Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 170




"Hàn Diệp, Trẫm muốn Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên của Đại Tĩnh ngươi."

Ngay khi Mạc Thiên dứt lời, bầu không khí trong Ngô Đồng các ngưng trệ một lúc, cả ánh mắt của Liên Lan Thanh cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tuy Đế Tử Nguyên có địa vị cực cao ở Đại Tĩnh, cũng là một kỳ tài dùng binh, nhưng tuyệt đối sẽ không quan trọng bằng Thái tử Đại Tĩnh với tình hình Tây Bắc hiện nay. Dùng binh lực cả một thành để vây gϊếŧ hai người, kết quả từ bỏ Hàn Diệp để giữ Đế Tử Nguyên, chẳng phải quá hoang đường?

Mạc Thiên như không nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Hàn Diệp chợt trầm xuống, quay đầu nhìn phản ứng của Đế Tử Nguyên, nhưng hắn lại ngẩn người ------ đôi mắt đen láy của Đế Tử Nguyên luôn đặt trên người Hàn Diệp, hiển nhiên là đợi đáp án của hắn.

Cùng với sự trầm mặc kéo dài của Hàn Diệp, trong mắt Đế Tử Nguyên cũng lờ mờ xuất hiện một tia tự giễu.

Tuy Hàn Diệp xem trọng giang sơn, có lẽ chưa từng nghĩ tới chuyện lấy mạng nàng, nhưng nếu bản thân bị Bắc Tần bắt được, cục diện ở Đại Tĩnh sẽ hoàn toàn đảo ngược, Lạc Minh Tây và thuộc thần Đế gia bị khống chế, sẽ không dám chế ngự vua Gia Ninh trên triều đình, cũng không thể điên đảo giang sơn Hàn thị, đối với Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp có lẽ là kết cục tốt nhất.

Mang theo tấm lòng vội vàng chạy đến thành Quân Hiến, nhưng lại nhận được một câu trả lời như vậy, dù tính cách của Đế Tử Nguyên không như người thường, suy cho cùng trong lòng vẫn khó yên. Nàng rũ mắt, trong ngực cảm thấy tắc nghẽn, mệt mỏi thở dài một hơi.

Cả sân yên tĩnh, những ánh lửa sáng rực ngoài Thi phủ, trận chiến kéo dài đến nửa đêm, trời cũng đã gần sáng. Tiếng va đập và tiếng chém gϊếŧ trước cổng phủ tướng quân ngày càng dữ dội, tưởng chừng như phủ đệ này sẽ bị chiến hỏa nuốt chửng, ám vệ Quân gia tử thương vô số, thiết kỵ Bắc Tần đến hội hợp với Liên Lan Thanh cuối cùng bị chặn ngoài cửa.

Không ai chú ý đến một hỏa tiễn kín đáo được bắn lên từ cửa hông của phủ đệ, tan biến trong bầu trời khói lửa và âm thanh chém gϊếŧ.

Ngoại trừ một người, Hàn Diệp.

Đột nhiên, không hề báo trước, dưới sự chờ đợi của mọi người trong sân, Hàn Diệp nghênh đón khiêu khích của Mạc Thiên, cuối cùng lên tiếng "Mạc Thiên bệ hạ có từng nghe qua di chỉ của Thái tổ triều ta?"

Tiếng thở dài của Đế Tử Nguyên chợt dừng lại khi Hàn Diệp lên tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp, di chỉ đó ......?

"Di chỉ của Hàn thái tổ?" Mạc Thiên ngây người, nhớ lại di chỉ danh tiếng thiên hạ hơn mười năm trước ......

"Được trời ban cho, trọng trách quan trọng." không đợi Mạc Thiên trả lời, giọng nói lạnh lùng của Hàn Diệp đã vang lên trong Ngô Đồng các "Thái tổ triều ta đã để lại câu này cho Tĩnh An Hầu trong di chỉ, Bệ hạ nên biết Tĩnh An Hầu quan trọng với triều ta cũng như phụ hoàng ta kế thừa thiên hạ Hàn gia."

Hắn nhìn Mạc Thiên, nhấn mạnh từng chữ, mang theo bá khí và ngạo nghễ nhìn thiên hạ "Tĩnh An Hầu quân của Đại Tĩnh ta, Mạc Thiên bệ hạ, ngươi, không nhận nổi."

Ngươi, không nhận nổi.

Trong thiên hạ lại có người dám nói những lời này với một đế vương Bắc Tần như hắn! Vẻ mặt Mạc Thiên lạnh lùng, trong mắt hiện lên lửa giận và sát ý lạnh lùng.

Tình cảnh như vậy, lời nói như vậy, lại cứ vì đoạt Đế Tử Nguyên, bốn chữ này cũng lại cứ nói ra từ miệng của Hàn Diệp, với Mạc Thiên mà nói, e là phần đời còn lại, khó mà sinh ra sát ý mãnh liệt như vậy đối với một người.



