Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đệ Cửu Môn

Chương 30: Tao đếch cần biết bọn mày là ai




Chương 30: Tao đếch cần biết bọn mày là ai

Trong quán “Người Hầu” gã Bach đang nhìn 3 cô gái đang uống nước ở trước mặt, hắn giơ 2 tay chống lấy cằm, nhìn 2 cô gái, miệng nhẹ giọng cười nói:

“3 em uống xong rồi chứ. Giờ vào việc thôi.”

3 cô gái đang uống nước ngon miệng, đầu khẽ ngẩng lên mặt ngơ ngác hỏi:

“Vào việc?”

Gã Bach liền nhếch mép, sau đó làm động tác vỗ tay. Ngay lúc này sau lưng hắn lần lượt xuất hiện nhiều bóng người, có kẻ gầy ốm, kẻ thì to lớn hung hãn, nhưng mỗi kẻ đều có gương mặt hiện ra nụ cười âm hiểm tà ác, ngay lúc đó một kẻ gầy ốm, cao ráo có đôi môi mỏng mở miệng nói:

“Hàng đợt này sao lại ít vậy Bach?”

Tên Bach liền mở miệng nói:

“Xảy ra chút chuyện.”

Nhìn thấy đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều người, mỗi tên đều hung thần ác sát nhìn bọn họ, 3 cô gái liền run rẩy, Fal mở miệng hỏi:

“Những kẻ này là ai?”

Tên Bach liền cầm lên tách trà trên tay, nhấp 1 ngụm, miệng lạnh nhạt nói:

“Họ sẽ là chủ của các cô.”

Tên gầy ốm liền cười khặc khặc, nhe răng nói:

“Không phải, phải nói các ngươi sẽ là thú tiêu khiển của bọn ta.”

Bên cạnh gã, một tên mang vest, thân hình béo lùn trên tay cầm xích dắt theo 1 con chó becgie hung hãn liền mở miệng tanh hôi nói:

“Không phải là của ta, mà là cho con cưng của ta tận hưởng, nó đang tới kỳ động đực. Haha.”

Nói rồi liền làm động tác xoa đầu con chó vô cùng cưng chiều, nhưng động tác và lời nói của hắn rơi vào tai 3 cô gái, làm cả 3 run lẩy bẩy, sợ hãi. Fal liền đập bàn đứng dậy phẩn nộ nói lớn:

“Không, chúng tôi không muốn.”

Gã Bach đặt ly trà xuống bàn, khóe miệng hiện nụ cười tàn độc, trầm thấp nói:

“Muốn hay không, không phải do các ngươi quyết định.”



3 người Fal nghe thấy vậy liền đứng dậy muốn thoát khỏi đây. Tên Bach thấy vậy liền nhếch miệng đưa mắt ra lệnh cho thuộc hạ.

Ngay lập tức liền có 3 kẻ lực lưỡng mang Vest đuôi tôm liền ôm lấy cả 3 cô gái từ đằng sau.

Fal thấy vậy liền nhanh chóng nhảy bật người lên, ý đồ đá ngã tên đang muốn ôm mình, muốn phá cục, tranh thủ để 3 người chạy trốn.

Nhìn thấy Fal ra đòn, gã thuộc hạ chợt cười gằn, không hề có ý định tránh né. Đòn chân của Fal đá vào đầu hắn, như đá vào tảng đá, không si nhê. Khuôn mặt Fal lúc này liền tái mét, không còn giọt máu, rên lên đau đớn.

Tên Bach liền cười nói:

“Thích đá vậy thì bẻ gãy chân nó.”

Gã thuộc hạ liền cười gằn đang tính giơ tay chụp lấy chân của Fal, liền chợt thấy có ai đó đang nhẹ vỗ vai của mình. Hắn giật mình quay sang người.

Chợt thấy 1 kẻ mang mặt nạ sắt, khoác áo choàng đen đang nhìn hắn 1 cách quỷ dị, hắn khẽ giật mình đang tính nhảy qua một bên né tránh.

