Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 199




Khi hai đời đế vương đầu tiên ở Đại Tĩnh nắm quyền, triều đình bị các thị tộc huân quý thao túng, Sùng Văn các chỉ là nơi các Đại học sĩ trong triều nghiên cứu văn chương điển tịch, là đầu não cơ trí nhất Đại Tĩnh, nhưng những người trí tuệ siêu việt, bụng đầy văn chương này ngoài thanh cao nhàn nhã ở Sùng Văn các biên soạn lịch sử điển tịch, thì chẳng có thực dụng gì. Theo cách nói của Đế Tử Nguyên, Đại Tĩnh những năm qua đã lãng phí một đám lão sư giỏi.

Sau khi Đế Tử Nguyên vào triều, đã bảo Viện chính Sùng Văn các cứ ba ngày chọn một vị Đại học sĩ đến hậu đường Sùng Văn các dạy học cho các con cháu thế tộc, khi lệnh này mới được ban ra, các quyền quý hết sức vui mừng, nhưng lại dấy lên sự bất mãn của một đám lão học sĩ, bọn họ cho rằng mình đã cực khổ đọc sách mấy chục năm, cuối cùng đi dạy cho một đám nhóc, dù có là con cháu thế gia vẫn cảm thấy mất giá. Đế Tử Nguyên đã quen thói thổ phỉ, vô cùng ngang ngược, bày tiệc triệu quyền quý cả triều và Đại học sĩ vào cung, một bên là hàng huân tước, một bên là hàng Đại học sĩ, chỉ cầm ly rượu, nhẹ nói một câu với hai bên ----- "Phàm là con cháu thế gia vào Sùng Văn các học tập, ngoài việc bái sư, mỗi năm biếu tặng ngàn lượng bạc cho lão sư làm học phí."

Lúc này, các Đại học sĩ tôn quý cả triều không nói lời nào, vừa nghiêm trang lại có chút kiềm chế nói "Tương lai của hoàng triều đều phụ thuộc vào những con cháu thông minh này, nên trau dồi bồi dưỡng nhiều hơn", vừa chậm rãi tiếp nhận sự an bài của Đế Tử Nguyên.

Quan văn hầu hết đều xuất thân bình dân, xưa nay thanh cao đáng quý, ngàn lượng bạc bằng ba năm bổng lộc, vừa danh chính ngôn thuận nhận được, lại có được danh tiếng, sao không vui vẻ làm. Hơn nữa, những Đại học sĩ này năm đó đều xuất thân là Trạng nguyên Thám hoa, mỗi người một sở trường riêng, ai cũng không muốn dạy ra đệ tử kém cỏi, nên dốc hết sức hỗ trợ nhau.

Đương nhiên, ít nhất phải là tú tài học thức dưới mười hai tuổi mới có thể vào Sùng Văn các bái sư, yêu cầu này cực kỳ khắt khe, sau khi sàng lọc, đế đô chỉ có tám đứa trẻ được gửi đến Sùng Văn các. Sau một năm, tám người này đã thay da đổi thịt về học thức quan niệm, nổi tiếng ở đế đô, nhất thời truyền thành một giai thoại cho toàn bộ Đại Tĩnh.

Các vương hầu huân tước từ nhiều nơi khi nghe tin này đã nhao nhao dâng tấu đến điện Hoa Ninh, với hi vọng gửi con cháu ưu tú của họ đến Sùng Văn các học tập. Sau hai năm thi hành biện pháp chính trị cắt giảm quyền lợi của thế tộc với dân chúng, việc Đế Tử Nguyên nâng cao Sùng Văn các cuối cùng đã lấy lại được lòng người trong thế tộc.

Đế Tẫn Ngôn lúc nhỏ từng theo lão học sĩ trong Sùng Văn các học tập, gần đây nghe bọn họ tán gẫu nhiều về cuộc thi tài dạy học trò, nhất thời muốn trổ tài liền thỉnh cầu Đế Tử Nguyên cho vào Sùng Văn các dạy học, Đế Tử Nguyên quét mắt nhìn hắn một lượt rồi đồng ý, ngày hôm sau đã nhét học trò đầu tiên của hắn vào ------ Hàn Vân.

Thái tử Hàn Vân mới sáu tuổi, dù có Hữu tướng dạy vỡ lòng, nhưng học thức của cậu nhóc hiển nhiên không đủ để vào Sùng Văn các, chẳng qua cửa sau này quá mạnh, không ai dám nói lời nào.

