Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện
Tề quý phi đột nhiên ngẩn ra, nắm quân cờ hơi run, lát sau cực vững chắc đem quân cờ đặt xuống bàn cờ mới ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tả tướng: "Phụ thân, chuyện này thận trọng muôn vàn, ngàn vạn lần không thể khinh suất."
Thái tử đi Hóa Duyên Sơn xử lý chuyện nhân sĩ giang hồ tụ tập, Tả tướng có thể nói ra lời này, chắc hẳn đã có bố trí ở Hóa Duyên Sơn. Nhưng chuyện này đánh bạc chính là Khương gia giàu sang quyền thế trên vạn người của bọn họ, một khi bại lộ, tất sẽ vạn kiếp bất phục.
Thấy nữ nhi đến lúc này còn có thể nhịn được nhắc hắn thận trọng, Tả tướng rất hài lòng, sờ sờ râu, lộ ra vẻ tươi cười: "Chuyện này trù tính lôi đình cả vạn quân, không người nào có thể nhận ra, con yên tâm."
Tề quý phi vẫn nhíu mày: "Phụ thân, bệ hạ đang tuổi tráng niên, Thái tử hiện giờ đã trưởng thành, ngày sau chắc chắn uy hiếp hoàng quyền, sớm hay muộn cũng sẽ bị bệ hạ bỏ rơi, đến lúc đó không cần động thủ, ngôi vị hoàng đế cũng sẽ là của Chiêu nhi, lúc trước chúng ta cũng thương nghị như thế, nên mấy năm nay vẫn luôn đối với Thái tử cẩn thận xu nịnh, phụ thân, người như thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý?"
Tả tướng hơi hơi trầm ngâm, chậm rãi nói: "Thật ra cũng không phải đột nhiên có suy nghĩ này, chỉ là này một năm ta cảm giác lòng bệ hạ đối với Thái tử không giống với suy nghĩ lúc trước của chúng ta."
Tề quý phi sửng sốt, biểu tình nghi hoặc.
Tả tướng nhàn nhạt nói: "Con còn nhớ rõ lời bệ hạ nói năm đó khi con thỉnh bệ hạ để Ngụy Gián làm sư phụ vỡ lòng cho Chiêu nhi chứ."
Tề quý phi thần sắc biến đổi, khuôn mặt nổi lên chút phẫn hận, gật đầu.
Ngụy gia nhiều đời làm đế sư, văn danh cả thiên hạ đều biết, Tả tướng tuy cùng Hữu tướng bất hòa trong triều đình, nhưng Tề quý phi cũng biết nếu có Ngụy Gián dạy dỗ, Cửu hoàng tử trong nho lâm nhất định có thể cùng Thái tử ngang địa vị, Tả tướng cũng tính toán như thế, mới không ngăn cản tâm tư Tề quý phi.
Khi Hàn Chiêu tròn ba tuổi, Hoàng đế Gia Ninh ban mãn điện trân phẩm, Tề quý phi mỉm cười nói từ chối, chỉ cầu Hoàng đế Gia Ninh có thể vì Hàn Chiêu ban cho một sư phụ tốt.
Hoàng đế Gia Ninh tất nhiên đáp ứng, chỉ là khi nghe thấy Tề quý phi nói muốn Ngụy Gián làm sư phụ vỡ lòng cho Cửu hoàng tử, liếc nhanh mắt nhìn Tề quý phi một cái, nhàn nhạt nói một câu.
"Ngụy Khanh là sư phụ của đế vương."
Lời này cực nặng, từ lúc Tề quý phi gả vào hậu cung, thay mặt hoàng hậu đã băng hà chấp chưởng lục cung, chưa từng nghe qua câu như này.
Nàng hoảng sợ thỉnh tội, vội nói chỉ là nhất thời lỡ lời, Hoàng đế Gia Ninh vân đạm phong khinh bỏ qua chuyện này, chỉ là ba tháng sau, không bước vào Chung Tú cung nửa bước. Nếu không phải Tả tướng là triều thần cánh tay đắc lực của Đại Tĩnh, nàng chỉ sợ đã sớm bị Hoàng đế Gia Ninh ghét bỏ.
"Phụ thân, bệ hạ quả thật coi trọng Thái tử hơn năm đó, nhưng mấy năm nay hai phụ tử bọn họ chung sống bình đạm, rất ít nói chuyện, bệ hạ đối với Chiêu nhi cũng càng thêm hòa nhã, nói không chừng là đã có điều nghi kỵ đối với Thái tử.."
