Tư Mã Tĩnh im lặng. Hắn sớm nên biết không giấu được bao lâu, nữ nhân này quá thông minh, Sở Trĩ lại là một tay nàng nuôi lớn. Sao có thể không nhận ra được chứ?
Chẳng qua việc đổi hồn quá mức hoang đường, không thể dễ dàng nghĩ đến mà thôi.
Trong nháy mắt, trong đầu Tư Mã Tĩnh hiện lên mấy suy nghĩ, ngay sau đó lại bị hắn phủ định.
Hắn thu lại cảm xúc, lộ ra biểu cảm Sở Trĩ nên có: “Nhưng mà Lánh Hạc đạo trưởng là thần tiên, không phải người xa lạ a.”
Giọng điệu cực kỳ đơn thuần, hắn nhìn vào mắt Sở Ngọc Lang, không bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nào trên nét mặt nàng.
Sở Ngọc Lang nhìn ấu đệ do một tay mình nuôi lớn, rõ ràng là dung mạo quen thuộc, nhưng lại cứ làm cho nàng có cảm giác ngăn cách, giống như có thứ gì đã khác đi.
Nhưng đứa nhỏ trước mắt này rõ ràng chính là Trĩ Nhi của nàng, có lẽ thật sự đã hết độc, đầu óc tốt lên rồi?
Tư Mã Tĩnh không bỏ sót vẻ hoài nghi trong mắt nàng. Hắn không biết Sở Trĩ có dáng vẻ gì, bèn cố gắng sắm vai một đứa trẻ bảy tuổi nên có.
Nếu đã bị hiểu lầm thành đầu óc đứa ngốc này đã bình thường, như vậy hắn sẽ giả vờ càng giống hơn một chút.
Sở Ngọc Lang còn đang nghi ngờ trong lòng, lại thấy Trĩ Nhi giữ chặt góc áo của mình, giọng điệu mang theo vẻ làm nũng: “Trĩ Nhi sai rồi, khiến a tỷ tức giận. Trĩ Nhi bảo đảm không bao giờ lén đi ra ngoài nữa, a tỷ đừng tức giận nữa được không.”
Trường Dung ở bên cạnh nhìn đến ngây người. Mới nửa ngày không gặp, vậy mà tiểu công tử còn biết làm nũng?
Sự thật chứng minh một chiêu này cực kỳ có tác dụng với Sở Ngọc Lang. Nàng bắt đầu cảm thấy buồn cười với suy nghĩ hoang đường của mình. Trĩ Nhi vẫn là đứa nhỏ mà thôi, độc đã giải, hiện giờ Trĩ Nhi đã đứa bé bình thường, nghĩ đến những đứa trẻ bảy tuổi khác có lẽ cũng có dáng vẻ giống hiện giờ Trĩ Nhi nhỉ.
Chẳng qua độc được giải quá đột ngột, làm nàng tạm thời không dám tin tưởng, không nhịn được suy nghĩ miên man.
Mọi người đều biết thanh danh Lánh Hạc đạo trưởng, nghe nói bệ hạ còn cố ý triệu ông ấy làm quốc sư, lại bị từ chối. Rõ ràng đã trải qua ba triều, tuổi phải ngang tổ phụ nàng, nhưng chỉ nhìn dung mạo thì tuổi tác có vẻ tầm tuổi với phụ thân của nàng.
Trước kia, Sở Ngọc Lang may mắn xa thấy vị đạo trưởng này một lần, đó là trên tế điển của hoàng tộc, đạo trưởng kia có dáng vẻ tiên phong đạo cốt như sắp cưỡi hạc bay xa.
“Vừa rồi Trĩ Nhi tức giận à?” Sở Ngọc Lang nhìn cành liễu bị ném xuống đất, lại nhìn đệ đệ kéo góc áo của mình, trong mắt chứa nước mắt, thở dài một tiếng nửa ngồi xổm xuống kéo người vào trong ngực, vỗ lưng hắn trấn an.
