Tháng 2 năm Trọng Hy thứ mười tám. Đến hết mùa đông, Vương sư đã thuận lợi đoạt được hai mươi ba châu và nghỉ ngơi hồi phục qua những ngày giá rét, giờ lại bừng bừng khí thế tiếp tục hành trình áp sát đế đô.
Dương Thù đích thân dùng bút son vẽ lộ tuyến hành quân lên bản đồ cho chúng tướng cùng xem rồi hạ lệnh xuất phát. Vì Bình Thành quân không giỏi công kích mà am hiểu triền đấu nên Dương Thù luôn an bài cho đội quân này nhiệm vụ dụ địch hoặc đoạn hậu. Ngụy Vương không hiểu dụng tâm của Hoàng đế, cho rằng Dương Thù nghi kỵ ông ta công cao chấn chủ, cố tình chèn ép không cho Bình Thành quân lập công nên sinh lòng bất mãn. Dương Thù thì cảm thấy bản thân ngoại trừ hơi thiên vị Hoàng chúc cấm quân một chút, còn thì đối đãi với bốn bộ Vương sư cũng xem như công bằng, vì thế lại cho rằng Ngụy Vương ỷ công kiêu ngạo. Quân thần hai người lại bận bịu quân vụ, ít có thời gian trò chuyện, nên dần dần không còn hòa thuận như xưa. Do đó lần này xuất quân, Ngụy Vương không muốn nhìn thấy ba quân còn lại ra oai, bèn lấy lý do phòng bị tây tuyến xin cho Bình Thành quân phụ trách phía tây, xuất phát theo đường khác. Dương Thù nóng lòng xuất quân, không muốn dây dưa với ông ta nên lập tức đồng ý.
Diễm Linh quân từ lúc xuất chinh đến nay, mặc dù thỉnh thoảng cũng gặp chút khó khăn nhưng chưa từng thất bại, lần này đảm nhiệm trung lộ, dưới vương kì phấp phới chiếm liên tục ba thành, khí thế bừng bừng, chẳng bao lâu đã tiến quân đến Lạc Thủy. Nhưng ngay đêm chuẩn bị vượt sông, Dương Thù lại nhận được một phong cấp báo chấn động.
Cấp báo do tướng quân lưu thủ ở Lật Châu đưa tới, báo tin Mạnh Thích Thanh âm thầm gửi quốc thư cho thủ lĩnh Mục tộc ở phía đông Đại Uyên, lấy vùng đất đồng cỏ có nguồn nước trù phú làm điều kiện, bảo hắn dẫn vạn kỵ binh đi cướp bóc các châu phủ kế cận, hiện giờ Lật Châu đang nguy cấp. Do xung quanh Lật Châu đều là các tiểu châu phủ, nam – bắc – tây ba mặt đều đã là địa hạt của Vương sư, mà Mục tộc ở phía đông lại hiếm khi dám đến mạo phạm Trung Nguyên đại quốc, nên Dương Thù không lưu lại trọng quân trấn thủ. Các châu thành trực thuộc cũng chỉ có hai ngàn binh mã, không đủ đối phó với hơn vạn thiết kỵ, nếu không được gấp rút tiếp viện, thành bị phá chỉ là chuyện sớm muộn.
“Bệ hạ, Mục tộc lỗ mãng tham lợi, tưởng rằng Mạnh Thích Thanh còn là đại diện cho triều đình Trung Nguyên nên mới dám cả gan làm loạn như thế!” Diễm Linh quân chủ soái Trịnh Lân khuyên: “Bọn chúng xưa nay sinh sống nơi hoang mạc, tuy rằng dũng mãnh gan dạ nhưng không giỏi công thành chiếm đất, bất quá chỉ là một đám giặc cỏ, Bệ hạ không cần sầu lo!”
“Vấn đề là đám giặc cỏ này làm loạn không đúng lúc. Trước mắt Vương sư đang khí thế bừng bừng, ai ngờ lại xảy ra chuyện phức tạp thế này!” Dương Thù oán hận nói.
Tả tham lang tướng Phí Thiên Ân lớn tiếng tâu: “Bệ hạ, Vương sư không thể quay lại, chi bằng lập tức hạ lệnh cho châu quân khác đến đó cứu viện!”
Ứng Lâm lắc đầu: “Gần nhất chỉ có Hàn Châu binh lực sung túc, nhưng lại đang trấn thủ phía bắc Túc Châu chờ lệnh phối hợp, sao kịp về cứu viện? Nếu muốn cho các tiểu châu phủ đó tránh khỏi cảnh sinh linh đồ thán, nhanh nhất chỉ có thể điều động các bộ Vương sư mà thôi!”
“Nhưng Thanh Ích quân đang công Duệ Châu, Tể Châu quân đã đến Quy Châu, chẳng lẽ phải vận dụng Diễm Linh cấm quân chúng ta hay sao?” Phí Thiên Ân hừ một tiếng, không cho là đúng: “Mấy tiểu châu này dù có mất cũng có gì quan trọng? Chờ chúng ta thu phục được kinh đô, xoay người lại là có thể quét sạch bọn man di Mục tộc kia ngay thôi mà!”
Vừa nghe luận điệu như thế, Ứng Sùng Ưu liền dựng thẳng ánh mắt, mày lập tức nhíu lại.
“Câm mồm!” Dương Thù tuy rằng sát phạt nhiều năm, tâm địa đã cứng rắn không ít, nhưng rốt cuộc vẫn là đồ nhi do Ứng phu tử một tay dạy dỗ, lập tức cao giọng khiển trách: “Tôn chỉ của Vương sư là giữ đất đai bảo vệ dân chúng. Mấy châu này tuy nhỏ nhưng cũng là con dân Đại Uyên ta, nếu trẫm thấy chết không cứu thì có khác gì Mạnh lão tặc kia đâu? Trịnh Lân, lập tức dẫn quân về phía bắc, tốc chiến tốc thắng!”
“Tuân chỉ!” Trịnh Lân khom người lĩnh mệnh, lại nói: “Khởi bẩm Bệ hạ, bên kia Lạc Thủy vẫn còn năm vạn tàn quân Hịch Trữ, nếu bọn họ thừa cơ quân ta bắc triệt mà tiến công thì họa này không nhỏ!”
“Trẫm đã nghĩ qua! Lập tức truyền thân bút ngự chỉ của trẫm cho Ngụy Vương, lệnh cho Bình Thành quân của ông ta quay lại hướng đông, bày ra phòng tuyến bên bờ Lạc Thủy, tạo tấm chắn cho quân ta, chờ san bằng Mục tộc xong lại điều quân trở về tấn công phía nam. Cứ như vậy, cùng lắm chỉ đoạt kinh chậm một hai tháng mà thôi, không tổn hại gì mấy.Chưkhanh nghĩ thế nào?”
Chúng tướng đồng thanh nói: “Bệ hạ anh minh!”
Ứng Sùng Ưu thấy Dương Thù có thể kiềm chế nôn nóng thu phục đế đô mà lấy bảo hộ quốc thổ con dân làm trọng, trong lòng rất vui mừng, nên lúc hầu hạ Dương Thù viết chiếu lệnh cho Ngụy Vương đã khen hắn vài câu.
“Đã lâu không được nghe phu tử khích lệ trẫm!” Dương Thù cười nói: “Trẫm còn tưởng mình bị bỏ rơi rồi chứ!”
“Bệ hạ cũng lâu rồi không nói đùa như vậy” Ứng Sùng Ưu liếc học trò một cái.
“Nếu cảm thấy lần này trẫm quyết định đúng thì không thể chỉ khen suông vậy được!” Dương Thù quay đầu lại, mở rộng hai tay: “Giống như trước đây: ôm một cái đi!”