"Ta cũng từng nghĩ như thế." Tả tướng cắt ngang lời Tề quý phi, chân mày cau lại: "Năm đó Thái tử ở Tây Bắc đóng giữ ba năm, quân công vô số, ngoại trừ Thi gia, võ tướng nhất phái đều là thân thiết với y, đầu năm khi bệ hạ phái Thái tử đi Giang Nam, từ đó Giang Nam cũng bị khống chế trong tay Đông Cung, hiện giờ Binh Bộ, Hộ Bộ, Lễ Bộ thượng thư đều cùng Thái tử giao hảo, ngay cả Nhậm An Lạc chưởng quản Ngũ Thành Binh Mã Tư trong kinh thành cùng Thái tử kết giao cũng được bệ hạ ngầm cho phép. Sư phụ của Thái tử là Ngụy Gián, thư đồng là đích tử Tề Nam Hầu, một tay giáo dưỡng Ôn Sóc mới mười lăm tuổi đã có thể quan bái Binh Bộ thị lang.."
Tả tướng một hơi nói xong, nhìn sắc mặt Tề quý phi ngưng trọng tái nhợt nói: "Văn Tú, ta hỏi con, con cho rằng trong triều còn có vị hoàng tử nào có thể cùng Thái tử tranh thế? Cho dù là có uy thế vững chắc của ta tương trợ, Chiêu nhi cũng khó có thể lay chuyển được Đông Cung vị."
"Tình thế trong triều đã có lợi cho Thái tử như vậy rồi sao?" Tề quý phi tuy thông minh, nhưng hậu cung từ trước đến nay không được tham gia vào chính sự, nàng cũng không biết triều chính trong nửa năm ngắn ngủn đã biến hóa như vậy. Coi trọng trữ quân là có thể, nhưng để mặc cho thế lực Đông Cung bành trướng đến như này, đối với Hoàng đế Gia Ninh coi trọng hoàng quyền mà nói, căn bản không phải hành động sáng suốt.
Tả tướng lấy một loại thanh âm có ý vị cực sâu xa nói: "Bệ hạ đi từng bước một tinh diệu, khi ta phát hiện ra đã ngăn cản không kịp, vì tỏ vẻ Tướng phủ không có lòng không phục, hiện giờ ta tất nhiên muốn tĩnh dưỡng ở phủ."
"Phụ thân, thiên hạ không thể có hai chủ, thế lực Đông Cung lớn mạnh đối với triều chính không có nửa điểm tốt, đến tột cùng là bệ hạ hắn vì sao phải làm như thế?"
Biểu tình trên mặt Tả tướng có chút vi diệu, cuối cùng nói ra một câu long trời lở đất: "Văn Tú, chuyện Trung Nghĩa Hầu phủ cũng không đơn giản, chỉ sợ có liên quan đến Đế Thịnh Thiên."
Bàn tay nắm quân cờ của Tề quý phi run lên, quân cờ rơi xuống bàn cờ, tiếng va chạm hỗn loạn vang lên, không thể tin nhìn lại Tả tướng. Nàng gả vào Trung Vương phủ khi Hoàng đế Gia Ninh còn chưa được lập làm trữ quân, tất nhiên là biết Đế Thịnh Thiên ảnh hưởng khủng khiếp đối với vương triều Đại Tĩnh như thế nào, cũng biết Hoàng đế Gia Ninh kiêng kị Đế gia.
"Phụ thân, Đế gia gia chủ không phải đã sớm qua đời rồi sao, tại sao lại đột nhiên nhắc tới nàng?" Nàng hỏi vừa nhanh vừa vội, gần như hoảng sợ.
"Ai nói Đế Thịnh Thiên đã chết?" Đáy mắt Tả tướng xẹt qua một mạt chế giễu: "Mấy năm nay là không có ai dám ở trên triều đình nhắc tới Đế Thịnh Thiên, nhưng con nghĩ lại xem, chưa có ai dám nói nàng đã chết?"
Trên mặt Tề quý phi có chút xấu hổ, không nói gì thêm. Mười năm trước Đế gia bị chỉnh đốn đến mức ngay cả mảnh giấy vụn đều không còn cũng không thấy Đế gia gia chủ xuất hiện báo thù, làm người trong hoàng gia, tất nhiên sẽ yên tâm thoải mái cho rằng Đế Thịnh Thiên đã chết.
