Phiên ngoại 4.2
Edit: Qiezi Nhưng không sao, Huyết Kiếm Ma luôn cô độc, cường đại, cho dù vì hành động vừa rồi của người này mà có chút yếu lòng, nhưng tia yếu lòng này sẽ nhanh bị hắn vứt bỏ, bởi vì nó chỉ là thứ vô dụng. Hai người ngồi ở hai góc chữa thương, nhìn cũng có vẻ rất hài hòa. Nhưng vì huyết mạch thần thú của Vệ Mông Nhàn phát huy tác dụng, cho dù hai người bị thương giống nhau nhưng y vẫn khỏe lại nhanh hơn Huyết Kiếm Ma ba ngày. Trong quãng thời gian chữa thương, hai người chưa từng nói chuyện nửa câu, hoặc nên nói là —— Vệ Mông Nhàn từng nói mấy câu, nhưng hắc y nhân lại không thèm đáp lời y. “Ừm… Vết thương ta lành rồi, phải đi đây, cám ơn phòng của ngươi.” Vệ Mông Nhàn gãi đầu. Tuy rằng nam nhân áo đen không thèm để ý đến y, thậm chí nói một câu cũng không, nhưng đối phương không đuổi y ra ngoài đã là giúp y rất nhiều rồi. Y muốn đi thì ít nhất cũng phải tạm biệt người ta nhỉ? Hắc y nhân chậm rãi mở mắt, nhìn cái tên ngu ngốc này lảm nhảm một hồi mới lưu luyến rời đi. Đợi Vệ Mông Nhàn đi rồi, Huyết Kiếm Ma nhịn không được co giật khóe mắt. Sao người nhà của tên này lại yên tâm để y ra ngoài? Không biết người ngốc như y sẽ bị lừa bán đi sao? (Các trưởng lão của Vệ gia: Hừ! Chúng ta bị đánh đến bó tay rồi!) Huyết Kiếm Ma khẽ lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt chữa thương. Hai người bọn họ gặp nhau chỉ là trùng hợp, không cần phải phí tâm tư nghĩ đến một người xa lạ… Sự thật chứng minh… Tuy trùng hợp được gọi là trùng hợp, chính là vì tính chất bất ngờ của nó —— nói cách khác, ngươi không thể biết việc này có thường xuyên xảy ra hay không. “Hey, thật là trùng hợp.” Vệ Mông Nhàn bụm miệng, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay khiến y có vẻ rất chật vật. Vệ Mông Nhàn lúng túng nhìn tơ máu trong tay: “Bất cẩn cắn trúng lưỡi.” Huyết Kiếm Ma cạn lời, y là tên ngốc hay xem hắn là tên ngốc? Chảy máu nhiều như vậy, đây không phải là cắn trúng lưỡi, mà là cắn đứt lưỡi đi? “Khụ khụ…” Vệ Mông Nhàn ho khan hai tiếng, càng phun ra nhiều máu tươi hơn. Nói đến cũng lạ, y và hắc y nhân này chưa nói chuyện dù chỉ một câu, nhưng không biết vì sao y lại không muốn nhếch nhác trước mặt người này —— dù lần trước y cũng đã rất thảm rồi. Huyết Kiếm Ma không để ý đến y, vết thương trên người hắn cũng không nhẹ hơn Vệ Mông Nhàn là bao. Tuy Vệ Mông Nhàn phun đầy máu tươi nhưng thực tế chỉ bị chấn động bên trong, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể ra ngoài quấy phá khắp nơi. Không sai… Trải qua lần vô tình gặp gỡ lúc trước, thỉnh thoảng hắn ra ngoài rèn luyện sẽ vô thức để ý tin tức của tên ngu ngốc kia. Là người nhà họ Vệ, Vệ Mông Nhàn quả thật có tư cách phách dối, nhưng dọc đường hắn cứ khiêu chiến các môn phái, lớn nhỏ đủ cả, đây không phải chuyện mà người bình thường làm được. Lẽ nào