Bàn tay đang nắm chặt phía sau của Đế Tử Nguyên hơi buông lỏng, nàng lặng lẽ nhìn khuôn mặt sắc bén như dao của Hàn Diệp, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Được trời ban cho, trọng trách quan trọng.

Những lời mà vị trưởng bối kia ban cho nàng vinh quanh một đời, cũng là quá khứ mà mười năm qua nàng không bao giờ muốn nhắc đến, nàng chưa từng nghĩ tới, tám chữ này đối với Hàn Diệp, quan trọng như vậy, có ý như vậy.

Dù là như vậy, thì đã sao chứ?

Đến cuối cùng, nàng và Hàn Diệp vẫn cách nhau vì thiên hạ hoàng triều, thù máu gia tộc, sau khi bị tính kế như vậy, dù có sống chết cùng nhau trên sa trường này, cũng khó mà phó thác tin tưởng và tình cảm.

"Cát Lợi!"

Tướng sĩ trong sân còn chưa kịp hoàn hồn bởi những lời nói bá đạo của Hàn Diệp, cùng với tiếng gọi lạnh lùng của Hàn Diệp, mười đạo ánh kiếm đột nhiên lóe lên trong không trung Ngô Đồng các hóa thành kiếm trận, kiếm khí mạnh mẽ vô song từ trên không trung rơi xuống vây gϊếŧ Vũ vệ quân ẩn nấp trên mái hiên của Ngô Đồng các.

Ầm ầm tiếng vang, cát đá đầy trời, dưới một kiếm này, một nửa tướng sĩ bên mái hiên phải của Ngô Đồng các đã ngã xuống một nửa, tiếng la hét còn chưa kịp vang lên, những Vũ vệ quân mặc khôi giáp tay cầm cung đã máu me bê bết, tử thương vô số, bi thảm vô cùng.

Lần tập kích này quá chấn động, Vũ vệ quân còn lại không cần Mạc Thiên ra lệnh đã chĩa hàng trăm thiết tiễn lên không trung, Thiết giáp quân trong sân nhanh chóng hóa thành trận hình, che chắn bằng khiên, đao kích hướng lên trời, đến cả Liên Lan Thanh cũng rút nhuyễn kiếm ngang hông, lạnh lùng nhìn lên không trung.

Chỉ một trận tập kích, cả Thi phủ đã biến thành trung tâm của cuộc chiến, phe cánh hai bên sẵn sàng chiến đấu, sát khí tràn ngập.

Bụi bay mù mịt, cảnh tượng trên không Ngô Đồng các hiện ra trước mắt mọi người.

Mười người che mặt đứng trên không trung như những bóng ma, những người này toàn thân áo đỏ, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng. Trước mặt bọn họ, một bóng dáng cao gầy từ xa hành lễ với Hàn Diệp, hiển nhiên là người Hàn Diệp gọi tới.

Dù chỉ có mười người, nhưng sức ép trên thân của những người áo đỏ này không thua gì hai mươi ngàn Thiết giáp quân cầm trường kích đang đợi được tắm máu trong chiến hỏa.

"Đám khốn kiếp các ngươi! Trả mạng huynh đệ ta lại đây! Bắn cho ta!" ngay khi người áo đỏ hoàn toàn xuất hiện trong không trung, thủ lĩnh Vũ vệ quân bị kích động bởi cái chết thảm của thuộc hạ, đỏ mắt ra lệnh cho hàng trăm cung tên cùng bắn.

"Dừng tay, dừng lại cho Trẫm!" Mạc Thiên lạnh lùng quát một tiếng, ngăn lại những mũi tên tấn công.

Sắc mặt của hắn và Liên Lan Thanh hoàn toàn trầm xuống khi thấy những người này xuất hiện, thậm chí có chút tái nhợt. Những người này không phải là tướng sĩ bình thường, võ công cao cường, trước khi những người này xuất hiện, bọn họ không hề phát giác ra được, hơn nữa trong tay bọn họ không có kiếm, nhưng mười đạo ánh kiếm hóa thành kiếm trận tuyệt sát vừa rồi rõ ràng được đánh ra từ tay của mười người này ......

Lấy khí ngự kiếm, chuẩn tông sư, mười vị chuẩn tông sư!

Chỉ một thành Quân Hiến, lại xuất hiện mười vị chuẩn tông sư!



Mạc Thiên thở dài một hơi, đè nén chấn động trong mắt.

Từ hàng trăm năm trước trên đại lục Vân Hạ đã có một quy tắc bất thành văn, phàm là người đã bước vào cảnh giới đại tông sư, siêu phàm thoát tục, thì không được nhúng tay vào phân tranh trong thiên hạ, nhưng tông sư và chuẩn tông sư lại không bị trói buộc bởi quy tắc này. Hai mươi năm trước khi Vân Hạ đại loạn, Hàn Tử An có thể bình định phương Bắc trong vòng mười năm, khó tránh khỏi mượn sức lực từ các chuẩn tông sư, huống chi hắn còn có được sự trợ giúp của Đế Thịnh Thiên đã bước vào hàng ngũ tông sư năm đó. Nhưng tông sư và chuẩn tông sư trong thiên hạ có thể đếm trên đầu ngón tay, với thực lực Bắc Tần của hắn cũng khó mà triệu tập được mười vị chuẩn tông sư, nhưng trong thành trì ở biên cương này, Hàn Diệp lại có thể làm rất dễ dàng, quả thật là khó tin. Chẳng trách Hàn Diệp thân là Thái tử một nước, thống soái ba quân lại có thể đích thân mạo hiểm, hóa ra là có sự trợ giúp như vậy.

