Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 241




Kể từ tháng Giêng, mưa xuân kéo dài ở đế đô, làm khí trời lạnh như mùa đông.

Đêm khuya, thư phòng Đế phủ, ánh sáng lấp lánh từ bếp than hồng rực cháy ở giữa khiến căn phòng trở nên vô cùng ấm áp.

Đế Tử Nguyên đang ngồi bên bàn, xem mật tấu từ Tây Bắc gửi tới. Tuy Bắc Tần đã quy thuận, xưng thần với Đại Tĩnh, nhưng những vấn đề phức tạp trong việc an bài cho dân chúng, hoàng thất tông thân và quân đội Bắc Tần di tản đến các các quận trong Đại Tĩnh nhiều vô số, sẽ phải mất vài năm để giải quyết. Tuy nhiên có thể khiến hàng trăm ngàn dân chúng và tướng sĩ hai nước thoát khỏi chiến loạn này cũng là điều may mắn cho Đại Tĩnh và Bắc Tần.

Đế Tử Nguyên xoa xoa lông mày để giảm bớt mệt mỏi.

Chỉ một chút buông lỏng như vậy, Cát Lợi đang chờ bên cạnh cẩn thận chuyển tấu chương trước mặt Đế Tử Nguyên sang một bên, dâng lên chén tổ yến ấm nóng, cười nói "Điện hạ, mệt rồi phải không, ăn chút đồ ngọt cho ấm cổ họng, dưỡng dạ dày, khí trời xuân hàn, lạnh lắm đó!"

Đế Tử Nguyên nhìn mật tấu bị đẩy sang một bên và tổ yến đưa tới trước mặt, nhướng mày "Ngươi là đại tổng quản nội cung, ngày ngày chạy tới phủ Tĩnh An Hầu của ta làm gì?"

Đế Tử Nguyên dốc hết sức cho chuyện Bắc Tần quy thuận, Hàn Diệp sợ nàng tổn hại thân thể nên đã phái Cát Lợi đến Đế phủ chăm sóc nàng mỗi ngày. Đế Tử Nguyên ban đầu vô cùng buồn bực, nhưng Hàn Diệp chuyện gì cũng thuận theo nàng, mà trong chuyện này lại không thể thương lượng, kháng cự vô hiệu, Nhiếp chính vương đành phải âm thầm chấp nhận người ngoài này mỗi ngày xuất hiện đúng giờ trong Đế phủ.

"Xem Điện hạ nói kìa, hầu hạ Điện hạ cũng chính là hầu hạ Chiêu vương điện hạ. Nô tài đều một lòng với trong cung và phủ Tĩnh An Hầu." Cát Lợi không ngu ngốc, dù bây giờ Hàn Diệp xưng đế đã thành định cục, nhưng trong lòng biết rõ Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp đều quan trọng như nhau, bận rộn thể hiện lòng trung thành, nói hết tràng này tới tràng khác, khiến Đế Tử Nguyên nghiến cả răng.

"Được rồi, được rồi, ngày mai bảo Ngự trù cho thêm hai viên đường vào chén ......" không kiên nhẫn nghe Cát Lợi công công tiếp tục lải nhải, Đế Tử Nguyên đầy vẻ chán ghét bưng chén nhỏ, vừa nếm một miếng, định xỏ xiên hai câu, thì có tiếng bước chân vội vã vang bên ngoài hành lang.

Đế Tử Nguyên nhìn lên, một người trung niên mặc nho phục màu xanh vội vã đi tới cửa cùng với lão quản gia, Đế Tử Nguyên thoáng nhìn thì nhận ra quản sự Lạc phủ Lạc Bình, nàng lập tức cau mày.

Lạc Bình luôn thận trọng nghiêm túc, ông đêm khuya vào phủ, chẳng lẽ Minh Tây đã xảy ra chuyện gì?

"Tiểu thư!" Lạc Bình thậm chí mặc kệ cả lễ nghi, bước vào thư phòng. Ông giống như lão quản gia Đế phủ, vẫn luôn xưng hô Đế Tử Nguyên như lúc ở thành Đế Bắc.

