Dễ Dàng Luân Hãm

Chương 1: Lễ Trao Giải




Tháng 9, thời tiết ở Định Hải không hề nóng bức. Sau khi cái khô nóng khiến người ta phiền muộn biến mất, trong không khí đều là hơi thở sảng khoái. Diệp Họa Khê ngủ đến giữa trưa, cô bị nồi thơm của nồi lẩu không biết từ nơi nào bay đến đánh thức. Chờ khi mở cửa đi ra phòng khách, mới phát hiện là Thời Trân Trân đang nấu lẩu. Ánh mắt của cô sáng lên, vội nói:

"Cậu đang ăn lẩu sao?"

Thời Trân Trân ngẩng đầu lên đánh giá Diệp Họa Khê lúc này. Tuy để mặt mộc, nhưng một chút tỳ vết hầu như đều không có, da thịt trắng nõn như ngọc. Cặp mắt dụ dỗ người kia lúc này mê ly lười biếng, cũng càng có vẻ duyên dáng đáng yêu và trêu chọc người.

Cho dù nhìn mặt Diệp Họa Khê bao nhiêu lần, Thời Trân Trân đều không khỏi cảm thán, đây hẳn là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà Chúa sáng thế chế tạo ra tới, hoàn toàn chính là một khuôn mặt không phát triển ở trong giới giải trí đều là lãng phí.

Diệp Họa Khê không nói hai lời đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, chỉ tốn năm phút liền đi vào phòng khách

"Tại sao cậu ăn lẩu cũng không gọi tớ một tiếng thế."

Tay cô mới vừa vươn tới, đã bị Thời Trân Trân bắt lấy:

"Bữa trưa của cậu ở bên cạnh."

Nhìn salad rau dưa, Diệp Họa Khê vẻ mặt không tin: "Cậu cho tớ ăn cái này?"

Thời Trân Trân lấy ra khí thế của người đại diện, giọng điệu kiên quyết mà mở miệng:

"Qua hai ngày nữa cậu phải tham gia lễ trao Giải thưởng Kim Yến Tử, cần bảo trì trạng thái tốt nhất, dáng người tớ liền không cần nói đi, cậu muốn có bụng nhỏ khi mặc lễ phục sao?"

Diệp Họa Khê liếc mắt nhìn miếng thịt thừa bên hông Thời Trân Trân, rồi nhìn lại nồi lẩu toàn là các loại thịt viên và thịt bò, đáy nồi đỏ tươi, lúc này đang nấu đến bọt sôi sùng sục.

A, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.

"Cậu đừng có nhớ thương đồ ở trong nồi của tớ đó."

Thời Trân Trân nói xong, thỏa mãn mà gắp lên một miếng thịt bò béo ngậy bỏ vào trong miệng. Diệp Họa Khê híp mắt lại, cô hung tợn mà cắn lá cải, coi như đó là Thời Trân Trân vậy. Thời Trân Trân nhìn vẻ đáng thương đó của cô cũng có chút không đành lòng, vớt một cục cá viên ra tới

"Ăn cá viên không......"

Lời còn chưa nói xong, cá viên ở trên thìa đã không thấy. Mà Diệp Họa Khê vừa lòng mà xoa xoa khóe môi:

"Hương vị cũng không tệ lắm, lại cho tớ một cục đi."

Thời Trân Trân: "Nằm mơ."

Diệp Họa Khê: "......"

Ở trong bầu không khí hài hòa tốt đẹp một người ăn lẩu một người ăn salad, hai người kết thúc bữa ăn. Thời Trân Trân thỏa mãn mà xoa xoa bụng, sau đó đứng dậy ôm một chồng kịch bản đi tới:

"Bởi vì nhân vật Nguyệt Cơ đó nổi tiếng, gần đây có rất nhiều công ty đều đưa kịch bản lại đây, tớ đã từ chối một vài lời mời không tốt rồi, lựa ra mấy cái này cũng không tệ lắm, cậu nhìn xem có vừa lòng hay không."