Mười vị chuẩn tông sư, trừ khi hai mươi ngàn Thiết giáp quân bị gϊếŧ sạch sẽ, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ lại Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên. Con át chủ bài của hắn và Hàn Diệp đều đã lộ ra, năm mươi ngàn quân vây thành của hắn, cuối cùng cũng không chiếm được lợi thế nào.

Hay cho một Thái tử Đại Tĩnh!

"Bệ hạ quý trọng tính mạng, ta cũng không phải là người không đặt tính mạng của mình và Tĩnh An Hầu vào mắt, thỏa thuận Ngũ Lý đình vừa rồi ta đề nghị, không biết Bệ hạ bây giờ có quyết nghị gì không?"

Hàn Diệp bỏ xuống đoản kiếm đang kề cổ Mạc Thiên, chắp tay ra sau nói.

Lúc này, sức lực của hai bên cân bằng, nội lực của Mạc Thiên lại bị cấm chế, không cần dùng đoản kiếm uy hiếp nữa.

Tuy có mười vị chuẩn tông sư trấn áp, nhưng Mạc Thiên không hề lộ ra chút hoảng sợ, thẳng thắn nói "Vốn ngươi tới đây để lấy mạng ta, hiện giờ lại có mười người này bảo vệ, nếu Trẫm theo ngươi đến Ngũ Lý đình, mạng này chẳng phải sẽ tùy ngươi bắt chẹt, Trẫm, làm sao để tin ngươi?"

Hàn Diệp trầm mặc một hồi, nói "Ta lấy thân phận trữ quân một nước đảm bảo, ngoài Ngũ Lý đình, tuyệt đối sẽ không làm hại tính mạng của ngươi, nhất định sẽ để Bệ hạ an toàn trở về, nhưng ......"

Nét mặt của Mạc Thiên còn chưa kịp hòa hoãn, Hàn Diệp liếc nhìn Lý Trung đã lạnh băng trên đất, giọng nói trở nên sắc bén "Từ ngày hôm nay, nếu hai quân đối đầu, hai nước phân tranh, ta nhất định sẽ dốc hết sức để lấy mạng ngươi. Bắc Tần vương Mạc Thiên ngươi, đời này, ắt sẽ chết trong tay ta."

Lời nói kèm theo nội lực mạnh mẽ vang vọng trong ngoài Ngô Đồng các, sát khí của mười vị chuẩn tông sư và hai mươi ngàn Thiết giáp quân đều bị ý chí chiến đấu mãnh liệt trong mắt Hàn Diệp ép phải đình trệ.

Lời hứa quân vương là lời lập thiên hạ, Hàn Diệp thân là Thái tử Đại Tĩnh, quân vương tương lai một nước, những gì hắn nói trước mặt hai quân sẽ được thiên hạ biết đến, Mạc Thiên vốn muốn ép Hàn Diệp phải dùng thân phận trữ quân nói ra lời hứa trước mặt mọi người, lại không ngờ sẽ nghe một câu như vậy.

Đời này, ắt sẽ chết trong tay ta. ----- Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp, đã hạ chiến thư không chết không thôi với hắn.

"Được, được lắm!" Mạc Thiên cười một tràng dài, hắn nhìn chằm chằm Hàn Diệp, dòng máu hiếu chiến của dũng sĩ man di Bắc Tần trong xương cốt hắn đã bị Hàn Diệp đánh thức "Hàn Diệp, chiến thư của ngươi, Trẫm nhận rồi! Trẫm sẽ đợi, xem ngươi trong những năm tháng còn sống, làm thế nào để lấy mạng Trẫm!"

Nói xong, hắn xoay người, phất tay áo về phía Liên Lan Thanh, hào khí không hề thua kém Hàn Diệp "Lan Thanh, mở cửa phủ, thổi kèn lệnh đình chiến, Trẫm đích thân tiễn Thái tử rời thành!"

Liên Lan Thanh gật đầu, vẫy tay ra hiệu, tiểu binh truyền lệnh bên cạnh hắn lấy ra một kèn lệnh hướng lên trời thổi.

Tiếng kèn lệnh cao ngất mãnh liệt bứt phá tầng trời, lần lượt truyền ra ngoài phủ. Khoảnh khắc tiếng kèn vang lên, pháo hoa do Quân gia độc chế bắn lên trời từ Thi phủ, không quá nửa khắc, cả hai bên đã giao tranh hết một đêm trong thành trì đầy chiến hỏa đều nhận được hai mệnh lệnh này với cùng một ý nghĩa.

Đình chiến, nghị hòa.