“Bệ hạ! Ngài tưởng mình còn nhỏ lắm sao?”
“Ở đây không có người ngoài, ôm một chút thôi mà!” Dương Thù thấy Ứng Sùng Ưu tâm trạng thoải mái liền nhân cơ hội làm nũng, kéo y lại ôm vào lòng: “Sùng Ưu, ngày mai trẫm phong khanh làm Khu tướng thiếu phủ nha!”
“Sao tự nhiên lại thăng chức cho thần?”
“Các cựu thần từ thời luyện binh ở Bình Thành đều đã thăng chức cả rồi, chỉ còn mỗi ngươi là cứ từ chối mãi thôi!”
“Thần không phải võ tướng có quân công, đương nhiên không thể thăng chức quá nhanh.”
“Vậy sao ngươi còn hết lần này đến lần khác theo trẫm lăn xả ở những nơi chiến sự khốc liệt nhất?” Dương Thù mất hứng: “Trẫm luôn cảm thấy ngươi không muốn được thăng quan tấn tước, dường như là đang chuẩn bị rời đi. Trẫm cảnh cáo ngươi: không được có ý định này. Trẫm chết cũng không cho ngươi đi đâu đấy!”
“Biết rồi mà!” Ứng Sùng Ưu thuận miệng dỗ dành, đoạn gỡ tay hắn ra: “Chiếu thư đã viết xong, mau phái người đưa đến cho Ngụy Vương đi thôi. Tuy là đến khuya mới xuất phát được, nhưng chuẩn bị sớm vẫn hơn!”
“Tuân lệnh!” Dương Thù trêu chọc phu tử một câu rồi mới cho triệu một tướng quân nhanh nhẹn đến làm khâm sai, cầm theo ngự chỉ, dẫn một đội nhân mã tiến thẳng hướng tây. Cũng trong đêm đó, Diễm Linh quân lặng lẽ thu trại, hành quân liên tục một ngày một đêm đuổi tới Lật Châu thành, hạ trại cách thành ba dặm về phía nam.
So với Hịch Trữ quân được huấn luyện đàng hoàng, trang bị hoàn mỹ thì kỵ binh của Mục tộc chẳng qua chỉ là một bọn ô hợp ỷ mạnh hoàn toàn không biết chiến thuật, mới đụng trận Dương Thù đã thấy chán, bèn giao lại toàn quyền cho Trịnh Lân, còn mình thì ở lại doanh trại chơi cờ với Ứng Sùng Ưu.
Khi tiếng hò hét vang lên dậy trời, phản ứng đầu tiên của năm trăm quân lưu thủ doanh trại là ngạc nhiên nhìn nhau.
“Bệ hạ! Bệ hạ! Hịch Trữ quân… Là Hịch Trữ quân…” Đội trưởng Vũ Lâm vệ đội Tiếu Hùng Phong xông vào vương trướng, hốt hoảng tâu.
“Nói bậy! Vùng này sớm bị thu phục, làm gì còn Hịch Trữ quân?”
“Phía nam… Bọn chúng bí mật kéo đến từ phía nam… Có ít nhất năm ngàn tên…”
“Không thể nào!” Dương Thù hét lớn: “Phía nam có phòng tuyến của Bình Thành quân, bọn chúng sao có thể không chút động tĩnh tiến đến tận đây? Trừ phi là…”
Ứng Sùng Ưu và Dương Thù nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.
Trừ phi là Bình Thành quân vốn không có phụng chiếu lệnh bố trí phòng vệ, để cho toàn bộ hậu phương không gì bảo hộ của Diễm Linh quân lồ lộ trước mũi để Hịch Trữ quân mặc tình chém giết.
“Bệ hạ, bọn chúng sắp tiến tới đây rồi!…”
“Cấp tốc thông tri Trịnh đại tướng quân, bảo hắn lập tức trở về hộ giá!” Ứng Sùng Ưu lạnh lùng ngắt lời.
“Dương Thần đại nhân đã đích thân đi cấp báo, nhưng Hịch Trữ quân bí mật bao vây tứ phía, cho dù Dương đại nhân liều chết liều đột phá được vòng vây, hoặc là Đại tướng quân phát hiện tình hình không đúng quay về viện trợ cũng không kịp nữa rồi! Thỉnh Bệ hạ mau thay y phục, mạt tướng thề chết cũng phải hộ vệ Bệ hạ chu toàn!” Tiếu Hùng Phong dập đầu tâu xong, lập tức đứng dậy phối hợp cùng Ứng Sùng Ưu, bất kể Dương Thù có đồng ý hay không cũng nhanh chóng cởi bỏ long bào của hắn thay bằng khôi giáp của Vũ Lâm vệ sĩ.
Lúc này bên ngoài đã vang tiếng chém giết, ba nguời lao ra khỏi vương trướng chỉ thấy bốn bên binh vây trùng trùng không sao kể xiết, nhìn lại trong doanh chỉ có năm trăm Vũ Lâm vệ đội cùng một số văn quan tùy giá và hộ vệ của các đại thần.
“Dương Thù!” Ứng Sùng Ưu nghiến răng, tay cầm trường đao, ánh mắt trở nên quyết liệt, cao giọng nói: “Mau lên ngựa! Giờ chỉ còn cách đột phá vòng vây!”
Dương Thù không kịp nói lời nào, cùng mọi người trèo lên ngựa. Vì biết địch quân nhất định sẽ bố trí trọng binh ở hướng quân chủ lực của Trịnh Lân, nên mọi người chọn hướng tây bắc mà toàn lực chém giết mở đường máu.
Trận ác chiến này sinh tử chỉ trong gang tấc, thây nằm chật đất, máu chảy ngập sông, tưởng chừng như không bao giờ kết thúc. Vũ Lâm vệ sĩ càng lúc càng ít, các thần tử tùy giá cũng dần dần bị tách ra, đến cuối cùng, bên cạnh Dương Thù và Ứng Sùng Ưu chỉ còn Tiếu Hùng Phong cùng vài tướng sĩ mình đầy thương tích.
“Dương Thù! Dương Thù!” Ứng Sùng Ưu thấy trên người Dương Thù càng lúc càng nhiều vết thương, lòng đau như cắt: “Không cần bận tâm đến ta! Lo cho chính mình đi kìa!”
Dương Thù không trả lời, ghìm chặt cương ngựa, trở đao chém tên địch binh bên trái Ứng Sùng Ưu.
“Bệ hạ, quân địch càng ngày càng ít, có vẻ chúng ta đã sắp phá được vòng vây!” Tiếu Hùng Phong kêu lớn: “Ngài cùng Ứng đại nhân đi trước, để mạt tướng ở lại cản hậu!”
Ứng Sùng Ưu xoay đầu ngựa, phán đoán phương hướng rồi quay lại ra hiệu cho Dương Thù. Hai người tả xung hữu đột, tiếp tục xông về hướng tây bắc. Quả nhiên chẳng bao lâu, phía trước đã không còn quân địch, chỉ còn tiếng chém giết vang trời vọng đến từ sau lưng.
Giữa cảnh cát bụi tung trời, tuấn mã của Ứng Sùng Ưng đột nhiên hí vang, kiệt sức ngã xuống đất, thúc giục thế nào cũng không dậy nổi.
“Bệ hạ, cứ mặc kệ ta, đi mau đi!”
Dương Thù trừng mắt, không nói một lời kéo Sùng Ưu lên ngựa của mình, hai người tiếp tục bôn phi. Đáng tiếc chuyện đời thường không như ý, ông trời như vẫn còn muốn thử thách nên trước mặt lại xuất hiện một dòng sông uốn lượn, chung quanh không thuyền bè cũng không cầu tạm, còn sau lưng thì vó ngựa truy đuổi mỗi lúc một gần.
