“Ý phụ thân đang nói là, điện hạ sẽ đến sao?”
Sở Ngọc Lang cụp mi, bên môi treo nụ cười: “Vâng, nữ nhi đã biết.”
Sở Nam vừa lòng, nữ nhi này là thông minh hiểu biết nhất, biết cái gì có lợi nhất với Sở gia.
Hai cha con ở thư phòng nói thêm mấy câu rồi Sở Ngọc Lang trở về.
Một đường về Quan Sư Viện, Sở Ngọc Lang nhìn hoa sen trong hồ nước, dặn dò Trường Dung vài câu: “Ngày mai, cho người trồng mấy gốc mai ở trong hồ sen này. Nhớ đừng làm hỏng hoa sen trong hồ này.”
Trường Dung thoáng kinh ngạc, sau đó hiểu được tiểu thư muốn làm gì, không khỏi bội phục tài sáng tạo của tiểu thư nhà mình. Nàng lập tức cung kính thưa vâng.
Nam nhân đều là có mới nới cũ. Nếu một thời gian dài ngươi không xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn ắt sẽ không nhớ rõ ngươi.
Cũng chỉ có Trường Dung và Tô Chỉ mới biết được, Sở Ngọc Lang đã tiêu phí tâm lực lớn thế nào để khiến Thịnh Vương điện hạ động tâm.
Cho dù bây giờ trái tim của điện hạ đã ở chỗ nàng, Sở Ngọc Lang cũng không lơ là chút nào. Nàng muốn cho Thịnh Vương luôn luôn nhớ kỹ nàng. Cho dù là đêm khuya, người Thịnh Vương thấy cũng phải là nàng!
.
Nữ tử đại gia tộc xuất giá sẽ luôn mang theo hai dắng thiếp(*). Mà dắng thiếp này đều là nữ nhi con vợ lẽ trong nhà hoặc là cô nương từ nhỏ đến lớn được trong nhà bồi dưỡng.
(*) Dắng thiếp: Chỉ nữ tử đi theo của hồi môn hoặc cơ thiếp hoặc nha hoàn hồi môn. Địa vị dắng thiếp cao hơn thiếp nhiều, có thân phận chính thức, có thể tham dự các loại yến hội chính thức.
Dắng thiếp, Sở Ngọc Lang rất sớm tuyển xong.
Con vợ lẽ trong hậu trạch của Sở Nam không ít, đều là tư sắc hơn người, đa tài đa nghệ.
Sở Ngọc Lang chọn tứ muội muội và ngũ muội muội, hai người này đều mới mười lăm tuổi.
Tứ muội Sở Ngọc Nhiêu từ nhỏ thiên phú hơn người, cực kỳ am hiểu các loại nhạc cụ, đàn. Mẫu thân nàng ta trước đó là vũ cơ do Sở gia nuôi, sau đó lại được Sở Nam coi trọng mới thu vào trong phòng. Sở Ngọc Nhiêu được mẹ nàng ta dạy dỗ, năm tuổi đàn Tỳ Bà, bảy tuổi đánh đàn Không(*).
(*) Đàn Không: Một loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây.
Về phần lão ngu Sở Ngọc Liên, dịu dàng yếu đuối, nhìn có thể khiến cho người ta muốn bảo vệ. Nàng ta không có gì tài nghệ nào nổi bật, nhưng biết điều chế hương.
Thuật điều chế hương này cũng cần nhiều học vấn. Ví dụ như trước đó Sở Ngọc khiến Triệu Thanh Thiều dị ứng, dựa vào cũng là hương liệu mà vị muội muội này điều ra. Trừ cái này ra, còn có các loại hương có độc, thôi tình, nhiều chủng loại.
Sở Ngọc Lang suy xét rất là chu toàn. Ngày sau đến phủ Thịnh Vương, ngũ muội muội này cũng là một đại sát khí.
Sở Nam đã ám chỉ cho nàng từ sớm. Ngày sau nàng trở thành Thịnh Vương Phi, cần phải cầm giữ chặt hậu viện này. Ông ấy cần phải bảo đảm, ngày sau Thịnh Vương đăng cơ, Hoàng Hậu và Thái Tử vẫn xuất thân từ Sở gia.
