Để Em Ở Trong Lòng

Chương 24




Ngoài cửa sổ mưa vừa tạnh, gió rít từng hồi.

Trong không gian không quá rộng rãi, một chút chuyển động sẽ trở nên đặc biệt bắt mắt.

Bạch Tranh cố gắng phớt lờ nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực mình.

Cô không muốn đoán xem những lời của Đàm Khải Thâm có ý gì khác hay không.

Chuyện tới hôm nay, Bạch Tranh đã học được cách tránh những suy nghĩ hoang đường tự cao tự đại đó, cố gắng hết sức để không giải thích quá mức mọi mối quan tâm của anh, cô rõ ràng đã khuyên chính mình, nhưng trong đầu luôn có một giọng nói cố gắng thuyết phục cô, cố gắng lay động trái tim cô.

Sau sự giằng co vi diệu, Bạch Tranh định nhẹ nhàng bỏ qua đề tài vừa rồi.

"Phải rồi." Cô cúi xuống nhặt chiếc tăm bông bị rơi ném vào thùng rác, chuyển chủ đề khá đột ngột, "Thầy Cố đâu rồi, vết thương đã đỡ chưa?"

Hiếm khi chủ đề anh nói bị bỏ qua, Đàm Khải Thâm không thể hiện vui buồn anh chỉ khẽ nhắm mắt lại, rót thêm một ít trà nóng vào cốc của cô, "Đã xem qua rồi, không có gì nghiêm trọng hết."

"Vậy thì tốt." Bạch Tranh khẽ thở ra, tiếp tục chủ đề, "Không ngờ hai người vậy mà lại biết nhau, trùng hợp thật đó."

Anh uống một ngụm trà, khoé miệng hơi cong lên, "Đúng là trùng hợp lắm."

Chủ đề lại bị gián đoạn, bầu không khí cứng ngắc vừa rồi dường như quay trở lại.

Ngay lúc Bạch Tranh đang muốn tìm đề tài khác phá vỡ yên tĩnh, ngoài cửa lại truyền đến động tĩnh.

Một chàng trai đầu cắt buzz gõ vào vách ngăn, da ngăm ngăm, đôi mắt to tròn sáng quắc, miệng cười toe toét để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, "Anh Thâm, trời tạnh mưa rồi, bọn em muốn gọi chút đồ ăn tới, không biết là chị dâu thích ăn gì?"

"...." Chữ chị dâu này làm cho Bạch Tranh hoá đá tại chỗ. Cô đang muốn giải thích nhưng anh trai này lại đặt ra thêm rất nhiều câu hỏi khác, cô không thể nói được.

Bạch Tranh từ bỏ đấu tranh, dứt khoát đợi Đàm Khải Thâm giải thích luôn dù sao thì anh cũng sẽ giải thích thôi. Nhưng mà đợi tới khi cuộc trao đổi kết thúc, cô cũng không nghe thấy được anh mở miệng nói chuyện.

Lẽ nào là không nghe thấy? Cũng có thể là như vậy.

Dù sao anh trai kia nói như đạn pháo, nghe không rõ một chữ cũng là bình thường.

"Em muốn ăn gì?" Đàm Khải Thâm hỏi cô.



Bạch Tranh hồi thần lại sau một loạt thay đổi tâm lý, "...Ồ cháu không ăn đâu, dù sao hết mưa rồi, cháu phải về rồi."

"Đừng mà, trễ như vậy rồi, ăn một chút gì rồi hẳn đi." Anh trai đầu cắt buzz giữ lại.

Bạch Tranh cười cười, trong lòng sắp xếp từ ngữ từ chối, nhưng vẫn chưa mở miệng. Đàm Khải Thâm lấy điện thoại di động ra giúp cô từ chối, "Lấy điện thoại tôi đặt đi, không có kiêng món nào hết."

"Ok anh!" Anh trai đầu cắt buzz nháy mắt, cầm điện thoại rời đi, "Vậy em xem rồi chọn vậy, hai người cứ nói chuyện nha."

Sau khi chàng trai rời khỏi, Đàm Khải Thâm thu ánh mắt lại nhìn thấy vẻ bối rối của cô, "Đừng căng thẳng, cũng đừng cảm thấy ngại, ở lại hay đi về tuỳ theo em."

