Diệp Tử Hàng mang theo Tú Cầu đi rồi, cảm xúc trong Phương Tĩnh Ngôn sa sút, tinh thần hoảng hốt.
Tô Viên Viên đương nhiên nhìn ra sự tình không đúng, cô cũng không trực tiếp hỏi thẳng Phương Tĩnh Ngôn chân tướng sự tình ra sao, chỉ ôn nhu lau nước mắt cho cô em gái, lại vội đem chậu nước ấm cho cô rửa mặt, đi rót cốc nước ấm cho cô uống. Đợi cho cảm xúc của Phương Tĩnh Ngôn tốt hơn một chút, mới ôm cô vào lòng, dùng trán mình đặt lên cái trán của cô dùng loại âm thanh êm ru nói: "Tĩnh Ngôn, hôm nay chú Hoa ở nhà hàng xóm có mua mấy con vịt con, chúng ta dẫn theo tiểu Viễn đi coi đi?"
Phương Tĩnh Ngôn chẳng nói nên lời mà gật đầu, Tô Viên Viên dắt tay cô, lại dắt tay tiểu Viễn, cùng nhau đi tới nhà chú Hoa.
Vịt con vừa mới sinh ra có lớp lông tơ vừa mềm vừa mượt, ngúng nga ngúng nguẩy đang mổ đám lá rau xanh mướt, bộ dáng rất đáng yêu. Tiểu Viễn lập tức đã bị bầy vịt con hấp dẫn, bổ nhào vào bên người chúng nó, trợn tròn mắt nhìn, lại không dám vội vàng chạm vào chúng, nghiêng đầu nhìn thật lâu, rốt cục nhịn không được mới giơ chân trước ra vỗ nhè nhẹ vào một con trong đám. Tuy rằng tiểu Viễn đang dùng khí lực mà nó đinh ninh là nhẹ nhàng ấy, nhưng vịt con lập tức đã bị nó chụp đến nỗi nằm sấp xuống rồi.
"Tiểu Viễn! Chó tốt động mắt không động móng!" Tô Viên Viên đang ngồi xổm một bên quát lớn với nó, tiểu Viễn nghe không hiểu nội dung, nhưng nó nghe hiểu được ngữ khí. Từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ hừ ủy khuất, giống như đang nói, em đâu có bắt nạt chúng nó đâu, em chỉ đang nhẹ nhàng chạm vào nó một chút thôi mà!
Phương Tĩnh Ngôn nhìn thấy biểu cảm đáng thương tội nghiệp của tiểu Viễn, thật sự là đáng yêu hơn cả so với đám vịt kia. Vươn tay vuốt ve đầu của nó, khóe miệng hơi lộ ra chút ý cười.
Tô Viên Viên luôn luôn cẩn thận quan sát đến phản ứng của Phương Tĩnh Ngôn, thấy cảm xúc của cô em gái rốt cục cũng đã ổn lại nhiều, liền kéo cô em gái ngồi xuống.
"Tĩnh Ngôn, em từ nhỏ không phải là kiểu bé gái thích che giấu tâm sự, có chuyện gì cũng kể chị nghe. Chị cũng vậy, có tâm sự gì cũng đều nói với em. Bởi vì chúng ta là chị em gái thân thiết gần gũi nhất, đúng không?"
Phương Tĩnh Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu vài cái.
"Như vậy, em có lời nào muốn nói với chị không ?"
Phương Tĩnh Ngôn dưới ánh mắt chân thành nhìn chăm chú của Tô Viên Viên, lại gật đầu.
"Tốt lắm, vậy thì em hãy bắt đầu kể từ chuyện ngày đầu tiên của kì nghỉ hè lúc em chạy ra bờ sông khóc ấy!"
Tô Viên Viên hướng dẫn từng bước, cực nhẫn nại nghe Phương Tĩnh Ngôn nói lộn xộn không chủ định, chậm rãi kể ra những chuyện bi thương mà bản thân mình đã gặp phải.