Ứng Sùng Ưu hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi: “Dương Thù… ngài có đồng ý cùng ta nhảy xuống không?”
Dương Thù nhìn phu tử, hớn hở nói: “Được!”
“Vậy còn không mau cởi giáp ra!”
“Hả?”
“Hả cái gì? Chúng ta phải bơi qua bờ bên kia, mặc áo giáp sao được?”
“Nhưng mà… ngươi thừa biết trẫm không biết lội…”
“Cho nên ta mới hỏi ngài có đồng ý hay không đó! Chẳng phải ngài đã bảo ‘được’ rồi sao, mau cởi ra!”
“Trẫm tưởng là…” Dương Thù lẩm bẩm, nhưng thấy phu tử rõ ràng không có tâm trạng nói mấy chuyện này, chỉ đành nhanh chóng cởi bỏ áo giáp, hai người cùng nhảy xuống nước.
Đối với người không biết bơi mà nói, mực nước cao quá đầu là chuyện hết sức khủng khiếp, Dương Thù cũng không ngoại lệ, chân tay khua loạn cả lên, cảm giác như rất lâu sau mới có một cánh tay choàng qua cổ nhẹ nhàng nâng đầu mình ra khỏi mặt nước.
Ứng Sùng Ưu lúc này cũng gần như kiệt sức, lại còn phải đèo thêm một người không biết lội, chỉ có thể lợi dụng dòng nước cố gắng trôi sang bờ bên kia, lúc bám được tảng đá dọc bờ sông đã thở không ra hơi.
Chân có điểm tựa, Dương Thù liền có nơi dụng võ, vội túm thắt lưng Ứng Sùng Ưu kéo lên bờ, thuận tay xoa ngực giúp y hô hấp thuận lợi hơn.
“Nơi này không thể ở lâu!” Ứng Sùng Ưu vừa lấy hơi được, lập tức nói: “Chúng ta phải đi sâu vào rừng tìm nơi ẩn náu. Truy binh vẫn bám chặt chúng ta không tha, có lẽ bọn chúng đã phát hiện ngài là Hoàng đế, không nên lơ là!”
Dương Thù gật đầu, dìu Sùng Ưu đứng lên: “Ngươi còn chịu được không?”
“Không sao, ta không có bị thương, chỉ có hơi kiệt sức một chút thôi. Đi nhanh lên!”
Hai người gượng dậy, dìu nhau đi vào khoảng rừng ven bờ sông, không dám men theo đường mòn mà chọn những nơi rậm rạp không lối đi. Dương Thù kiên quyết đi trước mở đường. Bọn họ băng qua không biết bao nhiêu bụi gai, mặt mũi tay chân đều bị cào xước hết vết này đến vết khác. Đi như thế độ nửa canh giờ thì hơi thở Dương Thù dần dần nặng nề, bước chân lảo đảo, rốt cuộc không gắng gượng được nữa, ngã nhào xuống đất.
Ứng Sùng Ưu hết hồn, nhào đến ôm lấy hắn, ngón tay vừa chạm đến đã cảm thấy hơi nóng phừng phừng; vội vàng kiểm tra cẩn thận, phát hiện trên người Dương Thù có đến bảy, tám vết thương, trong đó có mấy vết rất sâu, may mà không trúng chổ hiểm.
“Dương Thù, ngài cố chịu đựng, ta đi tìm nước về. Ngài chờ ta đấy!”
Ứng Sùng Ưu lo lắng vô cùng, cẩn thận quan sát trước sau không có truy binh mới nhẹ nhàng đặt Dương Thù nằm ngay ngắn trên đất, dùng nhánh cây che chắn rồi đứng dậy tìm nước và thảo dược. Đi không bao xa thì phát hiện được một sơn động kín đáo, vội vàng quay về, vừa cõng vừa kéo Dương Thù vào trong sơn động, dọn sạch đá cuội trên một khoảng đất trống đặt hắn nằm xuống, không kịp lấy hơi lại trở ngược ra ngoài tìm nước tìm thuốc.
Từ lúc đó trở đi, vận khí chân long thiên tử của Dương Thù dường như đã được khôi phục. Ứng Sùng Ưu không chỉ tìm được nước suối trong mà còn tìm được một ít thảo dược chuyên cầm máu trị sốt thông dụng. Ứng học sĩ trước đây thường xuyên bôn ba bên ngoài nên rất rành các kỹ năng dã ngoại. Y thu gom lá khô, dùng hai phiến đá, cũng không biết đã làm thế nào, rốt cuộc cũng nhóm được một đống lửa, có thể hong khô y phục và sưởi ấm cho Dương Thù.
Được uống mấy ngụm nước suối, lại được đắp thảo dược, cộng với thể trạng thanh niên tráng kiện, Dương Thù rốt cuộc cũng mơ màng tỉnh lại, chớp chớp mắt nhìn Ứng Sùng Ưu đang ngồi bên cạnh chăm sóc.
“Đừng sợ… Lát nữa sẽ không sao… Đừng sợ…” Ứng Sùng Ưu nhẹ nhàng vuốt ve trán của Dương Thù, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ đang bị bệnh.
Dương Thù cảm thấy đôi mắt nóng lên, vội cố sức nhắm lại, hơi cuộn mình dậy, nhích lại gần Ứng Sùng Ưu. Thấy động tác của hắn, Sùng Ưu ngỡ đồ nhi bị lạnh, vội vàng ôm lấy thân trên của hắn vào lòng. Lúc này cả hai chỉ mặc độc quần lót, thân thể kề sát nóng rực.
“Ngài yên tâm! Hịch Trữ quân chỉ thừa cơ tập kích bất ngờ, không ra oai được bao lâu. Trịnh Lân phát hiện tình huống không đúng sẽ lập tức quay về, quét sạch bọn chúng ngay thôi!” Ứng Sùng Ưu hơi dịch chuyển thân mình, an ủi Dương Thù: “Ta đoán chậm nhất là ngày mai, Trịnh Lân sẽ tìm thấy chúng ta, ngài cố chịu đựng thêm một lát nữa, nha!”
Dương Thù vốn định trả lời là hắn đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng được ôm quá thoải mái nên lời vừa đến miệng bèn nuốt trở vào, lẳng lặng dán tai lên ngực người kia. Tựa như năm xưa ở trong cung đồng tịch đồng sàng, gần đến mức có thể nghe được nhịp tim của đối phương, cũng cảm giác được hô hấp của mình dần dần trở nên dồn dập, lại cảm nhận da thịt ấm áp kề bên như có sức hút, khiến cho đôi môi không tự chủ được muốn đến gần hơn… gần hơn… Dương Thù bỗng nhiên kích động, chồm tới đẩy Ứng Sùng Ưu ngã xuống đất.
Ứng Sùng Ưu đang chuẩn bị xướng một bài hát ru dỗ cho hắn ngủ, đột nhiên bị tập kích, sợ đến mức trở tay không kịp, thắt lưng mềm nhũn, lại cảm thấy có một bàn tay xâm nhập khố trung, vuốt ve dọc theo đùi.
“Dương Thù! Ngài làm gì thế?” Ứng Sùng Ưu quát lớn, giọng hỗn hễn vì phản ứng tự nhiên của nam nhân làm mất đi hơn nửa uy thế. Sùng Ưu trong lúc giãy dụa phát hiện ra thân thể Dương Thù nóng hầm hập, nghĩ rằng vì hắn sốt cao nên thần trí bất minh, vội vàng cắn răng nén dục vọng bị trêu chọc ngẩn lên hơn phân nửa, dùng sức chụp lấy hai tay hắn, mạnh mẽ vùng dậy, ngăn cản thằng bé tiến thêm một bước nữa.
