Đế Bá

Chương 168: Nam Thiên thượng quốc (3)




Nam Thiên thế gia còn cổ xưa hơn Giang Tả thế gia rất nhiều, Nam Thiên thế gia có thể ngược dòng tìm hiểu tới thời đại khai hoang, khi đó thú, đó là thời đại thọ tinh hoành hành, Nam Thiên thế gia cũng đã sừng sững một phương, vượt qua mọi hung hiểm hoang mãng tồn tại tới bây giờ.

Ngay cả là gia tộc nhỏ yếu trong thời đại khai hoang, Nam Thiên thế gia cũng có được một tiên đế -- Phi Dương tiên đế! Cả đời Phi Dương tiếu ngạo chín giới!

Càng rất không đúng là, Nam Thiên thế gia chưởng chấp Nam Thiên quốc gia trăm vạn năm không ngã, thử nghĩ thoáng một chút, thời đại khai hoang là thời đại của các tiên đế, đó là bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu trải nghiệm chìm nổi, bao nhiêu môn phái, bao nhiêu truyền thừa cũng đã ầm ầm sụp đổ, tan thành mây khói, biến mất trong dòng sông lịch sử.

Nhưng mà Nam Thiên thế gia vẫn xưng hùng một phương, chưởng quốc gia rộng lớn, vẫn đứng vững không ngã, thử nghĩ một thế gia như vậy là đáng sợ đến bực nào, Giang Tả thế gia tuy cũng tồn tại nhiều năm, nhưng so sánh với Nam Thiên thế gia thì còn kém quá xa. Hơn nữa Giang Tả thế gia cũng không có như Nam Thiên thế gia chưởng quản quốc gia cường đại mà không ngã.

Nam Thiên thế gia thành lập đất nước đã lâu, được xưng là Nam Thiên quốc, mặc dù nói Nam Thiên thế gia từng xuất hiện Phi Dương tiên đế, dùng thực lực của bọn họ đủ xưng hùng quốc gia. Nhưng mà cho dù người ta gọi là Nam Thiên cổ quốc, nhưng mà Nam Thiên thế gia nhiều khi còn gọi là Nam Thiên thượng quốc, về phần tại sao, không có ai biết rõ, thêm nữa... Người ta quy kết do Nam Thiên thế gia khiêm tốn.

Lúc này một thanh niên cầm đầu đi xuống chiến xa, chỉ thấy thanh niên này có tư thế long hổ, anh tuấn ngạo khí, đầu đội bảo quan tơ vàng, người bàn long bào bốn trảo, đi xuống từng bước, long hành hổ bộ chẳng khác gì long phượng trong loài người.

Trên thực éế cường giả trên cổ chiến xa đều có khí thế không kém, không quản bọn họ đã cố thu liễm khí tức của mình lại, trong lòng người vẫn rùng mình. Người đi xuống chiến xa này chính là tuấn ngạn của Nam Thiên thượng quốc.

Nam thiên quận vương, Nam Thiên Hào, anh hùng xuất thiếu niên, Nam Thiên thượng quốc có hai nhân kiệt, không hổ là quốc gia cổ.

Nhìn thấy thiếu niên này, lão quy vương có kiến thức rộng rãi của Phi Giao Hồ động dung nói lai lịch thanh niên này ra.

Nghe được cái tên "Nam Thiên Hào", không ít tu sĩ ở đây động dung, cho dù có một ít tu sĩ không phục cũng biến sắc.

Tại Nam Thiên thượng quốc đã từng có một câu nói, trong triều có Nam Thiên thiếu hoàng, không cầm quyền có Nam Thiên Hào. Nam Thiên thiếu hoàng chính là thái tử Nam Thiên thượng quốc, thiên phú kinh tuyệt vô song, thậm chí còn có người xưng là Phi Dương tiên đế thứ hai.

Nam Thiên Hào chính là quận vương của Nam Thiên thượng quốc, so sánh với đường huynh Nam Thiên thiếu hoàng vẫn còn thua kém, nhưng mà vẫn có thiên phú hơn người, chính là một đời thiên tài lừng lẫy của Nam Thiên thượng quốc, hắn đã từng lập nhiều công lao không nhỏ cho Nam Thiên thượng quốc.

Nam Thiên Hào đi xuống cổ chiến xa, ánh mắt quét qua, lúc ánh mắt của hắn nhìn qua Lý Sương Nhan thì mang theo thần sắc vui mừng, bước nhanh tới gần, đi đến trước mặt Lý Sương Nhan và cười nói:

- Thì ra là Lý tiên tử cũng tới tham gia Ma Bối Lĩnh.

Không hề nghi ngờ, Nam Thiên Hào cũng là người theo đuổi Lý Sương Nhan, hắn thậm chí từng tới Cửu Thánh Yêu Môn cầu hôn, chỉ tiếc bị Cửu Thánh Yêu Hoàng dùng lý do Lý Sương Nhan là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn nên cự tuyệt.

Thấy Nam Thiên Hào, Lý Sương Nhan chỉ gật đầu, xem như chào hỏi.