Từ khi người bạn tốt là Đan Đan qua đời, đến khi cùng Diệp Tử Hàng đoạn tuyệt quan hệ, lần đầu tiên Phương Tĩnh Ngôn đã giãi bày hết với người khác về sự thống khổ và giằng co trong lòng cô. Vốn là chuyện rất khó mới có thể đem mọi chuyện nói hết ra một cách bình tĩnh, nhưng Tô Viên Viên luôn ở lúc thích hợp nhất cho cô sự an ủi đúng lúc, khiến cô có thể tiếp tục nói hết ra.
Một hơi đem hết tất cả những tâm sự đã tích tụ ở trong lòng nói ra, lại không ngừng được an ủi đúng lúc, Phương Tĩnh Ngôn cảm thấy cục đá đè lên ngực mình rất lâu rồi bỗng dưng nhẹ hơn một nửa.
"Cho nên, em không thể lại cùng ở một chỗ với Diệp Tử Hàng được nữa." Phương Tĩnh Ngôn cầm lên một lá rau, cúi thấp đầu nói: "Em thích cậu ấy, không thể chỉ đối đãi với cậu ấy như người bạn bình thường. Nhưng, như vậy em cảm thấy rất có lỗi với Đan Đan, em không muốn phản bội cô ấy."
Tô Viên Viên cố gắng giữ nụ cười ấm áp, dằn lại tính tình nghe xong một câu cuối cùng, rốt cục nhịn không được giơ tay ra gõ một cái vào sau ót của Phương Tĩnh Ngôn.
Phương Tĩnh Ngôn hãy còn đắm chìm trong nỗi niềm tâm sự, bỗng nhiên bị trúng một đòn, vuốt cái ót bầm đỏ, mở to ánh mắt vô tội, không thể tin được là Tô Viên Viên đã đánh mình.
"Chị. . . . . . Chị vì sao đánh em?" Phương Tĩnh Ngôn đầy mặt khiếp sợ hỏi.
Tô Viên Viên trợn trừng mắt, giơ tay ra nhéo mặt cô nói: "Đánh em chính là đánh cái đầu óc bã đậu này đây! Bình thường nhìn bộ dáng em rất thông minh, sao lại ngốc chẳng khác gì tên Vương Nhị mặt rỗ ở ngã tư kia vậy?"
"Em có chỗ nào bã đậu chứ. . . . . . A á, chị đau chết mất !" Phương Tĩnh Ngôn chưa kịp nói xong, lại bị Tô Viên Viên ác độc cốc cho cái nữa.
"Con heo ngu ngốc chị cũng nhìn thấy rồi nhưng chưa thấy qua có người ngốc như em vậy!" Tô Viên Viên nghĩ đến bóng lưng thê lương của Diệp Tử Hàng khi rời đi ấy, đứa em rể tốt đến thế, lại bị đuổi đi như vậy, cơn tức trong lòng cô liền ập đến. Thấy bộ dạng đáng thương của Phương Tĩnh Ngôn bởi vì đau mà ôm đầu, trong lòng cũng thấy thương hơn. Cô hít một hơi xuống, nói với cô em gái: "Đan Đan đi rồi em đau buồn là không sai, nhưng em cũng không thể buồn bã cả đời a? Sinh Lão Bệnh Tử là chuyện thường tình của con người, người sống một ngày là sống, sống một trăm năm cũng là sống. Chỉ cần khi còn sống em đối tốt với em ấy, em ấy nhận được tình bạn chân thành thân thiết từ em, chẳng sợ chỉ có một ngày thôi, vậy cũng đã đủ. Chị nghĩ, Đan Đan ở dưới cửu tuyền, nhất định hi vọng em có thể sống vui vẻ yêu đời, vì em ấy mà giành lấy những niềm hạnh phúc lớn lao hơn."