“Được rồi, Dương Thù, ngươi nhìn cho rõ: Là ta… Là phu tử… Ngài tưởng là ai chứ?” Ứng Sùng Ưu kéo quần áo đang phơi còn ẩm thấp lau trán cho Dương Thù, nhẹ nhàng nói: “Thương thế của ngài không nhẹ, bình tĩnh một chút… hít sâu vào… thở ra…”
Dương Thù mặt đỏ bừng bừng giương mắt nhìn Ứng Sùng Ưu, hơi thở nóng rực, mắt đầy tơ máu, từ đầu đến chân đều run rẩy vì phải cực lực khống chế bản thân. Động tình với phu tử, đối với hắn mà nói đây không phải là lần đầu tiên, nhưng bởi vì lúc đó quan hệ tình cảm và dục vọng còn chưa phân định được rõ ràng, hắn không biết phản ứng không hợp lẽ thường này là rốt cuộc là đúng hay là sai. Hơn nữa Ứng Sùng Ưu tính tình luôn luôn nghiêm cẩn, lúc nào cũng quân thần phân minh, Dương Thù sợ không khéo lại chọc y trở mặt, nên lúc nào cũng cố gắng kiềm chế bản thân. Nhưng mà thời gian càng dài, sự tự kiềm chế này càng giống như một loại dày vò, không thể nào giải tỏa, mà cũng không thể bày tỏ với ai.
“Sao vẫn chưa hạ sốt vậy?” Ứng Sùng Ưu nóng ruột lẩm bẩm, định đứng dậy lấy thêm nước lạnh, ai ngờ vừa nhúc nhích đã bị túm chặt.
“Ngươi đừng bỏ đi, ta không lộn xộn nữa, ngươi đừng bỏ đi…” Dương Thù từ từ nhắm mắt lại, thở hồng hộc, ngón tay siết chặt.
Ứng Sùng Ưu thấy lòng mềm nhũn, một cảm giác yêu thương dịu dàng dâng trào, vội vỗ về mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta không đi! Ta vẫn ở bên cạnh ngài… Ngài ngủ một giấc đi, đến sáng là khỏe ngay…”
Dương Thù âm thầm nghiến chặt răng, chịu đựng cảm giác tê dại truyền từ nơi tiếp xúc với mấy ngón tay đang vỗ về trên má của mình, nghiêng người ôm lấy thắt lưng của người kia. Đêm ấy, hai người ôm nhau như thế mà đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thù trở mình thức giấc trong tiếng chim rừng kêu ríu rít. Vươn vai một cái, phát hiện bên cạnh trống không. Vội vàng bật dậy, may mà vừa liếc mắt đã thấy Ứng Sùng Ưu ngồi trước cửa động đưa lưng về phía mình, mới nhẹ nhàng thở phào.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“A?” Ứng Sùng Ưu giật mình quay lại, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên trán Dương Thù.
“Đã hết sốt rồi!” Trời sáng, bệnh cũng tan, ngữ khí của Dương Thù đã khôi phục bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là vẫn phức tạp như cũ, chăm chăm nhìn Ứng Sùng Ưu, thuận miệng hỏi: “Ngươi đang khắc cái gì vậy?”
“Thần định làm một cái lược đơn giản.” Ứng Sùng Ưu nhặt lấy khối gỗ, tiếp tục cắt gọt bằng cây dao bạc tùy thân.
“Cần lược để làm gì?”
Ứng Sùng Ưu nhìn mái tóc tán loạn của Dương Thù, mỉm cười: “Cho ngài chải đầu đó! Các thần tử sắp tìm đến đây rồi, Bệ hạ lúc nào cũng phải bảo trì phong phạm của đế vương mới được!”
Dương Thù xếp chân ngồi xuống bên cạnh Ứng Sùng Ưu, yên lặng nhìn y tỉ mỉ khắc lược, đột nhiên gọi một tiếng: “Sùng Ưu…”
“Dạ?”
“Tại sao ngươi lại tốt với trẫm như vậy?”
Ứng Sùng Ưu hơi chấn động, nhưng vẫn thản nhiên trả lời: “Làm thần tử, tận trung với hoàng đế vốn là bổn phận…”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Lưỡi dao đang cắt gỗ hơi khựng một chút, rồi lại tiếp tục: “Phải…”
Dương Thù nặng nề xoay đầu sang một bên, cố sức cắn môi.
Độ một chung trà sau Ứng Sùng Ưu đã khắc xong một cây lược gỗ đơn giản, đứng dậy giúp Dương Thù chải đầu. Vị hoàng đế trẻ tuổi mặt mày bí hiểm không nói năng gì, để mặc Sùng Ưu xoay sở với đầu tóc của mình.
Đến giữa trưa ngày thứ hai doanh trại bị tập kích, phó soái Diễm Linh quân Ứng cùng bộ hạ cuối cùng cũng tìm được quân chủ của mình. Khi hoàng đế khôi giáp sáng ngời xuất hiện dưới vân long vương kì, toàn bộ tướng sĩ từ chủ soái Trịnh Lân trở xuống đều đồng loạt quỳ phục trước mặt hắn dập đầu khóc lớn.
“Sự việc ngoài ý muốn, không phải sai lầm của khanh gia, bình thân cả đi!” Dương Thù vỗ vai Trịnh Lân an ủi. Bạn đang
âThần há» giá bất lá»±c, chết ngà n lần cÅ©ng không hết tá»i, thá»nh Bá» hạ trá»ng phạt!â Trá»nh Lân nghẹn ngà o nói. Nhìn hắn mặt Äầy bụi ÄÆ°á»ng, có thá» thấy Äược từ hôm qua Äến giá» chÆ°a từng nghá» ngÆ¡i chút nà o.
Diá»
m Linh quân từ lúc thà nh láºp Äến nay luôn ý chà hừng há»±c, chÆ°a từng thất bại, lần nà y lại bá» Äá»i thủ mà mình không coi và o Äâu táºp kÃch chủ quân. Mặc dù Äược DÆ°Æ¡ng Thần phá vây cấp báo, nhanh chóng Äiá»u quân trá» vá» cứu viá»n nhÆ°ng cÅ©ng quá muá»n. VÅ© Lâm vá» Äá»i nÄm trÄm ngÆ°á»i chá» còn lại má»t trÄm. ChÆ° thần tùy giá bảy ngÆ°á»i bá» mình, trong Äó tức quan cao nhất là Nhá» phẩm Tham chÃnh sá»±. Tháºm chà ngay cả Hoà ng Äế cÅ©ng bá» truy sát Äến mức phải bỠáo vượt sông, ẩn thân núi rừng, nhục nà y sao còn dám nhìn mặt các Äá»i quân khác. Toà n quân trên dÆ°á»i Äá»u phẫn ná» vô cùng, giáºm chân nghiến rÄng thá» rá»a nhục.
DÆ°Æ¡ng Thù biết tâm trạng của Trá»nh Lân lúc nà y có an ủi cÅ©ng vô Ãch, Äà nh phái hắn Äi xá» lý tà n quân của Mục tá»c và Há»ch Trữ quân Äá» giúp hắn phân tâm. Lúc nà y, má»t sá» thần tá» may mắn thoát nạn cÅ©ng lục Äục há»i doanh. DÆ°Æ¡ng Thù nhá» Äến những ngÆ°á»i tá» nạn có chút Äau buá»n, sai ngÆ°á»i lo viá»c tìm xác chôn cất, lá»
tế truy phong.