Nhưng mà Nam Thiên Hào thật là nhiệt tình, vừa cười vừa nói:

- Năm đó ở Cửu Thánh Yêu Môn gặp được dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Lý tiên tử, hôm nay gặp lại, Lý tiên tử càng hơn trước kia. Không biết Lý tiên tử lần này đến Ma Bối Lĩnh, chính là tới một mình hay đi với Yêu Hoàng?

- Ta đi một mình.

Lý Sương Nhan không muốn nhiều lời, chỉ lãnh đạm trả lời.

Nam Thiên Hào vừa cười vừa nói:

- Chuyện này cũng không sao, lần này ta đến Ma Bối Lĩnh đoạt bảo, mang cường giả rất nhiều, không bằng Lý tiên tử cùng đồng hành với chúng ta, cùng lấy bảo vật kinh thế trong Ma Bối Lĩnh.

Nam Thiên Hào nhiệt tình không giảm, mà Lý Sương Nhan nhìn hắn mộ cái, dứt khoát chẳng muốn đi để ý đến hắn. Mặc dù nói Nam Thiên Hào được xưng tuấn kiệt của Nam Thiên thượng quốc, Lý Sương Nhan càng là thiên chi kiều nữ, thánh mệnh hoàng thể, luận tư chất, luận thiên phú, đặt trong đại giáo nào cũng là thiên tài tuyệt thế.

Lý Sương Nhan lãnh đạm như vậy, làm cho Nam Thiên Hào đang nhiệt tình cảm thấy xấu hổ, lúc này, hắn vừa thấy bên người Lý Sương Nhan có Lý Thất Dạ làm bạn, ánh mắt biến thành lạnh lẽo.

Nam Thiên Hào dò xét Lý Thất Dạ, tướng mạo bình thường, khí thế thường thường, huyết khí nhỏ yếu, vừa nhìn là biết mặt hàng đại chúng, không đủ nhìn. Ánh mắt của hắn ngưng tụ, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ nói ra:

- Ngươi tên là gì, xuất thân môn phái nào?

Lúc này Nam Thiên Hào còn cho rằng Lý Thất Dạ là hạ nhân của Lý Sương Nhan, cho dù không phải, hắn cũng có ý chất vấn, ý tứ bên ngoài của hắn rất rõ ràng, Lý Thất Dạ với cấp bậc này không có tư cách đứng chung với Lý Sương Nhan.

Hiện tại Lý Thất Dạ phong đạm vân khinh đứng ở đó, tinh tế thưởng thức phong quang của vùng sườn núi này, khi Nam Thiên Hào lạnh giọng chất vấn thì Lý Thất Dạ chỉ nhìn hắn một cái, không nói câu nào, chỉ ngắm phong cảnh.

Thời điểm này có không ít người nhìn thấy cảnh này thì ngừng thở, một người là quận vương, xưng là thiên chi kiêu tử, một là tiểu bối vô danh hung hăng ngang ngược, lúc này rất nhiều người đều cam tâm tình nguyện nhìn thấy cảnh như thế, thậm chí có người đặc biệt hy vọng Tẩy Nhan Cổ Phái cùng Nam Thiên thượng quốc xung đột, khi đó bọn họ có thể đục nước béo cò.

- Tiểu tử, hỏi ngươi đấy, còn không mau mau báo cáo với quận vương!

Lúc này một cường giả Bảo Thánh thượng quốc nhìn Lý Thất Dạ quát lạnh.

Lúc này Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:

- Con ruồi tới từ nơi nào, thật sự là quấy nhiễu người ta!

Lý Thất Dạ vừa nói lời này rất nhiều người trên sườn đồi đưa mắt nhìn nhau, tiểu tử này thật sự quá kiêu ngạo, cũng không xem Nam Thiên thượng quốc là quái vật khổng lồ bực nào, mới mở miệng đã đắc tội Nam Thiên thượng quốc. Nếu như tiểu tử này là kinh tài tuyệt diễm, lai lịch kinh thiên, vậy thì cũng bỏ đi, nhưng mà tiểu tử này cho dù là huyết khí, hayhlà đạo hạnh đều là thường thường, vừa nhìn qua đã nhận thấy hắn là kẻ ăn bám nữ nhân! Không ngờ vẫn hung hăng càn quấy như thế.

Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, sắc mặt Nam Thiên Hào và cường giả trên cổ chiến xa tức giận, nhảy ra khỏi chiến xa, lạnh lùng quát:

- Đồ không biết sống chết, quận vương hỏi ngươi là để mắt tới ngươi.

- Sương Nhan, vả miệng.

Lý Thất Dạ không nhìn hắn một cái, phân phó Lý Sương Nhan.

- Ba, ba, ba...

Tên cường giả Nam Thiên thượng quốc vừa nhảy xuống con chưa đứng vững thì hai bên mặt bị Lý Sương Nhan tát hơn mười cái, tuy những kẻ này là tuấn ngạn mới xuất hiện của Nam Thiên thượng quốc, nhưng mà so sánh với thiên tài chân chính như Lý Sương Nhan thì còn kém quá xa.