"Chị. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn chớp mắt, mở miệng muốn nói chuyện.
"Em đừng nói chuyện, trước hết nghe chị nói đã!" Tô Viên Viên chặn lời cô, nói tiếp: "Về phần Đan Đan thích Diệp Tử Hàng, đó chỉ là do em phỏng đoán, ánh mắt nhìn thấy chính là sự thật sao? Không biết trên đời này có rất nhiều chuyện cho dù là tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được cũng không chắc đó là sự thật? Ánh mắt sẽ lừa gạt em, lỗ tai sẽ dẫn em sai đường. Chúng ta lại nói ngược lại nhé, cứ cho là Đan Đan thích Diệp Tử Hàng đi, vậy em cứ nhất định phải đẩy cậu ta đi thật xa sao? Muốn một đao chém đứt tình nghĩa trên mười năm qua sao, để cả hai gánh chịu sự đau đớn như bị xẻ thịt nóc xương sao ? Đan Đan sẽ không vui vẻ, em ấy sẽ đau buồn. Nếu Đan Đan đối với em như em đối với em ấy, em ấy sẽ hi vọng các em có thể ở cùng nhau, hạnh phúc bên nhau. Tử Hàng đáng thương . . . . ." Tô Viên Viên nói xong nhịn không được lại đánh mạnh một cái trên mông Phương Tĩnh Ngôn."Con bé xấu xa này, sao có thể làm người khác tổn thương đến thế. . . . . . Có biết là trái tim con người ta là nơi mềm yếu mong manh dễ vỡ nhất. . . . . . Diệp Tử Hàng đứa nhỏ kia thoạt nhìn có vẻ kiêu ngạo kiên cường như vậy, không biết càng là người như vậy, tổn thương càng là sâu sao!"
Phương Tĩnh Ngôn nghe xong lời của bà chị họ, chỉ ngây ngốc ngồi ở trên ghế, nửa ngày không có phản ứng.
Lời Tô Viên Viên muốn nói cũng đã nói hết ra rồi, người cô muốn đánh cho một trận cũng đã đánh xong rồi, lúc này trong lòng thống khoái , nhìn phản ứng của Phương Tĩnh Ngôn liền nghĩ, ách. . . . . . Bản thân có phải có chút quá đáng rồi không . . . . . .
"Tĩnh Ngôn, em. . . . . . Em không có chuyện gì chứ? Chị không phải đã đánh em bị đần luôn rồi chứ?" Tô Viên Viên đem mặt để trước mặt Phương Tĩnh Ngôn, muốn nhìn một chút có phải đã thật sự đánh trúng vào một dây thần kinh trọng yếu nào hay không.
Đang muốn tới gần, Phương Tĩnh Ngôn bỗng nhiên chun mũi, oa oa khóc lớn lên. Khóc rất thương tâm, so với lần khóc trước đem Diệp Tử Hàng tức giận bỏ đi càng lợi hại hơn.
Tiểu Viễn cùng nhóm vịt con đều bị dọa ngây người, đều như bị dừng hình ngửa đầu nhìn hai người ngồi ở trên ghế kia.
"Chị. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn nức nở nói: "Chị lại đánh em mấy cái nữa đi, chị đánh em đi, trong lòng em ngược lại sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút. . . . . ."
Tô Viên Viên cắn răng giơ lên bàn tay, rốt cục không nhẫn tâm lại bỏ xuống. Chỉ ôm cô em gái vào trong ngực, thở dài nói: "Chúng ta đều quá trẻ tuổi. . . . . .quá trẻ rồi. . . . . ."
*****
Mấy cú đánh của Tô Viên Viên kia, vẫn là có hiệu quả. Phương Tĩnh Ngôn ít nhất đã nghĩ được rõ ràng bản thân hẳn là phải nên sống hạnh phúc, Đan Đan sẽ không hi vọng cô cả ngày ủ rũ, Đan Đan thích nhất nhìn cô cười.
