“Phi cơ đã đợi, mời các vị” – Tổng chỉ huy tối cao của quốc gia lên tiếng.
Vừa bước lên phi cơ, 1 người phụ nữ với khí chất người thống trị nhưng nét mặt diệu hiền, có thể nói khí chất “cô giáo mẫu giáo” không thể khinh nhờn, đã lên tiếng đón tiếp 12 nhà khoa học.
“Tất cả những gì còn lại của phòng thí nghiệm, đã được các vị cho nó không tồn tại rồi phải không?”
“Đã cho nó trở về với cát bụi rồi thưa bà” – 1 người trả lời
“Tốt, lũ khốn kiếp đó đã bóc lột chúng ta sạch sẽ giờ lại muốn “quả ngọt” của công trình chúng ta nhằm tìm cách khống chế những hi vọng của chúng ta làm Osin cho con cháu chúng. Tôi thật khốn kiếp mà, không thể mang 20 đứa bé hi vọng đó đến 1 phương trời riêng” – người phụ nữ nắm chặt tay.
“Bà đã làm hết sức rồi, phải chi chúng ta còn chi phí và thời gian để trù bị sâu thêm. Không ngờ 2 tầng trù bị lại không qua mặt được họ” – nhà khoa học Sử lên tiếng
“Các vị, mong các vị hãy ra sức bảo vệ lũ trẻ…tôi cầu xin các vị thay 100 triệu đồng bào” – bà ấy cúi đầu
“Khi đến nơi tập hợp, chúng tôi sẽ dùng thuốc xoá sạch ký ức, 3 ngày đủ để chúng tôi tỉnh lại, ai không tỉnh thì vĩnh viễn mất đi tất cả. Những thứ bên trong bọn nhỏ không ai có thể biết ngoài chúng tôi” – ông Vĩnh tay nâng người phụ nữ khổ tâm mang hi vọng quốc gia ấy lên.
“Mong rằng tất cả sẽ như ước nguyện” – 1 tiếng thở dài.
“Bà không đi cùng bọn nhỏ sao? Có con của bà nữa mà.” – Ông Thảo ngạc nhiên
“Tôi không thể rời bỏ mọi người & mảnh đất này, nên đành cực khổ cho các vị” – nước mặt người phụ nữ nghiêm nghị này cũng không cầm được mà rơi xuống, đó là giọt nước mắt của tình yêu quốc gia dân tộc, hơn nữa đó là giọt nước mắt rơi cho nơi mềm mại nhất tình mẫu tử.
“haiz…Tận thế mà, cái gì không bỏ xuống được, chỉ có những đứa trẻ là không buông bỏ được” – giọng ồ ồ của ông Vĩnh than thở.
Giọt nước mắt của tất cả 10 người trẻ còn lại rơi, họ rơi nước mắt không chỉ vì tình yêu quốc gia, con người mà cả “căn phòng thí nghiệm ấy”
“Chúng ta sẽ mang các vị và cả những đứa trẻ lên phi thuyền trong 3 ngày tới, mong các vị có chút chuẩn bị trước” – Vị tổng chỉ huy bước vào khoang thuyền.
Người đàn ông tây này đến từ nơi “những người thống trị”, có trách nhiệm đảm bảo “những hi vọng” có thể bước lên con phi thuyền vũ trụ lớn nhất nhân loại mang tên “vùng đất mới”.
“Được, chúng tôi đã chuẩn bị xong tất cả, giờ có thể ly khai bất cứ lúc nào” – người phụ nữ trả lời
“Tốt, mong các vị có thể cống hiến vì sự tồn vong của nhân loại” – Lời nói đạo đức đúng chuẩn từ miệng vị chỉ huy.
Tất cả đều im lặng thay câu trả lời.
4 tiếng sau tất cả được đưa đến 1 sân bay lớn nhất quốc gia này, những đứa trẻ đã được đưa lên máy bay và tất cả đã sẵn sàng.
“Mong tổ tiên trên mảnh đất này phù hộ cho các vị” – người phụ nữ đứng đầu cùng vô số người đưa tiễn cùng nhau cất tiếng.
