Đế Cuồng

Chương 431




“Tinh Túc Yêu Tôn, sinh ra vào tiền thái cổ, sau loạn Cổ Vu mười ba vạn tám ngàn năm. Ta vốn dĩ là một viên thiên thạch thành tinh, hóa thành cổ yêu. Đáng lý ra ta chỉ cần chậm rãi ngủ say, sống qua trăm vạn năm thì có thể thành đạo, nhưng cơ duyên cho ta gặp được Vạn Yêu Mộ Địa, lại xảo hợp tiến vào bí thất tìm thấy bút tích của Yêu Tổ đại nhân. Kế đến ta bị ý chí tự cường của ngài làm rung động, làm nên chuyện điên cuồng là tự phế đi tiên thiên thể của bản thân, trở lại một yêu loại tầm thường nhất tự mình tu hành từ thấp đến cao. Nhờ đó sau ba ngàn năm liền tiến vào Ứng Kiếp, đương thời không ai địch nổi…”

“Vào những năm tháng cuối đời ta lại tìm đến Vạn Yêu Mộ Địa một lần nữa với hy vọng báp đáp ơn khai đạo của đại nhân, ở nơi thâm cốc này quét bụi, bầu bạn với người. Tuy không tu luyện nhưng có lẽ nhờ tâm trở nên tĩnh lặng, thoát ly hồng trần rối ren nên ta dần ngộ ra rất nhiều đạo lý, đồng thời sáng tạo ra rất nhiều thần thông mà ta tự cho “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả”. Đáng tiếc, tinh lực ta có hạn, tuổi thọ không còn dài lâu, vô pháp đột phá Ứng Kiếp, cũng không đủ thời gian hoàn thành những thần thông này. Nay để lại đoạn thần thông dang dở này cho người hữu duyên, mong đạo hữu giúp ta hoàn thành nó, kéo dài tinh đạo của ta…”

Độc Cô Minh say sưa đọc, đến lúc liếc xuống phía cuối bỗng thấy hình khắc một lão già bạc tóc đang đưa tay về phía bầu trời, nơi đó lấp lánh ánh sao, nếu quan sát kỹ thì những ngôi sao này sắp xếp rất có trật tự, liên kết với nhau tạo thành một khối bền vững vô bì.

Độc Cô Minh đột nhiên chìm vào ảo giác, trước mặt hắn hiện ra khung cảnh vũ trụ tối đen, bản thân dường như đã hóa thành lão già kia, trên người ngập tràn mùi vị năm tháng.

Ầm!

Hắn chỉ vừa cảm nhận được đôi môi mình đang mấp máy ra chữ “Yêu” thì thân thể đã nổ tung như bong bóng, hóa thành làn khói trắng quanh quẩn giữa không trung.

Tiểu ô quy không cảnh báo sai. Những thần thông ở đây chỉ dành cho yêu tộc, nhân tộc tuyệt đối không thể học, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma, tự mình giết mình.

Địch Vân từ trên lưng hắn rơi xuống một cái bịch, thảng thốt hỏi:

- Đại ca, huynh chết rồi sao?

Độc Cô Minh nhanh chóng ngưng tụ lại, nhăn mặt nói:

- Vừa chết một lần, bị lực lượng thần bí nào đó trong hang động này xé nát thân thể…

Đúng là vừa rồi khoảnh khắc hắn sắp nghe được câu khẩu quyết đầu tiên thì một cỗ yêu lực chẳng hiểu từ đâu ập đến chui vào thân thể điên cuồng quấy phá, sau đó tự bạo khiến hắn chết ngay lập tức. Nếu không phải hắn sở hữu bất diệt thể thì đã toi mạng luôn rồi.


Hắn nhìn sang phía tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê thì phát hiện bọn chúng cũng đang chìm vào mộng cảnh, tiếp nhận loại truyền thừa nào đó nên chẳng hề hay biết động tĩnh hắn vừa làm ra. Mà nơi phía đầu hang động, hai kẻ tiểu ô quy miêu tả vẫn chưa xuất hiện. Có điều thông quá ánh đuốc bên ngoài hang động, Độc Cô Minh nhìn thấy rõ ràng một cái bóng đen tay cầm kiếm đang đứng yên lặng nơi đó. Bộ dáng này rất quen thuộc, vừa nhìn hắn đã nhận ngay ra đó là ai.

- Cao Tiệm Sơn! Sát thủ Hắc Thủ!