Về chuyện của Diệp Tử Hàng, Phương Tĩnh Ngôn vẫn là có chút rối ren, không biết nên làm sao bây giờ. Đảo mắt một cái đã đến ngày khai giảng đại học, cô không có thời gian cũng không có đủ dũng khí suy nghĩ tiếp về cậu. Liền đem chuyện đó giao cho tương lai, nghĩ sau này mới tính tiếp. Sẽ gặp lại thôi, hai nhà thân thiết như vậy, làm sao có thể không gặp lại chứ? Tú Cầu còn đang ở tại nhà bọn họ đó!
Phương Tĩnh Ngôn được tuyển thẳng vào đại học C, ở thánh phố N. Cho nên, đeo lên ba lô trên lưng, cô trở về nơi quen thuộc nhất. Chính là, lần này đây, cô ở nội trú, cha mẹ cũng sẽ không thể ở bên cạnh. Còn có, trong phòng học sẽ không còn có bóng dáng của Diệp Tử Hàng nữa. Cậu ấy đã đi thành phố B, đi học ở trường đại học ưu tú nhất trên cả nước.
Cuộc sống đại học đối với phương Tĩnh Ngôn mà nói là rất mới mẻ lại thú vị.
Học tập ở học viện Thương nghiệp áp lực cũng không được tính là lớn, bài vở so với lúc học trung học, quả thực là sự chênh lệc giữa chuyện đi trên mặt đất và nhảy trên dây thép. Phương Tĩnh Ngôn lúc bắt đầu còn có thể đi theo nhóm bạn cùng phòng đi chơi, cũng tham gia một ít xã đoàn hoạt động trong trường học. Dần dần thời gian lâu dần, cô liền cảm thấy không thú vị. Không đi chơi theo đám bạn có sức lực dư thừa ấy nữa, cũng rút lui khỏi một ít xã đoàn mà mình không quá thấy hứng thú, chỉ tham gia xã đoàn phát thanh làm công việc MC chọn bài hát vào lúc chiều tối.
Trang Viễn vốn nói là một tuần viết một phong thơ, kết quả thì sao, hai ba ngày sẽ đến một phong. Mấy bức đầu nội dung sẽ kể về chuyện lý thú khi du học ở Anh quốc và các địa phương danh lam tcậug cảnh, càng về sau, liền bắt đầu nói trắng ra là rất nhớ Phương Tĩnh Ngôn. Phương Tĩnh Ngôn lập lờ hồi âm cho cậu, tránh đi đề tài trọng tâm mẫn cảm, chỉ lựa chút tin đồn thú vị trong trường học và tin tức của nhóm bạn cũ để nói.
Những bức thư liên tiếp không ngắt như hoa tuyết rơi khiến cô khó có thể chống đỡ. Hàng ngày trước khi đi ngủ đều phải vắt tay lên trán suy nghĩ xem làm sao hồi âm, quả thực so với việc giải đề toán còn khiến cô đau đầu hơn. Cố gắng chống đỡ viết được một đoạn thời gian, thật sự chịu không nổi, liền không hồi âm kịp thời cho Trang Viễn nữa. Có khi một tuần hồi âm một phong, có khi bận bịu, liền hơn nửa tháng mới hồi âm. Trang Viễn thấy cô lười biếng trả lời thư, viết thư tới, nét chữ đều thể hiện rõ cơn tức giận.
Trước kì thi cuối kì, Phương Tĩnh Ngôn bởi vì học bù lại bài vở, cách một tháng mới viết thư cho Trang Viễn, Trang Viễn xưa nay chưa từng thấy, thế nhưng lại không viết thư cho cô. Phương Tĩnh Ngôn âm thầm thở nhẹ ra một hơi, nghĩ rằng cuối cùng vị thiếu gia này cũng thấy nhàm chán, sau này mình có thể thoải mái chút. Nào ngờ, sự nhẹ nhõm này còn chưa kéo dài đến hết buổi tối, Trang Viễn liền gọi điện thoại tới ký túc xá cho cô.