"Bệ hạ không ra tay, Trung Nghĩa Hầu phủ thế tộc trăm năm, trong vòng một năm liền suy tàn như bây giờ, nếu không phải vận số Trung Nghĩa Hầu phủ đã tận, trong Đại Tĩnh cũng chỉ có Đế Thịnh Thiên mới có thể làm được, năm đó đại quân Đế gia bị chôn sống ở Thanh Nam sơn, đoán chắc Trung Nghĩa Hầu đã sớm bị cuốn vào trong chuyện Đế gia, hiện giờ chỉ sợ là Đế Thịnh Thiên đã vì Đế gia mà trở lại."
Đế Thịnh Thiên người này, văn đạt thiên hạ, võ đến tông sư, uy vọng tâm tính đều có thể sánh vai cùng Thái tổ, nhân vật cỡ này, cho dù là muốn Trung Nghĩa Hầu phủ vì chuyện năm đó phải trả giá thật lớn, cũng sẽ dùng thủ đoạn quang minh chính đại nhất.
"Nhưng chuyện cùng chuyện bệ hạ sủng tín Thái tử có liên quan gì?" Tề quý phi không rõ.
Tả tướng trầm mặc sau một lúc lâu, thở dài một hơi.
"Thái tử tuy bái Ngụy Gián làm sư phụ, nhưng Đế Thịnh Thiên năm đó đối với y thập phần yêu thích, đã từng đưa y nghênh đón vào Tĩnh An Hầu phủ tự mình giáo dưỡng, làm sư phụ vỡ lòng. Mấy ngày trước trong cung truyền ra tin đang chuẩn bị hôn lễ cho Thái tử, Thái tử phi chính là Đế Tử Nguyên đang tạm cư trong Đông Cung, con thấy bệ hạ không để ý đến Thái hậu một mực phản đối mà phong nàng làm chủ Đông Cung phi vị, thật sự là nhớ tới tình nghĩa lúc trước sao?"
Tề quý phi gả vào Trung Vương phủ sau khi Hàn Diệp ra đời, tất nhiên là đối với chuyện này không hiểu lắm. Sắc mặt nàng đại biến, hiểu hàm nghĩa trong lời Tả tướng nói. Nếu mười năm sau Đế Thịnh Thiên thật sự vì muốn lật đổ giang sơn Hàn thị mà tái xuất thế gian, vậy thì đế vương tương lai của Đại Tĩnh kia, không có ai thích hợp cưới Hàn Diệp hơn Đế Tử Nguyên.
"Phụ thân, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Bệ hạ tính toán như vậy, há chẳng phải là chặt đứt đường đi của Chiêu nhi!"
Tả tướng vỗ vỗ tay Tề quý phi, trấn an nói: "Ta đã có an bài." Hắn dừng một chút, ánh mắt có chút tối lại: "Ta nhập Trung Vương phủ phụ tá đã hai mươi mấy năm, chưa từng sinh lòng không phục, Khương phủ thành tâm ra sức ngần ấy năm, cũng chỉ là muốn công lao phò tá tân vương thôi, chờ Thái tử qua đời ở Hóa Duyên sơn, vì đối phó với Đế Thịnh Thiên, bệ hạ tất sẽ một lần nữa dựa vào Khương gia ta. Văn Tú, con hồi cung đi, đợi mấy ngày nữa có tin tức rồi nói sau."
Tề quý phi hôm nay trở về nghe được những việc này, tâm trạng không yên, gật gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa.
Tả tướng đột nhiên nhớ tới một chuyện, gọi nàng lại giao phó: "Văn Tú, hiện giờ Trung Nghĩa Hầu vẫn còn hữu dụng với hoàng gia cùng Khương gia, long thai trong bụng Cổ Chiêu Nghi bây giờ vẫn chưa thể động."
Bước chân Tề quý phi đột nhiên dừng lại, khuôn mặt nhu thuận biến ảo thất thường, thất thần đáp "vâng", trở về hoàng cung.
Chung Tú cung, Tề quý phi cho mọi người lui xuống, sắc mặt khó coi gọi nữ quan bên người tới, thấp giọng nói: "Cẩm Tú, đi báo Hoa Dương các ngừng sắc thuốc!"
Cẩm Tú sửng sốt: "Nương nương, mắt thấy Cổ Chiêu Nghi sắp sinh, đợi nàng sinh ra tử thai, chúng ta cũng có thể vì Cửu hoàng tử trừ bỏ một mối họa."
"Nghiệt chủng trong bụng nàng vẫn chưa thể xảy ra chuyện, lập tức ngừng thuốc lại." Tề quý phi lạnh lùng nói.
