Làn gió thổi qua bên ngoài cửa sổ, không khí trong phòng lại vô cùng ấm áp.
Không biết là do cô cố ý hay vô tình, Đàm Khải Thâm khi nghe thấy câu nói đó đã mỉm cười.
Cô vẫn nhớ đến chuyện này.
Đợi lâu không thấy hồi đáp, tay của Bạch Tranh vô ý níu chặt lấy anh như một lời thúc giục.
Đàm Khải Thâm nhìn cô một hồi liền cúi đầu xuống, ghé sát đôi môi mỏng vào tai cô, thì thầm hai chữ: "Vẫn tính."
Nghe thấy, đôi mày của cô gái đang nằm trên giường thả lỏng ra một chút, mượn sức mạnh của hơi men trong người xác định lại lần nữa, "...Anh đừng có lừa em."
"Không lừa em." Nụ cười của người đàn ông vẫn chưa hề tắt đi.
Có được đáp án mình mong muôn, Bạch Tranh cảm thấy yên tâm, hơi thở trở nên nhẹ nhõm hơn, nhưng tay vẫn níu chặt lấy anh không buông.
Đèn ngủ trên đầu giường đã tắt, Đàm Khải Thâm đắp thêm chăn mua từ bên ngoài về cho cô.
Cùng lúc đó, chiếc điện thoại ở trên bàn trà ngoài phòng khách bỗng reo lên.
Anh nghe máy, đi dần về phía cửa sổ.
"Em gọi được cho Tiểu Tranh chưa?"
Giọng điệu của Đàm Ngữ Lâm hiếm khi gấp gáp như thế này, "Có biết con bé đang ở đâu không."
Đàm Khải Thâm dừng bước, nét mặt trầm tĩnh được phản chiếu trong ô cửa kính, "Đang ở chỗ của em."
"........." Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, dường như nhất thời không biết phải nói gì.
Một hồi sau, Đàm Ngữ Lâm ngập ngừng đáp lại một câu: "...Cái gì mà đang ở chỗ em, hai người đã làm gì rồi."
Đàm Khải Thâm nhìn thấy ánh đèn bên ngoài cửa sổ, cười nhẹ, ánh mắt dao động một hồi, "Trước mắt thì vẫn chưa làm gì."
"Vậy thì tốt." Vì để không phải nghe thêm lời lẽ kì quặc nào khác, Đàm Ngữ Lâm trực tiếp ra lệnh, "Không cần biết hai người đang ở đâu, lập tức đưa con bé về đây ngay."
"Chuyện này tôi không quyết định được, chị phải hỏi cô ấy."
"Hỏi nó sao? Cậu nghĩ rằng tôi không biết trong lòng cậu đang tính toán những gì sao?"
Đàm Khải Thâm không nhanh không chậm đáp, "Nếu chị biết, thì càng phải nên tác thành cho tôi."
Câu nói này đã chặn lại hết những lời Đàm Ngữ Lâm vốn muốn nói ra.
Bà ấy hiểu rõ Đàm Khải Thâm, từ trước đến nay, anh luôn rất tự tin và điềm tĩnh, không cần dốc hết sức lực cũng có thể dễ dàng đạt được thứ mình muốn, những người có thể khiến anh hạ mình cúi đầu, trên thế giới này chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay.
"Cậu nghĩ tôi không muốn tác thành cho cậu sao?" Suy nghĩ một hồi, Đàm Ngữ Lâm lại tiếp tục nói: "Cậu xem xem người mà cậu muốn đi, khoan hãy nói đến khoảng cách tuổi tác giữa hai người cách nhau bao xa, chỉ nói đến quan hệ giữa con bé và Phó Minh Tu, cậu nói xem sau này tôi phải dùng ánh mắt thế nào để nhìn con bé."
"Sống chung lâu rồi thì sẽ thích ứng được thôi." Anh vốn không cảm thấy đây là vấn đề.
"........." Đàm Ngữ Lâm thật sự đã bị anh làm cho tức đến không thể chịu được, "Sao tôi nói mãi cậu vẫn không hiểu vậy, bỏ đi, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua đó đón tiểu Tranh."
Đàm Khải Thâm không đáp lại.