Sở Ngọc Lang rất rõ ràng với những thứ này. Đế vương tam cung lục viện, tuy hiện giờ Thịnh Vương nâng niu nàng trong lòng bàn tay, nhưng mà khó nói chắc được ngày sau hắn ta sẽ không nâng niu người khác trong lòng bàn tay.
Năm đó mẫu thân quá ngốc, tin thứ gọi là thật lòng của phụ thân, mới có thể buồn bực mà chết sau khi đối phương thay lòng đổi dạ. Sở Ngọc Lang đã tính toán xong tất cả. Nàng không thèm để ý mấy thứ gọi là tình yêu kia của Thịnh Vương, nàng muốn chỉ có quyền thế.
Thứ có thể nắm chặt trong tay mới là chân thật, những tình cảm hư vô mờ mịt đó, nhìn thì trân quý, thật ra gió thổi là tan.
Mắt thấy thời gian còn sớm, Sở Ngọc Lang bèn bảo Tô Chỉ đi gọi Sở Ngọc Nhiêu và Sở Ngọc Liên đến.
Phòng khách, Sở Ngọc Lang ngồi ở chủ vị, mặc bộ váy lưu tiên màu xanh nhạt thêu hoa quỳnh. Bàn tay trắng cầm một chiếc cung phiến cán dài có tua rua, nhìn ung dung hoa quý, sạch sẽ hào phóng.
Sở Ngọc Liên và Sở Ngọc Nhiêu cung kính hành lễ vấn an.
Sở Ngọc Lang nhìn hai muội muội ngồi bên dưới, đuôi lông mày khẽ nhếch lên. Trước nay nàng không tốn nhiều nước bọt nói chuyện với người trong nhà nên nói thẳng vào trọng điểm: “Có tin tức muốn nói cho hai muội. Ngày mai, điện hạ sẽ cải trang đến phủ.”
Sắc mặt hai người Sở Ngọc Nhiêu và Sở Ngọc Liên hơi đổi, mắt sáng rực lên. Sau đó giây tiếp theo, các nàng như có suy nghĩ riêng nhìn về phía đối phương. Trong nháy mắt nhìn nhau, địch ý càng sâu, đều lộ ra vẻ không nhường nhịn.
Sở Ngọc Lang nhìn hai người bên dưới “giao lưu”, mấy chiêu như này, nàng đã thấy nhiều, cũng không trách bọn họ. Nàng chống tay lên thái dương, không chút để ý nhìn hai vị muội muội bên dưới: “Tứ muội muội, bản nhạc mà tháng trước ta đưa muội, muội luyện tập thế nào rồi?”
Sở Ngọc Nhiêu vội cung kính nói: “Bẩm trưởng tỷ, tuy rằng bản nhạc kia hơi phức tạp nhưng không quá khó với Ngọc Nhiêu. Hiện giờ, Ngọc Nhiêu đã rất quen thuộc với khúc này.”
Sở Ngọc Lang nói: “Được, đàn cho ta nghe xem.”
Tỳ nữ ở bên cạnh đã trình lên đàn Không, Sở Ngọc Nhiêu ngồi vào, mười ngón tay đặt lên dây đàn chuyển động.
Âm thanh Đàn Không linh hoạt kỳ ảo giống như khúc nhạc nơi tiên cảnh, bay bay mù mịt. Sở Ngọc Nhiêu có bản lĩnh thâm hậu, đàn khá hay.
“Tứ muội muội đàn khá lắm. Hôm sau lại đến bên hồ sen ngồi đàn đi.” Sở Ngọc Lang gật đầu, lại nhìn về phía ngũ muội muội Sở Ngọc Liên. Vị muội muội này không am hiểu ca vũ, phương diện đánh đàn cũng không có thiên phú quá lớn.
“Ngũ muội muội, muội luyện đàn thế nào rồi?”
Sở Ngọc Liên chột dạ cúi đầu: “Trưởng tỷ... Muội còn chưa luyện tốt, khúc kia quá khó.”
Sở Ngọc Nhiêu che miệng cười nhạo: “Khúc quá khó? Sợ là ngươi lười luyện thì có, suốt ngày chỉ biết cắm đầu đống hương liệu kia, sao Thịnh Vương điện hạ có thể nhìn trúng ngươi được đây?”