NÄm ngà y sau, Mục tá»c kỵ binh bá» tiêu diá»t hÆ¡n phân ná»a, chá» còn mấy trÄm tên thoát Äược vá» hà n mạc. Quân Há»ch Trữ lần nà y chó cùng cắn báºy, Äá»i phÆ°Æ¡ng vừa phản công liá»n láºp tức hoảng loạn, còn bá» các tÆ°á»ng sÄ© XÃch VÅ© Äùng Äùng lá»a giáºn truy giết chẳng nÆ°Æ¡ng tay, chá» có nÄm ngà n quân là chạy vá» Äược chủ doanh á» phÃa nam Lạc Thủy. Diá»
m Linh quân còn thấy lá»a giáºn chÆ°a tan. Lúc nà y hai quân Thanh Ãch, Tá» Châu cÅ©ng Äã tiến quân thuáºn lợi; vừa hay Äược tin tức, các tÆ°á»ng lÄ©nh Äá»u kinh hoà ng khiếp sợ, vá»i vã giữa Äêm chạy vá» phÃa bắc, lao và o vÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng thá»nh an.
Trên ÄÆ°á»ng Äi, DÆ°Æ¡ng Thù còn hy vá»ng sá»± cá» lần nà y là do viá»c truyá»n chá» xảy ra chuyá»n ngoà i ý muá»n, nhÆ°ng khi Äến An Châu hạ trại, quan khâm sai Äến phục má»nh, tâu lên là Äã chÃnh tay giao chiếu thÆ° cho Ngụy VÆ°Æ¡ng, còn có phù ấn ký nháºn là m chứng. Nhất thá»i trong trÆ°á»ng ngÆ°á»i ngÆ°á»i xôn xao, bất luáºn là thần tá» cao cấp hay ba quân tÆ°á»ng sÄ© Äá»u ná»i giáºn. Ngay cả Nguyên Võ hầu thâm giao nhiá»u nÄm vá»i Ngụy Vượng cÅ©ng tức giáºn Äến mức dá»±ng Äứng hà m râu bạc, láºp tức xin Äi há»i tá»i Ngụy VÆ°Æ¡ng.
Cái gá»i là Äông ngÆ°á»i Äẩy sáºp tÆ°á»ng chÃnh là Äây. Ngụy VÆ°Æ¡ng á» Bình Thà nh chủ chÃnh nhiá»u nÄm, háºn cÅ© không Ãt, huá»ng chi trên ngÆ°á»i còn mang tá»i danh kháng chá» tá» chiến, cỠý Äẩy Hoà ng Äế và o chá» chết, nhất thá»i tiếng quá» trách vang lên bá»n phÃa. Trong trÆ°á»ng ngoà i trÆ°á»ng chá» duy nhất má»t ngÆ°á»i vì ông ta liá»u chết trần tình.
âSùng Ưu, dến mức nà y mà ngÆ°á»i còn muá»n nói giúp ông ta sao?â DÆ°Æ¡ng Thù hầm hầm nói: âCó phải ngÆ°Æ¡i phát sá»t rá»i hay không?â
DÆ°Æ¡ng Thần từ lúc gia nháºp VÆ°Æ¡ng sÆ° tá»i nay luôn bất hòa vá»i Ngụy VÆ°Æ¡ng, hÆ¡n nữa hắn là sÆ° huynh của Ứng Sùng Ưu, nói chuyá»n không cần kiêng dè nhÆ° ngÆ°á»i khác, láºp tức lạnh lùng xen và o: âSùng Ưu, Ngụy VÆ°Æ¡ng á»· công kiêu ngạo, chá» riêng chuyá»n nà y Äã Äáng bá» phạt, chẳng qua Hoà ng thượng khoan háºu tha thứ Äến nay. NhÆ°ng hiá»n tại tá»i ông ta phạm chÃnh là Äại nghá»ch tá» tá»i, trảm chÃn há» còn chÆ°a vừa. Nếu Hoà ng thượng còn dung túng ông ta, chá» sợ quân uy không còn, ngÆ°á»i ngÆ°á»i bất phục. Ta biết Äá» bản tÃnh nhân háºu, có Äiá»u lúc nà y mà còn giúp ông ta cầu tình thì nói sao cÅ©ng là lòng dạ Äà n bà !â
Ứng Sùng Ưu nói suá»t ná»a ngà y, sá»m Äã miá»ng khô lưỡi Äắng, là m gì còn tâm trà Äôi co vá»i DÆ°Æ¡ng Thần, chá» cá» gắng khuyên nhủ DÆ°Æ¡ng Thù: âNgụy VÆ°Æ¡ng là cá»±u thần Äã giúp ngà i khá»i sá»±, ân tình thâm háºu không thá» so vá»i ngÆ°á»i ngoà i. Bất luáºn thế nà o cÅ©ng không thá» không tra xét rõ rà ng Äược!â
DÆ°Æ¡ng Thù hừ má»t tiếng: âChẳng lẽ vì lão công cao là có thá» không cần thần phục?â
âNgụy VÆ°Æ¡ng quả tháºt có sai, nhÆ°ng chÆ°a tra xét kỹ cà ng, sao có thá» kết luáºn là phản nghá»ch?â
âNgÆ°Æ¡i há»i còn chÆ°a há»i, trẫm xác nháºn lúc nà o?â
âBá» hạ có thá» phái má»t thần tá» phụng chá» Äến tra vấn, cho Ngụy VÆ°Æ¡ng má»t cÆ¡ há»i biá»n bạch mà !â
âSá»± tháºt rà nh rà nh, lão còn biá»n bạch gì nữa?â
âBá» hạ,â Ứng Sùng Ưu bÆ°á»c tá»i má»t bÆ°á»c, quỳ gá»i trÆ°á»c mặt DÆ°Æ¡ng Thù, cầm tay hắn nói: âNgụy VÆ°Æ¡ng từng vì Bá» hạ dá»c biết bao tâm huyết, chẳng lẽ không Äáng Äược hÆ°á»ng chút tôn trá»ng nà y hay sao?â
DÆ°Æ¡ng Thù cảm thấy lòng bà n tay bá» nhét và o má»t hạt châu tròn là nh lạnh, Äá»t nhiên nhá» lại mình từng ban cho Ứng Sùng Ưu ba hạt trân châu cứu mạng, bất giác tim nhảy lên má»t nhá»p.
âBá» hạ xin nghÄ© lại! Nếu ngÆ°á»i trong thiên hạ biết Äược ngay cả Ngụy VÆ°Æ¡ng cÅ©ng là m phản thì bá» hạ sẽ khó xá» Äến mức nà o?â Ứng Sùng Ưu nhẹ giá»ng nói: âThá»nh Bá» hạ ân chuẩn lá»i tấu của thần: phái sứ thần Äến cho Ngụy VÆ°Æ¡ng phân trần trÆ°á»c!â
DÆ°Æ¡ng Thù thá» dà i, nắm chặt hạt châu trong lòng bà n tay, tá»± hiá»u lần nà y lại không thá» lay chuyá»n Äược Sùng Ưu, Äà nh phải nói: âTheo ý ngÆ°Æ¡i váºy! DÆ°Æ¡ng Thần, ngÆ°Æ¡i thay trẫmâ¦â
âBá» hạ,â Ứng Sùng Ưu biết rõ tam sÆ° huynh luôn phản cảm vá»i Ngụy VÆ°Æ¡ng, sợ hắn có thà nh kiến liá»n phản Äá»i: âNếu nhÆ° ngà i Äã khai ân, chi bằng Äá» cho vi thần phụng chá» Äi má»t chuyến!â
âVáºy sao Äược?â DÆ°Æ¡ng Thù bác bá» ngay láºp tức: âLòng dạ của Ngụy VÆ°Æ¡ng khó lÆ°á»ng, ngÆ°Æ¡i Äi rất nguy hiá»m!â
âThần Äi cÅ©ng không nguy hiá»m bằng những ngÆ°á»i khác!â Ứng Sùng Ưu từ tá»n khuyên: âSá»± tình Äến mức nà y, nhất Äá»nh có ẩn tình khác. Thần là cáºn thần hầu hạ bên cạnh thiên tá», theo lý có thá» Äược Ngụy VÆ°Æ¡ng tÃn nhiá»m; hÆ¡n nữa gia phụ cÅ©ng có thâm giao nhiá»u nÄm vá»i Ngụy VÆ°Æ¡ng, vá» công vá» tÆ°, thần cÅ©ng là ngÆ°á»i thÃch hợp nhất. Thá»nh Bá» hạ không cần lo lắng!â
DÆ°Æ¡ng Thù nhìn y chÄm chÄm, mÃm môi không nói gì.