Đàm Ngữ Lâm nhìn thấy sự im lạng đó liền nhận ra có điều không đúng, "Cậu không định nói cho tôi biết phải không?"
"Không phải tôi không muốn nói."
"Đừng có chơi cái trò này nữa." Đàm Ngữ Lâm chặn anh lại, "Bây giờ tôi không nói những thứ khác với cậu, ngày mai nếu cô dâu không xuất hiện, cả một bữa tiệc sẽ trở thành một trò hề, cho dù cậu không để tâm chuyện này, lẽ nào cậu muốn giương mắt nhìn tôi bị đuổi khỏi Phó gia sao?"
"Tôi không có ý này."
Người đàn ông điềm tĩnh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như đáy biển sâu, "Hoặc là, tôi sẽ giúp chị giải quyết chuyện này."
-
Đêm nay ở Lâu Thị là một đêm mưa to.
Bạch Tranh giật mình tỉnh dậy lúc ba giờ sáng, muốn đi uống nước thì phát hiện trên tủ đầu giường đã rót sẵn cho cô, uống xong thì mắt cô lại rũ xuống, quay người đi và tiếp tục ngủ.
Nửa đêm còn lại cô ngủ cũng không ngon lắm, đã nằm mơ rất nhiều.
Cũng có lẽ là vì gặp lại Trần Tình, những giấc mơ của cô đa số đều là những chuyện lúc cô còn nhỏ.
Lúc đó Bạch chỉ huy thường không ở nhà, chỉ có cô và Trần Tình sống cùng nhau.
Không thể phủ nhận, Trần Tình là một bà nội trợ đầy chu đáo và lạc quan, cũng nhờ có bà ấy, trong hoàn cảnh thiếu vắng người cha, cô vẫn trải qua một tuổi thơ tràn ngập tình yêu và nụ cười.
Khoảng thời gian hạnh phúc đó kéo dài được năm năm, cho đến khi cuộc hôn nhân của Trần Tình và Bạch chỉ huy bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Dần dần, Trần Tình bắt đầu bộc lộ sự chán ghét của mình với cuộc sống này, những cảm xúc đó cũng đã tác động đến Bạch Tranh, ánh mắt lạnh lùng đã dần thay thế cho sự quan tâm ấm áp của ngày trước.
Cho đến một ngày, Bạch Tranh lại một lần nữa nhìn thấy nụ cười từng thường nhìn thấy trên gương mặt của Trần Tình trước đây.
Bà ta mua về cho cô rất nhiều đồ ăn vặt và quần áo mới, cũng mua cho bản thân rất nhiều mỹ phẩm đắt tiền.
Sau đó, thời gian Trần Tình không có ở nhà cũng mỗi lúc một nhiều hơn.
Ngày mọi chuyện bại lộ, vừa hay cũng là ngày sinh nhật tròn 5 tuổi của Bạch Tranh.
Cô trốn sau cửa phòng, nghe thấy bố mẹ đã nói rất nhiều câu mà bản thân không tài nào hiểu được, Trần Tình che đi miệng mình và ngồi trên ghế sofa, cả nhà như một mớ hỗn độn, tấm ảnh gia đình ba người mà Bạch Tranh thích nhất cũng bị ném xuống đất mà vỡ tan ra, thuỷ tinh rơi đầy dưới chân của Trần Tình
Vài tiếng sau, Trần Tình nghe được một cuộc điện thoại do Bạch chỉ huy điện về từ đơn vị công tác.
Bạch Tranh mơ hồ nhớ lại, tiếng mưa trong đêm đó rất to, cả bầu trời tối đen như mức, thời gian trôi qua rất chậm.
Dường như có đợi đến thế nào, trời cũng không thể sáng lên.
-
9 giờ sáng, Bạch Tranh giật mình tỉnh dậy sau một giấc mơ.
Cô dụi dụi khoé mắt, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Cô nằm trên một chiếc giường lớn, có mùi hương của trầm, xung quanh là những đồ vật mềm mại và cách bài trí rất khác so với ấn tượng của cô.
Bạch Tranh giật mình, nhận ra đây không phải là khách sạn mà cô đang ở.
Cô từ từ ngồi dậy trên giường, đầu nặng như chì, đem đến một cơn đau âm ỉ, "Aiz..."
