Đế Chế Đại Việt

Chương 187: Chi viện




Ám bộ theo dõi mọi chuyện trong thiên hạ, kết hợp với Thiên Long vệ để tiêu diệt mọi mầm họa cho Đại Việt. Hằng ngày Ám bộ tiếp nhận vô số tin tình báo từ khắp nơi truyền về, sau đó phân loại, việc nào Trần Thủ Độ cảm thấy có thể tự giải quyết liền cùng Ngô Tuấn bàn luận, sau đó lặng lẽ giải quyết, ngược lại chuyện quá hệ trọng Trần Thủ Độ hoặc Ngô Tuấn sẽ đích thân báo cáo, nhưng thông thường Trần Thủ Độ là người đem tin đến nên sẽ là những tin không tốt, làm Lý Anh Tú vô cùng phiền muộn.



Mặc dù bị đuổi ra ngoài nhưng Trần Thủ Độ vấn cắn răng nói.



- Bẩm bệ hạ, thần còn chuyện muốn tấu.



Lý Anh Tú kinh nghi nói.



- Lại là chuyện gì? Không phải lại là tin xấu đi.



Trần Thủ Độ đắng chát nói.



- Bẩm bệ hạ, Franzt đế quốc bất ngờ can thiệp vào chiến tranh Bravia và Gemanic, hai bên đã bắt đầu hòa đàm.



- Cái gì?



Tất cả mọi người đều sửng sốt. Nếu giả sử Đại Việt đang đánh nhau với Crow như vậy đột nhiên Gemanic và Bravia lại kết thúc chiến tranh chả phải quân viễn chinh sẽ phải hai mặt thọ địch sao. Lý Anh Tú quát lớn.



- Lập tức triệu tập Cơ Mật viện, gọi Hồ Nguyên Trừng đến gặp Trẫm.



Nửa giờ sau Cơ Mật viện cùng các vị đại thần hầu như đã được triệu tập đầy đủ. Lý Anh Tú lại để Trần Thủ Độ kể lại một lần tin tức làm cho tên này cảm thấy ủy khuất vô cùng. Chờ các vị đại thần nghe xong đều trầm ngâm suy nghĩ. Lê Văn Hưu nói.



- Bẩm bệ hạ, tình hình hiện tại rất khó khăn cho Đại Việt. Thần đề nghị tạm thời rút lui quân viễn chinh. Nếu quân viễn chinh xảy ra chuyện gì nước ta thực sự khó có thể chịu đựng nổi.



Một vạn quân chính quy tinh nhuệ hầu như chính là tám thành binh lực của Đại Việt, nếu quả thực bị bao vây Đại Việt sẽ trở nên vô cùng suy yếu. Lê Văn Hưu chính là theo lối an toàn, muốn bảo toàn thực lực của Đại Việt. Thế nhưng lời vừa ra Trần Thủ Độ liền nói.



- Chúng ta đã đánh đến chân bọn chúng, đã sắp có thể chiến thắng rồi, làm sao lại rút lui. Vì trận chiến này Đại Việt ta đã phải bỏ ra biết bao nhiêu ngài có hiểu không?





Quả thực vì trận chiến này Đại Việt đã bỏ ra rất nhiều, hơn ai hết Trần Thủ Độ biết được trù tính của bệ hạ khổ tâm biết bao nhiêu, từ hai năm trước đã bắt đầu trù tính, đến hiện tại mắt sắp thấy thành quả chẳng lẽ lại bỏ lỡ. Hắn không cam lòng.



Hai bên bắt đầu tranh cãi, ai cũng có cái lý của mình, ai cũng muốn những điều tốt nhất cho Đại Việt. Các vị đại thần khác ai nấy đều im lặng nhíu mày. Thực sự thì lúc này tranh cãi cũng vô ích, quan trọng vẫn là ý kiến của bệ hạ. Cái gì cũng có cái giá của nó, lựa chọn con đường cho một quốc gia chính là trách nhiệm của một vị hoàng đế.



- Đủ rồi.