“Phạm sai lầm thì phải bị phạt. Trĩ Nhi hẳn phải nên biết rằng mình làm việc gì cũng sẽ phải chịu trách nhiệm tương ứng.”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo vào một cái mềm mại ôm ấp, Tư Mã Tĩnh cứng đờ, gần như theo bản năng muốn đẩy người ra. Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ tình cảnh hiện tại của mình, vì không thể khiến người ta hoài nghi, cũng chỉ có thể tiếp tục cứng đờ đứng tại chỗ.
Tư Mã Tĩnh chưa bao giờ ở gần với nữ tử như thế này, khắp nơi đều hương thơm mát dịu chỉ thuộc về nữ tử. Hắn quay mặt qua chỗ khác, nhanh chóng suy nghĩ xem phải thoát thân thế nào.
Nhưng mà Sở Ngọc Lang rất nhanh đã buông hắn ra, lại để Trường Dung đi chuẩn bị thức ăn.
“Trĩ Nhi nói Lánh Hạc đạo trưởng cho đệ một viên thuốc?” Sở Ngọc Lang rót một chén trà cho Tư Mã Tĩnh, hỏi tỉ mỉ.
Thấy Sở Ngọc Lang tin, chịu nghe hắn nói. Tư Mã Tĩnh âm thầm thở ra, kế tiếp thì thuận tiện hơn nhiều, đơn giản là nửa thật nửa giả.
Nếu Lánh Hạc đã biết thân phận của hắn, tất nhiên sẽ giúp hắn che giấu. Cho dù Sở Ngọc Lang đi tìm người chứng thực, nhiều lắm cũng có thể chứng minh tính chân thật của những lời này, khiến người ta càng thêm tin phục mà thôi.
Chuyện này coi như đã qua, dùng xong cơm tối, Tư Mã Tĩnh trở về sương phòng.
Bạch Li và Vu Thù đã chuẩn bị nước ấm hầu hạ tiểu công tử rửa mặt. Tư Mã Tĩnh không quen để người ta đến gần mình nên để cho các nàng đi xuống. Hiện tại hắn không cần tiếp tục giả làm đứa ngốc nữa, cũng nhẹ nhàng không ít.
Bởi vì trong núi nhiều muỗi, thau tắm này còn bỏ thêm một ít ngải thảo, toàn bộ sương phòng tràn ngập mùi hương ngải thảo.
Tư Mã Tĩnh ngâm mình trong nước nóng hôi hổi, thần kinh thả lỏng, nhắm mắt lại chậm rãi thả trôi suy nghĩ.
Sở Ngọc Lang quá thông minh, hơn nữa còn là một tay nàng nuôi Sở Trĩ lớn, hai người đã vô cùng quen thuộc với nhau. Hắn không thể ở lại cùng một nội viện với Sở Ngọc Lang, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ bị bại lộ.
Nhưng hiện giờ, hắn cố ý để người ta cho rằng bệnh ngốc của hắn đã được Lánh Hạc trị hết, đứa bé bảy tuổi bình thường sớm nên vỡ lòng. Như vậy hắn có thể coi đây là cái cớ, dọn ra ngoại viện ở. Đến lúc đó hắn còn có thể tùy thời tiếp cận thư phòng của Sở Nam, thậm chí là thư phòng của Sở Hùng.
Tìm được chứng cứ dính líu đến Sở gia, tất nhiên là chuyện trong tầm tay.
Màn đêm buông xuống, cả bầu trời không có một vì sao nào, chỉ có một vầng trăng sáng ôn hòa, bầu trời đêm trong núi lại càng đẹp hơn bình thường.
Trong sương phòng, ánh nến êm dịu.
Sở Ngọc Lang chỉ mặc áo ngủ, khoác một chiếc áo khoác ngồi ở trước bàn, sao chép kinh thư.
Xưa nay nàng có tật xấu lạ giường, đến chỗ mới luôn ngủ không yên. Hôm nay lại có chuyện của Trĩ Nhi, nàng lại càng không ngủ được.
Nếu đã ngủ không được, nàng dứt khoát dậy đi chép kinh thư, coi như tỏ lòng thờ phụng thần minh.