Nhưng sau đó hắn liền phát hiện đôi chân của hắn lại không nghe theo lời hắn. Cúi người nhìn xuống, hắn liền nhìn thấy đôi chân của mình đã gãy cong hơn 90 độ, xương đùi gãy đâm lòi ra bên ngoài.

Sau đó đau đớn mới dần ập đến, làm hắn kêu la thảm thiết. Đang quờ quạng, hắn lại phát hiện đôi tay của mình chống không, nhìn lại hắn thấy cô gái hắn vừa bắt được lại đứng bên cạnh gã mang áo choàng đen kia, bên cạnh còn có 2 cô gái khác.

Hắn quỵ xuống té đập vào mặt đất, đau đớn la hét, hắn nghe thấy không phải chỉ có mình hắn kêu rên. Ngay sau đó hắn lại nghe thấy 2 từ, đó cũng là 2 từ cuối cùng mà hắn nghe được trong đời.

“Ồn ào.”

Đầu của tên đó bị Lạc Giai đạp nát ngay lập tức, cùng với 2 tên hộ vệ khác, đầu bị đạp nổ như đạp 1 trái dưa hấu, c·hết không thể c·hết hơn.

Sự việc xảy ra giống như trong tích tắc, tên Bach và những tên kia chưa kịp nhận ra chuyện gì, thì đã thấy 3 tên thuộc hạ nằm dưới mặt đất, còn đầu đã nát như tương, thảm cảnh vô cùng.

3 cô gái thấy cảnh này thì ngay lập tức Air và Luna liền ngất xỉu, chỉ còn Fal té quỵ xún, run rẩy bẩy.

Lúc này Lạc Giai mới quay lại nhẹ nói với tên Bach bằng 1 giọng ôn nhu:

“Vào việc chứ hả?”

Lúc này bên phía tên Bach mới nhận ra vụ việc, gã Bach không còn giữ được vẻ bình tĩnh như khi nãy, hắn chĩa tay vào Lạc Giai run rẩy nói:

“Mày là ai? Sao lại xen vào chuyện của tao.”

Lạc Giai nhẹ ngàng cầm lên 1 ly nước uống 1 cách từ tốn, nói nhẹ ra từng chữ.



“Tao à, tao là Át bích.”

Gã Bach và những tên kia trố mắt hỏi lại:

“Át Bích.”

Lạc Giai cười nói:

“Phải, chính là lá bài tử thần, tiễn đưa bọn mày xuống mồ hít mùi đất. À, tao lại nhầm, đến cả cơ hội hít mùi đất bọn mày cũng không có.”

Tên Bach và những tên kia nghe vậy liền cười trào phúng lên:

“Bằng vào mày á, mày có biết bọn tao là ai không. Bọn tao là quyền quý, là quý tộc đế đô.”

Sau đó liền thấy Lạc Giai nhẹ gõ bàn, làm động tác yên lặng, sau đó Lạc Giai nhẹ giọng nói:

“Vậy cơ à, à mà tao đếch cần biết bọn mày là ai.”

Lạc Giai nhìn Bach sau đó gằn giọng:

“Ổ chó của mày, chỗ này hôm nay sẽ được tao đặc cách dọn sạch.”

Nói rồi hắn liền ra tay, ngay lập tức tóm được tên cao gầy, nhẹ nhàng bẻ gãy tay chân hắn trong tích tắc miệng nói:

“Mày đầu tiên, tao nghe nói mày thích t·ra t·ấn người làm thú tiêu khiển, yên tâm hôm nay tao sẽ cho mày tận hưởng lạc thú tiêu khiển đó.”