Địch Vân nhíu mày:

- Cao Tiệm Sơn cũng đến sao? Đệ cứ tưởng y là kiếm khách phàm trần, hóa ra cũng là một tu sĩ. Y tới được đây chứng tỏ thực lực rất cường đại, đến cả tiểu ô quy cũng đánh giá y cực kỳ nguy hiểm.

- Không sao!

Độc Cô Minh âm thầm đánh giá lần nữa, cố gắng căng mắt ra theo dõi nhất cử nhất động của gã sát thủ này.

Thêm nửa canh giờ trôi qua, cái bóng của Cao Tiệm Sơn vẫn đứng bất động, giống như đang thi gan với Độc Cô Minh xem ai bình tĩnh hơn. Rốt cuộc y chiến thắng, Độc Cô Minh quay lại ngưng trọng nói với Địch Vân:

- Thời gian gấp gáp, sắp tới còn chưa biết có nguy hiểm gì xảy ra. Ta sẽ thử thăm dò thạch bích kia lần nữa. Trong thời gian này đệ phải nghiêm túc cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh, nếu phát hiện điều gì đó bất tường, hoặc giả gọi ta không trả lời thì phải cố gắng đánh thức tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê.

“Ừm ừm hí hí.”

Kẻ đáp lại Độc Cô Minh không ngờ lại là con lừa ngốc, chỉ thấy nó nhe hàm răng trắng tởn về phía hắn, cái đuôi ngún nguẩy như đang nịnh nọt. Biểu cảm này của nó khiến hắn thương cảm không thôi. Đường đường là Yêu Tổ vô thượng, thần tượng của những hào kiệt yêu tộc mà lại phải chịu cảnh bi thảm thế này.

- Đại ca yên tâm! Đệ tuy là phế nhân nhưng chưa đến nổi quá vô dụng. Vì mù nên ta rất linh mẫn, chẳng những cảm nhận được dao động nguyên lực rõ rệt hơn người thường mà thậm chí còn cảm nhận được tâm trạng, dao động tình cảm của những người xung quanh. Huynh cứ việc chuyên tâm nghiên cứu. Nhưng nhớ dừng đúng lúc, không nên để tẩu hỏa nhập ma…

Độc Cô Minh gật đầu, không nói nhiều nữa mà bắt đầu chuẩn bị tiếp tục quan sát thạch bích có chứa bút tích của Tinh Túc Yêu Tôn.



Dù rằng hắn vẫn luôn cực kỳ tự tin vào sức sáng tạo của bản thân nhưng vẫn chưa từng khinh thị tâm huyết tiền nhân. Theo hắn, sáng tạo dựa trên một nền tảng khác đã được đắp móng sẵn vẫn là hợp quy cách, chẳng có gì đáng xấu hổ. Vì hai con đường của hắn và của tiền nhân tuy có chung xuất phát điểm, nhưng đích đến chắc chắn sẽ khác nhau, không phải sao chép nguyên mẫu.

Chính vì tâm tưởng này mà hắn mới dùng Đại Phân Thân thuật kết hợp với Hư Thần kinh, Đạo Ma kinh, sáng tạo ra một con đường mới hoàn toàn siêu việt những Vân Hư đạo nhân, Giang Trần, Kiếp Chủ.

Tiểu Tranh Mệnh thuật cũng là một dạng như vậy, dựa trên căn cơ là Đại Thôn Phệ thuật nhưng thay đổi cách thức vận hành, giảm đi “tà tính”, tăng thêm “cuồng tính” và cái tâm “nghịch hành” để thích hợp với bản thân hắn nhất.

Độc Cô Minh nghiêm mặt, miệng lẩm bẩm:

- Thân thể nhân tộc không học được thuật pháp của yêu tộc sao? Nếu nói về thân thể yêu tộc, ta cũng có!

Khoảnh khắc hắn vừa nói dứt lời xong, một sợi tơ vô hình liên kết hắn với kiếp thể ở tít Tuyệt Vọng Ma Uyên cách đây trăm vạn dặm cũng bắt đầu hiển lộ.

Dưới huyết hà vạn trượng, kiếp thể mở bừng mắt ra, trong đôi mắt là hai con ngươi máu tím cực kỳ yêu dị.

- Ta là yêu! Đạo Yêu Biến!

