Chương 66: 2 Người Khoác Áo Đen
Saka đang ở trong phòng, khuôn mặt trầm lắng, đầy suy tư, không hề giống như vẻ vui vẻ khi nãy.
Lúc này 1 thuộc hạ thân tín của Saka bước vào phòng. Saka nhìn thấy hắn khuôn mặt có chút thất lạc khẽ nói:
“Thomas, hắn ra tay rồi sao.”
Người thuộc hạ khẽ gật đầu. Saka khuôn mặt hậm hực, ánh mắt nhìn xa xăm. Hắn là kẻ lạnh lùng sao. Không, trái lại hắn là kẻ máu nóng, coi trọng thân tình. Hắn ra vẻ lạnh lùng với Yanda vì hắn trong lòng có chất chứa nỗi lòng. Hắn biết Thomas là kẻ phản bội. Từ lúc hắn biết điều này. Cân nhắc trên tình thân và bộ tộc. Hắn chọn lựa chắc chắn là bộ tộc.
Hắn đứng dậy, cùng với thuộc hạ bước ra ngoài. Hắn trầm lắng nói với thuộc hạ bên cạnh:
“Ngươi thông báo cho các phụ nữ và trẻ em, chuẩn bị di tán. Triệu tập các thành viên Hắc Khuyển tới chỗ ta. Đêm nay chúng ta sẽ t·ấn c·ông. Cho dù thắng hay bại, đêm nay chúng ta sẽ không còn ở đây nữa.”
Người thuộc hạ bên cạnh khẽ đổ mồ hôi, khuôn mặt lo lắng. Hắc Khuyển là đội binh mạnh nhất của làng do chính tay Saka đại nhân bồi dưỡng, mỗi người đều thiện chiến, thấy c·hết không sờn. Là 1 đội cảm tử quân chính công. Sử dụng đội quân này, có lẽ Saka đã ôm quyết tâm liều c·hết. Hắn khẽ bật thốt:
“Đại nhân...”
Saka khẽ khoát tay:
“Ngươi không cần nói, ta sống đến lúc này, nhìn phụ thân, mẫu thân, các vị thúc bá, đến cả Numa đại nhân lần lượt bị g·iết c·hết, như vậy cũng quá đủ rồi, đêm nay ta muốn chính tay ta trả thù cho họ, tắm máu q·uân đ·ội đế đô.”
Gã thuộc hạ muốn nói thêm 1 lời, nhưng nhìn ánh mắt quyết tuyệt của Saka liền câm nín. Sau đó cuối đầu, lặng lẽ đi truyền lệnh. Saka nhìn lên bầu trời, thở ra 1 hơi dài.
Lạc Giai lúc này đang ở trong phòng, mặt trái Đệ Nhất Môn lúc này của hắn bộc phát. Làm hắn đông cứng như một khối vàng, không thể nhục nhích. Tự nhiên trong lòng hắn xuất hiện dự cảm không lành.
Hắn muốn phóng chữ “Thấu” ra để xem xét bên ngoài nhưng do vì mặt trái ảnh hưởng, hắn bị kiềm hãm, thần thức bị cơ thể kiềm chặt. Trong lòng bực mình 1 thanh.
Lúc này chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài. Người gõ cửa chính là Saka. Lạc Giai lúc này cơ thể đông cứng, miệng không phát thành lời.
Saka không thấy ai ra mở cửa, khuôn mặt hồ nghi. Muốn phá cửa nhưng sau đó lại dừng lại động tác, đây vốn là việc riêng của bộ tộc. Hắn nói vọng vào bên trong:
“Yanda đã b·ị b·ắt, bây giờ ta sẽ đi đưa nó về, khi nó trở lại, nhờ ngươi chăm sóc cho nó giúp ta, nó là 1 cô bé tâm hồn ngây thơ, thuần chất, mong ngươi có thể bảo bọc nó 1 đời, cảm ơn ngươi” Nói xong câu đó, Saka liền bước đi.
Lạc Giai nghe thấy câu nói, khẽ ong 1 tiếng. Hắn đã hiểu tại sao bản thân lại khó chịu, tâm huyết có chút dâng trào, thì ra là do Yanda b·ị b·ắt cóc. Nghe giọng nói của Saka, Lạc Giai đã nhận ra trong giọng nói của hắn có sự quyết tuyệt, 1 đi không trở về.
Lạc Giai lúc này vô cùng bức bối. Nhưng tình trạng này của hắn cần đến 5 canh giờ nữa mới có thể thoát ra được. Mà 5 canh giờ nữa có thể mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Trong ánh mắt hắn lúc này chợt hằn lên những tia máu.
Đứng trước mặt Saka lúc này là 50 người mặt dạ phục đen tuyền. Trên khuôn mặt mỗi người đều ánh lên vẻ lạnh lùng quyết tuyệt. Đây chắc chắn là 1 đội tinh binh. Ánh mắt mỗi người phát ra đều làm cho người bình thường phải run rẩy sợ hại. Chi binh này chính là đội quân mạnh nhất của Saka. Sự tồn tại của họ cũng chính là bí mật. Là át chủ bài của Saka tạo ra. 1 người đều có thể g·iết 20 người trở lên.
