Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 117




Tả tướng ngẩng đầu, chậm rãi thở ra khí tức buồn bực tích tụ trong lòng mấy ngày nay, nhìn chằm chằm Khương Hạo, phun ra một chữ "Nói."

Khương Hạo tới gần vài bước, hơi khom người, nhỏ giọng nói "Lão gia, thân phận của Ôn thị lang rất kỳ quái. Lão nô đã lần theo manh mối 'dì Chung' để điều tra, người đoán xem đã tra ra được ai?"

"Ai?" Tả tướng theo phản xạ hỏi lại, nhìn quản gia mặt mày tự đắc đã theo ông mấy chục năm, quát nói "Còn không mau nói."

"Vâng, vâng." Khương Hạo vội gật đầu, vẻ mặt thận trọng căng thẳng "Lão gia, nô tài tra được 'dì Chung' đó hóa ra là thị nữ Bồ Quyên bên cạnh phu nhân Hữu tướng, đã hầu hạ lão phu nhân trong phủ Hữu tướng mười mấy năm rồi."

Hữu tướng Ngụy Gián? Trong lòng Tả tướng trầm xuống vì kết quả hoàn toàn khác với những gì ông nghĩ, ông nói "Ngươi nói tiếp đi."

"Nghe nói Bồ Quyên được lão phu nhân chỉ định hôn phối cách đây mười một năm, mọi người đều nghĩ nàng đã rời khỏi kinh thành, nhưng lại không ngờ nàng ẩn mình trong phố Ngũ Liễu, trở thành lão bà giặt hồ thu nhận những đứa trẻ ăn xin. Lúc Bồ Quyên xuất hiện ở phố Ngũ Liễu, bên cạnh nàng còn có Ôn thị lang mới ba bốn tuổi, lúc đầu ai cũng nghĩ Ôn thị lang là nhi tử của Bồ Quyên. Nô tài nghe những lão nhân ở phố Ngũ Liễu nói chưa từng thấy đứa trẻ trắng trẻo xinh xắn nào như Ôn thị lang, tuy ăn mặc đơn giản rách nát, nhưng càng giống tiểu thiếu gia của hộ gia đình giàu có hơn. Hai năm sau, Ôn Sóc vô tình gặp Thái tử bị trọng thương hôn mê trong ngôi miếu cũ nát lúc đi ăn xin, sau đó được đưa về Đông cung, Thái tử rất yêu thích hắn, vận mệnh của hắn sau đó còn tôn quý hơn những công tử thế gia chân chính."

Khương Hạo nói xong quá khứ của Ôn Sóc trong vài câu, thấy Tả tướng im lặng, lại nói "Trong hai năm Bồ Quyên ở phố Ngũ Liễu, thường có người âm thầm giúp đỡ cho bọn họ, nô tài tra được quản gia trong phủ Hữu tướng là người đã đưa gạo tới mỗi tháng. Lão gia, thân phận của Ôn tiểu công tử nhất định không bình thường, nếu không sao Hữu tướng hao tâm để thị nữ trong phủ đặc biệt chăm sóc hắn, còn bí mật phái người bảo vệ, nô tài đoán ......" hắn ghét sát bên tai Tả tướng, mang theo vài phần ý cười trên nỗi đau của người khác "Ôn Sóc tám phần là con riêng của Hữu tướng."

Tả tướng khó tin nhìn Khương Hạo, lại thấy hắn tự đắc nói "Lão gia, Hữu tướng được xưng là sư phụ của đế vương trên triều đình Đại Tĩnh ta, còn là nguyên lão hai triều, môn đệ đầy khắp thiên hạ, trước nay luôn tự giữ thân phận, xem thường phủ Tả tướng chúng ta. Bây giờ lại xảy ra chuyện xấu này, dĩ nhiên là ông ta muốn che dấu, sợ người khác nói già mà không biết xấu hổ, người cho nô tài thêm vài ngày, nô tài nhất định tìm ra mẫu thân của Ôn Sóc, sau đó đến Đại Lý Tự làm ầm ĩ chuyện này, để người trong thiên hạ đều biết ông ta là loại người như thế nào, ép Ngụy Gián ra vẻ đạo mạo đó phải cáo lão về quê, trút giận cho lão gia người!"

Tả tướng cau mày, lười quan tâm Khương Hạo đắc ý, suy tư hồi lâu, một tia sáng xẹt qua trong mắt, phất tay nói "Chuyện này ngươi có thể tạm thời dừng lại, không cần điều tra thêm nữa."

