Chương 47: Đệ Tam Môn - Lân Biến
Không khí dũng động tuôn trào. 6 người Leone đang chiến đấu, nhìn thấy quả cầu màu nhũ bạch kia cũng liền há to miệng kinh ngạc, động tác chiến đấu chợt đình chỉ. Không biết đây là gì. Ánh mắt nhìn chăm chú.
Bên trong quả cầu. Trong thế giới tinh thần của Lạc Giai, trước mặt linh thể hắn lúc này chợt hiển hiện 1 cánh cửa màu bạc to lớn, phát ra thần thánh quang mang, xung quanh có vạn âm triều bái.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa, bắt đầu đẩy nó ra, phía bên trong có ánh sáng màu nhũ bạch tỏa ra, mang theo năng lượng, nhanh chóng cuốn lấy ôm trầm lấy hắn, sau đó kéo hắn vào bên trong cửa. Cánh cửa sau đó nhẹ nhàng khép lại.
Phía bên ngoài, quả cầu ánh sáng lúc này mới dần tan đi. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó muốn biết bên trong có chuyện gì xảy ra.
Sao khi ánh sáng nhũ bạch biến mất, khói bụi dần tan. 1 bóng người liền xuất hiện trong tầm mắt. Hắn vẫn đeo mặt nạ, khoác áo choàng đen, hình thể không hề có biến đổi.
Chỉ có 1 điểm thay đổi duy nhất, là trên cánh tay phải của hắn từ vai trở xuống bàn tay, ngoài da thịt phủ 1 lớp hoàng kim thì bây giờ còn bao phủ thêm 1 lớp vảy bạc, nhìn như Lân giáp, phía cẳng tay, mọc ra nhiều gai nhọn. Trên mỗi chiếc lân đều có lít nhít các ký tự sử thi cổ lão.
Trong rất giống như cánh tay phải phủ lên 1 lớp giáp lân thú màu nhũ bạch cực kỳ mỹ cảm.
Nhìn thấy lớp Lân Giáp bạc phát ra hào quang trên tay của Lạc Giai, gã Luiz liền run rẩy bẩy, hắn cảm nhận được 1 thứ áp lực kinh hãi, từng tế bào trên người hắn liền nhắc nhở hắn mau chóng chạy trốn, thứ kia tuyệt đối không thể đối đầu.
Ngay lập tức Luiz liền quay đầu chạy trốn. Cơ thể liên tục đạp nứt mặt đất đào tẩu.
Lạc Giai khẽ lạnh lùng đảo mắt nhìn gã. Dưới chân liền ngưng tụ 1 lớp bạch khí. Đôi chân nhẹ cử động, cơ thể liền biến mất tại chỗ.
Luiz đang điên cuồng bỏ chạy không dám quay đầu nhìn lại phía sau. Liền nghe 1 tiếng nói lạnh nhạt như tử thần réo gọi phía sau:
“Giờ ngươi mới bỏ chạy còn kịp sao.”
Tên Luiz, trái tim giật thót, cơ thể nhanh chóng co lại thành 1 quả cầu hắc thiết.
Hắc Thiết Biến. DEF 200.000.
Quyền phong từ tay phải của Lac Giai tạo ra tiếng ma sát ken két với không khí, quyền thế cực kỳ đơn giản, nhẹ nhàng đấm thẳng vào khối Hắc thiết.
1 tiếng rắc giòn tan như kim loại bị gãy vang lên. Trên khối hắc thiết chợt hiện ra 1 vết nứt vỡ.
Rak..
Sau đó vết nứt trên hắc cầu dần lan rộng ra. Khối hắc cầu nhanh chóng bung ra trở lại hình dạng của Luiz. Các mảnh hắc thiết bám trên cơ thể hắn liền sụp đổ biến mất, da dẻ, vóc dáng ngay lập tức co lại, biến thành người bình thường.
Toàn thân Luiz b·ị đ·ánh mạnh văng đập sâu vào nền đất. Không rõ sống c·hết.
Đệ Tam Môn của Lạc Giai. Khác với Đệ Nhất môn là luyện thể, Đệ Nhị Môn là luyện thần. Thì Đệ Tam Môn lại kích phát huyết mạch của hắn.
Bước vào Đệ tam môn, linh dịch hắn nuốt là máu của 1 loài thánh thú mà hắn cũng không rõ. Là nàng đưa cho hắn. Chỉ nghe nàng nhắc qua nó gọi là Tổ Thú.
Kích phát Đệ tam môn, sức mạnh hắn nhận được đầu tiên chính là Lân Biến.
Đệ Tam Môn - Tầng thứ nhất – Lân Biến
Trọng điệp 1 tầng Lân Giáp lên trên Kim Thân. Hấn gọi sự kết hợp này là Kim Thân Lân Biến. Lực lượng của hắn trong nhất thời có thể bùng nổ sánh ngang với Tầng thứ 4. ATK đạt đến 250.000
Nhưng năng lực này của hắn là có phụ tải. Cho dù chỉ biến thân bàn tay phải, hắn cũng không thể duy trì lâu dài. Chỉ có thể duy trì 30p. Mà lúc này cánh tay hắn cũng phải chịu sức ép rất lớn.
Lạc Giai nhìn hố sâu cười nhạt:
“Mai rùa của ngươi không cứng như ta nghĩ.”
Luiz lúc này loạng choạng bò ra khỏi hố. Cơ thể lúc này đã rách nát, tơi tả, tràn đầy thương tích, máu me khắp người. Hắn nhìn Lạc Giai run sợ lẩm bẩm:
“Ngươi vốn không phải Luyện Tạng Giả mà là Hóa Giáp Giả. Thiên Cấp cao thủ.”