Nhưng 12 người bước đi không quay lại như những người máy không chút tình cảm nào. Bởi khi họ vừa đặt chân xuống sân bay này thì họ đã tự động huỷ đi toàn bộ não bộ của những người họ, giờ đây họ chính thức trở thành bán nhân tạo được điều khiển bởi 1 bộ chíp cấy trong đầu với 1 nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ 20 đứa trẻ kia. Bởi họ hiểu rằng khi họ bước lên chiếc máy bay kia thì bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bắt lại vào chịu vô số cách khai thác thông tin cứng nhằm nắm được toàn bộ bí mật kế hoạch Hi Vọng của quốc gia này.
Những “người thống trị” chỉ biết rằng quốc gia này có 1 kế hoạch được đầu tư 20 năm từ ngân sách quốc gia này chứ họ hoàn toàn chưa nắm bắt được thông tin gì. Họ cho rằng kế hoạch ấy cũng như vô số kế hoạch của quốc gia khác nhằm bảo tồn nòi giống dân tộc nên để cho 1 vị chỉ huy tối cao trong tổ chức cùng 1 đoàn quân đội hùng hậu đủ để chấn nhiếp quốc gia nhỏ bé này, mang theo “miếng mồi” kế hoạch Hi Vọng trở về.
Lường trước điều đó nên 12 nhà khoa học đã làm ra bước đi “đập nồi dìm thuyền” nhằm bảo vệ 20 đứa trẻ. Bởi chíp 20 đứa trẻ được cấy khác xa với 7 đứa trẻ kia, chíp được tích hợp khả năng sống sót cao nhất hoàn toàn không mang thông tin khác, và chíp được cấy nơi sâu nhất của não nhầm bảo vệ tối đa cho khả năng sống sót, nếu đụng chạm đến não bộ sẽ kích huỷ toàn bộ cơ thể.
Tại sao phải làm vậy? Bởi vì chính họ hiểu rằng, 1 khi để những “người thống trị” nắm được chíp thì tất cả sẽ thành con rối trong tay họ và ngày huỷ diệt ngay sau đó, y như hành tinh này.
Chuyến bay kéo dài suốt 7 ngày, khi đến phi thuyền thì những nhóm người sẽ được phân đến những khoang thuyền bên dưới thuộc khu vực quốc gia của họ. Điều kiện ở những khoang thuyền này vô cùng bình thường nhưng để bước lên được đây là vô số tài nguyên quốc gia vào tay “người thống trị”.
1 ngày sau phi thuyền rời đi, bay vào tinh không. Theo dự kiến 10 ngày sau viên thiên thạch to lớn đang tiến đến gần kia sẽ tác động đến hành tinh này. Qua vô số năm tìm kiếm, loài người chỉ có thể có duy nhất 1 chiếc phi thuyền mang theo 20 triệu người kia rời đi là có khả năng sống sót nhất, đó là sự thất bại nền văn minh tranh cướp của loài người trên mảnh hành tinh này.
10 ngày kể từ ngày phi thuyền rời đi, cuối cùng viên thiên thạch kia đã va chạm 1 góc vào bầu khí quyển yếu ớt của hành tinh này, dẫn đến nổ tung toàn bộ bề mặt hành tinh và các hành tinh, ngôi sao lân cận, chỉ còn trơ trọi 1 lõi dung nham cuồn cuộn. Diệt vong đã đến…
Qua vô số thiên niên kỷ, nơi huỷ diệt ấy như có 1 ma lực, nhờ vào lõi dung nham có lực hấp dẫn mà các mảnh vỡ của hành tinh và vô số mảnh thiên thạch hợp lại với lõi dung nham tạo thành 1 viên tinh cầu mới lớn hơn vô số lần hành tinh cũ. Tuy nhiên nhìn từ bên ngoài nó lại khoát lên 1 tầng bụi vũ trụ thật dày, chỉ loáng thoáng 1 vài lỗ rỗng xuyên qua như miệng núi lửa, đánh giá từ ngoài đây là 1 hành tình chết.
Bên trong lớp bụi ấy lại đang sinh sôi những sự sống mới, động thực vật sinh sôi phát triển phân vùng theo ánh nắng các khoảng trống xuyên qua tầng bụi ấy. Sự phát triển đa dạng ấy đã tạo nên 1 hành tinh ngủ yên chờ ngày quật khởi… Hành trình mới bắt đầu từ đây…