Diệp Họa Khê lật xem, mày đẹp cũng theo đó mà nhăn lại:

"Nếu mà tớ bây giờ tiếp xúc với một cái trong đó, Lăng Kha có phải sẽ lập tức cướp lấy hay không."

Thời Trân Trân sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu:

"Tớ cảm thấy rất có khả năng, rốt cuộc mối thù giữa hai người kể ba ngày ba đêm cũng kể không hết......"

Mối thù của Diệp Họa Khê và Lăng Kha phải ngược dòng về đến thời học sinh, hai nhà ở Định Hải đều rất có tiếng tăm, chẳng qua thanh danh của nhà họ Diệp càng sâu hơn, hơn nữa Diệp Họa Khê từ bề ngoài đến thành tích đều không thể bắt bẻ, ở trong trường học cực kỳ được hoan nghênh, đây cũng là một phương diện làm cho Lăng Kha rất bất mãn.

Chỉ cần đồ vật Diệp Họa Khê có, Lăng Kha nhất định cũng sẽ có, hơn nữa không chỉ là quần áo, trang sức, túi xách này nọ. Nếu hôm nay có một nam sinh tỏ tình với Diệp Họa Khê, vậy ngày mai có thể nhìn thấy hai nam sinh tỏ tình với Lăng Kha. Sau này Diệp Họa Khê bởi vì cảm thấy hứng thú với chuyện đóng phim mà vào giới giải trí, cô cho rằng có thể thoát khỏi Lăng Kha, lại không nghĩ rằng người này cũng đi theo vào giới giải trí.

Cô chưa bao giờ nói về gia thế của mình quá nhiều với bên ngoài, bởi vậy Lăng Kha cướp lấy vai diễn của cô cũng coi như là dễ như trở bàn tay.

"Chỉ cần cô có, tôi nhất định phải có nhiều hơn cô gấp đôi!"

Diệp Họa Khê nhớ tới những lời này, khóe môi cũng hơi hơi ngoéo một cái:

"Vậy để cho cô ta cướp đi."

"Hả? Cậu nghiêm túc sao?"

Thời Trân Trân vô cùng khó hiểu. Diệp Họa Khê ở trong mấy cuốn kịch bản lật xem, sau đó đưa một quyển trong đó cho Thời Trân Trân

"Cứ nói tớ cố ý đóng phim này, tung tin tức ra đi."

Thời Trân Trân nhìn tên, ngay sau đó nói:

"Đây là một bộ phim thần tượng rất tục, nữ chính còn là ngốc bạch ngọt. Tuy rằng công ty chế tác cũng không tệ lắm, nhưng vừa thấy liền sẽ không nổi được."

"Đúng vậy, cho nên để cho Lăng Kha đóng đó."

Diệp Họa Khê vẻ mặt vô tội mà mở miệng, "Dù sao cô ta khẳng định sẽ cướp lấy."

Thời Trân Trân lập tức hiểu ngầm, cười he he nói:

"Hiểu rồi hiểu rồi."

***

Ngày tổ chức Giải thưởng Kim Yến Tử, Diệp Họa Khê sáng sớm liền rời giường chuẩn bị, đây là lần đầu tiên cô tham gia loại hình lễ trao giải lớn như vậy, cảm xúc khẩn trương và hưng phấn cũng đan chéo vào nhau.

Trước khi không tính là chính thức vào giới, cô đã từng đóng không ít nhân vật nhỏ, lần này nhân vật ở trong phim điện ảnh phân lượng kỳ thật không tính là nhiều, một yêu cơ họa quốc mà thôi. Chỉ là cô cũng không nghĩ tới nhân vật Nguyệt Cơ này thế nhưng làm cho cô nổi tiếng.

"Tuy rằng hôm nay không lấy được giải thưởng, nhưng mà có thể tham gia Giải thưởng Kim Yến Tử cũng tốt rồi."

Thời Trân Trân vừa dọn dẹp vừa nói, nhưng mà ngay sau đó liền nhăn mày lại

"Nếu mà hôm nay không nhìn thấy Lăng Kha thì hoàn mỹ rồi."