Lạc Giai mặc dù không rõ Hóa Giáp giả, Thiên Cấp là gì. Nhưng có thể đoán đây là tên gọi của cấp bậc của Tầng thứ 4.
Lạc Giai đang muốn ra tay dứt điểm. Gã Luiz thấy hắn định ra tay, liền sợ hãi, vội vàng nói:
“Ngươi không thể g·iết ta. Sau lưng ta có Thiên Cấp cao thủ, còn là Thiên Cấp viên mãn. Nếu ngươi g·iết ta, ngươi cũng sẽ c·hết.”
Lạc Giai nghe vậy liền cười khẩy, không hề có ý dừng tay lại tiếp tục bước đến. Gã Luiz lúc này đã vô cùng run rẫy, hắn không muốn c·hết, lại mở miệng:
“Chỉ cần ngươi không g·iết ta, ta sẽ cho ngươi biết 1 bí mật, 1 cái bí mật khủng bố.”
Nghe thấy điều này, Lạc Giai chợt có chút hứng thú, liền mở miệng hỏi:
“Bí mật?”
Gã Luiz liền gật đầu như gà mổ thóc, hắn tiếp tục nói:
“Đúng vậy, đó là 1 bí mật liên quan đến...phụt...”
Nói đến từ đến, khóe miệng gã Luiz chợt tràn ra 1 tia đen nhánh v·ết m·áu, cả người như bị giải thoát, ngã ra mặt đất.
Sau đó quỷ dị hơn là cơ thể hắn bắt đầu co rút lại, như dần dần biến mất.
Lạc Giai liền vội vàng mở chữ “Thấu” xem xét. Tinh tế nhận ra cơ thể gã Luiz đang bị chiếc nhẫn mà hắn đang đeo kia nuốt chửng, ở chiếc nhẫn phát ra 1 lớp hắc khí trong chốc lát liền nuốt lấy cơ thể gã Luiz. Hắc khí nhanh chóng to lớn lên.
Ở lớp hắc khí kia Lạc Giai chợt cảm thấy một cảm giác uy h·iếp, sinh mệnh như muốn biến mất. Nó đang thoát ly khỏi chiếc nhẫn phóng tới Lạc Giai.
Cảm giác t·ử v·ong tràn ngập, hắc khí muốn bao phủ nuốt chửng hắn. Giờ khắc này, chợt 1 ngọn bạch diễm từ cơ thể Lạc Giai phát ra, bao trùm lấy hắn. Tia hắc khí màu đen kia khi tiếp xúc với bạch diễm chợt liền run rẩy. Bị đốt cháy liên tục. Lạc Giai có thể cảm thấy hắc khí kia đang tỏ ra đau đớn.
Một tiếng trầm muộn hừ lạnh chợt phát ra, hắc khí màu đen liền thoát ly khỏi người Lạc Giai, quay trở lại bên chiếc nhẫn. Lúc bấy giờ hắc khí sau khi bị bạch diễm tiếp xúc đã bị thiêu đốt trở nên mỏng manh hơn ban đầu rất nhiều.
Lúc này nơi đó hắc khí dần biến thành 1 hình bóng màu xám đen có nhân hình, có tiếng trầm thấp, già nua vang lên:
“Hừ, quang minh thánh hỏa, nhóc con, ngươi tại sao lại biết quang minh ma pháp? Ngươi là quang minh pháp sư? Không thể nào?”
Lạc Giai lúc này đã rất kinh ngạc. Hắn đã chứng kiến nhiều thứ nhưng thứ như hắc khí không có thực thể cụ thể như thế này chưa bao giờ gặp.
Hắn không muốn đáp. Bạch diễm trong cơ thể hắn lúc này dâng trào. Sau đó muốn thoát ly khỏi cơ thể phóng đến tiêu diệt hắc khí.
Hắc khí kia lại nhìn thấy bạch diễm, liền tức giận, mở miệng:
“Hừ, nhóc con, ngươi chỉ là 1 con kiến có chút thực lực, chống lại chúng ta, ngươi chỉ có 1 con đường c·hết.”
Lạc Giai không muốn tiếp tục nghe hắn nói nhảm, muốn nhanh chóng dùng bạch diễm bao lấy hắc khí.
Giờ khắc này hắc khí dần co lại vào trong chiếc nhẫn. Chỉ nghe nó tiếp tục nói chuyện gằn giọng:
“Dù cho ngươi là ai? Bọn ta sẽ tìm ra ngươi. Dù ngươi làm gì cũng không thể thay đổi được thời đại giao thời. Chờ đợi ngươi chính là c·ái c·hết.”
Lúc này hắc khí đã hoàn toàn hòa vào chiếc nhẫn, không gian lúc này chợt có ba động.
Không tốt, nó muốn chạy trốn. Lạc Giai ngay lập tức mở chữ “Khống” muốn khóa lại chiếc nhẫn, bạch diễm bao lấy chiếc nhẫn muốn luyện hóa nó.
Nhưng không được, chiếc nhẫn đã tan vào không gian, hoàn toàn biến mất. Hắn có thể cảm nhận được cho dù có nhiều thời gian hơn hắn cũng không làm gì được chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn kia, năng lực hiện tại của hắn là không thể xử lý được.
Hắn nhíu mày, chợt nhớ lại lời của bóng đen kia. Thời đại giao thời, trong lòng có chút trầm tư.