"Bình thúc, xảy ra chuyện gì?" Đế Tử Nguyên đứng dậy.

"Thiếu gia ngất đi rồi."

"Cái gì!" chén nhỏ trong tay Đế Tử Nguyên nặng nề đặt xuống bàn, không quan tâm tổ yến văng lên vạt áo.

"Đã mời Thái y chưa?"

"Mời rồi, nhưng mà ......"

Thấy Lạc Bình ấp úng nói không rõ, Đế Tử Nguyên cầm lấy áo choàng do Cát Lợi đưa tới, cau mày nói "Tới Lạc phủ, trên đường rồi nói."

Ngoài thư phòng, gió lạnh rét buốt, mưa xuân cóng người, Đế Tử Nguyên bước ra đột ngột, một cơn gió lạnh ập thẳng đến. Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời đêm sâu thẳm, nỗi lo lắng bấy lâu trào dâng trong lòng.

Bóng tối bao phủ cả đế đô lúc nửa đêm, nhưng Lạc phủ lại sáng rực. Lạc Bình không nói gì nhiều, chỉ biết bệnh cũ của Lạc Minh Tây tái phát.

Đế Tử Nguyên bước vào Lạc phủ, đi thẳng đến thư phòng nơi Lạc Minh Tây đang bất tỉnh. Vài Thái y mang theo vẻ mặt nghiêm nghị đứng ngoài thư phòng, thấy Đế Tử Nguyên trầm mặt xuất hiện, bọn họ không khỏi run lên.

Từ khi Lạc Minh Tây được đề bạt thành Tả tướng, Lạc Minh Tây vào Nội các tiếp quản công việc của Ngụy Gián, trở thành thừa tướng trẻ nhất từ khi Đại Tĩnh khai quốc đến nay. Hắn hiện là thừa tướng đương triều, là cánh tay đắc lực của Đế Tử Nguyên, nếu hắn xảy ra chuyện, vị Nhiếp chính vương sát phạt quyết đoán này có thể giận lây sang Thái y viện.

Nhưng Lạc tướng gia này ...... sinh ra đã mắc bệnh khó chữa, sống được đến hôm nay đã là một kỳ tích.

Viện chính mới nhận chức của Thái y viện không nghĩ ra lời nào để xoa dịu Nhiếp chính vương, Đế Tử Nguyên lướt qua một đám Thái y đang ủ rũ, bước vào thư phòng.

Trong thư phòng, Lạc Minh Tây nhắm mắt nằm trên giường nhỏ, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Thị nữ Tâm Vũ của hắn quỳ bên giường, liên tục lấy khăn nóng lau mồ hôi lạnh trên trán cho hắn.

Đế Tử Nguyên cởϊ áσ choàng, đưa cho Cát Lợi, không nói lời nào ngồi bên giường nhỏ bắt mạch cho Lạc Minh Tây. Nàng từng theo Đế Thịnh Thiên, nên tự nhiên nàng cũng biết y đạo.



Tâm Vũ thấy Đế Tử Nguyên xuất hiện, một tia hi vọng bừng lên trong đôi mắt lo lắng của nàng.

Một lúc sau, Đế Tử Nguyên buông cổ tay Lạc Minh Tây, im lặng hồi lâu.

Hàn chứng vào tim, nếu không có dược liệu quý hiếm của Lạc gia, hẳn Lạc Minh Tây sớm đã không thể sống nữa.

"Điện hạ, công tử, người ......" Tâm Vũ thận trọng hỏi.

"Minh Tây bệnh thành ra thế này, sao không đến báo sớm hơn." giọng Đế Tử Nguyên lạnh lùng, ai cũng có thể nghe thấy tức giận đang kìm nén của nàng.

Tâm Vũ cúi đầu "Điện hạ, công tử không cho nói. Người nói Điện hạ bận rộn việc Bắc Tần quy thuận, sợ làm phiền Điện hạ ......"

"Thân thể huynh ấy mới bệnh ngày một ngày hai sao? Rõ ràng là bệnh nặng lâu ngày! Huynh ấy giấu ta để làm gì, huynh ấy không muốn sống đến vậy!" Đế Tử Nguyên đột nhiên đứng dậy "Vào đây cho bổn vương!"