Cùng với cơn đau, còn có những mảnh ký ức lẻ tẻ của đêm qua.
"........." Bạch Tranh dùng tay giữ đầu mình lại, định hình một hồi lại lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy bản thân trong chiếc gương đối diện, ánh mắt vô hồn, đầu tóc rối bù, vài giây sau liền trùm chăn lên phủ đầu mình, lăn qua lăn lại như một con sâu trên giường.
Tối qua cô đã nói những gì vậy chứ...
Thật sự là mặt mũi cả đời này của cô đều mất hết trước mặt Đàm Khải Thâm rồi.
Cô vùi mình vào những suy nghĩ đó một cách mê mụi, đến nỗi điện thoại trên đầu giường đã kêu lên mấy lần mới nghe thấy.
Âm thanh của những hành động đã nhỏ đi, một cánh tay mảnh khảnh thò từ chăn ra, mò mẫm hồi lâu mới cầm được điện thoại.
"Alo..." Bạch Tranh nằm trong chăn với vẻ mặt không còn luyến tiếc.
"Chị à, trưa nay Lão Du đến kiểm tra phòng, nói là đợi người đến đủ sẽ bắt đầu khởi quay."Nguyễn Đào ở đầu dây bên kia lại hỏi, "Chị đang ở đâu vậy, sao tối qua lại không về?"
Kiểm tra phòng? Bạch Tranh kinh ngạc bật dậy, nhìn thời gian.
May quá, mới 9 giờ 30.
"...Tối qua chị đi gặp một người bạn, muộn quá nên sợ làm ồn đến em đành ra ngoài ngủ." Cô tuỳ tiện bịa ra một lí do.
Mừng là Nguyễn Đào không hỏi gì thêm, "Vậy chị mau về đây đi, nếu không sẽ không có thời gian thu dọn hành lí đâu."
"Ừm, chị về ngay." Cuộc gọi kết thúc, Bạch Tranh bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía tường thở một hơi dài.
Giờ này không biết Đàm Khải Thâm đã dậy hay chưa.
Cô xỏ dép và bước xuống dường, dùng tốc độ nhanh nhất để tẩy đi lớp trang điểm, trước lúc chuẩn bị ra ngoài, cô áp tai sát vào cửa, muốn kiểm tra xem mọi thử ở bên ngoài thế nào, nhưng cánh cửa lại quá dày, căn bản không thể nghe được bất kì một tin tức giá trị nào cả.
"......" bỏ đi, sớm muộn gì cũng phải chạm mặt nhau thôi, sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác biệt đâu.
Với những suy nghĩ đó, cô nhẹ nhàng đẩy tay nắm cửa xuống.
Vừa mở hé cửa một chút, đã nghe thấy được âm thanh truyền từ bên ngoài vào.
"Đàm tổng, tổ tiết mục đã theo ý của ngài, ban giám khảo cố vấn đã được điều chỉnh, đây là ứng cử viên cố vấn mới được đề xuất tối qua, mời ngài xem qua."
Sau khi xem qua vài trang, không có ý kiến gì, "Bên đó nói thế nào."
Bạch Tranh có chút kinh ngạc, cô có chút nhận ra được họ đang nói về điều gì.
Lúc vừa định quay trở vào phòng liền bị một cái tên mà họ nhắc đến thu hút sự chú ý.
"Quản lí của Trần Tình sáng nay đã gửi một email đến cho bên sản xuất, yêu cầu chấm dứt hợp đồng, đồng thời khẳng định là do tổ chương trình đơn phương vi phạm hợp đồng, yêu cầu bồi thường gấp đôi." Báo cáo xong, Vũ Tín yên lặng đứng sang một bên chờ chỉ thị.
Đàm Khải Thâm đóng văn kiện lại, vẫn chưa đưa ra cách giải quyết.
Trong ấn tượng của Vũ Tín, cấp trên của anh ta không phải là người thiếu quyết đoán.
Anh ta nghĩ ngợi một hồi mới tiếp tục hỏi: "Đàm tổng, có cần gửi thư trả lời cho phía bên Trần Tình không?"
Bạch Tranh đứng sau cánh cửa cũng nghe thấy những lời này.