Sau khi lệnh của Nhiếp chính vương truyền đến Sùng Văn các, đám Đại học sĩ cao ngạo này cũng băn khoăn vài ngày. Thái tử Đại Tĩnh xưa nay luôn được sư phụ của Thái tử dạy dỗ trong cung, khi còn nhỏ chưa từng đưa khỏi cung học tập, hiện nay tiểu Thái tử mới sáu tuổi bị Nhiếp chính vương thô bạo đuổi khỏi cung, bọn họ rốt cuộc là hầu hạ bên dưới mới tốt, hay cầm roi dạy dỗ trên cao đường mới tốt? Phải dạy dỗ tốt mới được, hay dạy phế Thái tử mới được? Tâm tư của Nhiếp chính vương, Viện chính Chu Ngạn của Sùng Văn các quả thật không dám đoán. Trong lòng hắn xoay vần một hồi, âm thầm sắp xếp người dạy lớp đầu tiên của Hàn Vân tại Sùng Văn các là Đế Tẫn Ngôn.

Nếu Nhiếp chính vương đã để thế tử Tĩnh An Hầu làm lão sư của Thái tử, vậy thì xem thế tử Tĩnh An Hầu dạy thế nào?

Hàn Vân lớn lên sáu tuổi, ngoại trừ hai năm trước được Cẩn quý phi đưa đến biệt viện ngoại thành thỉnh an vua Gia Ninh, thì chưa từng xuất cung, cũng chưa từng rời khỏi vòng bảo vệ của Cẩn quý phi. Nếu lần này không phải vì cường thế của Đế Tử Nguyên, nàng tuyệt đối sẽ không đưa bảo bối tâm can đến Sùng Văn các.

Vào ngày Hàn Vân xuất cung nhập học, Cẩn quý phi muốn dẫn Hàn Vân đến điện Hoa Ninh để bái phỏng Đế Tử Nguyên, vốn muốn tự tay giao Hàn Vân vào tay Đế Tử Nguyên trước mặt mọi người, thuận tiện chính thức bái phỏng Nhiếp chính vương kiêu ngạo nghịch thiên này.

Nào ngờ chờ ở ngoài điện Hoa Ninh hồi lâu, chỉ đợi được Phúc Hải đáp một câu "Nhiếp chính vương sớm đã xuất cung săn bắn, đến tối mới về", rồi bị đuổi về.

Dù Cẩn quý phi luôn ôn nhu nhã nhặn, nhưng nghe nói khi nàng ra khỏi điện Hoa Ninh, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.

Cẩn quý phi đứng trên Sùng Dương các, có thể thấy đội Cấm vệ đang hộ tống Hàn Vân đến Sùng Văn các.

"Đế Tử Nguyên đúng là hiếp người quá đáng." Cẩn quý phi không quay đầu lại, trầm giọng phân phó với người đứng sau "Chuyện lần trước ngươi nói với bổn cung ......" nàng xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, gương mặt lạnh lùng có phần giống vua Gia Ninh "Cứ làm theo lời ngươi nói."

"Vâng, nương nương." Thừa Ân đứng sau nàng hai bước, hơi khom người, trong mắt hiện lên ý cười lạnh lùng.

Hành dinh của tiểu Thái tử hùng dũng ra khỏi nội cung, dừng trước Sùng Văn các. Viện chính Chu Ngạn của Sùng Văn các dẫn đầu một nhóm Đại học sĩ nghênh đón, trong đội ngũ chỉ thiếu thế tử Tĩnh An Hầu Đế Tẫn Ngôn.

Dù Đế Tẫn Ngôn được lệnh của Đế Tử Nguyên làm lão sư của Thái tử, nhưng suy cho cùng cũng không phải là lão sư được Thái tử danh chính ngôn thuận bái sư, ngày đầu Thái tử xuất cung đã không tiếp giá, đủ để thấy Đế gia quyền thế ngút trời trên triều đình.

Quyền quý cả đế đô đoán với tính tình của Nhiếp chính vương, một người lơ đễnh có khả năng giao giang sơn đoạt được cho đệ đệ, thật khó nói trước ngày sau ai sẽ có thân phận cao quý hơn.

Những người nghênh giá thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ không biết tiểu Thái tử trong hành dinh sẽ làm gì?

Hàn Vân mở màn, Chu Ngạn dẫn đầu đám người hành lễ, cậu nhóc liếc mắt nhìn đám người tiếp giá, thấy Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Tĩnh trong truyền thuyết không xuất hiện.

Cấm vệ đi theo không có năng lực quan sát, thấy tiểu Thái tử đứng trên khung xe, định tiến tới ôm xuống, nhưng tiểu Thái tử phụng phịu ném cho một sắc mặt lạnh lùng. Cấm vệ lặng lẽ lui sang một bên, cũng xem như hiểu ra tiểu Thái tử đóng giả như một con mèo trong cung, thật chất là một người có tính khí.



