Đế Chế Đại Việt

Chương 181: Cứu vớt (3)




Cùng lúc Lang Cư bỏ chạy bốn trăm binh sĩ Đại Việt từ bên trong bộ lạc vọt ra. Các kỵ binh của Lang Cư rút chạy, bỏ lại chiến trường đầy xác chết. Lần này bộ lạc Alitia thực sự thắng thảm, hơn một ngàn kỵ binh cứ thế giờ chỉ còn lại năm trăm người, Lang Cư cũng bỏ lại đến một ngàn kỵ, đủ thấy chiến trường thực sự khốc liệt đến thế nào.



Các kỵ binh tộc Alitia đối với việc này tâm gần như cũng đã lạnh nhạt, họ lẳng lặng thu thập di hài của đồng đội, cứu chữa những người bị thương, không khí vô cùng trầm mặc, chỉ có tiếng kêu của các loài chim ăn xác thối lượn quanh trên trời chờ đợi bữa ăn thịnh soạn của chúng.



- Tạ ơn Trần đại nhân đã vươn ra viện thủ. Tộc Alitia chúng ta sẽ không quên.



Đề Lạp đi đến trước mặt Trần Khánh Dư nói. Lúc này hắn mới phát hiện bởi chiến đấu quá kịch liệt khăn che mặt của nàng đã bay đi đâu mất để lộ ra dung nhang thiếu phụ vô cùng phong vận, đẹp đẽ. Đôi mặt đen lánh, sâu lắng vô cùng mị hoặc, gương mặt thon gọn, da trắng như bạch ngọc, cả người nàng vừa phát ra khí chất thành thục, lại rất quý phái đây. Sắc đẹp của nàng làm Trần Khánh Dư sững người một chút liền phụ hồi nói.



- Không có việc gì, chúng ta là bằng hữu đương nhiên phải tương trợ lẫn nhau rồi.



Nói rồi liền trầm ngâm một chút hỏi.



- Các ngươi có dự định nào không?



Đề Lạp cũng nhìn về phía các chiến sĩ bổ tộc giờ chỉ còn năm trăm người vô cùng bi thương lắc đầu nói.



- Ta thực không biết phải làm gì. Suốt một năm qua ta đã rất cố gắng. Ta theo di nguyện của Lặc Chân, không muốn bộ tộc trở thành con cờ của người khác, nhưng đến lúc này xứ Goldland rộng lớn vậy mà không có chỗ đặt chân.



Nàng có thể rõ ràng số phận của những bộ tộc đầu nhập vào cả Đông Tấn và Tây Gốt như thế nào. Quanh năm đều bị đem ra làm con tốt thí đi đánh nhau, chính vì vậy số lượng dân du mục liên tục hạ thấp, hằng năm con số bộ lạc bị diệt tộc không phải là số ít. Trần Khánh Dư suy nghĩ một chút liền nói.



- Ngươi cảm thấy Đại Việt như thế nào?



Đề Lạp trong đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên sau đó mịt mờ nói.



- Đại Việt ta cũng không nghe nói nhiều, chỉ biết bọn hắn ở vùng Bắc Hải, đánh thắng mấy trận lớn. Ta còn không biết Đại Việt nằm ở đâu đây?



Bởi Đại Việt chưa từng xuất hiện tại phía Nam nên các nước ở phía Nam cũng không hề biết Đại Việt nằm trong Tử Vong rừng rậm, đa số mọi người đều nghĩ Đại Việt là một quốc gia Bắc Hải nào đó đây.



Trần Khánh Dư nói.



- Đại Việt hùng mạnh, quốc thổ rộng lớn, đức vua nhân từ, cả vương quốc chính là thiên đường. Nếu các ngươi gia nhập mà nói tuyệt đối sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, các ngươi có ruộng đất cày cấy, con cái được đi học,…



Trần Khánh Dư thực sự không nói quá. Mặc dù hiện tại Đại Việt dân số còn ít nhưng phải để người khác phải dè chừng đúng không? Thừa Mệnh hoàng đế lại không nhân từ, người người đều có ruộng cày cấy, mùa Đông có áo ấm mặc, có cơm ăn, cả nước tuyệt đối không có ăn xin, chưa kể đến các phúc lợi khác, so với các nước khác Đại Việt không phải là thiên đường là gì?