Phương Tĩnh Ngôn chưa từng cho cậu số điện thoại ký túc xá thế mà cậu lại tự dưng biết đường gọi tới, coi như là có chút bản lĩnh Tôn Ngộ Không.
“A. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn chưa dứt tiếng alo, đầu dây điện thoại bên kia Trang Viễn đã hậm hực ngắt lời cô.
“Phương Tĩnh Ngôn cậu nói dối !” Trang Viễn gầm gừ.
“Tớ. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn vừa định giải thích, lại bị ngắt lời.
“Ai lúc trước đã một mực khẳng định sẽ viết thư trả lời tôi ?” Trang Viễn chất vấn.
“Tớ . . . . . có hồi âm rồi mà!” Phương Tĩnh Ngôn ấm ức lắc lắc dây điện thoại, nghĩ lại để viết bức thư đó cô đã hy sinh biết bao thời gian cho một giấc ngủ đẹp, nội dung thư cũng đủ để làm thành một cuốn sách luôn rồi.
“Hồi âm? Cậu nói cho tôi biết thế nào là hồi âm? Người ta viết cho cậu mười mấy lá cậu hồi có một lá, vậy gọi là hồi âm sao? Hồi âm tức là tôi viết cho cậu một lá, cậu viết cho tôi một lá, hiểu chưa.
“Uhm . . . . . tớ cũng muốn hồi âm từng lá một, nhưng cậu viết siêng quá. Trang Viễn, ở nước Anh cậu học chuyên ngành nào vậy?”
“Hả?”một kẻ đang lửa giận sôi sục như Trang Viễn bỗng chốc bị đơ luôn, “Quản trị kinh doanh. . . . . .sao vậy?”
“Ồ . . . . . Quản trị kinh doanh à! Tớ còn tưởng cậu học văn học Anh chứ! Khả năng viết của cậu có thể so sánh với Charles Dickens rồi !” Phương Tĩnh Ngôn từ tốn nói.
“Xì——” Trang Viễn ở đầu kia điện thoại không kìm được, bật cười.
“Trang Viễn, tớ nói nè, cậu cứ nên học hành chăm chỉ đi!” Phương Tĩnh Ngôn vì muốn giảm bớt áp lực hồi âm thư sau này của mình, bắt đầu ân cần khuyên nhủ một kẻ tự do bay bổng bên ngoài, cả ngày chỉ biết viết thư không lo học hành như Trang Viễn.” Cậu có biết ở Anh học một năm tốn bao nhiêu tiền không? Tớ đếm hết ngón tay mình cũng đếm không hết. Cậu không chăm chỉ học hành, chưa nói tới chuyện có lỗi với cha mẹ cậu, có lỗi với chính cậu mà đầu tiên là có lỗi với đống tiền này!”
“Hứ ~” Trang Viễn hứ một tiếng lạnh lùng, “Tớ học giỏi chán, cậu không cần lo. Với lại, sau này tiền tớ kiếm được, nhiều gấp ngàn lần tiền xài bây giờ, loại đầu tư tất yếu này, xem như một hình thức đầu tư tư bản của ba tớ.”
“Uhm. . . . . . vậy sao. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn không hiểu lắm về mối quan hệ đầu tư tư bản giữa Trang Viễn và ba cậu ấy.
“Nếu cậu ngại viết thư phiền toái, về sau mỗi ngày tớ đều gọi điện cho cậu là được rồi.” Trang Viễn không sợ gọi điện đường dài, trong thẻ của cậu, ba cậu đổ không ít vốn đầu tư ban đầu.