Ứng Sùng Ưu thấy DÆ°Æ¡ng Thù không tiếp tục phủ quyết, tÆ°á»ng là hắn Äã Äá»ng ý, nhẹ nhà ng thá» phà o, Äang Äá»nh lui ra thảo chiếu thì bá» DÆ°Æ¡ng Thù túm lấy cá» tay kéo lại, quát: âÄã nói không Äược là không Äược! Không Äược Äi!â
âBá» hạ,â Ứng Sùng Ưu giáºt mình: âNhững lý do thần nói, ngà i không nghe Äược sao?â
DÆ°Æ¡ng Thù nhÃu mà y nhìn y, má»t lúc sau má»i nghiến rÄng nói: âCái nà y không giá»ng!â
Má»t câu không Äầu không Äuôi, chÆ° thần trong trÆ°á»ng Äá»u sá»ng sá»t, nghe không hiá»u Hoà ng Äế bá» hạ rá»t cuá»c Äang nói cái gì. Ngược lại Ứng Sùng Ưu lại chấn Äá»ng toà n thân, trong Äầu nhÆ° có tia sáng lóe lên, phút chá»c hiá»u Äược ý của DÆ°Æ¡ng Thù.
Äứa trẻ kia muá»n nói: âNgÆ°Æ¡i không cần giảng Äạo lý vá»i ta! Äạo lý ta Äá»u hiá»u, ta cÅ©ng biết ngÆ°Æ¡i nói rất Äúng, chá» là , Äặt lên ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i thì không Äược. Bá»i vì ngÆ°Æ¡i và những ngÆ°á»i khác không giá»ng nhau!â
Hiá»u Äược lòng dạ của DÆ°Æ¡ng Thù, Ứng Sùng Ưu thấy trong lòng vừa chua xót vừa ngá»t ngà o, cảm Äá»ng suýt rÆ¡i lá». Kỳ tháºt sâu trong ná»i tâm, Sùng Ưu tháºt sá»± hà i lòng, tháºt sá»± thÃch thú cái loại cảm giác Äược DÆ°Æ¡ng Thù coi trá»ng nà y; nhÆ°ng Äáng tiếc là , ngay cả khi say mê Äến mấy thì Äầu óc của y vẫn tá»nh táo Äến muá»n bá»nh.
âBá» hạ, tình thế hiá»n giá» quá nhạy cảm. Ngụy VÆ°Æ¡ng nhất Äá»nh Äang rất hoảng sợ, không thá» phái võ tÆ°á»ng Äến tra xét. NhÆ°ng các vÄn thần tùy giá lá»p hy sinh trong tráºn táºp kÃch vừa rá»i, lá»p bá» thÆ°Æ¡ng nặng chÆ°a khá»i, không ai có thá» bôn ba. Thá»nh Bá» hạ nhanh chóng hạ lá»nh phái vi thần Äến Bình Thà nh doanh Äi!â
DÆ°Æ¡ng Thù tâm phiá»n ý loạn vung tay: âKhông cần nói nữa, trẫm không muá»n ngheâ¦â
âỨng Äại nhân,â Trá»nh Lân thấy thế bèn khuyên: âThánh ý của Bá» hạ Äã quyết, ngà i không nên cá» chấp!â
Ứng Sùng Ưu yên lặng nhìn DÆ°Æ¡ng Thù mặt mà y lầm lầm, trong lòng hạ quyết tâm, lại quỳ xuá»ng.
âNgÆ°Æ¡i có quỳ cÅ©ng vô Ãch, trẫm tuyá»t Äá»i không cho ngÆ°Æ¡i Äi!â DÆ°Æ¡ng Thù cả giáºn nói.
âLúc Bá» hạ còn chá»u khá»ng chế á» Äế Äô, Ngụy VÆ°Æ¡ng Äã vì ngà i lao tâm khá» trÃ. Hiá»n giá» tá»i danh chÆ°a Äá»nh, ngà i Äã không chút thÆ°Æ¡ng tiếc cá»±u thần. Tuy rằng Äây là thiên tá» thánh ý, không sai, nhÆ°ng ngà i không sợ các cá»±u thần khác trong lòng nguá»i lạnh hay sao?â
DÆ°Æ¡ng Thù quắt mắt, vẻ mặt Äá»t nhiên trá» nên cá»±c kỳ lãnh liá»t, nhìn thẳng Ứng Sùng Ưu: âNgÆ°Æ¡i có ý gì?â
ChÆ° thần trong trÆ°á»ng mặc dù Äá»u có quan há» tá»t vá»i Ứng Sùng Ưu, nhÆ°ng nghe y nói váºy cÅ©ng cảm thấy có chút quá Äáng. Ứng Lâm bÆ°á»c lên nói: âSùng Ưu, chuyá»n nay rõ rà ng là do Ngụy VÆ°Æ¡ng kháng chá» phạm tá»i trÆ°á»c, Bá» hạ cÅ©ng Äã Äủ nhân háºu khoan dung, Äá» Äừng Än nói lung tung!â
Ứng Sùng Ưu cÆ°á»i buá»n, ánh mắt xa xÄm: âNhá» lại nÄm Äó má»i và o Bình Thà nh, tÆ°Æ¡ng kiến vá»i Ngụy VÆ°Æ¡ng, quân thần hòa thuáºn, ngỡ nhÆ° má»i hôm qua. Giá» má»i chá» nhất thá»i sai lầm, dÆ°á»i thánh uy thiên tá», ân tình trÆ°á»c Äây Äã thà nh khói tá»a mây bay⦠Vi thần không hiá»u sao Äá»t nhiên lại có cảm giác môi há» rÄng lạnhâ¦â
Ứng Sùng Ưu ý tại ngôn ngoại, cá» tình kÃch thÃch DÆ°Æ¡ng Thù. Bá»n Trá»nh Lân không biết tình cảm sÆ° Äá» của bá»n há» nên nghe không hiá»u, nhÆ°ng lá»t và o tai DÆ°Æ¡ng Thù lại nhÆ° sấm ná» sét rung, từng chữ oán trách thấu Äến táºn xÆ°Æ¡ng khiến cho toà n thân lạnh lẽo, nhất thá»i giáºn Äến tái mặt.