Lăng Kha vì là khách mời trong một bộ phim điện ảnh chế tác lớn, tuy rằng xuất hiện không nhiều lắm, nhưng trường hợp như vậy cô ta tự nhiên sẽ không từ bỏ, sớm ở Weibo tuyên truyền lên rồi.

Diệp Họa Khê nhướng mày: "Vậy hy vọng hôm nay có thể hoà bình mà vượt qua."

"Thật sự đó, mối thù này của cậu và Lăng Kha, nếu không phải tụi mình từ nhỏ liền biết nhau, tớ sẽ thật sự cho rằng cậu cướp bồ của cô ta, cô ta mới chán ghét cậu như vậy."

Thời Trân Trân chỉ cảm thấy cạn lời

"Làm sao mà cô ta cứ tóm lấy cậu thế."

Diệp Họa Khê nhún vai: "Có lẽ kiếp trước tớ thật sự cướp bồ của cô ta đi.

"Cô ta không phải từng nói rằng, nếu mà cậu có bạn trai cô ta cũng muốn cướp lấy sao."

Thời Trân Trân vẻ mặt biểu tình nhăn nhó mà nói: "Cô ta không phải là nghiêm túc đó chứ?"

Diệp Họa Khê cười nhạo một tiếng:

"Cho dù là sự thật, tớ cũng không sợ cô ta, người đàn ông có thể bị dụ dỗ cũng không phải là cái thứ tốt lành gì."

Hai người thu dọn đồ vật xong liền lái xe xuất phát đi đến hội trường của lễ trao giải, trên đường thì tiện đường đón chuyên viên trang điểm cùng nhau đi. Trong nhà đối với việc Diệp Họa Khê vào giới giải trí không ủng hộ cũng không ngăn cản, tuy rằng sẽ không cho bất cứ trợ giúp gì nhưng ở chuyện tiền nong cũng không thiếu một đồng.

"Chiếc váy này cũng không tệ lắm, tuy rằng không đắt, nhưng mà cậu mặc vào rất đẹp."

Trong phòng nghỉ, Thời Trân Trân đang nói trong khi sửa sang lại chiếc váy. Diệp Họa Khê đang được trang điểm, không dám động, chỉ yên lặng mà mở miệng:

"Tốt xấu gì cũng là nhãn hiệu tài trợ, tuy rằng là nhãn hiệu nhỏ, nhưng cũng chứng minh nhân vật đó không uổng côn đóng."

Chiếc váy là màu đỏ tươi, thiết kế kiểu đai đeo, ở bên phải chéo mở cao, phần eo buộc chặt, làn váy vô cùng nhẹ nhàng mượt mà. Diệp Họa Khê cao ước chừng 1m72, chiếc váy bày ra ưu thế hoàn mỹ của cô, giống như là chế tạo riêng cho cô. Thời Trân Trân cảm thán nói:

"Khê Khê à, cậu nhất định phải cố gắng đóng phim đó. Tớ không muốn đến phòng giải phẫu của bệnh viện đâu, như vậy tớ sẽ chết đấy!"

Diệp Họa Khê phụt cười một tiếng, trong nhà Thời Trân Trân từ tổ tiên bắt đầu vẫn luôn là bác sĩ, ông bà nội, bố mẹ thậm chí đến cô chú đều là bác sĩ, tới rồi tuổi trẻ một thế hệ này của cô ấy tự nhiên cũng là giống nhau.

Chẳng qua để cho người ta không thể tưởng được chính là thân là gia tộc bác sĩ Thời Trân Trân lại sợ máu, mặc kệ người trong nhà giúp cô ấy khắc phục như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, cũng làm cho cô ấy thành công mà sinh ra bóng ma đối với chuyện học y này.

"Tớ sẽ nỗ lực hết mình."

Cô buồn cười mà nói. Thời Trân Trân yên tâm mà gật gật đầu:

"Vậy cậu tiếp tục trang điểm, ban tổ chức vừa rồi tìm tớ, nếu cậu có việc gì thì gọi điện thoại cho tớ."