Cẩm Tú chưa từng gặp qua bộ dáng này của Tề quý phi, hãi đến cả kinh: "Vâng, nương nương. Chỉ là.." Nàng do dự đáp: "Cho dù bây giờ ngừng thuốc, long thai trong bụng Cổ Chiêu Nghi cũng chưa chắc còn giữ được."
Thuốc này Cổ Chiêu Nghi đã uống hơn nửa năm, sắp sinh mới ngừng, trời mới biết còn kịp hay không.
Tề quý phi nằm xuống phía sau, dựa vào thành nệm, biểu tình mỏi mệt: "Thôi, xem thiên mệnh đi.."
Trong Chung Tú cung an tĩnh cả đêm.
Cùng lúc đó, Hóa Duyên sơn, sáng sớm tinh mơ.
Trên bãi đất trống bên ngoài chùa, mấy hắc y nhân thừa dịp đệ tử thủ vệ mơ màng buồn ngủ, lặng lẽ đến gần bên cạnh thi thể được đắp vải bố trắng, thấy không có người phát hiện, mấy người nhìn nhau vui mừng, định nâng thi thể xuống núi.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến, cự kiếm to lớn mang theo khí thế lôi đình vạn quân nện xuống trên người mấy người này, cứng rắn chuẩn xác, mấy người kia lảo đảo một cái, thi thể cõng trên vai rơi xuống mặt đất, đệ tử các phái ngủ mê man cách đó không xa cũng tỉnh táo lại.
Mọi người giương mắt, chỉ thấy Uyển Thư uy phong lẫm liệt đứng trên cửa chùa, hai tay chống nạnh cười hân hoan.
"Chúng tiểu nhân, lột khăn của những tên không thấy được ánh sáng của cô nãi nãi ta xuống, để ta nhìn xem bộ dáng kinh sợ của những tên tặc nhân này!"
Dẫn đầu hắc y nhân mắt thấy không ổn, nhìn chằm chằm Uyển Thư đáy mắt hiện ra vài phần oán độc, vội vàng ra dấu tay cho người mình lui về phía sau.
Đây là giọng điệu thổ phỉ ở nơi nào! Ý cổ quái trên mặt đệ tử các phái còn chưa không kịp tiêu tán, thấy hắc y nhân lui xuống, cũng biết không ổn, nhất thời tiến lên ngăn bọn họ lại, tiếng đao kiếm leng keng vang lên trước chùa cổ u nhã tĩnh mịch.
Uyển Thư từ trên cao nhìn xuống hai bên đánh nhau, nhướng cao lông mày, hắc y nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ một chút cũng không thua kém đệ tử các phái, thậm chí mơ hồ còn mạnh hơn một chút, hơn nữa chiêu thức của bọn họ ác độc, trong lúc nhất thời lại có dấu hiệu xông ra được khỏi vòng vây. Nàng hừ hừ, nhìn thoáng qua sắc trời, từ trên cửa chùa bay xuống dưới, cầm lấy cự kiếm cắm trên mặt đất, xông thẳng vào hắc y nhân.
Uyển Thư gia nhập làm tình thế hai bên đột nhiên thay đổi, hắc y nhân bị vây lại trong vòng, dần dần không địch lại, mắt thấy sẽ bị bắt, mấy người liếc mắt nhìn nhau, ngoại trừ người dẫn đầu, đều dùng hết toàn lực bức lui mọi người, đột nhiên xoay chuyển mũi kiếm, kề cổ chính mình tự sát.
Cho dù võ công Uyển Thư cao siêu, cũng không thể ngăn cản những người này đồng thời tự sát, nhớ lại dặn dò của Nhậm An Lạc, nàng biến sắc.
Ngay lúc mấy hắc y nhân muốn tự sát, mười mấy hòn đá đột nhiên từ trong chùa bay ra, đánh vào vai phải những người này, mũi kiếm ngừng ở cổ nửa tấc, hắc y nhân bị điểm huyệt đạo, trừng lớn mắt yên lặng bất động.
Tia nắng ban mai dần dần sáng tỏ, ánh sáng mặt trời đang lên cao phía xa, phía chân trời còn có mạt ánh rạng đông xẹt qua trời cao, dừng ở bên ngoài Hóa Duyên tự.
Đệ tử các phái quay đầu, nhìn về phía cửa chùa, Nhậm An Lạc cùng Hàn Diệp dẫn theo chư vị chưởng môn, vội vàng đi ra ngoài chùa, trong tay Nhậm An Lạc còn nắm mấy viên đá cọ xát, hiển nhiên vừa rồi là nàng ra tay.