âHay⦠NgÆ°Æ¡i nói tháºt là hay! NgÆ°Æ¡i Äã không tin trẫm, ngÆ°Æ¡i Äã Äã nháºn Äá»nh trẫm là ngÆ°á»i vô tình vô nghÄ©a, váºy trẫm Äà nh phải toại nguyá»n cho ngÆ°Æ¡i!â DÆ°Æ¡ng Thù hầm hầm bÆ°á»c tá»i ngá»± án, vung bút son, nhanh chóng viết xuá»ng má»t Äạo ý chá», láºp tức cầm ném Äến trÆ°á»c mặt Ứng Sùng Ưu, âNgÆ°Æ¡i muá»n Äi thì cứ Äi! Nếu Ngụy VÆ°Æ¡ng không có giải thÃch thá»a Äáng, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng Äừng trách trẫm tháºt sá»± Äá»i hắn vô tình!â
Tuy rằng Äã Äạt Äược mục ÄÃch, nhÆ°ng dù sao DÆ°Æ¡ng Thù cÅ©ng là ngÆ°á»i mà Ứng Sùng Ưu yêu thÆ°Æ¡ng nhất. Thấy hắn tức giáºn Äến nhÆ° váºy, vá» Äế sÆ° trẻ tuá»i rá»t cuá»c cÅ©ng không Äà nh lòng. Sùng Ưu cúi ngÆ°á»i nhặt ý chá», vừa Äá»nh hạ giá»ng giải thÃch thì DÆ°Æ¡ng Thù vá» mạnh án thÆ°, oán háºn nói: âÄi ra ngoà i! Ra ngoà i! Tất cả ra ngoà i hết cho trẫm!â
Chúng thần tá» sợ hết há»n, vá»i và ng hà nh lá»
cáo lui. Ứng Lâm sợ ÄÆ°á»ng Äá» lại nói những câu phạm thượng, vá»i túm lấy tay y lôi má»t mạch ra khá»i vÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng hÆ¡n mÆ°á»i trượng má»i nén giáºn nói: âTiá»u Ưu, Äá» Äiên rá»i! Chá» vì Ngụy VÆ°Æ¡ng lại Äáng cho Äá» là m váºy sao? Những lá»i Äá» nói lúc nãy, Äừng nói là Hoà ng thượng, cả ta cÅ©ng phải ná»i nóng!â
âÄá» cÅ©ng không phải chá» vì Ngụy VÆ°Æ¡ng gia⦠Viá»c nà y không chá» má»t mình lão vÆ°Æ¡ng gia, mÆ°á»i vạn quân Bình Thà nh, ngay cả Ngụy phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cÅ©ng bá» liên can, không thá» bá» mặc Äược!â
âÄá» Äó, lo hết ngÆ°á»i nà y Äến ngÆ°á»i kia, chá» không lo cho chÃnh mình!â Ứng Lâm oán giáºn nói: âThế nà o gá»i là thánh tâm khó dò? Ta tháºt sá»± lo lắng cho Äá», rõ rà ng bản tÃnh vá»n ôn hòa, Äến khi bÆ°á»ng bá»nh là chá»c cho ngÆ°á»i ta tức chết. Hai nÄm nay Äá» và Hoà ng thượng nháo bao nhiêu tráºn rá»i biết không? NgÆ°á»i là quân, Äá» là thần, khắc khẩu mạo phạm chá» có Äá» chá»u thiá»t mà thôi. Nói gì thì nói, lần nà y là Äá» không Äúng, mau nghe lá»i ca ca, chủ Äá»ng tạ tá»i vá»i Hoà ng thượng trÆ°á»c Äi!â
âYên tâm, Äợi Äến khi từ Bình Thà nh doanh trá» vá», Äá» sẽ Äến tạ tá»i ngay!â Ứng Sùng Ưu miá»
n cưỡng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nói: âPhiá»n Ứng Äại tÆ°á»ng quân phái và i ngÆ°á»i theo hạ quan, Äừng giáºn Äến mức bắt Äá» Äá» của ngà i má»t thân má»t mình Äi là m thiên tá» sứ thần chứ!â
Ứng Lâm bất lá»±c sụp vai, bất Äắc dÄ© trừng biá»u Äá» má»t cái: âTháºt là chá»u không ná»i Äá»! Äược rá»i, Äá» ta phái ngÆ°á»i theo há» tá»ng!â
Trá»nh Lân và DÆ°Æ¡ng Thần cÅ©ng rất quan tâm Ứng Sùng Ưu, nãy giá» vẫn theo sau nhÆ°ng giữ ý Äứng cách má»t Äoạn Äá» huynh Äá» bá»n há» nói chuyá»n vá»i nhau, giá» thấy Ứng Lâm quay lại bèn bÆ°á»c tá»i.
âÄại tÆ°á»ng quân, Sùng Ưu quá Ãt ngÆ°á»i hầu, ta muá»n chá»n và i ngÆ°á»i theo há» tá»ng ÄỠấy, huynh xemâ¦â Ứng Lâm theo quy củ trong quân xin chá» thá» của thủ trÆ°á»ng trÆ°á»c.
âÄây là chuyá»n phải là m!â Trá»nh Lân cÆ°á»i ôn hòa: âỨng há»c sÄ© trạch tâm nhân háºu, mạt tÆ°á»ng tháºt là kÃnh trá»ng. NhÆ°ng Bình Thà nh doanh không nhÆ° Diá»
m Linh doanh, ngà i Äi chuyến nà y nhất Äá»nh phải cẩn tháºn!â
âÄa tạ!â Ứng Sùng Ưu cÆ°á»i, gáºt Äầu cảm Æ¡n Trá»nh Lân, lại cảm giác DÆ°Æ¡ng Thần Äứng bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt cá» quái, cảm thấy có chút không Äược tá»± nhiên.
âTa Äi an bà i trÆ°á»c. Tiá»u Ưu, khi nà o thì Äá» xuất phát?â
âCà ng nhanh cà ng tá»t!â
âVáºy ná»a canh giá» sau chúng ta gặp nhau á» trÆ°á»c cá»a!â Ứng Lâm là ngÆ°á»i sảng khoái, nói xong liá»n Äi ngay.
Trá»nh Lâm Äứng lại hà n huyên Äôi ba câu, nhÆ°ng thân là chủ soái là m gì có nhiá»u thá»i gian rảnh rá»i, cÅ©ng nhanh chóng cáo từ. Chá» còn lại má»t mình DÆ°Æ¡ng Thần, hai tay khoanh trÆ°á»c ngá»±c, vẫn im lặng nhìn Ứng Sùng Ưu chằm chằm.
âHuynh nhìn cái gì chứ? Tuy rằng huynh luôn có ác cảm vá»i Ngụy VÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng dù sao ông ta cÅ©ng là huân trá»ng cá»±u thần, không thá» dá»
dà ng bá» vấn tá»i. Äạo lý nà y Äâu phải huynh không biết?â Ứng Sùng Ưu bá» hắn nhìn Äến khó chá»u, Äà nh phải tá»± mình lên tiếng trÆ°á»c.