Khương Hạo ngẩn người "Lão gia ......"

Ánh mắt Tả tướng lạnh lùng "Làm theo lời ta nói."

Khương Hạo bị nhìn chằm chằm sợ hãi, gật đầu, đứng sang một bên.

Tả tướng dụi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình "Mai là ngày nghỉ, trước giờ ngọ không cần gọi ta dậy, giữa trưa chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài."

"Lão gia, người muốn đi ......"

"Đông cung, lui xuống đi." Tả tướng phất tay, Khương Hạo chỉ đành lui xuống, trong mắt có chút không cam lòng.

Trong phòng khôi phục lại an tĩnh, Tả tướng nheo mắt, ngón tay gõ gõ bàn. Ông hiểu rất rõ con người Ngụy Gián, cả người tính nết xấu, vừa ương ngạnh vừa cứng rắn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện có con riêng.

Mười một năm trước, sau khi Đế gia ở Tấn Nam bị trảm cả nhà, đích tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn được an bài ở trong Đông cung nhất thời trở thành tâm điểm chú ý của cả kinh thành. Năm đó chứng cứ Đế gia mưu phản vững chắc như núi, vua Gia Ninh muốn hạ chỉ ban chết cho Đế Tẫn Ngôn mới bốn tuổi, nhưng Thái tử một mực bảo vệ không đồng ý, triều thần đều biết chủ thiên hạ tương lai xem trọng đích tử Đế gia, không ai muốn chạm vào củ khoai nóng bỏng tay này.

Vua Gia Ninh không có cách gì với đích tử duy nhất này, cuối cùng chỉ đành để sư phụ của Thái tử, Ngụy Gián vào Đông cung khuyên nhủ Thái tử, sau đó đưa Đế Tẫn Ngôn đi. Nào ngờ khi đó Đế Tẫn Ngôn vừa lúc mắc bệnh nặng, thái y viện vào Đông cung chẩn trị, cuối cùng bẩm báo với Thiên tử, đích tử Đế gia bị khí lạnh xâm nhập cơ thể, hết cách cứu chữa, không còn sống được bao lâu. Vua Gia Ninh dĩ nhiên rất hài lòng khi nghe tin này, không cần ông ra tay làm người xấu, đích tử Đế gia cũng không thể sống nổi, đúng là ý trời. Quả nhiên, một tháng sau, Đế Tẫn Ngôn bệnh chết trong Đông cung, khi đó vua Gia Ninh giao chuyện này cho Hữu tướng xử lý, nghe nói Hữu tướng đã chôn Đế Tẫn Ngôn ở bãi tha ma ngoài ngoại thành, từ đó về sau, chuyện này đã được kết luận như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, gương mặt Ôn Sóc quả thật có chút giống Đế Tử Nguyên, chỉ là đích tử Đế gia đã chết mười mấy năm trước, mấy năm sau Ôn Sóc xuất hiện với thân phận là ăn mày, thân phận giữa hai người quá khác biệt, nên không ai nghĩ đến chuyện này.

Nếu năm đó Hữu tướng giúp Thái tử che dấu, cứu Đế Tẫn Ngôn, quả thật là có khả năng. Dựa theo tuổi mà tính, đích tử Đế gia năm nay vừa tròn mười lăm. Hữu tướng tận tình chăm sóc một tên ăn mày, đích thân làm sư phụ vỡ lòng, đây vốn là chuyện không bình thường, lại thêm sự xem trọng khó tin của Thái tử với Ôn Sóc. Nhưng nếu Ôn Sóc chính là Đế Tẫn Ngôn, thì mọi chuyện đều thông suốt. Năm đó, chuyện Thái tử bị thích khách bắt cóc khỏi cung, vô tình gặp được Ôn Sóc cứu giúp cũng rất kỳ quái, nói không chừng tất cả đều do Thái tử sắp xếp.

Tả tướng nhíu mày, năm đó Thái tử chỉ mới mười bốn tuổi đã có thủ đoạn tâm cơ như vậy, che dấu tất cả, quả thật có chút đáng sợ.

Ông hừ lạnh một tiếng, giờ đây trời cũng giúp ông, để ông vô tình phát hiện ra chuyện này, thân phận của Ôn Sóc đủ để kìm hãm các thế lực trong triều. Ngày mai, không ai trong triều có thể ngăn cản ông. Đợi Chiêu nhi từ Tây Bắc trở về, còn lo gì giang sơn Đại Tĩnh ngày sau không rơi vào tay Khương gia.

