghịch mười năm trước.." Hàn Diệp dập đầu xuống đất, từng câu nặng nề: "Mong phụ hoàng nói rõ."
Lời Hàn Diệp vừa ra, bên trong Thượng Thư phòng đột nhiên một mảnh tĩnh mịch.
Nội cung Nguyên Thủy các, Đế Thừa Ân một thân váy hoa đỏ tươi, đang ngồi trước bàn trang điểm vẽ mắt.
Trong gương, chiếu ra khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, vẻ mặt vui sướng. Nàng đang đợi ý chỉ chính thức tứ hôn của Hoàng đế Gia Ninh truyền đến nội cung này, từ đây, nàng chính là nữ tử có quyền thế nhất thiên hạ.
Khi cung nữ lảo đảo chạy vào nội thất bẩm báo tin tức trên Kim Loan điện, bút vẽ mắt trong tay nàng rơi xuống đất, trên mặt không giấu được tức giận hoang đường.
"Hoang đường, sao có thể, ai lại không biết sống chết như vậy, ở Kim Loan điện nói đến chuyện Đế gia.." Trong cơn giận, Đế Thừa Ân rõ ràng có chút nói không lựa lời.
Tâm Vũ thoáng nhìn thần sắc nghi hoặc của cung nữ, trấn an đôi câu rồi để nàng ra ngoài, đỡ lấy Đế Thừa Ân nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lời vừa rồi của người sợ là không quá thỏa đáng, nơi này là hoàng cung, nói nhiều tất sai a."
Đế Thừa Ân giật mình, nhớ tới lời chính mình vừa nói, toát ra mồ hôi lạnh. Nàng là cô nhi còn sót lại của Đế gia, sao có thể vì có người muốn lật lại bản án của Đế gia mà tức giận. Nhưng nàng sao có thể không hận, nàng mong mười năm mới có cuộc hôn sự, qua hôm nay, nàng vốn nên là tân nương tử, nữ nhân tôn quý nhất Đại Tĩnh trong tương lai, thế nhưng.. Hiện giờ hoàn toàn bị huỷ hoại, còn là hủy trong tay Đế gia!
Sắc mặt Đế Thừa Ân tái nhợt đến đáng sợ, vịn vào bàn trang điểm run nhè nhẹ. Tâm Vũ đứng ở một bên, không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào.
Đột nhiên, Đế Thừa Ân khẽ động, nàng chậm rãi ngẩng đầu, môi mím chặt, hiện ra màu xanh tím.
"Tâm Vũ, thay y phục cho ta."
"Tiểu thư."
"Đi, lấy cho ta một bộ y phục mộc mạc trang trọng lại đây." Đế Thừa Ân đứng thẳng thân mình, lời nói nặng nề, vẻ mặt trấn định lại, không còn kích động hoảng loạn như vừa rồi nữa.
"Tiểu thư, người đây là muốn đi.."
"Cho người ra ngoài thăm dò tin tức một chút, xem bây giờ bệ hạ đang ở đâu."
Nhìn thấy thần sắc Đế Thừa Ân hờ hững, đáy lòng Tâm Vũ rùng mình. Công tử có nói nếu trong cung xảy ra chuyện, nhất định phải trấn an Đế Thừa Ân, không thể để nàng lộ ra dấu vết, nhưng với tính tình của Đế Thừa Ân..
"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ai nói ta muốn ngồi chờ chết, Đế Thừa Ân ta chính là không nhận mệnh!" Thần sắc Đế Thừa Ân lộ ra ác độc: "Chỉ cần ta có thể giải khốn cục giúp bệ hạ, cuộc hôn sự này tất nhiên có thể định, không ai có thể ngăn cản."
"Tiểu thư, chuyện quân Đế gia chết oan khiến triều dã khiếp sợ, hiện giờ trên dưới cả triều đều chờ bệ hạ điều tra rõ sự thật, chúng ta cho dù có Tả tướng giúp đỡ, cũng không có tư cách tham gia, người muốn ngàn vạn lần êm xuôi, nhưng bệ hạ hiện tại đang nổi nóng, nếu chọc giận bệ hạ.."
"Ai nói ta không có tư cách." Vẻ mặt Đế Thừa Ân khó lường, nheo mắt lại, nở nụ cười: "Ta là người sống sót duy nhất của Đế gia, đòi lại công đạo cho Đế gia, trên dưới Đại Tĩnh, ai có tư cách hơn ta!"
Bên trong Thượng Thư phòng.
Tiếng răng rắc vang lên, chiếc chén sứ men xanh vừa thay trong tay Hoàng đế Gia Ninh hiện ra vết nứt nho nhỏ, hắn đột nhiên ném tới chỗ Hàn Diệp, chén sứ dừng bên chân Hàn Diệp, tiếp bước số phận của chiếc chén ban nãy.
Nước trà ấm áp tạt lên người Hàn Diệp, y quỳ đến thẳng tắp, không chút động đậy. Hoàng đế Gia Ninh nhìn tiểu thái giám bên dưới bị cảnh này làm cho hãi đến tê liệt ngã xuống mặt đất, run bần bật.
"Cút đi cho trẫm!" Hoàng đế Gia Ninh tức giận đến lạc giọng, tiểu thái giám như được đại xá, té ngã lộn nhào tìm đường sống, đầu gối bị mảnh sứ vỡ vụn sượt phải chảy máu cũng không quan tâm.
Cánh cửa Thượng Thư phòng bị đóng lại một lần nữa, lúc này, chỉ còn lại một đôi phụ tử giương cung bạt kiếm.
"Được lắm, Chung Hải muốn báo ân với Đế gia, hắn bức trẫm; văn võ cả triều muốn có câu giải thích, cũng tới bức trẫm; ngươi là đích tử của trẫm, Thái tử Đại Tĩnh ta, ngươi cũng muốn bức trẫm! Trẫm dưỡng hai mươi mấy năm, liền dưỡng được một bạch nhãn lang* như ngươi!"
(*) bạch nhãn: Kiêu ngạo, ở đây là hỗn xược.
Hoàng đế Gia Ninh giận dữ, đứng lên, chỉ vào Hàn Diệp, trên trán nổi lên toàn bộ gân xanh.
Hàn Diệp chậm rãi ngẩng đầu, miệng khẽ động, mở miệng, chỉ nói một câu, lại là ngàn quân cửu đỉnh.
"Phụ hoàng, tám vạn tướng sĩ chôn ở Thanh Nam sơn kia, là con dân Đại Tĩnh ta. Nhi thần, là Thái tử Đại Tĩnh."