Nhìn thấy bọn họ Saka khẽ cười nói:
“Các anh em, trận chiến này là điều bắt buộc phải diễn ra, kết thúc trận chiến chúng ta sẽ về với vòng tay ôm ấp của người thân chúng ta. Anh em có sợ không?”
50 người ánh mắt không sờn để tay lên ngực lớn tiếng đồng thanh:
“Chúng tôi không sợ, vì Sadon.”
Saka khẽ gật đầu hô lớn: “Tốt, vì Sadon.”
Tiếng hô “Vì Sadon” lặp lại 3 lần, gợi lên nhiệt huyết tột cùng. Là máu, là quyết tâm, bùng cháy lên đến tận cùng. Saka mang theo 50 người, tiến đến căn cứ q·uân đ·ội đế đô.
2 gã bịt mặt mang theo bọc chứa Yanda di chuyển đã gần đến căn cứ đế đô. Kẻ dẫn đầu, ánh mắt hiện ra vẻ mừng rỡ, khẽ tháo ra khăn che mặt. Hiện ra khuôn mặt điển trai, tóc đỏ, hắn không ai khác chính là Thomas.
Hắn lúc này vô cùng vui vẻ, chỉ cần mang Yanda đến tay Icarus. Icarus đã hứa với hắn, vị trí trưởng làng Sadon sẽ là của hắn. Hắn thèm khát vị trí này đã lâu. Hắn vô cùng tức giận. Cha của hắn lại chọn người làm trưởng làng là Saka chứ không phải con ruột là hắn. Hắn vô cùng không phục. Lúc này khi cơ hội đã đến, hắn sẽ không bỏ qua. Hắn biết chắc 400 người chiến binh còn lại của Sadon, sẽ không thể đánh lại 2000 tinh binh đế đô.
Icarus đã hứa, chỉ cần q·uân đ·ội đế đô công chiếm Sadon, g·iết c·hết Saka, vị trí trưởng làng sẽ là của hắn. Hắn lúc này lấy ra 1 chiếc tiêu, thổi một tiếng lớn, ra hiệu Icarus ra nhận người. Ánh mắt toát ra đắc ý.
Thomas lúc này không hề hay biết ở trên đầu mình lúc này có 2 bóng đen đang đứng trên thân cây. 2 bóng đen này đều khoác áo choàng đen phủ kín người. 1 cao, 1 thấp.
Lúc này bóng người thấp hơn mới mở miệng hỏi, phát ra 1 giọng nữ trong trẻo làm nam nhân muốn mềm nhũn:
“Ca ca, tại sao chúng ta lại theo dõi các kẻ này.”
Bóng người cao ráo bên cạnh khẽ cười đáp:
“Ha ha, Linh nhi, muội mở thần thức xem vào bên trong bọc thì sẽ biết.”
Bóng đen bên cạnh nghe vậy liền thả ra thần thức, nhìn vào bên trong bọc. Sao đó khóe miệng khẽ cong lên:
“Thật là xinh đẹp. Ca ca, ca lại động tâm sao, đã có nhiều đại tẩu như vậy, ca còn muốn tham lam nữa sao.”
Nam nhân bên cạnh phát ra tiếng cười trầm thấp:
“Cô gái này tư vị khác hắn các đại tẩu kia của muội, không thể so sánh.”
Cô gái bĩu môi nói: “Bao biện.”
Suy nghĩ biết bản tính trăng hoa của ca ca mình, liền không nói nữa. Sau đó hỏi:
“Ca muốn ra tay bây giờ sao?”
Bóng người nam khẽ cười:
“Chưa phải lúc, có lẽ muội không biết, cô gái tóc đỏ kia đã tỉnh, nhưng vẫn giả bộ không biết. Cô ta có lẽ muốn phục kích người muốn b·ắt c·óc mình.”
Sau đó hắn khẽ cười quét về phía bên trong q·uân đ·ội đế đô, quét đến gã Nick. Sau đó mở miệng cười nhạt:
“Kế hoạch của cô ta không dễ thực hiện, haha, đợi lúc cô ấy gặp khó khăn, ca sẽ ra tay. Anh hùng cứu mỹ nhân phải vào lúc then chốt.”
Cô gái bên cạnh khẽ bĩu môi, cô ta biết rõ bản sự của ca ca mình lớn đến thế nào, nữ nhân ca ca hướng đến, chưa bao giờ tuột khỏi tay. Nữ nhân tóc đỏ này, sợ là cũng không chạy thoát.
Cả 2 lúc này chợt nhìn thấy 1 gã khuôn mặt hốc hác, tái nhợt, ánh mắt chứa đầy dâm quang bước ra khỏi doanh trại, bước đến chỗ Thomas.
Nhìn thấy tên này, cô g·ái g·ọi là Linh Nhi chợt hiện ra xúc động muốn chém c·hết đối phương nhưng liền kiềm lại. Trên người tên này bốc ra mùi xú uế giống những tên luyện dâm công ở đại lục Đông. Vô cùng làm nàng chán ghét.
Tên Icarus nhìn thấy Thomas liền cười tà:
“Rất tốt, mang cô ta vào trong phòng cho ta, vị trí tộc trường làng Sadon tiếp theo, chắc chắn là của ngươi rồi”.