Sở Ngọc Liên nghe vậy, trong mắt lập tức ngập nước mắt, tủi thân nhìn Sở Ngọc Lang ở trên: “Trưởng tỷ, Liên Nhi không có thiên phú như tứ tỷ tỷ, là Liên Nhi không tốt. Nhưng tứ tỷ tỷ cũng không thể bôi nhọ muội như vậy, Liên Nhi thật sự đã rất nỗ lực.”
“Ngũ muội muội, ngươi đừng lấy cái vẻ này ra để diễn với ta. Giả vờ tủi thân cái gì? Cứ làm như ta bắt nạt ngươi ấy! Trong phủ này có ai không biết nước mắt của ngươi nói rơi là rơi.” Sở Ngọc Nhiêu xem thường, quay đầu lại cung kính nói với Sở Ngọc Lang nói: “Trưởng tỷ minh giám, lời của muội nói đều là thật sự!”
Mắt thấy hai người lại cãi nhau, chuẩn bị đào gốc gác của đối phương để khiến trưởng tỷ ghét đối phương, từ đó loại đối phương khỏi danh sách của hồi môn.
“Đều là tỷ muội nhà mình, tranh cái gì mà tranh!” Sở Ngọc Lang nhíu mày: “Ngày là thường ta dạy dỗ các muội như nào? Các muội đại biểu là ích lợi của Sở gia, kẻ địch của các muội không phải đối phương, mà là những nữ nhân khác trong hậu viện của điện hạ!”
“Chỉ cần tỷ muội một lòng, các ngươi ở Vương phủ sẽ trôi qua êm đẹp. Chỉ cần một bên được sủng ái, bên còn lại ở trong phủ có thế nào cũng sẽ không có ai dám khinh thường, sỉ nhục!”
Sở Ngọc Nhiêu cảm thấy tư duy của trưởng tỷ quả thực không giống người thường. Thân là một nữ tử, sao có thể có thể đẩy phu quân của mình sang bên cạnh tỷ muội của mình chứ?
Chỉ vì Sở gia ư?
Từ nhỏ, tất cả mọi người dạy nàng ta phải trung thành với gia tộc, gia tộc mới là hậu thuẫn kiên cố nhất của một nữ tử.
Điểm này Sở Ngọc Nhiêu đã hiểu lầm Sở Ngọc Lang. Sở Ngọc Lang chưa bao giờ cảm thấy Sở gia là hậu thuẫn gì cả. Sở dĩ nàng muốn bảo vệ Sở gia, để Sở gia kéo dài phồn vinh hưng thịnh, chỉ bởi vì Trĩ Nhi của nàng. Về sau Sở gia này đều là của Trĩ Nhi, đồ của Trĩ Nhi, nàng làm a tỷ, tất nhiên phải giúp đệ ấy bảo vệ tốt.
Nếu không có Trĩ Nhi, e là Sở Ngọc Lang chẳng thèm liếc nhìn Sở gia một cái.
Nhưng cho dù có tủi thân đến thế nào, các nàng cũng chỉ có thể nuốt xuống, cung kính hành lễ với Sở Ngọc Lang: “Tạ trưởng tỷ dạy dỗ.”
Lúc này sắc mặt Sở Ngọc Lang mới tốt hơn vài phần, nói: “Các muội trở về chuẩn bị đi. Đến lúc đó, đừng để cho ta phải thất vọng.”
“Vâng, trưởng tỷ.”
Tư Mã Tĩnh không biết gần đây Sở Ngọc Lang đang bận gì, mỗi ngày đều là dáng vẻ vội vàng. Nhưng mặc kệ có bận như nào, mỗi ngày Sở Ngọc Lang đều đến tìm Tư Mã Tĩnh nói chuyện trong chốc lát, xem hắn học bài thế nào.
Hắn bị Tam thúc Sở gia, Sở Hoa, mời đi làm khách.
Ngày đó Tư Mã Tĩnh bắt nạt nhóc béo trên đường là của nhà ông ta. Sau khi trở về nhóc béo sĩ diện, vẫn luôn ngậm chặt miệng không nói với phụ thân của nhóc ta.
Nhưng mà phụ thân của nhóc béo không chú ý, nhưng mẫu thân của nhóc ta tâm tư mẫn cảm lại khác. Bà ta biết ngay con trai nhà mình bị bắt nạt.