âTa không phải ÄỠý chuyá»n nà y!â DÆ°Æ¡ng Thần thản nhiên Äáp, ánh mắt vẫn thần bà nhÆ° cÅ©: âÄá» và Bá» hạ⦠trÆ°á»c khi cùng Äến Bình Thà nh, không có kết giao nà o khác sao?â
Ứng Sùng Ưu ngẩn ra, theo phản xạ Äáp: âÄÆ°Æ¡ng nhiên không cóâ¦â
âTa rá»t cuá»c cảm nháºn Äược tình cảm của hai ngÆ°á»i phải thâm háºu hÆ¡n nhiá»u⦠Hôm nay ngà i bá» Äá» chá»c giáºn suýt há»c máu mà cÅ©ng nhá»n Äược⦠Không biết Äá» có nháºn ra không, có khi Bá» hạ nhìn Äá» bằng ánh mắt rất kỳ quái, giá»ng nhÆ° là â¦â DÆ°Æ¡ng Thần dừng lại má»t chút, cá» tìm từ thÃch hợp: âGiá»ng nhÆ° là Äá»i vá»i ngà i mà nói, Äá» không chá» là má»t thần tá»â¦â
âHuynh Äừng quá mẫn cảm!â Ứng Sùng Ưu nôn nóng xoay ngÆ°á»i: âKhông phải thần tá» chứ là gì?â
âTiá»u Ưu!â DÆ°Æ¡ng Thần giữ chặt tay sÆ° Äá»: âTa là ngÆ°á»i từng trải, lại là ngÆ°á»i ngoà i cuá»c, phán Äoán của ta nhất Äá»nh chÃnh xác hÆ¡n Äá». Tình cảm của Hoà ng thượng Äá»i vá»i Äá» không ÄÆ¡n thuần chút nà o, Äá» phải chú ý má»t chút!â
Ứng Sùng Ưu bá» hắn nói trúng tâm sá»± trong lòng, vô thức bá»c lá» bản nÄng kháng cá»±: âHuynh cho là ai cÅ©ng giá»ng huynh hay sao? Äá» là nam nhân, là thần tá» bên cạnh Hoà ng thượng, ngÆ°á»i có thá» có ý gì khác chứ? Chẳng qua lúc trÆ°á»c Äá» phò ngÆ°á»i vượt Vá» LÄ©nh, Äá»ng cam cá»ng tá», ngÆ°á»i nhá» tình cÅ© nên tin cáºy Äá» nhiá»u hÆ¡n má»t chútâ¦â
âNếu chá» có váºy thì tá»t rá»i!â DÆ°Æ¡ng Thần vẫn giữ biá»u tình nghiêm trá»ng, nắm lấy Sùng Ưu không buông: âTiêu Ưu, Äá» hãy nghe ta nói: Mặc ká» Hoà ng thượng nghÄ© nhÆ° thế nà o, Äá» ngà n vạn lần cÅ©ng không Äược Äá»ng tâm! Nên biết ngà i là chà tôn thiên tá», má»t khi Äá» Äá»ng tâm Äá»ng tình, tÆ°Æ¡ng lai ngÆ°á»i bá» tá»n thÆ°Æ¡ng nhất Äá»nh là Äá»â¦â
Ứng Sùng Ưu nóng mặt, cả giáºn nói: âHuynh nói báºy bạ gì Äóâ¦â
âKhông sai, ta biết rằng lúc trÆ°á»c là ta tùy tiá»n vô trách nhiá»m, không có tÆ° cách khuyên can Äá». NhÆ°ng xin Äá» hãy tin ta! Mặc dù chúng ta Äã chia tay, nhÆ°ng ta tháºt sá»± vẫn còn quan tâm Äá», không muá»n Äá» gặp chuyá»n gì bất hạnh⦠Hoà ng thượng dù sao cÅ©ng là hoà ng thượng, là ngÆ°á»i nắm quyá»n sinh sát của Äá» trong tay. Nếu sau nà y là Äá» không có tình cảm vá»i ngà i mà ngà i lại không muá»n buông tay thì Äá» cÅ©ng không còn ÄÆ°á»ng nà o Äá» trá»n. Ngược lại, nếu là ngà i lãng quên tình cảm vá»i Äá» trÆ°á»c, thì kết cục của Äá» cà ng thê thảm bất lá»±c⦠Tóm lại, dù là tình huá»ng nà o, ngÆ°á»i chá»u thiá»t cÅ©ng là Äá», Äá» Äừng Äá» phạm há» Äá»â¦â
âDÆ°Æ¡ng Thần!â Ứng Sùng Ưu nghe hắn cà ng nói cà ng quá Äáng, tức giáºn hất tay hắn ra: âHôm nay huynh phát sá»t hay sao, khi không lại nói ra những lá»i nhÆ° thế? Äá» và Hoà ng thượng là quan há» quân thần quang minh chÃnh Äại, huynh nói thà nh gì thế?â
âXin lá»i!â DÆ°Æ¡ng Thần vá»i và ng xoa dá»u: âTa biết vẫn chÆ°a tá»i mức Äó, bất quá Äá»t nhiên ta cảm thấy lo lắng, không dằn Äược phải nói vá»i Äá». Äá» hứa vá»i ta: Bất ká» Hoà ng thượng có Äá»i xá» tá»t vá»i Äá» thế nà o, cÅ©ng phải nhá» tá»i thân pháºn chà tôn của ngÆ°á»i, tuyá»t Äá»i không Äược Äá»ng tâm, nghe rõ không?â
Ứng Sùng Ưu tuy biết sÆ° huynh có ý tá»t, nhÆ°ng vẫn không nén Äược khó chá»u trong lòng, trừng mắt nhìn hắn rá»i xoay ngÆ°á»i Äi vá» hÆ°á»ng doanh trÆ°á»ng của mình, không thèm ÄỠý Äến hắn nữa. DÆ°Æ¡ng Thần Äứng tại chá» thá» dà i rá»i lại cất bÆ°á»c Äuá»i theo sÆ° Äá».
Và o doanh trÆ°á»ng, Ứng Sùng Ưu lầm lì tá»± chá»nh trang lại má»t chút, khoác thêm áo choà ng, sai ngÆ°á»i hầu chuẩn bá» và i thứ váºt phẩm tùy thân, Äoạn bÆ°á»c ra ngoà i tháo cÆ°Æ¡ng ngá»±a cá»t trÆ°á»c cá»a. Lúc nà y Ứng Lâm Äã lá»±a chá»n xong má»t nhóm xa binh Äắc lá»±c xếp hà ng chá» sẵn, lại thêm má»t sá» Äá»ng nghiá»p thân quen Äến ÄÆ°a tiá»
n, DÆ°Æ¡ng Thần không có cÆ¡ há»i nói tiếp, Äà nh yên lặng Äứng má»t bên.
Ứng Sùng Ưu khách sáo mấy câu vá»i những ngÆ°á»i Äến ÄÆ°a tiá»
n, không muá»n trì hoãn thêm thá»i gian nên láºp tức xoay ngÆ°á»i lên ngá»±a, suất lãnh má»t tiá»u Äá»i nhân mã xuất phát vá» hÆ°á»ng tây.
Ngay lúc chuẩn bá» ÄÆ°a roi giục ngá»±a, Sùng Ưu chợt nghe phÃa sau có tiếng gá»i nhá»: âTiá»u Ưuâ¦â
Ứng Sùng Ưu hÆ¡i lá»ng tay cÆ°Æ¡ng, do dá»± má»t chút, cuá»i cùng cÅ©ng từ từ quay Äầu lại, bắt gặp DÆ°Æ¡ng Thần Äang nhìn lên, trong mắt có má»t nét ôn nhu quen thuá»c. Ngay lúc hai mắt chạm nhau, Sùng Ưu liá»n thấy trong lòng rá»i loạn. Má»t Äoạn tình yêu thuá» thiếu niên vừa ngá»t ngà o vừa chua xót lại xẹt ra trÆ°á»c mắt, dÆ°á»i sức mạnh tà n phá của thá»i gian cÅ©ng không thá» tránh Äược ngẫu nhiên Äau nhói, là minh chứng rà nh rà nh nhắc nhá» háºu quả có thá» xảy ra nếu lại Äá»ng tâm. Cho dù không muá»n thừa nháºn, nhÆ°ng táºn Äáy lòng Sùng Ưu cÅ©ng hiá»u lá»i tam sÆ° huynh khuyên bảo quả tháºt không sai.
âÄã biết, Äá» sẽ chú ý!â
Rá»t cuá»c cÅ©ng có Äược lá»i hứa vừa lòng, vá» Trung thÆ° lá»nh trẻ tuá»i vừa Äược thÄng nhiá»m lúc nà y má»i hÆ¡i thá» phà o, trên mặt thoáng má»t nụ cÆ°á»i nhÆ° vừa trút Äược gánh nặng.