“Hả?” Phương Tĩnh Ngôn nghĩ tới mỗi ngày đều phải nghe điện thoại, đầu ê rần cả lên, “Đừng đừng đừng, gọi điện thoại tốn tiền lắm. . . . . . Cậu đừng lãng phí nữa.
“Cậu không cần phải lo về vấn đề tiền, sau này tớ sẽ kiếm về gấp bội.”
“Cái này. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn nheo mày tìm cách đối phó, phản lại: “Vấn đề là trường tớ nghe điện thoại cũng tính phí.”
“Cái gì?” Trang Viễn ở đầu kia điện thoại nhảy dựng lên: ” Trường cậu có phải hám tiền dữ vậy không? Nghe điện thoại cũng muốn lấy tiền?”
“Ừ ừ. . . . . . Trường tớ khoái tiền lắm. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh toát ra ướt hết cả trán.
“Hay là tớ chuyển khoản cho cậu?”
“. . . . . . Nhà tớ chưa bần cùng đến nỗi phải cần người bố thí.”
“Tớ không có ý này mà!”
“Nói chung là không có chuyện gì thì cậu đừng gọi điện cho tớ. Thư cũng viết ít thôi, vì hồi âm cho cậu, mà trán tôi đầy nếp nhăn rồi !”
“Thiệt hả? Vậy. . . . . . tớ mua kem chống nếp nhăn cho cậu nhá, nghe nói nước Anh có nhãn hiệu này hiệu quả lắm.”
Phương Tĩnh Ngôn ôm đầu, chỉ muốn nhanh nhanh gác máy.
“Trang Viễn, có người đang đợi gọi điện, tớ không thể độc chiếm điện thoại được. Cúp nha, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe! Tạm biệt!”
“Này ! Này ! Tĩnh Ngôn, đừng cúp! Tớ còn chuyện này muốn nói!”
“Gì nữa? Nói mau! Cho cậu ba giây!” Phương Tĩnh Ngôn khó chịu xoa xoa đầu.
“Tớ. . . . . . Tớ nhớ cậu!”
Trang Viễn nói xong ba chữ kia, tự động cúp máy.
Phương Tĩnh Ngôn ôm khư khư ống nghe, mất một lúc lâu mới để nó lại chỗ cũ.
Làm sao bây giờ? Trang Viễn, cuối cùng phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể để cho cậu hiểu rằng hai chúng ta chỉ có thể làm bạn?
*****
Nếu nói mối quan hệ với Trang Viễn luôn khiến cho Phương Tĩnh Ngôn phải đau đầu, thì với Ngô Hồng Phi, hoàn toàn là ấm áp và vui vẻ.
Ngô Hồng Phi học ở đại học Q, ở thành phố N. Trường hai người cách nhau không xa, đi xe qua bảy, tám trạm dừng. Rảnh rỗi thì Ngô Hồng Phi tới đại học C tìm Phương Tĩnh Ngôn. Có khi ở trong trường học nói chuyện phiếm, tản bộ, có khi chỉ là ôm đống sách cùng cô đọc sách trong thư viện. Chủ nhật nếu Phương Tĩnh Ngôn không về thành phố H, Ngô Hồng Phi sẽ hẹn cô đi leo núi, mời cô ăn một bữa ngon lành.
Vui vẻ ở cùng Ngô Hồng Phi, với Phương Tĩnh Ngôn là một thói quen. Ngô Hồng Phi tốt với cô, cũng đã là một thói quen. Cho nên, bạn cùng phòng Tiểu Hà nói: “Phương Tĩnh Ngôn, bạn trai tới tìm cậu kìa !” Trước đó, Phương Tĩnh Ngôn chưa bao giờ thấy giữa họ có mối quan hệ thân thiết.
“Ha ha, cậu nhìn nhầm rồi ! Đó không phải bạn trai, mà là bạn học cũ!” Phương Tĩnh Ngôn giải thích lơ đễnh.
“Đó là cái lão ở nước Anh cứ viết thư cho cậu à?” Tiểu Hà tò mò tiếp tục truy vấn.
