Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn

Chương 17




Đại chiến qua đi Dương Thần rời giường, nhìn Mạn Thiên Âm vẫn còn nằm ngủ ngon lành, bất giác Dương Thần miệng không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cùng tiểu Tuyết cùng ăn xong, để lại thức ăn trên bàn Mạn Thiên Âm dậy sẽ ăn, 2 người bước vào tu luyện dù không ăn cũng sẽ không cảm thấy đói, nhưng thói quen rồi ăn cho ngon miệng vậy thôi.

Dương Thần đưa tiểu Tuyết đi học, tiểu Tuyết thì ngồi trên vai,2 tay ôm đầu Dương Thần, miệng không ngừng tươi cười vui vẻ.

Hai người bước rất chậm, trên đường không ngừng có thanh âm cãi cọ, cùng tiếng xe, bất quá đối với Dương Thần đó mới thực sự là bình yên, chém giết đã quen, giờ thích ứng với cuộc sống hòa bình cùng vợ con thực sự nằm mơ cũng muốn cười.

-Cứ.uuuuu.u ai làm ơn gọi cấp cứu...,ai cứu con tôi với....

Đi được không xa Dương Thần thả chậm quốc bộ nhìn lại cách đó không xa,một người cô gái đang ôm một hài tử không ngừng khóc lóc gào thét, xung quanh mọi người như không nhìn thấy đồng dạng

Cô gái rất đẹp 25 tuổi quay đầu, khuôn mặt mộc mạc nhưng lại có nét đẹp riêng, trên người bộ trang phục tuy là hàng vỉa hè nhưng không thể che lấp đi vẻ đẹp cơ thể.

Bất ngờ hơn là tuy cầu cứu mọi người xung quanh mình cho đứa bé, nhưng nàng vẫn là xử nữ nên Dương Thần đoán chắc hẳn là con nuôi.

Nhìn đôi mắt đang ngập nước, vẻ mặt cầu khẩn nhìn mọi người xung quanh vốn dĩ Dương Thần cũng chỉ nhìn một hai tính rời đi dù sao cũng không phải việc của mình.

"Ba ba là bạn học con tên Tiêu Nhã, chơi rất thân, rất rất thân, ba ba cứu nàng"

Dương Thần dừng lại, nhìn vẻ mặt cầu khẩn tiểu Tuyết cũng đành qua xem, nhưng Dương Thần chưa kịp đến nơi đã liền xuất hiện một thanh niên nhân nhìn khuôn mặt cũng không quá 25, tinh khí thần đầy đủ, xem ra ắt hẳn là tu luyện người.

"tôi có thể chạm xem đứa bé được chứ, yên tâm tôi biết y thuật"

cô gái, liếc nhìn thanh niên tuy có chút không tin nhưng vẫn cắn răng bất đắc dĩ đưa tay cho thanh niên.

Dương Thần đứng ở một bên xem ánh mắt đầy hứng thú, chỉ thấy thanh niên vừa chạm vào cô bé liền đã vỗ ngực nắm chắc nhìn về phía cô gái.

"Hài tử không phải cô thân sinh đi"

có chút chấn kinh, cô gái trả lời bằng giọng yếu ớt.

"Nàng là con của một người bạn của ta, đã chết khi hạ sinh, ta đành nhận lời chăm sóc cô bé"

Cũng không đợi cô gái nói tiếp thanh niên kia đã cắt.

"Có phải cô bé bây giờ 4 tuổi hôm nay liền sinh nhật cô bé đúng không, mà lại lần này liền là lần thứ 3 phát bệnh ngất xỉu"

"Đúng, đúng...Tiên. tiên sinh, ngài cứu được nàng sao"

"Bệnh này gọi "TỨ TỬ " bệnh nghe rất lạ, trong sách hẳn cũng không có ghi chép, bệnh phát tác sau một năm từ khi sinh, trải qua 4 lần, đến năm thứ 5 liền mất mạng"

Cô gái thấy vậy lập tức liền hướng về thanh niên ánh mắt lộ vẻ thống khổ.