Anh cũng đã nói như vậy rồi.

Bạch Tranh nghĩ nghĩ, "Cháu vẫn nên về thôi, tụ hội của mọi người cháu ở lại cũng không tiện lắm."

"Được." Đàm Khải Thâm rất thẳng thắn, "Đợi tôi thay quần áo rồi đưa em về."

Bạch Tranh vội vàng lắc đầu, "Không cần đưa đâu ạ, cháu gọi xe là được rồi, đừng để bạn bè của chú ở lại đây một mình"

Đàm Khải Thâm còn muốn nói gì đó thì lại nghe một tiếng "cảm ơn."

Ngay lập tức, Bạch Tranh lao ra khỏi bếp biến mất không thấy bóng dáng.

Đợi anh ra tới thì cánh cửa vừa đóng lại.

Với tốc độ này, e rằng giày có khi phải cầm đến ra ngoài cửa đi mất.

Nghĩ tới đây, Đàm Khải Thâm chợt phì cười.

"Lão Đàm, ai ra ngoài vậy?" Vừa mới từ trên lầu xuống thì nghe thấy động tĩnh hỏi.

Chính chủ không trả lời, nhìn về phía cửa như đang ngẩn ngơ. Dáng vẻ hồn bay phách lạc này thật hiếm có, những người trong phòng khách thấy vậy bèn giả làm người hóng chuyện nhiệt tình, giải thích giúp.

"Còn là ai được nữa, là cô bé đó đó, anh Thâm chọc ghẹo hai câu, xong rồi chạy rồi!"

Người đàn ông đầu cắt buzz đang gọi đồ ăn đã đánh vào đầu người đàn ông nói câu đó, "Cái gì mà cô bé, gọi chị dâu!"

"Aiya.... phải phải phải, chị dâu chị dâu, chị dâu bị anh Thâm trêu xong rồi bỏ chạy rồi."

"Hai người các cậu nói ít hai câu đi, tranh thủ đặt đồ ăn đi."

......

Chị dâu? Trêu chọc? Anh ta vừa bôi thuốc thôi mà sao lại bỏ lỡ nhiều cảnh như vậy?

Cố Cận xoa xoa cánh tay đi xuống cầu thang, vây quanh Đàm Khải Thâm tò mò hỏi, "Bọn họ đang nói ai vậy, cháu gái của cậu đâu?"

"Đi rồi."

"Ồ." Cố Cận nhìn theo hướng nhìn của anh nhìn sang một bên, "Vậy cậu đang ở đây nhìn cái gì vậy?"

Đàm Khải Thâm nghĩ nghĩ, trên khóe miệng thoáng một nét mỉm cười, "Con thỏ."

"...." Đang chơi trò gì vậy? Cố Cận trên mặt là biểu cảm táo bón, "Nhà cậu còn nuôi thỏ nữa hả?"

Một con thỏ bị chạm đuôi.

Trong lòng anh nghĩ như vậy. Lúc trở lại phòng khách Tiểu Nũ vừa hay đang trả tiền đồ ăn, anh lấy lại điện thoại, gọi điện thoại cho người đó.



Bạch Tranh đi dọc theo con đường trong ký ức, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, mãi cho đến bên đường trước cửa tiểu khu mới dừng lại.

May mắn thay, Đàm Khải Thâm vừa rồi đã không khăng khăng giữ cô lại, nếu không trái tim nhỏ bé dễ bị tổn thương của cô sớm muộn gì cũng gặp nạn.

Sau cơn mưa ban đêm trở nên mát mẻ hơn, ở đây không bằng nội thành, cơ sở vật chất tương đối đầy đủ, xung quanh tiểu khu có khu kinh doanh quy mô lớn, nửa đêm mười hai giờ sáng, hai bên đường vẫn sáng đèn.



Bạch Tranh ngồi trên ghế trước cổng tiểu khu gọi taxi, nhưng đã quá muộn trời vừa đổ mưa nên khả năng tài xế nhận thấp hơn rất nhiều.

Trên thực tế, khu này cách Lan Uyển không xa, chính vì thuận tiện đưa đón nên Đàm Khải Thâm mới chọn địa chỉ ở đây.