Nghe Trần Khánh Dư nói Đề Lạp có thể tưởng tượng được Đại Việt là một đất nước xinh đẹp cỡ nào, nếu bộ lạc có thể được sống trong một hoàn cảnh như vậy thì thật… quá tốt. Nhưng Đề Lạp vẫn ái ngại nói.



- Chúng ta là ngoại nhân, là dân du mục, liệu Đại Việt quốc vương có chấp nhận chúng ta?



Người Đông Tấn và người Tây Gốt đều đối với người du một luôn có thành kiến, khinh bỉ bọn họ xuất thân ở một vùng văn hóa thấp kém, vẫn còn đắm chìm trong xã hội bộ lạc đây. Bất cứ bọn họ đi đâu, dù gia nhập trận phương nào cũng đều nhận được một ánh mắt khinh bỉ.



TRần Khánh Dư từng đi qua Đông Tấn, cũng đã thấy được thái độ của người Đông Tấn với người du mục là như thế nào, chẳng khác nào người bản địa lúc trước đối xử với người Man tộc vậy. Trần Khánh Dư nói.



- Không sao. Đại Việt thực ra tồn tại rất nhiều sắc tộc người. Ngươi hẳn biết Man tộc đi, bọn họ bây giờ cũng là những công dân Đại Việt, được đối xử bình đẳng. Chỉ cần ngươi tuân thủ luật pháp, không ai sẽ làm khó ngươi. Thừa Mệnh bệ hạ là người nhân từ đương nhiên sẽ thu nhận các ngươi.



Đề Lạp khẽ suy nghĩ, lại nhìn lại những chiến sĩ bộ lạc, nhìn những di hài của những người đã chết được chất lên thành đống chuẩn bị thiêu đốt kia trong lòng cũng liền quyết định.



- Vậy tất cả xin nhờ Trần đại nhân rồi. Tạ ơn Trần đại nhân.




Nghe Đề Lạp đồng ý Trần Khánh Dư cũng vui mừng. Đại Việt hiện tại cũng đang cần nhân khẩu đây, lần này thu được gần một vạn dân du mục cũng là một bút không nhỏ, huống chi dân phong Alitia dũng mãnh, là chiến sĩ trời sinh cũng sẽ là một nguồn mộ lính cho Đại Việt. Trần Khánh Dư gật đầu nói.



- Tốt rồi, vậy chúng ta mau thu dọn, chuẩn bị xuất phát thôi.



Thế nhưng không đợi bọn hắn rút đi, chỉ nửa giờ sau từ phía cuối chân trời đã nổi lên khói bụi mù mịt. Lính trinh sát có trang bị ống nhòm quan sát liền hô lớn.



- Phía Tây có kỵ binh tập kích.



Trần Khánh Dư nhíu mày lại, không ngờ lại đến quá nhanh đi. Đề Lạp nói.



- Thế lực của Lang Cư rất lớn, bộ tộc của hắn ít nhất cũng phải có năm ngàn kỵ, vốn bị chúng ta giết rơi một ngàn, giờ còn kéo đến ít nhất cũng phải là ba ngàn kỵ.



Đề Lạp nói không sai, đuổi theo Alitia bộ lạc có tổng cộng bốn ngàn kỵ chia ra làm hai đoàn, vốn nghĩ chỉ với hai ngàn kỵ có thể để Alitia bộ tộc đầu hàng, nhưng không ngờ lại hao tổn mất một ngàn kỵ. Lang Cư quả thực nuốt không trôi, trên đường trở về gặp đạo quân còn lại hắn lập tức dẫn theo ba ngàn kỵ chạy đến. Lần này hắn chính là quyết tâm diệt sạch Alitia bộ tộc, gà chó không tha. Còn có cả đám kỵ binh kia nữa.