Nàng không nghĩ tới ông trời vậy mà thật sự bằng lòng rủ lòng thương, mỗi năm nàng đều cầu nguyện rất nhiều lần, chỉ cầu nguyện một điều giản đơn rằng có một ngày tìm được biện pháp chữa khỏi cho Trĩ Nhi. Nhưng mà nhiều năm như vậy, Sở gia dùng hết sức của gia tộc cũng không tìm được biện pháp hữu dụng nào.
Vốn tưởng rằng hy vọng đã cực kỳ bé nhỏ, nhất định là ông trời cảm thấy nàng chẳng những không lương thiện mà tâm tư còn ác độc, tâm cơ thâm trầm, cho nên ghét bỏ nàng. Không ngờ rằng ông trời lại thật sự thực hiện nguyện vọng của nàng vào lúc nàng không nghĩ tới.
Ngày mai đi xem châm đèn Trường Minh của mẫu thân thế nào rồi, kể chuyện Trĩ Nhi cho bà nghe, ở nơi chín suối, bà nhất định sẽ rất vui mừng.
Sở Ngọc Lang chép kinh thư đến nửa đêm mới đi ngủ.
Tiếng chuông ở đạo quán luôn khá sớm, các đạo sĩ đều có giờ học sớm.
Sáng sớm tinh mơ, Sở Ngọc Lang đã bị đánh thức, nàng không hề có gì không vui, mặc một bộ đồ trắng thức dậy.
Sau khi Trường Dung hầu hạ rửa mặt, lại ăn đơn giản chút cháo trắng rau xào. Sở Ngọc Lang ăn qua một ít rồi sai Tô Chỉ lấy tế phẩm đi Trường Sinh Điện.
Nơi đó thờ phụng bài vị mẫu thân, còn châm đèn Trường Minh.
Trời cũng khá sớm, Sở Trĩ ngủ rất say, tiếng chuông cũng không đánh thức cậu nhóc. Sở Ngọc Lang bèn không gọi cậu nhóc, tự mình đi tế bái trước. Có vài lời, nàng vẫn muốn nói riêng với mẫu thân.
Rất nhanh, Tư Mã Tĩnh cũng tỉnh. Sau khi rửa mặt, lại dùng đồ ăn sáng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sở Ngọc Lang. Hắn không khỏi nhíu mày hỏi một câu: “A tỷ đâu?”
Bạch Li cung kính trả lời: “Tiểu thư đi Trường Sinh Điện, tế bái tiên phu nhân rồi.”
Tư Mã Tĩnh nghĩ mình ở chỗ này cũng không có việc gì, không thú vị, không bằng đi tìm Sở Ngọc Lang. Nếu Sở Trĩ thật ở đây, thấy không có a tỷ, phản ứng đầu tiên chắc chắn cũng là đi tìm.
Nghĩ vậy, Tư Mã Tĩnh lập tức ra lệnh cho Bạch Li dẫn đường.
Đường này, ngày hôm qua Tư Mã Tĩnh đã đi qua. Lúc này đi lại thì càng quen thuộc.
Tư Mã Tĩnh cũng không muốn dẫn tỳ nữ đi theo phía sau, nhưng Sở Ngọc Lang chắc chắn không cho phép hắn đi ra ngoài một mình. Nếu thật sự có nguy hiểm, hiện tại hắn chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, thật sự là không có cách nào chống cự.
Rất nhanh đã đến Trường Sinh Điện, Tư Mã Tĩnh chưa đi vào, hắn đã thấy trong đại điện trống trải trang nghiêm này bài từng hàng bài vị hương nến chỉnh tề ở cửa.
Sở Ngọc Lang mặc một bộ đồ trắng, tóc dài như mực xõa xuống. Nàng thành kính quỳ trên gối đệm hương bồ, hình như đang niệm kinh văn nào đó.
Tư Mã Tĩnh cảm thấy không thú vị, cũng không quấy rầy, xoay người đi dạo khắp nơi.
Rất nhanh, Tư Mã Tĩnh đã hối hận rồi.