Trong khi Bạch Tranh đang cân nhắc nên về thế nào, cô phát hiện một chiếc ô tô từ từ dừng lại trước mặt cô.

Cửa sổ xe mở ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt hơi quen thuộc

"Bạch tiểu thư, Đàm tổng phân phó tôi đưa cô về nhà, cô lên xe đi." Người lái xe nhìn cô từ ghế lái nói.

Lúc này Bạch Tranh mới nhớ tới, vừa rồi cô tới nơi này, hình như cũng là ông ấy lái xe. Nhưng mà, vừa rồi mưa lớn như vậy, lỡ như cô nhìn nhầm người rồi sao? Đêm không tiếng người, lỡ như đụng phải người xấu thì phải làm sao?

Sự cảnh giác được trau dồi từ khi còn nhỏ đã ngăn Bạch Tranh lên xe một cách dễ dàng.

Vừa hay lúc này, điện thoại cô báo tiếng tin nhắn.

Đàm Khải Thâm [Trễ quá rồi, tôi để tài xế đưa em về.]

Đàm Khải Thâm [Biển số xe 76539]

Bạch Tranh cầm điện thoại nhìn biển số xe mặt trước, quả nhiên là năm số này.

Một nửa trái tim như rơi xuống. Sau khi hiểu ra, cô gật đầu xin lỗi với tài xế, cúi người lên xe, "Làm phiền chú rồi."

Xe khởi động êm ái lái thong dong trên đường nhựa.

Cả ngày căng thẳng thân thể và tinh thần của Bạch Tranh cuối cùng cũng thả lỏng, mí mắt trĩu nặng như sắp đánh nhau. Xe rẽ vào một khúc cua, cô ngã về bên phải theo quán tính, dựa vào hai túi giấy bên cạnh.

Bạch Tranh tỉnh dậy, ngồi thẳng dậy vuốt phẳng chiếc túi giấy bị nhàu nát.

Như cô biết, đường về Lan Uyển không xa. Không tới 10p, dừng lại bên bờ sông.

"Tới rồi Bạch tiểu thư." Tài xế lên tiếng nhắc nhở.

Bạch Tranh che miệng ngáp một cái, cầm ô xuống xe, "Cảm ơn."

Làn gió ấm thổi tung tóc cô, Bạch Tranh định đóng cửa xe lại bị tài xế từ trong xe ngăn lại.

"Bạch tiểu thư, hai cái túi giấy này cũng là của cô."

"Của tôi sao?" Cô chỉ vào mình.

Tài xế gật đầu, "Phải, là do Đàm tổng đưa."

Câu trả lời khẳng định của tài xế, Bạch Tranh ôm túi đi về phía cổng sân.

Lúc sắp vào cửa, không khỏi tò mò, mở túi giấy ra nhìn, một túi đựng quần áo cô vừa thay, túi còn lại đựng một ít đồ ăn vặt và hoa quả khô mà cô vừa thường thích. Cô đếm thử khoảng hai mươi món.

"Hứ, cũng không phải con nít mà." Bạch Tranh nói vậy, nhưng ánh mắt không giấu được ấm áp.

Cô đi về với hai túi giấy nặng trĩu trên tay, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn lật túi giấy tìm quần áo, sờ thấy một vật xốp cong cong.

"...." Quả nhiên.

Nụ cười trên mặt Bạch Tranh đông cứng lại.



"Cho nên là cậu thay nội y gì?" Lận Nhiễm ngẩng đầu lên từ phía trên tài liệu nói.

《âm thanh của thiên nhiên》Sau sơ loại thi đấu sẽ có hai ngày nghỉ ngơi, cũng tạo điều kiện cho các tuyển thủ chuẩn bị thi đấu giai đoạn tiếp theo. Bạch Tranh tạm dừng lịch trình bận rộn của mình, dành mấy ngày qua studio chỉnh sửa video, khi cô cảm thấy buồn chán, cô đã nói những gì đã xảy ra lần trước cho Lận Nhiễm, cảm giác xấu hổ không thể giải thích được vẫn tiếp tục cho đến bây giờ。

Cô tháo kính chống ánh sáng xanh, day day thái dương với vẻ mặt buồn bã, "Không thay thì mặc sẽ khó chịu."