Các Thái y đang chờ đợi run rẩy ngoài thư phòng nghe thấy tiếng quát lạnh này, vội vàng chạy vào, nhìn vẻ mặt băng giá của Đế Tử Nguyên cũng không dám nói gì.

"Nói, Tả tướng rốt cuộc thế nào? Có cách nào không?"

Một đám lão thái y ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám tiến lên, vẫn là Lưu viện chính của Thái y viện thở dài, tiến lên nói với Đế Tử Nguyên "Điện hạ, Lạc tướng gia đã mắc hàn chứng từ trong bụng mẹ, không thể trị tận gốc, ngày thường chỉ có thể dùng thuốc tốt nuôi dưỡng thân thể, hiện giờ hàn khí đã vào tim, sợ là ......" Lưu viện chính ngập ngừng, nuốt bốn chữ 'hết cách cứu chữa' vào trong bụng, cúi người thật sâu "Thần y thuật kém cỏi, bất lực với bệnh tình của Tướng gia, mong Điện hạ thứ tội."

Phía sau Lưu viện chính, mười mấy lão thái y im lặng nhận tội, không dám lên tiếng. Bọn họ đã là đại phu giỏi nhấtĐại Tĩnh, bọn họ không có cách để cứu Lạc Minh Tây, trên đời này còn ai có thể cứu.

"Có cách nào kéo dài một thời gian không?" thật lâu sau, giọng mệt mỏi của Đế Tử Nguyên vang lên.

Lưu viện chính vội vàng gật đầu nói "Nếu vậy thì có, trong cung có một cây nhân sâm ngàn năm, mỗi ngày phân thành từng lát cho Tướng gia dùng, có thể kéo dài được một tháng."

Ông không nói một tháng sau sẽ thế nào, có thể thấy một tháng đã là cực hạn.

Đế Tử Nguyên nhìn Lạc Minh Tây hôn mê trên giường, Cát Lợi bên cạnh thuận thế hành lễ "Điện hạ, người đừng lo lắng, nô tài bây giờ vào cung lấy nhân sâm. Tướng gia là cát nhân ắt có thiên tướng, chúng ta còn thời gian, nhất định sẽ có cách."

Đế Tử Nguyên gật đầu, Cát Lợi chạy ra ngoài, về cung lấy nhân sâm. Hắn không chỉ quan tâm đến mạng sống của Lạc Minh Tây, tháng trước Hàn Diệp đã quyết định hôn sự với Nhiếp chính vương trên triều, sau quốc hôn của hai người vào tháng sau, Đế Tử Nguyên sẽ là chủ hậu cung, trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Lạc Minh Tây đột nhiên xảy ra chuyện, lỡ như hôn sự của hai vị Điện hạ bị trì hoãn sẽ càng thêm phiền phức. Trong lòng Cát Lợi nghĩ tới chuyện này, hai chân chạy nhanh, bỏ luôn xe ngựa, cưỡi ngựa chạy vào trong cung, phái người đưa nhân sâm ngàn năm đến Lạc phủ, còn hắn đích thân vào Thượng thư phòng nơi Hàn Diệp đang phê duyệt tấu chương.

Trong Thượng thư phòng, Hàn Diệp nghe Cát Lợi bẩm báo, hồi lâu cũng không lên tiếng.

"Biết rồi, lui xuống đi."

"Điện hạ, Nhiếp chính vương điện hạ vẫn còn ở Lạc phủ, nô tài sợ thân thể của Lạc tướng gia sẽ ảnh hưởng đến tháng sau ......" Cát Lợi trong lòng bất an, thấp giọng nói.

"Lạc Minh Tây có ý nghĩa khác biệt với nàng và Đế gia, chuyện của Lạc Minh Tây, ta không thể can thiệp." Hàn Diệp xua tay, nghiêm nghị nói.

"Nô tài đã hiểu." Cát Lợi không nhiều lời, cúi đầu ra khỏi Thượng thư phòng.

Tiếng bước chân Cát Lợi đã đi xa, Hàn Diệp gác Ngự bút, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về hướng Lạc phủ.