Lý Anh Tú vỗ bàn quát lớn, hai vị đại thần lập tức im miệng chờ đợi Lý Anh Tú lên tiếng. Cả Cơ Mật viện đều im thin thít, không ai nói gì. Lý Anh Tú quay sang Lữ Gia ý bảo hắn nói chuyện. Thế nhưng Lữ Gia chỉ cung kính nói.




- Thần hoàn toàn ủng hộ ý kiến của bệ hạ.



Các vị đại thần trợn trắng mắt, đây chính là vung nồi bỏ chạy, đá trái bóng lại cho bệ hạ nha. Thế nhưng giữ Lữ Gia và Lý Anh Tú chính là có một sự thấu hiểu vô hình đây. Lý Anh Tú nói.



- Trẫm…quyết định tiếp tục cuộc viễn chinh. Lê Văn Hưu.



Lê Văn Hưu mặc dù đối với quyết định của Lý Anh Tú có chút thất vọng, nhưng vẫn nói.



- Có thần.



Lý Anh Tú hít một hơi sâu nói.



- Trẫm lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị sứ đoàn đi sứ đến Bravia thương thảo. Nếu trên bàn đàm phán liên quan đến quần đảo Sắt phải bằng mọi giá tranh thủ cho Đại Việt. Ít nhất là phải giữ được nguyên hiện trạng của quần đảo Sắt khi hòa ước được ký kết.



- Thần tuân chỉ.



Lý Anh Tú hài lòng gật đầu lại gọi.




- Hồ Nguyên Trừng, hiện tại hỏa khí, vật tư chúng ta còn có thể cung cấp cho quân viễn chinh số lượng lớn nhất là bao nhiêu?



Hồ Nguyên Trừng tính toán một chút liền nói.



- Bầm bệ hạ, hiện tại trong kho vẫn còn một ngàn khẩu súng Type 02, hai trăm khẩu súng Type 02A2, 4 môn pháo M101, 10 môn pháo P3, cung nỏ các loại rất nhiều thần nhất thời không nhớ được nhưng cũng lên đến ngàn thanh. Vật tư các loại đủ cung cấp cho quân viễn chinh đánh trận ba tháng.



Lò rèn mở rộng, mặc dù tập trung sản xuất hỏa khí nhưng những vũ khí cho binh sĩ tuyến dưới vẫn còn trữ hàng rất nhiều. Lý Anh Tú theo tôn chỉ luôn chuẩn bị tất cả cho chiến tranh, hằng năm chi phí cho sản xuất vũ khí, trả lương cho binh sĩ lên đến một phần ba quốc khố đây.



Lý Anh Tú gật đầu lại quay sang Trần Quốc Tuấn nói.



- Khanh lựa chọn hai ngàn tân binh lập tức đưa vào Thần Cơ doanh huấn luyện chuyển loại. Lại lựa chọn hai ngàn tân binh khác trang bị vũ khí đầy đủ, Trẫm muốn hai ngày sau tất cả binh sĩ phải sẵn sàng lên đường tiếp viện cho Phạm thượng thư. Trẫm muốn nửa tháng sau đại quân phải cầm xuống được quần đảo Sắt cho Trẫm. Rõ chưa?



Đại Việt vừa mới động viên một vạn quân, nay lại chuẩn bị đi bốn ngàn, quả thực quốc nội sẽ không còn bao nhiêu binh lính. Nhưng lần này Lý Anh Tú chính là đánh cược. Trong chiến lược quần đảo Sắt quá quan trọng với Đại Việt, hắn không thể buông bỏ nó được. Trần Quốc Tuấn đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc này lập tức vâng mệnh nói.



- Bệ hạ yên tâm. Hai ngày sau bốn ngàn binh sĩ sẽ lên đường đi chi viện cho Phạm Nguyên Soái.




Hồ Nguyên Trừng lúc này lại nói.



- Bẩm bệ hạ. Thần có một loại vũ khí mới, thần nghĩ có thể sẽ giúp ích được cho Phạm Nguyên Soái.



Lý Anh Tú hơi ngạc nhiên một chút sau đó liền vui mừng hỏi.



- Khanh lại có vũ khí gì mới, đem lên cho Trẫm xem một chút.