- Di tản mọi người vào trong doanh trại của bọn ta. Chúng ta trước tiên dựa vào công sự cố thủ.




Mọi người liền chạy vào bên trong doanh trại. Một doanh trại bé tí chưa gần một vạn người liền có vẻ chen chúc, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác. Hai cái chân tuyệt đối không chạy lại bốn cái chân đấy, bọn hắn chỉ có thể cố gắng dựa vào doanh trại cố thủ mà thôi.



- Bảo an tập đoàn. Chuẩn bị chiến đấu.



Hộ vệ của Tập đoàn quốc doanh được hoàng đế bệ hạ ban cho một cái tên rất mỹ miều - bảo an đội. Do đó bọn hắn gọi Trần Khánh Dư là tổng giám đốc, xưng mình là bảo an, tên tùy tướng lại là đội trưởng.



Các bảo an Đại Việt nhanh chóng vào vị trí của mình, bọn hắn diễn luyện qua không biết bao nhiêu lần đã vô cùng thuần thục. Năm trăm kỵ binh của Alitia tộc cũng xuống ngựa cầm lấy cung tên chuẩn bị chiến đấu, đối với cường địch bọn hắn chưa bao giờ biết sợ hãi là gì.



- Đừng quá lo lắng, chúng ta ít gì cũng có đến ngàn người đây. Lại có công sự bảo vệ, không cần sợ bọn hắn.



Trần Khánh Dư trấn an mọi người, nhưng ai cũng biết đây chính là bình nguyên, có lợi nhất cho kỵ binh, bọn hắn chỉ có một người, đối phương có đến ba ngàn người lại gây lên tác dụng gì?



Từ phía xa Lang Cư lần nữa đã xuất hiện, sau lưng hắn là ba ngàn tinh kỵ, khí thế hùng hổ. Lang Cư nhìn đối phương vậy mà thủ trong doanh trại không ra khẽ nhíu mày. Đây không phải là phong cách của Alitia tộc, cũng không phải phong cách của dân du mục. Huống chi Long Tinh kỳ vẫn còn bay phất phới phía trên kia, đây tuyệt đối là doanh trại của những người ngoại lai kia. Tốt, tiện thể diệt một lần.



- Các chiến binh của ta, nhìn phía doanh trại phía trước kia không? Chỉ cần đánh tan nó mọi thứ liền thuộc về các ngươi, phụ nữ, tiền tài tùy các ngươi lựa chọn. Ai có thể xông vào đầu tiên ta liền thưởng hắn một rương vàng cùng trăm con dê.



- Hống!



Lang Cư treo thưởng làm các kỵ binh của hắn tinh thần phấn chấn, trong đôi mắt tên nào cũng tràn đầy vẻ tham lam muốn mau mau xông vào phía trong tùy ý cướp phá. Lang Cư rút ra loan đao trực chỉ doanh trại ra lệnh.



- Giết cho ta!



- Giết!



Kỵ binh gầm thét lao đến mang theo đại lượng khói bụi, tên nào cũng muốn mình là người đầu tiên có thể xông vào doanh trại liền trở nên vô cùng cuồng bạo và liều mạng. Trần Khánh Dư hô lớn.



- Tất cả nhân viên phòng ngự.



Theo lệnh của Trần Khánh Dư các bảo an liền đưa thuẫn lên cao, các cung thủ lập tức nép sát vào người bọn họ. Những nhân viên không chiến đấu và các cư dân Alitia lấy ra những vật gỗ để che chắn, có người còn dứt khoát nấp dưới gầm xe. Ngoại trừ cự mã là phòng tuyến đầu tiên, ở giữa các xe hàng còn được đem ra để làm phòng tuyến thứ hai, chỉ là vòng này quá nhỏ, không chứa hết được bọn họ.