***

Diệp Họa Khê thành thật mà ngồi ở ghế trên tùy ý chuyên viên trang điểm đùa nghịch, chờ đến khi kết thúc, cô xoay xoay cổ, mỗi lần trang điểm quá trình đều dài dòng khiến cho cô rất đau khổ. Chuyên viên trang điểm nhìn vẻ mặt biểu tình chịu tội này rốt cuộc kết thúc của Diệp Họa Khê, cũng không khỏi nở nụ cười:

"Cô như vậy đã xem như nhanh rồi."

Cô ấy ở trong ngành xem như có chút danh tiếng, gặp được khách hàng đều đếm không hết, nhưng mà trong số những nghệ sĩ đã tiếp nhận liền thuộc Diệp Họa Khê có làn da đẹp nhất, gần như không có tỳ vết, cô ấy đều cảm thấy chính mình không có chuyện gì phải làm.

Vốn dĩ loại lễ trao giải này minh tinh mời cô ấy cũng không ít, giống tiểu minh tinh như Diệp Họa Khê căn bản mời không được cô ấy, nhưng xác thật là tiền đưa quá nhiều......

"Nhìn xem có vừa lòng không."

Chuyên viên trang điểm lại cười hỏi. Diệp Họa Khê nhìn trong gương, khuôn mặt không có biến hóa quá lớn, lấy tự nhiên là chính.

Nhưng chỗ vẽ mắt lại đặc biệt tinh xảo, đuôi mắt của cô vốn là cong lên, đồng tử sáng ngời lại trắng đen rõ ràng, phối hợp với chiếc váy lần này có vẻ càng thêm duyên dáng đáng yêu, mặt mày trong lúc lưu chuyển càng thêm dụ dỗ người.

"Cô ra tay nào có đạo lý không hài lòng."

Diệp Họa Khê cười cười, bằng không cô cũng sẽ không bỏ ra nhiều tiền. Sau khi thay xong chiếc váy đai đeo màu đỏ, Thời Trân Trân cũng đã trở lại, chỉ là vẻ mặt lại cực kỳ khác so với khi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

"Xong rồi xong rồi."

Thời Trân Trân đóng cửa lại liền giọng điệu oán hận mà mở miệng:

"Lăng Kha lại ám cậu nữa."

Nghe được tên của Lăng Kha, Diệp Họa Khê cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó mới hỏi:

"Cô ta lại làm gì vậy?"

"Cô ta sau khi nghe được lễ phục của cậu liền thay đổi mặc đồ giống cậu, hơn nữa cô ta lên thảm đỏ trước cậu, đến lúc đó truyền thông khẳng định nói cậu đụng hàng."

Thời Trân Trân khuôn mặt liền âm trầm, thiếu chút nữa không chửi ầm lên

"Sao cô ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ!"

Chuyên viên trang điểm ở một bên nghe xong cũng nôn nóng nói:

"Trang điểm là bám sát theo lễ phục, bây giờ muốn sửa sao?"

Diệp Họa Khê híp mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh mà trả lời:

"Không cần đâu, cứ như vậy mà lên thảm đỏ thôi."

"Nhưng mà......"

"Tuần trước đã chụp ảnh xong của bộ lễ phục này, vốn dĩ liền không dễ mà sửa." Diệp Họa Khê dừng một chút, ngay sau đó cười nhạo nói:

"Hơn nữa tớ dám cá rằng, cô ta sẽ không mặc bộ lễ phục này, chẳng qua là muốn nhìn tớ tự loạn đầu đuôi mà thôi."

Thời Trân Trân tạm thời yên tâm, chẳng qua ngoài miệng vẫn căm giận bất bình như cũ:

"Tức chết tớ rồi, thật muốn làm một trận với cô ta."

"Hai người không phải từng đánh nhau sao? Kết quả là cậu thua."

Diệp Họa Khê đỡ trán, "Nếu không phải tớ kịp thời phát hiện, tóc của cậu đều bị cô ta kéo trọc hết rồi."

"......"