"Chu đại nhân, lão sư của ta đâu?" Hàn Vân chắp đôi tay nhỏ phía sau, nghiêm nghị hỏi Chu Ngạn.

Chu Ngạn híp mắt, thầm nghĩ tiểu Thái tử sáu tuổi cũng không phải là chủ nhân dễ tính, nếu trước mọi người mà trả lời không tốt, nói không chừng trên triều ngày mai sẽ có người tham tấu Đế Tẫn Ngôn xem thường hoàng gia.

Chu viện chính làm Đại học sĩ trong Sùng Văn các nửa đời, phong thái của ông rất vững vàng, khom người hướng Hàn Vân đáp "Hôm nay là ngày đầu thế tử vào Sùng Văn các giảng dạy, đang ở hậu các chuẩn bị bài giảng cho Điện hạ. Điện hạ, mời vào các."

Chu Ngạn trả lời đúng mực, Hàn Vân chỉ mới sáu tuổi, vẫn còn non nớt, nhất thời vô tình đã bị Chu Ngạn thuận lợi gạt vào Sùng Văn các.

Chu Ngạn và nhóm Đại học sĩ dẫn Hàn Vân đến Cổ Kim đường. Cổ Kim đường nằm ở hậu viện Sùng Văn các, liền kề với Tàng Thư các, một đám người hùng dũng đi đến, con cháu thế gia ngày thường đều đã ổn định chỗ ngồi. Mười sáu người đã đến mười lăm, còn trống một chỗ ở giữa, chính là dành cho Hàn Vân.

Đế Tẫn Ngôn cầm một quyển sách trong tay, người mặc tấn y thêu hoa văn hình trúc ngồi trên bàn, gió thoảng qua cửa sổ, cuốn lên tay áo. Khi mọi người bước vào, vừa lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại, nở nụ cười ấm áp, thật sự xứng với danh xưng 'Ôn nhân quán nhã, sóc lãng tinh thần'* năm đó của công tử Ôn Sóc.

*Ôn nhân quán nhã, sóc lãng tinh thần: hiền lành nhân từ, vừa có đức vừa có tài, giống như một vì sao sáng.

Hàn Vân đi trước trong đám người, kinh ngạc đứng ở cửa, nhìn Đế Tẫn Ngôn đến xuất thần.

Cậu nhóc biết Đế Tẫn Ngôn, hay đúng hơn là cậu nhóc biết Ôn Sóc của ba năm trước.

Không chỉ Hàn Vân, mà Đế Tẫn Ngôn nhìn thấy dung mạo của Hàn Vân cũng ngây người, trong mắt thoáng qua cảm xúc vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ.

"Thế tử, đây là ......" Hàn Vân vào Cổ Kim đường, Đế Tẫn Ngôn vẫn không hành lễ, đã làm loạn lễ nghi. Chu Ngạn nghĩ cho Đế Tẫn Ngôn, nên lên tiếng nhắc nhở.

Đế Tẫn Ngôn định thần lại, nhìn Hàn Vân với sắc mặt khác "Thập tam điện hạ, thần Đế Tẫn Ngôn, hổ thẹn khi làm lão sư của Điện hạ."

Thập tam điện hạ? Câu này của Đế Tẫn Ngôn khiến cả sảnh im lặng. Hàn Vân là Thái tử được vua Gia Ninh sắc phong, đồng thời là trữ quân danh chính ngôn thuận của Đại Tĩnh, với thứ bậc của Hàn Vân trong hoàng tộc, thật sự là vô lễ. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu câu xưng hô này của Đế Tẫn Ngôn không cố ý khinh thường hoàng thất và Hàn Vân.

Thái tử Đại Tĩnh, đối với thế tử Tĩnh An Hầu, có lẽ vĩnh viễn chỉ có một vị.

Mọi người đều thấp thỏm về phản ứng của Hàn Vân, điều kỳ lạ là Hàn Vân chỉ vì Đế Tẫn Ngôn không đến trước cổng Sùng Văn các mà bới lông tìm vết, lần này lại vô cùng im lặng. Cậu nhóc rũ mắt, cúi đầu hành lễ về phía Đế Tẫn Ngôn "Hàn Vân bái kiến lão sư."

Đế Tẫn Ngôn nhướng mày, đêm qua Cát Lợi phái người đưa thư, nói Hàn Vân là người có tính khí nhưng hôm nay lại có chút kinh ngạc. Hắn đè nén nghi ngờ trong lòng, nói "Đến giờ lên lớp rồi, vào đi."