Lận Nhiễm vặn lại: "Mưa nhiều nhất là ngập đến mắt cá chân, cậu có nhảy trong mưa rồi bị ướt không?"



"Tuy là mưa nhưng mà cũng nóng mà, đồ trong ướt rồi nên đổi sang cái khác là chuyện bình thường, quan trọng là ban đầu tôi quên để quần áo trong túi, mới khiến..." Bạch Tranh nhớ lại tối đó bèn tim đập thình thịch, "Bỏ đi, không nhắc nữa."

Lận Nhiễm nhìn khuôn mặt đang dần nóng lên đỏ bừng của cô, như thể cô ấy đã phát hiện ra một lục địa mới, "Bình thường cũng có thấy cậu mặt mỏng thế này đâu, có chút chuyện nhỏ thế này mà không chịu được, thế lỡ mà... sau này anh ta gặp phải thật, thì cậu vẫn định nóng bừng tại chỗ à?"

"... Cậu mới nóng bừng ấy!" Bạch Tranh tốn mấy giây mới hiểu được ý của cô ấy, lúc nói chuyện, còn ném cây bút qua.

Kết quả bị Lận Nhiễm cười rộ lên lấy gối chặn lại.

"Được rồi được rồi không nói nữa..." Qua mấy lần nói chuyện Lận Nhiễm ném chiếc gối sang một bên, "Nói chuyện chính."

Bạch Tranh nghi ngờ nhìn khuôn mặt của mình trong gương, xác nhận mặt đã bớt ửng hồng, cô lại tập trung vào máy tính, "Cái gì?"

"Người bạn trai giả tìm cho cậu rồi cậu không định dùng à?" Lận Nhiễm hỏi.

Bạch Tranh đeo kính, "Ừm, Phó Minh Tu cũng đã tìm được bạn gái thật rồi, mình còn tìm một người bạn trai giả để làm gì nữa. Lỡ như hai bút cùng làm cho ông tức giận thì không biết là tốt hay xấu, không làm thì hơn."

"Cũng phải." Lận Nhiễm suy nghĩ một lúc, sau đó nói, "Nhưng mà chỉ còn hai tuần nữa là đến lễ đính hôn, cậu có chắc là Phó Minh Tu có thể làm được không?"

"Nói không được." Bạch Tranh nâng ly đưa ra kết luận.

Phó Minh Tu thực sự không nhàn rỗi trong hai tuần qua, có lẽ anh ta đang trong thời kỳ yêu đương say đắm, anh ta dẫn bạn gái của mình đi chơi khắp nơi.

Phó gia vì khung hoa văn nổi bật của bản tin của Phó Minh Tu mà cho người mua hot search, cố gắng ngăn chặn tin tức, tuy nhiên hầu như không có hiệu quả. Phó Minh Tu bị ông cụ gọi về giáo huấn, lần nào cũng kết thúc bằng một cú sập cửa, thực tế là không có hiệu quả.

Bạch Tranh không ngờ Phó Minh Tu sẽ có thể kiên trì đến thời điểm này, dù sao thì chỉ cần Đàm Ngữ Lâm không cung cấp tiền của cho anh ta, Phó thiếu gia này sẽ thay đổi quyết định trong vòng chưa đầy một ngày.

Nhưng lần này, Đàm Ngữ Lâm đã rút toàn bộ quỹ bất động sản đứng tên anh ta, thậm chí không nói một lời, đưa Trần Lạc Quỳnh đến nhiều dịp như thường lệ, như thể sẽ chiến đấu đến cùng.

"Có lẽ đã gặp được tình yêu đích thực." Lận Nhiễm nói.

Bạch Tranh cũng cho là khả năng này rất cao, "Cho nên mình cảm thấy, anh ta chắc sẽ được."

Câu nói này vừa nói xong không bao lâu, cô nhận được điện thoại từ một quán bar nào đó.

Mà sau đó Bạch Tranh cuối cùng cũng hiểu không phải mọi sự phản kháng đều sẽ dẫn đến kết quả mỹ mãn, con đường này có rất nhiều chông gai, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống vực sâu.

Để rồi tan xương nát thịt muôn đời muôn kiếp không trở lại được