Thời Trân Trân tức giận đến chu miệng lên, không nhắc tới lịch sử đen tối vẫn là bạn tốt. Chuyên viên trang điểm nghẹn cười, ánh mắt lập tức dừng ở trên mái tóc của Thời Trân Trân, Thời Trân Trân tức giận đến lập tức mở miệng nói:

"Tóc tôi vẫn rất nhiều!"

***

Trước khi thảm đỏ bắt đầu, hai người cùng nhau ở bên cạnh chờ đợi, Diệp Họa Khê thấy Lăng Kha quả nhiên không có mặc giống với mình, khóe môi cũng gợi lên một nụ cười trào phúng.

Trong giới giải trí gần như mọi người đều biết, quan hệ của hai người có bao nhiêu tệ đêu viết ở trên mặt, nhưng ban tổ chức vừa lúc sắp xếp hai người một trước một sau bước trên thảm đỏ, ý tứ vô cùng rõ ràng. Thấy hai người đứng chung một chỗ, nhân viên công tác ở xung quanh rất có ánh mắt kiến giải mà rời xa chiến trường.

Lăng Kha thấy Diệp Họa Khê lại đây, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cao ngạo mà mở miệng:

"Cái gì hả, còn tưởng rằng cô sẽ thay một bộ khác, không có tiền thay à."

Diệp Họa Khê sắc mặt tự nhiên mà chỉnh lại làn váy, "Tôi thích chiếc váy này, hơn nữa lại hợp với tôi, vì sao lại phải thay cái khác?"

Cô dừng một chút, tầm mắt nhìn xuống, liếc nhìn Lăng Kha giọng điệu nhàn nhạt mà nói:

"Nhưng mà lại rất không hợp với cô, chiếc váy này quá dài."

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Kha quả nhiên vặn vẹo lên, chiều cao của cô ta chỉ có 1m58, mỗi khi đối mặt với Diệp Họa Khê đều lùn một cái đầu, cho nên lúc này hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Họa Khê mới hả dạ.

Thời Trân Trân nếu không phải xem trường hợp không đúng, đều phải vui vẻ mà vỗ tay. Xung quanh có tiếng cười đè nén, Lăng Kha quay đầu lại liền trừng lớn mắt hỏi:

" Ai đang cười đó "

Ngay trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh lại. Không phải bởi vì Lăng Kha chất vấn, mà là bởi vì Hạ Thanh Diệc lên sân khấu.

Người đàn ông mặc bộ đồ vest đặt may cao cấp màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, ngũ quan tinh xảo góc cạnh rõ ràng đến như là tuyệt sắc thế gian ít có, con ngươi đen nhánh thâm thúy lại giống như nhúng trong băng đá, cả người xa cách lại lạnh nhạt.

Diệp Họa Khê nhìn đến ngây người, phim của Hạ Thanh Diệc cô xem không ít, nhưng người thật vẫn lần đầu tiên thấy, thậm chí ở trong phim biểu hiện ra ngoài không bằng một phần mười ở ngoài đời.

Hạ Thanh Diệc lên sân khấu hấp dẫn đi tất cả ánh mắt của mọi người, cũng không ai lại lo Diệp Họa Khê và Lăng Kha ở bên này. Mà cách đó không xa Lăng Kha lúc này giống một con chim cút tránh ở chính giữa người đại diện và trợ lý, lại không có vẻ kiêu ngạo như vừa rồi.

Diệp Họa Khê che giấu vẻ kinh diễm trong đáy mắt, nhỏ giọng kề sát vào Thời Trân Trân ở bên cạnh nói: "Trân Trân, tớ muốn chụp ảnh chung với Hạ Thanh Diệc."

Thời Trân Trân nhún vai nói:

"Cho dù cậu có gϊếŧ tớ, tớ cũng không có biện pháp giúp cậu đâu."

Diệp Họa Khê tiếc hận mà thở dài, mà khi cô ngẩng đầu lên, liền thấy Hạ Thanh Diệc ở cách đó không xa nhìn lướt qua chỗ cô.