Trong mắt hắn hiện lên hình ảnh thiếu niên Lạc Minh Tây tinh thần phấn chấn bảo hộ Đế Tử Nguyên vào kinh, lúc đó thiếu niên Tấn Nam đã có tài hoa tuyệt thế, nếu không phải vì Đế gia, hắn sao có thể ở yên trong thành Đế Bắc nho nhỏ đó mười năm. Lạc Minh Tây có tài hoa ngang trời dọc đất, là hiền thần hiếm có, có hắn trợ giúp, triều đình Đại Tĩnh có thể đảm bảo ba mươi năm ổn định, nhưng đáng tiếc, trời cao đố kị anh tài. Hiện giờ lại ......

Một tiếng thở dài vang lên trong Thượng thư phòng, mang theo hối tiếc nặng nề.

Với tiếng thở dài này, Hàn Diệp bày tỏ tiếc nuối với tài năng của Lạc Minh Tây, còn là hồi tưởng của hắn về thiếu niên có thể sát cánh với hắn, càng lo lắng cho Đế Tử Nguyên. Đế gia từ sau án oan năm đó, hậu nhân ít ỏi, với Đế Tử Nguyên mà nói, Lạc Minh Tây giống như huynh trưởng, hiện giờ hắn đang bệnh nặng, e là Tử Nguyên sẽ thấy khó chịu trong lòng.



Ở Lạc phủ, nhân sâm ngàn năm trong cung được đưa đến chỉ trong thời gian nửa tách trà, đủ để thấy sự để tâm của Cát Lợi.

Tâm Vũ cẩn thận cho Lạc Minh Tây dùng nhân sâm, thấy sắc mặt hắn hồng hào trở lại, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, khẽ liếc nhìn sang Đế Tử Nguyên, lại thấy nàng chỉ ngây ngốc nhìn Lạc Minh Tây, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.

Công tử của nàng đã âm thầm chờ đợi hơn mười năm, nhưng chỉ đến lúc cận kề cái chết, người trong lòng mới đến bên cạnh, mà Nhiếp chính vương điện hạ lại không hề hay biết ......

Hai người mang theo tâm tư khác nhau canh giữ trong thư phòng của Lạc Minh Tây cả đêm, đến khi trời đã dần sáng, mà Lạc Minh Tây vẫn chưa tỉnh dậy.

Đế Tử Nguyên liếc nhìn sắc trời, nhìn Tâm Vũ dặn dò "Ngươi đã canh giữ cả đêm, lui xuống nghỉ ngơi đi, đổi một người ổn thỏa tới, bổn vương tảo triều rồi lại đến."

Nàng nói, rồi bước khỏi thư phòng. Dưới hành lang, Cát Lợi ôm áo choàng canh giữ suốt đêm, thấy Đế Tử Nguyên bước ra, hắn lấy lại tinh thần định tiến lên đón, nhưng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.

"Điện hạ!" một giọng nữ hơi lo lắng vang lên, Đế Tử Nguyên dừng lại, quay đầu thấy Tâm Vũ lảo đảo đuổi theo nàng ra khỏi thư phòng, thấy người vẫn luôn hầu hạ Lạc Minh Tây, nàng kiên nhẫn nói "Chuyện gì?"

Tâm Vũ mở miệng, nhưng không nói gì, vẻ mặt chần chừ lo lắng. Đế Tử Nguyên cau mày, định bước lại vào thư phòng "Có phải bệnh tình của Minh Tây lại biến chuyển?"

Tâm Vũ thấy nàng định vào thư phòng, vội lắc đầu "Không phải, công tử dùng nhân sâm, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều."

Sắc mặt Đế Tử Nguyên trầm xuống, nói "Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"

Thấy sắc mặt Đế Tử Nguyên có chút tức giận, Tâm Vũ đột nhiên quỳ xuống đất "Tiểu thư!"

Chỉ có những lão nhân theo Đế gia từ thành Đế Bắc ở Tấn Nam mới xưng hô với Đế Tử Nguyên như vậy, vừa nghe Tâm Vũ xưng hô như vậy, vẻ mặt Đế Tử Nguyên dịu một chút, nói "Có chuyện gì cứ việc nói, tuy Minh Tây bệnh rồi, nhưng có bổn vương ở đây, không ai có thể ức hiếp đến Lạc gia."

