Để Em Ở Trong Lòng

Chương 14: Điện thoại bạn gái chú




Dịch: Độc Mộc Lam

Beta: Matchamachiato

1-11-2022

Bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Tranh thậm chí có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó, hòa lẫn với ánh sáng mùa hè ấm áp phía sau.

Một nhịp, một phách... đứt nhịp, trở nên không đều.

Điều tồi tệ hơn, cô không thể phản bác lại lời nói của anh.

Vì họ đều biết đó là sự thật.

Trái ngược với tâm trạng lộn xộn hoảng hốt của cô, ánh mắt của Đàm Khải Thâm ung dung hơn nhiều, giống như một cái hồ phẳng lặng không đáy, khiến người ta không nhìn rõ đáy hồ có màu sắc ra sao. Câu nói đó dường như là cố ý nói ra, cũng giống như nhẹ nhàng buột miệng như câu hôm nay ăn gì nhỉ.

Bạch Tranh có chút nhìn không rõ.

"Ông " Điện thoại trên bàn rung lên, xuyên qua bầu không khí bế tắc.

Cô thở dài dời mắt, cụp mắt xuống, đó là tiếng chuông điện thoại của Đàm Khải Thâm.

Khi chú ý đến dòng chữ trên màn hình điện thoại, Bạch Tranh sững sờ một lúc, sau đó vài giây cô mới nhận ra, như thể đã tìm được chỗ dựa nào đó, lông mày cong lên, "Cháu xin rút lại những gì vừa nói, chú ơi, sức hấp dẫn của chú quá đỉnh có ai mà không thích đâu?"

Đàm Khải Thâm nhíu mi, trên màn hình điện thoại di động hiện lên dòng chữ "Nguyễn Âm Thư"

Bạch Tranh trả lại điện thoại, gõ vào dòng chữ trên màn hình, ân cần nhắc nhở: "Bạn gái chú đang gọi."

Nói xong cô không thèm nhìn anh nữa, ném cốc trà sữa đã cạn vào thùng rác.

Phó Minh Tu phía đối diện gọi cô, Bạch Tranh cầm ô chạy tới, khi cô quay lại, Đàm Khải Thâm vẫn ở tư thế như trước, khoanh đôi chân dài, thân trên ngả về phía sau, nhìn cô từ xa.

Là không nghe máy hay là đã nghe xong rồi? Cô không cầm được mà suy nghĩ.

Nghĩ tới nửa rồi tự nhiên không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, Bạch Tranh thu lại tầm nhìn, bước nhanh về nơi lạnh lẽo. Kệ anh có nghe hay không, có liên quan gì tới cô đâu.



5h tối, checkin ở Hoan Lạc Tụng kết thúc, Bạch Tranh cuối cùng cũng có thể lên xe ngồi rồi.

Trước khi lên xe, Phó Minh Tu vừa hay nhận được cuộc gọi video từ Đàm Ngữ Lâm, anh vui vẻ báo cáo hành trình ngày hôm nay, đồng thời nói chú cũng ở đây. Sau khi trả lời điện thoại trở về, Phó Minh Tu đang rất có tinh thần, khóe miệng nở nụ cười, lộ ra một tia vui mừng.

Bạch Tranh nhìn là biết, phí sinh hoạt của anh ấy đã chạm đáy rôi.

Mục đích chính đã đạt được, Phó Minh Tu đột nhiên mất hứng với những địa điểm sau.

Anh ta vẫy tay một cái rồi về nhà.

Đàm Khải Thâm rời đi giữa lúc họ đang chụp hình,nói là anh phải quay lại công ty để giải quyết chút việc.

Bạch Tranh nhìn cái ghế trống bên cạnh, quay đầu lại, từ từ nhắm mắt lại. Khung cảnh cuộc trò chuyện buổi chiều hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô, cô thở dài quay đầu sang nhìn ngoài cửa sổ.

Chẳng biết tranh giành gì cả, sao có thể để anh dắt mũi được chứ.

Từ Happy Valley trở về thành phố mất khoảng 1 tiếng, bữa ăn bị trì hoãn một chút, khi quay lại tới nhà thì trời đã tối.

Những chiếc đèn đầu tiên được thắp sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tranh phản lên cánh cửa xe, đầu mày nhẹ cau lại, khoé môi mím thành một đường thẳng, giống đang hối hận. Bên tai truyền tới âm thanh của Phó Minh Tu và người trong team, trong xe còn đang phát bài hát cổ xưa rất lâu trước kia mà cô chưa từng nghe.