Trong mắt Tả tướng lộ ra vẻ do dự, thở dài một hơi, đứng dậy vào phòng nghỉ ngơi.

Ôn Sóc nửa đêm nhận được tin, tinh thần càng thêm hăng hái, sáng sớm đã mặc quan phục vào Đại Lý Tự.

"Ôn thị lang, tin tức có chính xác không?" chỉ còn lại ngày cuối cùng trước kỳ hạn mười ngày do vua Gia Ninh ấn định, mấy ngày nay Hoàng Phổ cũng ngủ không yên giấc, thấy Ôn Sóc biết được nơi giấu hoàng kim, cẩn thận hỏi.

Ôn Sóc gật đầu "Hoàng đại nhân, nơi này là do Thái tử đích thân tìm được, sẽ không sai."

Hoàng Phổ hơi ngẩn ra, thở phào nhẹ nhõm. Thái tử trước nay luôn hành động thận trọng, hẳn là sẽ không có sai sót. Nếu một trăm ngàn hoàng kim biến mất cách đây chín năm thật sự được cất giấu trong biệt trang của Tả tướng, triều đình ắt sẽ chấn động.

"Ôn thị lang, bổn quan đi kiểm kê nha sai, sau đó sẽ đến ngoại thành tìm kiếm." Hoàng Phổ đưa ra quyết định, ánh mắt trịnh trọng nói.

"Đại nhân đừng gấp, Tả tướng có thế lực lớn mạnh trong triều, là nguyên lão hai triều, đứng đầu Nội các, biệt trang là nơi được tu sửa để nhất phẩm cáo mệnh Khương lão phu nhân lễ Phật. Với chức quan của hai chúng ta, bây giờ tùy tiện xông vào, chỉ sẽ bị chặn ngoài cửa, chi bằng đợi thêm một thời gian nữa."

Hoàng Phổ nhướng mày "Ý của Ôn thị lang là ......"

"Ta đã lan truyền tin tức hoàng kim được giấu ở biệt trang khắp kinh thành, chờ nửa ngày sau, cả kinh thành đều sẽ biết, lúc đó lòng dân sôi sục, chúng ta mới có lý do chính đáng lục soát." Ôn Sóc cười toe toét để lộ hai cái răng hổ khá tinh ranh.

Hoàng Phổ chợt bừng tỉnh, sờ râu rồi gật đầu cười. Không hổ là Trạng Nguyên được Thái tử đích thân dạy dỗ, xem ra hắn đã đánh giá thấp Ôn Sóc rồi. Với địa vị của Tả tướng trong triều, lại được Bệ hạ bảo vệ, chỉ có sức lực của dân chúng mới có thể hộ tống bọn họ.

Thời gian từng chút trôi qua, trong nháy mắt đã đến lúc mặt trời ló dạng.

Vì tối qua Tả tướng có dặn không được quấy rầy, nên bên ngoài phòng ngủ tướng phủ đặc biệt an tĩnh, Khương Hạo từ trong sân chạy vào, toát mồ hôi lạnh cả người, đánh thức Tả tướng đang mơ màng.

"Lão gia! Lão gia!" cửa phòng bị gõ vang.

Một lúc sau, Tả tướng mặc áo khoác đẩy cửa ra, liếc nhìn sắc trời, còn lâu lắm mới tới trưa, sắc mặt trầm xuống nói "Còn chưa đến giữa trưa, gọi sớm như vậy làm gì!"

Khương Hạo run rẩy đáp "Lão gia, không hay rồi, cả kinh thành đang đồn một trăm ngàn hoàng kim biến mất chín năm trước được cất giấu ở biệt trang tướng phủ ngoài ngoại ô."

Tả tướng sắc mặt thay đổi trầm trọng, thấp giọng quát "Khốn kiếp, không phải ngươi nói những người chuyển hoàng kim năm đó đã bị xử lý hết rồi sao, sao lại bị phát hiện ra!"

Khương Hạo lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoảng sợ "Lão gia, nô tài cũng không biết tại sao lại bị lộ, nhưng nô tài vừa tra được, tin tức này do Ôn thị lang lệnh cho người khác truyền ra. Chỉ mới một buổi sáng, cả thành đều biết hết rồi, nô tài còn nghe nói Ôn thị lang sáng sớm đã đến Đại Lý Tự, sợ là không bao lâu nữa, hắn sẽ cùng Hoàng Phổ đến biệt trang lục soát. Lão gia, chuyện này làm sao mới tốt? Nếu số hoàng kim đó bị phát hiện, vụ án Tần gia năm đó giấu không được nữa ......"