"Nô tài Tâm Vũ, từ nhỏ được công tử chọn đưa đến Thái sơn theo Đế Thừa Ân, sau khi oan khuất Đế gia được rửa sạch, nô tài đã trở về bên cạnh công tử, chăm sóc cuộc sống hàng ngày, bảo vệ an toàn cho công tử."

Đế Tử Nguyên khẽ ồ một tiếng, nhìn kỹ Tâm Vũ một chút. Nàng đã gặp Tâm Vũ vài lần khi ở bên cạnh Đế Thừa Ân. Chỉ là mấy năm qua đi, Tâm Vũ sống trong Lạc phủ, lại thay đổi cách ăn mặc, nàng nhất thời không nhận ra. Tâm Vũ ra đời trong Lạc phủ, đến cạnh Đế Thừa Ân cũng là do Lạc Minh Tây sắp xếp, lúc đầu Đế Tử Nguyên không biết, sau khi biết nàng cũng cảm khái nha đầu này trung thành dũng cảm.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng dịu đi, nhẹ giọng nói "Mấy năm qua đã khổ cho ngươi rồi, đứng dậy nói chuyện đi."

Tâm Vũ lắc đầu, dường như đã hạ quyết tâm, nàng hít một hơi dài, từ trong tay áo lấy ra khối ngọc bội đưa đến trước mặt Đế Tử Nguyên "Không biết tiểu thư có nhận ra khối ngọc bội này không?"

Đế Tử Nguyên nhìn sang, gật đầu nói "Đây là ngọc bội Minh Tây luôn đeo bên người, thời gian gần đây không thấy huynh ấy đeo nữa. Sao vậy? Khối ngọc này có gì kỳ lạ à?"

Tâm Vũ lại nói "Vậy tiểu thư có biết lai lịch của ngọc bội này không?"

Đế Tử Nguyên sửng sốt, Tâm Vũ là thị nữ thân cận của Lạc Minh Tây, nàng hỏi như vậy, khối ngọc bội này dĩ nhiên sẽ không bình thường.

Đế Tử Nguyên đi tới trước mặt Tâm Vũ, cầm lấy khối ngọc bội được nàng dâng qua khỏi đầu, nhìn kỹ một chút, có hơi giật mình.

Khối ngọc bội lục bích trong suốt, long phượng nối đuôi đối xứng, quả thật là trân bảo, nhưng điều khiến nàng thật sự ngạc nhiên chính là chữ 'Đế' nho nhỏ nơi giao nhau giữa long phượng, chữ này được khắc trong vòng, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện, chẳng trách Lạc Minh Tây luôn đeo nó trên người, đến nàng còn không biết khối ngọc bội này xuất thân từ Đế gia.

"Đây là vật của Đế gia." Đế Tử Nguyên xoa xoa mặt ngọc bội trong tay, nhìn Tâm Vũ đang quỳ. Nếu nàng đã dám ngăn cản, dâng lên ngọc bội này, hẳn là có điều cần nói.

"Vâng, đây là ngọc bội của Đế gia, do Tĩnh An Hầu gia năm đó ban tặng." Tĩnh An Hầu mà Tâm Vũ nói, dĩ nhiên là phụ thân Đế Vĩnh Ninh của Đế Tử Nguyên.

Tâm Vũ ngẩng đầu, cuối cùng lấy hết can đảm nói "Tiểu thư, năm đó lão Hầu gia đã truyền lại cho công tử nhà ta, chỉ là khối ngọc bội này không phải lễ vật ban tặng ......" nàng dừng một lúc lâu, rồi nhìn về phía Đế Tử Nguyên, từng chữ nói "Mà là lễ vật định thân."

Trong tay Đế Tử Nguyên, khối ngọc bội long phượng mà Lạc Minh Tây đã đeo hơn mười năm toát ra thứ ánh sáng xanh dịu nhẹ.

Ngoài hành lang, Cát Lợi cầm áo choàng há to miệng, hít một hơi khí lạnh.