Mười phút sau, cảnh tượng ngày càng trở nên quen thuộc hơn.

Khi vừa đi qua quảng trường Gia Hoà, Bạch Tranh đột nhiên kêu dừng xe: "Tôi muốn xuống ở đây, làm phiền dừng xe ở bên đường là được."

Phó Minh Tu từ ghế phụ nhìn qua, "Em đang làm gì vậy?"

"Em có việc." Cô khẽ nhíu mày, rõ ràng là không muốn nói thêm.

"Tối rồi mà em còn làm cái gì———aizzz!"

Kỹ năng lái xe của nhiếp ảnh gia rất tốt, vừa tấp xe vào lề vừa nói chuyện.

Bạch Tranh nghe  không nghe hết liền đẩy cửa xuống xe, Phó Minh Tu không biết có chuyện gì nên từ phía sau gọi cô mấy lần, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh. Tuy là như vậy Bạch Tranh cũng không thèm nhìn lại.

"Phó thiếu gia, nếu không chịu nổi thì xuống xe đuổi theo đi." Nhiếp ảnh gia nhìn hắn cười, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.

Phó Minh Tu trong lòng tràn đầy tức giận, tâm trạng tốt vừa rồi liền bị cắt làm đôi, không biết có phải bị nhìn thấu mà biến thành tức giận hay không, sau khi nghe xong, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên khó tả, "Ai chịu không nổi? Tôi chịu không nổi?

Mau lái xe đi! "

Nhiếp ảnh gia  không nói gì nữa, trước sự răn đe của thiếu gia, anh ta không dám lơ ​​là, phóng xe chạy đi.

Trung tâm thương mại buổi tối hình như lạnh hơn ban ngày một chút, Bạch Tranh vội kéo chặt chiếc áo khoác ngoài rồi đi vào cửa hàng trang sức.

Nhân viên bán hàng buổi trưa nhận ra cô, bèn vội vàng chạy lên phía trước, mục đích của Bạch Tranh rất rõ ràng, vào cửa hàng chưa tới 5' đã chốt đơn, đơn hàng này vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ, lúc đưa người ra đến cửa, ý cười trong mắt nhân viên còn chưa tan.

"Quý khách đi thông thả hẹn gặp lại!"

"Cảm ơn." Bạch Tranh lễ phép gật đầu rồi mở cửa đi.

Khi quay đầu, cô không để ý đến người đi ngang qua cửa, cô không kịp dừng lại liền đụng phải cô ta.

"Nhìn cái gì vậy? Lóng nga lóng ngóng." Người phụ nữ trung niên trước mặt tức giận trừng mắt, vừa nói vừa lấy tay nâng búi tóc sau đầu lên, thoạt nhìn không phải người hòa đồng.

Bạch Tranh không có tâm trạng tranh luận với cô ta ở đây, đành phải nhận lỗi, "Tôi xin lỗi"

"Nói vậy là xong hả? Cô giẫm phải tôi cô biết không hả, còn nữa———" Người phụ nữ đang không ngừng cãi nhau với cô trước cửa cửa hàng, chưa kịp nói xong thì đã bị một người đi tới phía sau cắt ngang lời.

"Mẹ, cô ấy không cố ý làm vậy." Giọng nữ đột nhiên vang lên, nhẹ nhàng thanh tú.

Bạch Tranh đảo mắt nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt giống nhau của người bên cạnh.

"Là cô." Vẻ mặt của Nguyễn Âm Thư thoạt nhìn sửng sốt, sau đó cười với cô, "Lại gặp nhau rồi"

Chuyện xảy ra ở Nhạo Âm lần trước vẫn còn rõ trong trí nhớ của Bạch Tranh cô không nói một lời, khẽ gật đầu chào cô ấy.

Thấy vậy, lông mày của Đào Lệ Hoa lập tức nhăn  lại, "Hai người biết nhau à?"

"Có từng biết nhau "Nguyễn Âm Thư giải thích với bà bằng giọng nhã nhặn.

"Cô Bạch không phải người như vậy. Vừa rồi nhất định là vô tình đụng phải. mẹ cứ đại nhân không chấp tiểu nhân bỏ qua đi."

Cô Bạch?