Mặt con sông máu đen ngòm nổ tung từng đợt, thân hình bổn tôn áo tím tóc tím bay lên huyền phù giữa không trung, yêu khí xung quanh cơ thể hắn tỏa ra cuồn cuộn không hề thua kém những yêu thú sở hữu huyết mạch cường đại ở Bắc Vực. Về một khía cạnh nào đó, yêu khí của hắn còn tinh thuần và nồng đậm hơn cả bọn họ, vì bao gồm tinh huyết của vạn yêu mai táng bên dưới huyết hà sau mấy chục vạn năm.

Mái tóc tím của hắn không gió tự bay, đầu hơi ngẩng hai con ngươi màu tím nhìn thẳng lên bầu trời phía trên, mường tượng xuyên qua kết giới Tuyệt Vọng Ma Uyên, xuyên qua bầu trời Di địa đến thẳng tinh hải thâm không, nhìn về trời sao sáng rực ở đó.

Theo bổn tôn mở mắt ra, phàm thể lại nhắm mắt, biểu tình điên cuồng khi thân thể liên tục bị lực lượng thần bí kia hủy diệt.


- Xem ngươi giết ta nhanh hay là ta phục sinh nhanh!

Cứ mỗi lần chết đi là mái tóc của phàm thể làm thêm một sợi màu bạc, chẳng mấy chốc mà trên đầu hắn đã mọc thêm gần hai trăm sợi, tổn thất có thể so sánh với cái đêm hắn đụng độ Cao Tiệm Sơn ở hắc ngục để cứu Địch Vân.

Hồi sinh lại như vậy cũng gây ra tổn thương nghiêm trọng cho linh hồn hắn, ngay cả bổn tổn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên cũng phải san sẻ sự đau đớn này, liên tục gầm rống, chân thân yêu hóa hiển lộ ra.

Trong mộng cảnh, lão già tóc bạc kia dùng hai bàn tay đưa ra trước khổ hải làm động tác xoay tròn như đang vân vê một quả cầu khí. Hai tay lão lúc nặng lúc nhẹ, khinh trọng luân chuyển, cực kỳ ảo diệu.

“Yêu tộc vì sở hữu tiên thiên quá mạnh mẽ nên ỷ lại vào sự ban ân của thiên đạo, dần đà phụ thuộc vào nó, không còn dùng trí tuệ để soi xét mọi việc. Tinh Túc này phế bỏ tiên thiên, đi vào nhân tộc hóa phàm ba trăm năm, đọc qua kinh sách của bọn họ, nghiên cứu âm dương, càn khôn, bát quái liền chấn kinh. Cảm thấy rằng trí tuệ của phàm phu tục tử không ngờ đáng sợ như vậy, dù là tồn tại như ta cũng xa xa không thể sánh bằng…”

“Bọn họ nói, đạo của trời chính là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, vậy nên không đủ thắng cái có thừa. Lại thêm học thuyết thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, diễn hóa vạn vật chúng sanh!”

“Nay ta cũng học theo họ, từ không sinh có, dùng ý điều khí, luân chuyển khí sang hai tay, tự tạo ra khinh trọng mô phỏng lưỡng nghi xoay vần. Âm dương nhờ thế sinh ra, phân rõ nhật nguyệt năm tháng… Năm tháng trôi qua, đại địa, thiên không xuất hiện, kế đến là kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành tứ tượng… Bọn chúng kết hợp lại tạo thành những tiểu giới, tinh cầu, thiên hà… Những thứ này di chuyển không ngừng, tạo thành nguồn năng lượng cực đại giúp vạn vật duy trì sinh cơ, sự sống không bị dập tắt”

Theo trời sao rung động, nơi quả cầu khí giữa hai tay lão già cũng xuất hiện vô số ánh sáng lấp lánh, mô phỏng lại trời sao bên trên.

“Nếu ta có thể dùng tiểu vũ trụ trong tay ta cảm ứng với đại vũ trụ bên ngoài, thông qua sự vận chuyển của những tiểu giới tinh hà kia tạo ra một nguồn năng lượng riêng của bản thân, ngươi nói xem nguồn năng lượng đó sẽ lớn thế nào?”

“Ta gọi thức thần thông này là Đẩu Chuyển Tinh Di, vì nó vận hành trên nguyên lý mô phỏng sự vận chuyển của sao trời tạo ra năng lượng cho bản thân. Mọi thứ đi từ nhỏ đến lớn, muốn cảm ứng được vũ trụ thương khung bắt buộc phải cảm ứng được vạn vật bổn nguyên. Vạn vật suy cho cùng đều là yêu! Chỉ cần ngươi thật sự hiểu ra hai từ “chân yêu”, chắc chắn sẽ cảm ứng được vạn vật!”