Mặc kệ tên cao gầy, kêu rên đau đớn sợ hãi. Ngay lập tức lại xuất hiện bên cạnh gã mang Vest dắt theo con chó, nhẹ nhàng phế đi gã, còn con chó thì nhìn thấy Lạc Giai liền sợ hãi nằm run cầm cập, không dám cử động. Đây là sợ hãi bản năng từ trong linh hồn. Lạc Giai lại ân cần mở miệng:

“Tao nghe nói, chó của mày đến kỳ động đực, yên tâm, trước khi mày c·hết tao sẽ cho của quý của con chó nằm trong hậu môn của mày, tha hồ tận hưởng.”

Tên đó nằm xụi lơ, đau đớn nghe thấy vậy chợt muốn ngất xỉu.

Tên Bach thấy tình hình không đúng, gã sợ hãi, đứng dậy mở miệng nói:

“Ta là thuộc hạ của ngài Korei, cấp dưới ngài Youkan, ngươi không thể động vào ta.”

Lạc Giai chợt làm động tác ngạc nhiên quay lại hỏi:

“Vậy à ?”



Gã Bach như nắm được cọng cỏ cứu mạng liền hô lớn:

“Đúng vậy, nếu ngươi g·iết ta, ngươi sẽ chạy không thoát.”

Lạc Giai lúc này liền nói có chút bàng hoàng:

“Ồ, là ngài Youken bên cạnh tể tướng đó sao.”



Gã Bach như cảm giác sẽ sống sót liền cười nói:

“Đúng như vậy.”

Lại nghe Lạc Giai đổi thái độ cười mỉa mai:

“Ta lại sợ hắn quá cơ. Yên tâm ngươi sẽ sớm gặp lại hắn.”

Nghe được giọng điệu đùa bỡn của Lạc Giai, gã lạnh toát, liền muốn đứng lên ý đồ chạy đi, nhưng sau đó liền thấy xương khớp tay chân mình đã bị gãy, lại nghe 1 giọng nói như tử thần bên tai:

“Không cần vội, cứ từ từ tận hưởng.”

Gã muốn la lớn kêu cứu, nhưng chợt tuyệt vọng phát hiện ra nơi đây vì buôn người bí mật nên gã đã hoàn toàn phong tỏa và cách âm. Cuối cùng vì như vậy là dẫn bản thân đến chỗ c·hết không có ai cứu. Hắn chợt hối hận vô cùng.

Cảnh tượng sau đó là 1 hồi t·ra t·ấn điên rồ. Những kẻ ở đây sức mạnh lớn nhất đều không đến 2000 đương nhiên không hề có chút khó khăn gì với Lạc Giai.

Những kẻ bị g·iết không thể ngờ tới lúc c·hết lại c·hết bằng sở thích biến thái của bản thân. Lạc Giai sau khi t·ra t·ấn tên Bach hỏi ra thông tin của Korei và Youkan liền kết liễu hắn. Hồn phách của cả bọn đều bị hắn thiêu đốt yên diệt.

Lúc này hắn đi tới gọi tỉnh 3 người Fal đang nằm xỉu ở 1 bên.

Lúc cả 3 mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy hắn đang nhìn cả 3 liền sợ hãi, ôm lấy nhau. Lạc Giai nhẹ trấn an:

“Không cần sợ, kẻ xấu đều c·hết hết rồi.”

Sau khi làm cả 3 dần lấy lại bình tĩnh, hắn mới nhận ra, không biết phải xử lý 3 cô gái này như thế nào liền mở miệng hỏi:

“Các cô có quen ai ở đế đô không?”

Sau đó cả 3 nhìn nhau, đều lắc đầu.

Lạc Giai chợt đau đầu, nếu để 3 người này bên ngoài vừa không thể sinh tồn, lại có thể làm lộ hắn. Hắn cắn răng làm ra quyết định:

“Được rồi đi theo ta.”

Sau đó hắn phóng 1 mồi lửa thiêu đốt hết quán “Người Hầu” này, nhanh chóng dẫn 3 cô gái thoát đi trước khi đám l·ửa l·an r·ộng.