“Cậu ta a. . . . . . Đừng nhắc nữa. . . . . . Cũng là bạn học cũ.”
“Tĩnh Ngôn, ” Tiểu Hà híp mắt áp vào trước mặt cô, chỉ người đứng dưới ký túc xá Ngô Hồng Phi nói: “Giới thiệu cho mình đi! Mình thích kiểu người này!”
“Í. . . . . .” Phương Tĩnh Ngôn nhíu mày ngẫm nghĩ, nói: “Cậu thích toán học sao?”
“Toán học? Không thích! ! Chán ghét!”
“Ô. . . . . . Vậy cậu không có cửa. Cậu ấy chỉ thích toán học.”
“Cái gì?” Tiểu Hà phát ra kêu thảm thiết, “Đây là lý do gì vậy trời! Chẳng lẽ cậu ta muốn sống chung với toán học suốt cả đời?”
“Ha ha, theo sự hiểu biết của mình về cậu ấy, hoàn toàn có khả năng này.”
Tiểu Hà uể oải nằm ngửa ra giường, Phương Tĩnh Ngôn lại hớn hở đi xuống lầu. Ngày hôm qua Ngô Hồng Phi nói Diệp Tử Hàng viết thư cho cậu ấy, Phương Tĩnh Ngôn nói hôm nay nhất định sẽ đem thư cho cô xem. Nghĩ đến có thể tận mắt chiêm ngưỡng bức thu Diệp Tử Hàng đích thân viết,trái tim Phương Tĩnh Ngôn đập bừng bừng.
Từ khi lên đại học, tưởng rằng sẽ có cơ hội gặp mặt, rốt cuộc cô cũng chưa gặp qua Diệp Tử Hàng.
Không có dũng khí, cũng không có cơ hội.
Chỉ có thể trông chờ Ngô Hồng Phi có được một ít tin tức của Diệp Tử Hàng, rốt cuộc cũng có rồi.
Ngô Hồng Phi nói, Diệp Tử Hàng thường tới căn tin trường học thưởng thức món khoai tây xắt sợi xào.
Vì thế, Phương Tĩnh Ngôn tới căn tin ăn một tuần khoai tây xắt sợi, ăn tới nỗi thấy khoai tây là muốn nôn.
Ngô Hồng Phi nói, Diệp Tử Hàng gần đây nhất đam mê thiên văn học, thường cùng bạn học ban đêm lên núi quan trắc tinh tượng.
Vì thế, Phương Tĩnh Ngôn nửa đêm khoác thảm chạy lên sân thượng ký túc xá ngắm sao, kết quả bị cảm lạnh nằm liệt giường ba ngày.
Ngô Hồng Phi nói, Diệp Tử Hàng chủ nhật về thành phố rồi.
Vậy nên, Phương Tĩnh Ngôn mặc áo khoác đen, dùng khăn quàng cổ quấn chặt hết mặt, rón rén lẩn quanh cửa nhà Diệp Tử Hàng, mãi tới khi bị bảo vệ đeo dấu đỏ trên áo chiếu đèn pin vào người cô, cô mới úp mặt chạy trối chết.
Ngô Hồng Phi không phải là gã ngốc Goldbach chỉ biết đoán bậy về toán học, trong lòng cậu hiểu rất rõ. Phương Tĩnh Ngôn đi với cậu, nhiều khi, chỉ là muốn có nhiều thông tin hơn về Diệp Tử Hàng.
Cậu không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, vì sao bỗng nhiên từ thân thiết trở nên xa lạ. Nhưng cậu cam tâm tình nguyện vì Phương Tĩnh Ngôn mà truyền đạt tin tức.
Chỉ cần Phương Tĩnh Ngôn vui vẻ, chỉ cần Phương Tĩnh Ngôn thích thú, cậu đều cảm thấy đó là điều tốt.