Hắn lại đi đến lầu cao nhất ngày hôm qua, vốn định lên tầng cao nhất ngắm cảnh. Lại không ngờ, mới trèo đến tầng ba thì đã thấy được một bóng người cực kì quen thuộc.
Người nọ mặc một bộ đồ màu đen đứng ở ngoài hành lang dài ở tầng ba, nhìn về nơi xa, không biết đang nhìn gì.
Tư Mã Huân, quả nhiên hắn ta cũng tới. Hôm qua không thấy hắn còn tưởng rằng Tư Mã Huân không tới! Nhưng mà hắn đã sai rồi!
Sắc mặt Tư Mã Tĩnh đen xì. Hắn giả vờ không nhìn thấy, quay mặt sang chỗ khác tiếp tục muốn trèo lên tầng trên.
Nhưng rất không khéo, Tư Mã Huân lại nghiêng đầu vào ngay lúc này, vừa hay nhìn thấy hắn.
Một bóng râm đổ xuống từ phía trước, Tư Mã Tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy là Tư Mã Huân đứng ở trước mặt.
Tư Mã Tĩnh theo bản năng muốn xoay người đi luôn, rồi lại nhớ ra hiện tại mình vẫn là Sở Trĩ. Vậy hắn có gì phải trốn chứ?
“Đây không phải Trĩ Nhi nhà Ngọc Lang à?” Tư Mã Huân nhìn thằng nhóc choai choai trước mặt, nở nụ cười: “Sao vậy? Hôm qua quậy ầm lên như thế còn chưa đủ, hôm nay lại lén đi ra ngoài, cũng không sợ a tỷ đệ đánh đệ à?”
Đối mặt với tử địch, còn là tử địch bản phóng đại, Tư Mã Tĩnh lạnh mặt định lựa chọn làm lơ.
Nhưng mà thân thể lại đột nhiên nhẹ bẫng, hắn bị người ta bế lên. Nhìn mặt Tư Mã Huân gần trong gang tấc, Tư Mã Tĩnh yên lặng quay đầu đi.
Tư Mã Tĩnh: Có chút muốn chết, châm lửa đi.jpg
“Trĩ Nhi, sao hôm nay không nói lời nào?” Tư Mã Huân hơi lắc hắn, điều chỉnh tư thế một chút, trên mặt cười hỏi: “Giống như hũ nút vậy. Là do biểu ca không mang kẹo hồ lô cho đệ à?”
Bạch Li mới đến, còn chưa từng gặp Tư Mã Huân, không biết hắn ta là ai. Nhưng thấy hắn ra ăn mặc tôn quý, lại biết tiểu công tử nhà mình thì biết tất nhiên là người quen nên không lên tiếng. Hiện nay nghe hắn ta tự xưng biểu ca, trong lòng đoán là công tử Thôi gia, hoàn toàn không nghĩ đến mặt nào khác nữa.
Tư Mã Tĩnh cau mày, nhàn nhạt nhìn mây trời ngoài hành lang. Làm ra một vẻ thiểu năng trí tuệ thật phiền, cô không muốn để ý đến tư thái nữa.
Tư Mã Huân không tức giận, nhưng hơi ngạc nhiên, hỏi: “Sao bản vương cảm thấy Trĩ Nhi thay đổi lớn thế nhỉ.”
Hình như… Không còn mơ hồ như trước nữa.
Nếu là trước kia, Sở Trĩ nhất định sẽ ghé vào trong ngực hắn ta nói một vài câu làm người nghe khó hiểu. Ngược lại cũng không phải. Nếu là trước kia, Sở Trĩ ngoan thành dáng vẻ kia, nào làm được chuyện lặng lẽ chạy ra ngoài này. Nhưng hiện tại Sở Trĩ không những chạy ra ngoài, đã hôm nay còn dám tiếp tục ra ngoài.
Tư Mã Tĩnh khinh thường: Cái gì mà thay đổi lớn, hắn đây là dứt khoát đổi thành một người khác.
Tư Mã Huân này, trước mặt người ngoài là dáng vẻ cao ngạo nghiêm cẩn, trên thực tế thật không ngờ bên trong lại là kiểu trí thông minh thấp đó.