Bạch Tranh khẽ nhướng mày.

Mấy câu này của Nguyễn Âm Thư rất là có ý tứ, Đào Lệ Hoa có tức giận cũng không thể không nể mặt con gái lúc ở ngoài, làm mọi người đều ngại ngùng.

Cuối cùng, phu nhân nhà giàu phải miễn cưỡng xua tay, "Bỏ đi, coi như nể mặt Tiểu Thư không tính toán với cô nữa, cô lần sau nhất định phải chú ý một chút, đừng có lóng ngóng nữa, gặp phải người khác không có dễ nói chuyện như tôi đâu."

Đào Lệ Hoa nói vài câu rồi đẩy cửa đi vào cửa hàng.

Sau khi Nguyễn Âm Thư đợi mẹ cô ta đi vào, cô ta nắm lấy tay Bạch Tranh, nói với cô: "Thực xin lỗi, mẹ tôi tính khí nóng nảy, cô đừng để ý. Vừa rồi cô không bị thương chứ?"

"Không." Bạch Tranh bình tĩnh thu tay về, trên mặt không có ý cười, "Cảm ơn cô đã giúp tôi,tạm biệt"

"Cô Bạch" Đi vài bước, Nguyễn Âm Thư đã chặn cô lại, "Nhìn đi, chúng ta gặp nhau hai lần mà không hẹn trước cũng coi là duyên số, sao không để lại thông tin liên lạc lần sau liên lạc với nhau? Lần sau gọi cả Tiểu Đào chúng ta cùng ăn một bữa đi. "

Bạch Tranh nhìn cô nở nụ cười trên môi, "Thông tin liên lạc?"

Nguyễn Âm Thư gật đầu, đang định lấy điện thoại di động ra khỏi ví thì nghe Bạch Tranh nói "Mấy việc không có ý nghĩa như  này thì đừng làm."

Nguyễn Âm Thư dừng lại, đầu ngón tay vén mái tóc dài xõa trên má, lông mày khẽ cau lại, lộ vẻ khó hiểu: "Cô Bạch, cô hình như có thù địch gì đó với tôi, cô hiểu lầm gì tôi sao?"

"Chỉ là quan hệ một phía, thù địch ở đâu?." Bạch Tranh cố ý nhấn mạnh bốn chữ, cô đứng yên, nhưng nụ cười không chạm đáy mắt," Huống hồ cô đã biết tôi họ Bạch, thì có một phương thức liên lạc cũng không khó đâu nhỉ."

Vẻ mặt của Nguyễn Âm Thư hơi cứng lại, bàn tay trên dây đeo ba lô hơi siết chặt.

Khi định thần lại, cô ta nhận ra Bạch Tranh đã đi rồi.

-

Vốn hôm qua nên tới nhà của Phó Trí Hồng, ngày về có lẽ phải dời tới cả tuần.

Nói ra nguyên nhân trong điện thoại, Đàm Khải Thâm chỉ nói ông cụ chỉ muốn ở bên ông bạn già của mình lâu hơn chút, Bạch Tranh biểu thị mình đã hiểu, cũng không hỏi thêm.

Sau kỳ nghỉ phép, cô trở lại làm việc.

Trận bệnh này, Bạch Tranh cũng tính là trong hoạ được phúc. Sau khi Lận Nhiễm biết cô đang làm việc bán thời gian thì không nói hai lời đã đảm nhận một nửa công việc lớn nhỏ của studio, cho cô đủ thời gian để nghỉ ngơi, lịch trình làm việc của Nhạo Âm không còn quá dày đặc.

Hai tuần sau công việc đều được sắp xếp ở Bắc thành, cường độ cũng không lớn lắm, Bạch Tranh cũng không cần làm nhiều việc cùng lúc như trước. Lúc không có việc, thì cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà, tâm trạng căng thẳng cũng dần được giải toả, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Một điều khá tình cờ là cô và Nguyễn Đào có thể gặp nhau trong những lần thực hiện nhiệm vụ này, hai người họ đã dần quen nhau hơn trong quá trình làm cùng nhau.

Nguyễn Đào là một người hướng ngoại và sôi nổi, muốn nói gì thì nói. Cô nàng thích buôn chuyện khi chán chờ đợi ở hậu trường. Từ những scandal trong làng giải trí đến những sở thích, tính cách lập dị của các ngôi sao hàng đầu, danh tiếng quyền quý ở Bắc thành cô đã nghe nhiều rồi, cuối cùng chẳng biết nói gì, lại quay sang kể khổ về nhà họ Bạch với Bạch Tranh.