"Cầu tiên sinh cứu mạng hài tử,có địa phương cần, ta quyết không từ chối dù chết cũng không."

Cô gái tên Tiêu Thanh Thanh trước kia cũng được coi là thiên kim, từ khi mang về một đứa bé, tất cả mọi người liên tục từ chối tiếp nhận dù Tiêu Thanh Thanh có giải thích, cũng như cầu xin,cũng không thể đưa đi trại mồ côi dù sao nàng được bạn thân nhờ cậy. hết cách Tiêu Thanh Thanh quyết định rời khỏi nhà, ở riêng.Cuộc sống vẫn bình thường đứa bé cũng rất ngoan không được bao lâu liền đến 1 năm sau lần phát bệnh, Tiêu Thanh Thanh hoa không biết bao nhiêu tiền để cho đứa bé nhập viện chăm sóc, chả đến lâu cũng liền 3 lần phát bệnh, từ 1 tiểu thư nhà giàu liền biến thanh một bà mẹ trẻ đơn thân nghèo.

" Có thể cứu "

câu trả lời chắc ních của thanh niên, bỗng chốc làm cô gái được thấy lên hi vọng, ánh mắt không ngừng khẩn cầu. Dương Thần đứng ở một bên xem, cũng cảm thấy hứng thú vài phần, cũng có chút kì lạ tại sao thanh niên lại biết về căn bệnh đó.



Bệnh này Dương Thần biết, bất quả chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, 1 viên tẩy tủy đan vừa vặn chữa tốt. Bệnh này là bẩm sinh, nguyên nhân chủ yếu do 4 tử huyệt ở vị trí khác với người thường, theo thời gian tử huyệt không ngừng di chuyển, đến vị trí khác nhau gây nên đau đớn, đến lần thứ tư 4 tử huyệt gặp nhau, liền Chết.

Thanh niên nhân như ảo thuật đồng dạng, từ đâu xuất hiện trên tay thanh niên một viên đan dược màu xanh, tản mát ra tràn ngập mùi thuốc, cực kì dễ ngửi.

"Cho cô bé uống viên thuốc này liền khỏi cam đoan thuốc đến bệnh trừ"

Tiêu Thanh Thanh không tin, chỉ tùy tiện một viên thuốc không rõ nguồn gốc làm sao có thể giúp cô bé trừ bệnh mà bác sĩ cũng bó tay.

"Nếu cô không tin ta có thể thử, hoặc không cho uống tùy cô,dù sao tôi cũng chỉ đi ngang qua mà thôi, hữu duyên sẽ gặp lại.

Do dự một hồi, không còn cách khác, Liều.

Tiêu Thanh Thanh cho đứa bé uống thuốc, thấy đứa bé tỉnh dậy vội vàng ôm vào lòng khóc.

Dương Thần từ khi thấy thanh niên lấy ra Tẩy tủy đan giật mình không thôi, bất quá cũng không quan trọng Dược liệu này ở linh giới tựa đậu phộng lạc rang đồng dạng. Giật mình ở đây là thanh niên kia vậy mà thực sự có.

"Đó là gì ba ba "

"Người bình thư thường coi đó là bảo vật, tu luyện tu vu lên cao lấy ra nhắm rượu không tệ, con yên tâm nhóc kia không sao"

Nghe đến đây tiểu Tuyết rất cao hưng,

khi nhập học tiểu Tuyết có cảm giác lần đầu tiên tạo cho nàng một cảm giác thân thiết, nên liền sớm trở thành bạn tốt.

"Đứng lại"

Hai người rời đi không được bao lâu, liền nhận thấy một người chặn đường, là thanh niên kia.Bất quá Dương Thần không có ý dừng lại, vẫn híp 2 mắt lại tươi cười nói chuyện với tiểu Tuyết hoàn toàn không để ý thanh niên, trực tiếp đi ngang qua.