Hàn Vân gật đầu, vào chỗ ngồi xuống. Chu Ngạn thấy đã qua ải gặp mặt đầy nguy cơ của hai người, đang định dẫn đám người rời đi, không ngờ cấm vệ trong cung đi theo Hàn Vân đã canh giữ chặt chẽ ở lối vào Cổ Kim đường, không có ý định rời đi.

Cấm vệ do Cẩn quý phi phái tới đều là cao thủ trong cung, sát khí lạnh lùng ập tới, khiến một đám học trò trong Cổ Kim đường đều phải run sợ.

"Sùng Văn các là phủ Đại học sĩ, không có Thiên tử lệnh, không được phép mang đao kiếm vào. Tẫn Ngôn lấy danh nghĩa phủ Tĩnh Anh Hầu ra đảm bảo, trong Sùng Văn các này, chỉ cần có ta ở đây, nhất định đảm bảo Thập tam điện hạ vẹn toàn."

Đế Tẫn Ngôn quét mắt về phía Cấm vệ quân ở cửa, nhẹ giọng nói. Sự uy hiếp trong mắt hắn tựa ngàn cân, mang theo khí thế sát phạt trên chiến trường.

"Vâng, thế tử." trên trán cấm vệ dẫn đầu xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, vẻ mặt khó xử, thấy Hàn Vân không có ý phản đối, liền hành lễ với Đế Tẫn Ngôn, dẫn cấm vệ cùng đám người Chu Ngạn lui khỏi Cổ Kim đường.

Sau một hồi lộn xộn, trong Cổ Kim đường chỉ còn lại Đế Tẫn Ngôn và mười sáu học trò.

Đế Tẫn Ngôn là Trạng nguyên tam khoa trẻ nhất trong lịch sử Đại Tĩnh, sư phụ là Hữu tướng, do tiên Thái tử dạy dỗ nuôi dưỡng trưởng thành, là đệ đệ của đương kim Nhiếp chính vương, một lai lịch cuộc đời quanh co ly kỳ như vậy, cũng được xem như là một phần lịch sử khai triều của Đại Tĩnh.



Mấy chục năm trước, hai nhà Hàn Đế đã cùng nhau xây dựng Đại Tĩnh, mười mấy năm thăng trầm ân oán đan xen, người kế thừa duy nhất học thức của hai nhà trưởng thành chỉ có Đế Tẫn Ngôn. Dù hai nhà Hàn Đế hiện nay đối đầu trên triều, cũng chưa từng có con cháu hoàng thất nào tỏ ra bất mãn với Đế Tẫn Ngôn. Có lẽ đối với hoàng gia, Đế Tẫn Ngôn của hôm nay vẫn là Ôn Sóc được Thái tử Hàn Diệp nuôi dưỡng.

Ba năm trước trong một lần khoa cử, Đế Tẫn Ngôn vang danh thiên hạ, được triều thần ca tụng là nhân tài trị quốc trăm năm hiếm gặp trên Vân Hạ. Từ khi tin tức hắn dạy học được truyền ra, học trò trong Sùng Văn các vừa mong chờ, vừa có chút tò mò, thế tử Tĩnh An Hầu mới mười tám tuổi này có thật sự xứng với danh tiếng?

Mọi người đều muốn xem, rốt cuộc Đế Tẫn Ngôn sẽ dạy gì trong giờ học này? Quốc sách? Nho giáo? Dân luận? Dù là gì thì Đại học sĩ trong Sùng Văn các đều rất thông tuệ, điều hắn dạy có gì khác biệt?

"Nghe nói các lão sư trong Sùng Văn các có một quy tắc?" Đế Tẫn Ngôn đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn học trò trong sảnh, cười nói "Trong lớp học đầu tiên, lão sư sẽ đưa ra một câu hỏi, ai trả lời đúng sẽ được phần thưởng?"

Dung mạo Đế Tẫn Ngôn nối tiếng tuấn tú, lúc cười lên đặc biệt ấm áp, nhất thời khiến các học trò đang tập trung nín thở trở nên thư thả, lúc này có một thiếu niên tính tình hiếu động "Thế tử, người nói không sai, Triệu phu tử và Chu viện chính đều chuẩn bị cho chúng ta đồ tốt! Không biết hôm nay thế tử đã chuẩn bị thứ gì?"