Nhờ "phổ cập tri thức" của Nguyễn Đào,Bạch Tranh đã biết được biệt danh của các nghệ sĩ mà trước đây không mấy quen thuộc, cũng như các cặp người mẫu nổi tiếng trong giới, cũng như tin đồn hai tiểu hoa đán nổi tiếng có mâu thuẫn với nhau...

Bởi vì như vậy cô cũng biết được một ít chuyện của Nguyễn gia.

Người phụ nữ trung niên suýt gây rắc rối với cô trong trung tâm mua sắm hôm đó là mối tình đầu của cha Nguyễn Đào và là người vợ thứ hai của ông.

Sau khi mẹ Nguyễn Đào mất, Đào Lệ Hoa tìm Nguyễn Khánh Nguyên mượn tiền khám bệnh, Nguyễn Khánh Nguyên lúc này mới biết năm đó Đào Lệ Hoa giấu ông ta sinh con, hai mẹ con sống rất cực khổ, hoàn cảnh sống cũng rất khó khăn.

Nguyễn Khánh Nguyên vốn có lòng với Đào Lệ Hoa, càng không nỡ để con gái ruột của mình sống khổ cực cả đời thế được.

Thế là sau khi mẹ Nguyễn Đào mất được 3 tháng, đã cưới Đào Lệ Hoa về làm vợ, Nguyễn Âm Thư cũng bởi vì chuyện này mà trở thành con gái lớn của nhà họ Nguyễn giàu có.

Sau khi tốt nghiệp, Nguyễn Âm Thư thuận lợi vào làm việc ở công ty nhà mình, tuổi còn trẻ đã làm quản lý, danh tiếng vang xa, ở Bắc thành có không ít người biết danh tiếng của cô ta ở bộ phận pháp luật.

"Tôi thừa nhận, cô ta có những việc thật sự làm việc tốt hơn tôi, công việc cũng cực khổ."

Trong khi chờ  ở hậu trường buổi tổng duyệt, Nguyễn Đào nói với cô chuyện gia đình, "Nhưng tôi không phục, rõ ràng có những việc là do cô ta làm nhưng cô ta lại đỗ cho tôi, ba tôi cũng thiên vị cô ta."

Bạch Tranh  chưa từng trải qua chuyện này nên không thể hiểu hết được tâm trạng hiện tại của cô ấy, chỉ có thể là người lắng nghe cùng cô ấy giải tỏa cảm xúc.

"Vẫn đang nói chuyện à." Nói được nửa câu, có người đến cửa phòng thay đồ thúc giục, "Đã đến giờ hai người lên sân khấu, nhanh lên."

Thời gian buồn rầu vì thay mùa cũng đến đây thôi.

"Tới đây." Bạch Tranh kéo Nguyễn Đào đứng dậy, vội vàng vào hậu đài đợi.

Buổi diễn tập kết thúc đã 9 giờ tối.

Trở lại Lan Uyển, dì Vương vừa từ trong bếp bưng một bát canh ra, nhìn thấy cô liền nở nụ cười "Về rồi à. Dì vừa định đi đưa canh cho Đàm tiên sinh, con vào phòng khách ngồi đợi dì một chút, lát nữa dì cũng cho con một chén."

Dì Vương đi qua trước mặt cô với một cái khay gỗ.

Bạch Tranh ban đầu cũng không đói, nhưng khi ngửi thấy mùi canh thì bụng phản đối, cô gật đầu, "Như vậy sẽ làm phiền dì Vương."

"Không phiền." Dì Vương sải bước lên lầu, mấy phút sau đi xuống, bưng một khay trống trơn vào bếp.

Một lúc sau, hương vị đậm đà giống như bát canh vừa rồi tràn ngập chóp mũi Bạch Tranh.

Cô thổi nóng hớp hai ngụm, thỏa mãn đến mức trợn tròn mắt, "Ăn ngon, tay nghề của dì Vương thật là tốt."

"Không không, dì không dám nhận công." Dì Vương xua tay lần nữa, nếp nhăn nơi khóe mắt chồng chất vào nhau sắc mặt càng thêm nhu hòa, "Đàm tiên sinh nấu canh này dì chỉ giúp một tay thôi"