"Ta bảo đứng lại"

Thanh niên lại lạnh giọng quát.

" Thúc thúc là đang gọi ba ba đứng lại sao"

Vốn dĩ nhìn Dương Thần ngứa mắt lại thấy khuôn mặt đáng yêu tiểu Tuyết, bỗng chốc nộ khí tiêu tán không ít.

"Bé con đáng yêu, bảo ba ba ngươi đứng lại được không, thúc thúc chỉ nói chuyện không động thủ."

"Thúc thúc muốn ba ba đứng lại phải gọi đầy đủ ba ba đứn lại mới được, nếu không ba ba liền không biết thúc thúc đang gọi ai đấy"

"Ba Ba đứng lại"

Tiểu Tuyết bỗng chốc phình bụng cười to,

Dương Thần quay lại nhàn nhạt phun: Ta không phải cha ngươi.

khẽ vuôt đầu tiểu Tuyết, Dương Thầm ám đạo: đúng là tiểu quỷ mà.

mặc dù bị hố, nhưng rất nhanh thanh niên lại quát.

"Ngươi vỗn dĩ nhìn thấy mẹ con nàng tại sao lại bỏ đi, ngươi không thể giúp đỡ sao"

Dương Thần khẽ lắc đầu.

"Nguyên lai là truyện hồi nãy, tại sao ngươi không tìm người xung quanh thơ ơ với nàng để kiếm chuyện lại tìm ta"

Thanh niên khí không nhỏ

"Vậy ngươi liền cũng như họ, vô cảm với mọi người mặc kệ họ gào thét cần giúp đỡ sao, ngươi có từng nghĩ ngươi vào hoàn cảnh đó không "

"Nàng cùng ta có quan hệ sao??"

"Không"

"Vậy tại sao ta phải cứu nàng, thêm nữa ta chưa bao giờ mở miệng cầu xin ai cứu, chỉ có người mở miệng xin ta tha thứ"

Thực sự Dương Thần vì tiểu Tuyết cũng có ý muốn xuất thủ qua, nhưng mà thanh niên nhanh tay hơn.

"Hừ, không cần biết, ngươi một người vô tâm lại có được một đứa con gái dễ thương vậy, ta thấy tiếc cho vợ cùng con ngươi"

Dương Thần trong nháy mắt động sát tâm, bất quá lại nhanh chóng ẩn đi hội làm sợ tiểu Tuyết

Nhận thấy Dương Thần bất thường tiểu Tuyết hảo tâm nhắc nhở.

"Thúc thúc người tốt đi thôi nếu không ba ba sẽ tức giận, hội làm đau ngươi"

" haha, buồn cười, ta Triệu Cơ từng sợ quá ai, tiểu bé con tránh ra thúc giáo huấn cha cháu cách làm người"

aiz không nên a, tiểu Tuyết nhìn Triệu Cơ ánh mắt đầy đồng tình.

"Muộn"

Triệu Cơ còn tưởng Dương Thần đang nghĩ mình có ý định chạy nên nói từ Muộn bỗng chốc điên lên, lại định nói điều gì lại một thanh âm từ Dương Thần phát ra.

"Muộn giờ đi nhà trẻ"

Triệu Cơ:....

tiểu Tuyết bóp nhẹ mồ hôi hột sợ Dương Thần đánh Triệu Cơ, hù chết bảo bảo.

"Cái này không có ý tứ, ngươi đưa con ngươi đi học đi"

không biết Triệu Cơ lấy đâu ra tấm lòng nhân hậu đó, một bên khuyên Dương Thần nhanh chóng đưa con đến nhà trẻ.

Dương Thần ánh mắt lóe lên bất quá che dấu rất kĩ, ôm tiểu Tuyêt một chỗ tới trường.