Phải hơn hai giờ sau khi Cơ Mật viện gần như đã bàn thảo hoàn tất cho việc chi viện và cử người đi sứ thì Hồ Nguyên Trừng mới dẫn theo hai tên cấm quân khiên trên tay một khúc gỗ vào. Lý Anh Tú ngạc nhiên hỏi.




- Hồ khanh, vũ khí đâu khanh lại đem theo một khúc gỗ vào cung?



Hồ Nguyên Trừng nhe hàm răng trắng hếu ra nói.



- Bẩm bệ hạ, đây chính là một loại pháo mới Công bộ vừa mới thiết kế.



Lúc này Lý Anh Tú mới nhìn kỹ lại, đây là một khúc gỗ óc chó có đường kính tầm ba mươi mét, hai đầu đều có vòng sắt cố định lại, phần đuôi lại có một lỗ nhỏ làm hỏa cốc, đường kích nòng chỉ khoản 4 inch. Đây chính xác là một khúc gỗ được vòng sắt mà thôi, thế nhưng nó có thể gọi là dã pháo cũng không sai. Thời thế chiến thứ hai những thùng phuy lớn còn được đem làm nòng pháo, huống chi là một khúc gỗ đây.



Hồ Nguyên Trừng chỉ khúc gỗ giải thích.



- Bẩm bệ hạ, pháo này uy lực yếu, độ chính xác không ra gì, nhưng có thể chống bộ binh trong cự li gần lại tốt vô cùng, ưu điểm nhẹ, sản xuất lại nhanh. Chỉ là bắn ước chừng hai mươi phát liền xem như phế bỏ.



Lý Anh Tú âm thầm gật đầu, nếu đúng như Hồ Nguyên Trừng nói mà nói đây ngược lại có thể là một vũ khí dùng lúc cấp bách. Dù sao sản xuất pháo P3 cũng khá mất thời gian, thay vào đó trong Tử Vong rừng rậm tùy tiện tìm cây óc chó nào đó niền vòng, khoét nòng, liền có một khẩu dã pháo này. Lý Anh Tú nói.



- Được, vậy những ngày tới Công bộ toàn lực sản xuất loại dã pháo này, hai ngày sau kịp thời trang bị lên cho tân quân chi viện cho quân viễn chinh.



Nghe nói vũ khí được chấp nhận Hồ Nguyên Trừng liền vô cùng vui mừng, hắn cũng không dám nhờ bệ hạ đặt tên lần nữa. Những tác phẩm của hắn, những đứa con tinh thần của hắn lần lượt bị bệ hạ đánh số, viết chữ rồi.



Bộ máy chiến tranh của Đại Việt lần nữa vận chuyển cấp tốc. Lúc này Trại lính và Thần Cơ doanh mới lộ ra lợi thế của nó, những tân binh đi vào bên trong huấn luyện chẳng bao lâu liền trở thành một binh lính chính quy tinh nhuệ. Tuy đổi lại Đại Việt mất đi một lực lượng lao động, tiền lương lại tăng lên một nhóm lớn nhưng Lý Anh Tú cảm thấy tất cả đều đáng giá.



Nếu binh lính huấn luyện được nhanh, lò rèn sản xuất càng làm cho Lý Anh Tú kinh hãi. Chỉ trong vòng hai ngày Công bộ vậy mà sản xuất ra hai trăm ổ dã pháo như vậy. Hai trăm ổ dã pháo lập tức được đưa vào trang bị. Nó chỉ nặng khoản hơn năm mươi cân, thậm chí một người cũng có thể mang vác. Lý Anh Tú chợt suy nghĩ đến một ổ dã pháo như thế này chẳng khác một khẩu Panzerfaust là bao.



Tuy nhiên điều đó cũng không quan trọng, hai ngày sau bốn ngàn binh sĩ trang bị tinh lương đã lập tức được chuyển vận đến An Bang lên tàu đi đến quần đảo Sắt. Đại Việt lần này đặt cược, chiến thắng Đại Việt có thể bước lên một bước phát triển mới, thất bại Đại Việt thậm chí có thể lâm vào vạn kiếp bất phục.