Học trò trong phòng đều xuất thân ở kinh thành hoặc nhà quyền quý nơi biên cương, không phải tử tự thì là đích tử, thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua, có thể làm cho bọn họ hưng phấn, đủ để thấy các Đại học sĩ trong Sùng Văn các lúc dạy học đã thật sự cắn răng lấy ra những đồ tốt giấu dưới đáy rương.

Đế Tẫn Ngôn phất tay, người hầu bên cạnh đặt một hộp gỗ đen tuyền lên bàn.

Tiếng hộp gỗ đặt xuống như tiếng chuông bình minh, đủ để thấy vật trong hộp không tầm thường.

Tất cả mọi người trong phòng đều có mắt nhìn, thấy hộp đựng đều được làm bằng gỗ trầm hương Nam Hải, hai mắt đột nhiên sáng ngời, ngẩng dài cổ nhìn lên bàn.

Không hổ là thế tử Tĩnh An Hầu, chỉ là một lớp học mở đầu mà thứ mang đến lại trân quý như vậy.

Cả Hàn Vân cũng mở to mắt nhìn Đế Tẫn Ngôn, suy cho cùng cậu nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, ngày thường học tập trong cung vô cùng khô khan nhàm chán, lại chỉ có một mình, cách thức dạy học và không khí lớp học khiến cậu nhóc hiếu kỳ không thôi, sớm đã vứt chí hướng cứng cỏi đối lập với Đế gia ra sau đầu.

Hộp gỗ đặt trên bàn, Đế Tẫn Ngôn thu lại nụ cười, đứng thẳng người, hai tay mở hộp gỗ trước mặt, tay áo thêu trúc xanh thuận theo lay động, nhưng trong khoảnh khắc mở hộp, phong thái tao nhã của tấn sĩ càng hơn cả lời đồn đại.

Vì sự thận trọng của Đế Tẫn Ngôn, mọi người trong phòng đều vô thức ngồi thẳng, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

Hộp gỗ mở ra, một thanh thiết kiếm đen tuyền ngủ yên trong đó.

Thiết kiếm có chuôi đầu rồng, thân kiếm chạm khắc bàn long, cổ xưa khí thế, thu hút ánh mắt.

"Thượng Long kiếm!" khoảnh khắc thiết kiếm rơi vào tầm mắt mọi người, liền có một học trò đứng dậy kêu lên, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Huyền kiếm Thượng Long, được Đại kiếm sư Chích Nghiêu trên Vân Hạ rèn từ huyền thiết ba trăm năm trước, kiếm nặng tựa ngàn cân, mũi kiếm sắc bén có thể chém đá, là danh kiếm không xuất thế. Năm đó Đại Tĩnh khai quốc, Đông Khiên đã tặng cho Thái tổ làm lễ vật bang giao, nghe nói sau đó Thái tổ đã ban cho Hoàng thái tôn năm đó, nhưng không ngờ hiện nay nó lại ở trong tay của thế tử Tĩnh An Hầu.

Đế Tẫn Ngôn gật đầu tán thưởng học trò đã gọi tên 'Thượng Long' "Kiếm này tên Thượng Long, là quà sinh thần mà Điện hạ tặng năm ta mười tuổi, theo ta chinh chiến sa trường Tây Bắc, là kiếm tùy thân bên người ta." hắn giơ tay về phía học trò đang sững sờ trong phòng "Hôm nay ai có thể trả lời câu hỏi của ta, kiếm Thượng Long này sẽ thuộc về người đó."

Là lễ vật ban tặng từ Thái tử Hàn Diệp! Chỉ với câu nói này, ánh mắt của mọi người trong phòng còn nóng bỏng gấp mười lần so với vừa rồi.

Dù hai năm trôi qua, khi nhắc đến Thái tử Đại Tĩnh, vẫn chỉ có người đó đã in sâu trong lòng trên dưới cả triều.

Nhân đức khiêm tốn, lòng mang thiên hạ, chống giặc nơi biên ải, bảo vệ dân chúng sơn hà. Dùng thân phận trữ quân đổi lấy sự kết thúc của chiến tranh ba nước, Thái tử Hàn Diệp nhảy xuống núi Vân Cảnh đã trở thành nỗi tiếc nuối và đau buồn nặng nề nhất của triều thần và dân chúng Đại Tĩnh.

Nếu có thể lấy được 'Thượng Long kiếm' do ngài ấy ban tặng ....... trong Cổ Kim đường an tĩnh lạ thường, hô hấp của tất cả học trò đều trở nên nặng nề.

Hầu như không ai nhìn thấy ánh sáng lặng lẽ hiện lên trong mắt và khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng trịnh trọng của Hàn Vân, nhưng Đế Tẫn Ngôn nhìn thấy tất cả.