"Sợ cái gì!" ánh mắt lạnh lùng của Tả tướng quét tới, nheo mắt "Không có Thái tử giúp đỡ, Ôn Sóc cũng sẽ không có gan động đến lão phu. Chuẩn bị xe, lão phu bây giờ đến Đông cung, ngươi dẫn người đến biệt trang canh giữ, để bọn họ lục soát, hừ, dù biết được chỗ giấu thì đã sao. Lão phu đã giấu mười năm, không tin hai người bọn họ có thể tìm ra trong thời gian ngắn."

Sắc mặt Khương Hạo bình tĩnh lại một chút, vừa định rời đi, thì bị Tả tướng gọi lại "Ngươi qua đây, ta phân phó cho ngươi một chuyện."

Giang Hạo đến gần, sắc mặt đột ngột thay đổi khi nghe thấy lời của Tả tướng, nhưng trong lòng lại lộ ra một chút vui mừng, liên tục gật đầu rồi đi chuẩn bị xe ngựa.

Cùng lúc đó, vua Gia Ninh cả đêm không ngủ vì cái chết đột ngột của trưởng tử, cũng nhận được tin tức về hoàng kim, sắc mặt lạnh lùng đứng trong Thượng thư phòng.

Tối qua vừa mới mất trưởng tử, hôm nay cánh tay đắc lực lại gặp nguy hiểm, Triệu Phúc cảm thấy từ sau khi Đế Tử Nguyên vào kinh, Bệ hạ nhà mình chưa từng có ngày nào sống thoải mái.

Hắn đến gần vài bước, thấp thỏm nói "Bệ hạ, hiện giờ kinh thành đồn đãi khắp nơi, nói tướng gia tham ô quân nhu. Ngài đã giao quyền xét xử cho Hoàng đại nhân, với tính tình của Hoàng đại nhân, sợ là sẽ dẫn người đến lục soát! Lúc này, tướng gia không thể xảy ra chuyện, nếu không triều đình sẽ mất đi người kiềm chế cân bằng người của Đế gia, Bệ hạ, hay là triệu Thái tử vào cung, để Điện hạ ngăn cản Ôn thị lang và Hoàng đại nhân ......"

Vua Gia Ninh phất tay, trầm mặc hồi lâu, lạnh giọng phân phó "Truyền ý chỉ của Trẫm, triệu Tĩnh An Hầu vào cung gặp Trẫm."

Triệu Phúc ngẩn ra, hít một hơi, lộ vẻ kinh ngạc. Kể từ khi Thái hậu thắt cổ tự vẫn trong điện Từ An vài tháng trước, trừ khi là chuyện không tránh khỏi lúc thượng triều, thường ngày vua Gia Ninh thậm chí còn không muốn nhắc đến cái tên Đế Tử Nguyên.

"Bệ hạ?"

"Đế Tử Nguyên không dừng tay, dù có ngăn cản Thái tử và Ôn Sóc cũng vô dụng, nàng sớm muộn gì cũng sẽ nhắc lại chuyện này. Triệu Phúc, ngươi đích thân đến phủ Tĩnh An Hầu, triệu Đế Tử Nguyên vào cung, nói Trẫm muốn gặp nàng!"

Trong giọng vua Gia Ninh đầy ác khí, Triệu Phúc run rẩy, nhanh chóng nhận lệnh lui ra ngoài. Tả tướng bị ép đến bước này, cả Bệ hạ cũng gấp gáp.

Hàn Diệp cũng thức trắng đêm, vội trở về Đông cung sau khi sắp xếp ổn thỏa di hài của Mộc vương, vừa tắm gội xong bước ra khỏi Hoa Vũ trì, tổng quản Đông cung đến báo Tả tướng đã ở trước cổng cung cầu kiến.

Xem ra tin tức đã truyền ra ngoài, nếu không lão hồ ly bụng dạ xấu xa này sẽ không đích thân đến Đông cung tìm hắn.

Hàn Diệp phất tay "Đưa ông ta đến thư phòng, ta muốn nghe xem, đến lúc này rồi, ông ta còn có gì muốn nói."

Tổng quản nhận lệnh đi mời Tả tướng, Hàn Diệp xoa xoa thái dương, đi về phía thư phòng.