Xem ra, cô đại khái đã đoán được nguyên căn của chuyện này, cũng biết được rằng Trần Tình chính là cố vấn đứng đầu cho đợt huấn luyện khép kín này.
Chỉ là, tại sao Đàm Khải Thâm lại muốn đổi bà ta đi
Lẽ nào...là vì cô sao?
Ý nghĩ này bỗng loé lên trong đầu cô.
Chưa đợi Bạch Tranh hiểu rõ ra mọi thứ, bên tai cô đã truyền đến tiếng đóng cửa, cô đoán, có lẽ là Vũ Tín đã rời đi. Cô ở trong phòng đợi một hồi, chuẩn bị tâm lí sẵn sàng lại lần nữa đẩy cửa ra, vừa hay bắt gặp Đàm Khải Thâm đang đi về phía cô.
"......" Chuyện gì vậy trời.
Cô điều chỉnh vị trí của chiếc túi đeo trên vai mình, ánh mắt thất thường, "À thì, chương trình đã bắt đầu quay rồi nên cháu phải trở về, cảm ơn chú về chuyện hôm qua."
Đàm Khải Thâm không nói gì, biểu cảm có vẻ rất sâu xa.
Theo từng bước chân nhẹ nhàng của anh tiếng gần đến cô, tim của Bạch Tranh cũng không ngừng đập loạn lên, cho đến khi anh đến trước mặt cô, cô cũng không dám ngẩn đầu lên nhìn vào mắt anh.
"Cảm thấy thế nào, có đau đầu không?" Đàm Khải Thâm đặt tay lên trán cô.
Mặt của Bạch Tranh bỗng đỏ lên, cô lùi bước né tránh, không ngờ chẳng những không lui được, còn va phải cánh cửa tạo nên một âm thanh rất lớn, "......"
Người đàn ông khẽ nhướng mày, "Hôm qua không thấy em sợ anh thế này."
"......" tay cô nắm lấy dây túi mỗi lúc một chặt hơn, ánh mắt cô đầy sự né tránh, chỉ muốn lập tức rời đi, "Hôm qua cháu uống hơi nhiều, có vài hành động đều là vô ý cả, chú đừng để trong lòng."
"Đã để trong lòng rồi."
Cô vừa dứt câu, Đàm Khải Thâm đã đáp lại.
Bạch Tranh nhắm chặt mắt lại, là do cô hoàn toàn tự mình sa vào lưới.
"Còn nhớ tối qua em đã nói những gì không?" Trong lúc bế tắt, Đàm Khải Thâm lại hỏi.
Cô sững người, những kí ức đó lập tức bị câu nói này vạch ra, nhưng cô lại phủ nhận: "Không nhớ."
Anh mỉm cười, ánh mắt lại thâm sâu hơn, "Vậy để anh nhắc cho em nhớ."
"......" Sắp thấy anh sắp đem những lời đó nói ra, Bạch Tranh không kịp nghĩ gì thêm nữa, lập tức kiễng chân lên bịt miệng anh lại, vành tai đỏ ửng cả lên, "Đừng nói."
Vài giây sau, Bạch Tranh cảm thấy đây là một hành động vô cùng ngu ngốc. Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần như không còn gì, và đôi môi cô áp vào lòng bàn tay, khiến da cô như nóng lên,
Đàm Khải Thâm nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm khiến người ta gục ngã.
Bạch Tranh cảm thấy cổ mình có chút khô, vừa định rút về thì bị người đàn ông kia vòng tay qua eo kéo lại.
Cô chống tay lên ngực anh, tránh mắt đi, cứng miệng đáp, "Nhớ thì đã sao chứ."
"Không sao cả." Đàm Khải Thâm cúi đầu tiến lại gần, chóp mũi sắp chạm vào cô.
Bạch Tranh toàn thân đều cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào, cô thậm chí còn vô thức nhắm mắt lại. Tuy nhiên, gương mặt người đàn ông vừa lướt qua mắt cô, cô lại khẽ nghiêng đầu.
Cô sững người một lúc, gương mặt đầy xấu hổ. Rồi một giọng nói có chút khàn đặc cùng với nụ cười ẩn ý ghé vào tai cô: "Suy nghĩ kĩ một chút, nghĩ xem có nên yêu anh không."