người này không biết, có rất nhiều tu sĩ chính đạo xem thể diện còn lớn hơn trời. Ngươi tìm tới cửa khiên chiến, nếu thua thì thôi, nhưng thực tế là ngươi thắng, đây không phải là tát một phát lên mặt người ta sao? Huyết Kiếm Ma luôn cảm thấy mình hành sự đã khá phách lối rồi, không ngờ tên ngu ngốc kia còn kiêu ngạo hơn hắn gấp mười lần!! Nhưng… Việc này không liên quan đến Huyết Kiếm Ma, nếu không có lần trùng hợp gặp gỡ ở hang động, cho dù Huyết Kiếm Ma nghe thấy chuyện này cũng chỉ xem là chuyện cười thôi. “Khụ khụ… Chúng ta lại trùng hợp gặp nhau ở đây, có phải nên giới thiệu tên tuổi với nhau không? Dù gì cũng là duyên phận mà.” Sau khi Vệ Mông Nhàn trải qua ba ngày chữa trương, áp chế thương thế trong cơ thể, y tò mò nói với hắc y nhân. Huyết Kiếm Ma vẫn không để ý đến Vệ Mông Nhàn. Hắn không giống Vệ Mông Nhàn trên người có thánh dược huyết mạch thần thú chữa thương, Huyết Hải Tâm Kinh mà hắn tu luyện có thể chuyển hóa thành kiếm đạo, điều này sẽ khiến uy lực của kiếm chiêu rất lớn, thế nhưng về mặt phòng ngự và khôi phục lại rất tệ… Không được hắc y nhân đáp lời, Vệ Mông Nhàn cũng không tức giận. Bình thường khi y bế quan cũng rất ghét bị người khác quấy rầy, tuy đối phương bị thương rất nặng, y có lòng đi hỗ trợ nhưng mỗi khi y đến gần một chút, đối phương sẽ dùng đôi mắt đen nhanh mang đầy ý uy hiếp trừng y, khiến y chùn bước… Vệ Mông Nhàn rụt cổ, lặng lẽ để lại vài bình đan dược rồi bỏ đi. Sau khi y đi rồi, Huyết Kiếm Ma mới nhìn mấy cái bình nhỏ xinh xắn trên mặt đất, thái độ vô cùng phức tạp. Là người tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, từ bé hắn đã bị sư phụ giáo dục là đừng tin người khác, không ai sẽ tự nhiên đối tốt với ngươi. Mà sau này hắn trưởng thành, trải qua biến cổ cũng đủ để chứng minh rằng sư phụ nói đúng. Nhưng tên ngu ngốc này không biết thân phận của hắn, liên tục hai lần để lại thuốc trị thương cho hắn. Phải biết rằng đan dược cho tu sĩ nguyên anh trị thương đều không phải vật phàm, giá trị đủ để làm hoa mắt rất nhiều người. Chớ nói chi Vệ Mông Nhàn hai lần để lại thuốc trị thương đều là loại cực phẩm, cho dù Huyết Kiếm Ma bán tất cả tài sản trên người hắn, chỉ sợ cũng không mua nổi một lọ. Người ta thường nói ăn của chùa thì quét lá đa, cho dù thứ này không phải do Huyết Kiếm Ma chủ động đòi hỏi Vệ Mông Nhàn, hành động để lại đan dược của y đã làm Huyết Kiếm Ma dậy sóng. “Bỏ đi, nếu sau này hắn cần thì giúp hắn giết vài người là được.” Huyết Kiếm Ma không do dự cầm lấy đan dược. So với Vệ Mông Nhàn, hắn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, làm gì có thời gian ngại ngùng có nên nhận ý tốt của người khác hay không. Đối phương giúp hắn một lần, cùng lắm thì sau này hắn giúp lại người ta là được. Dù hắn không có tài sản gì, không thể báo đáp vật chất nhưng hắn rất mạnh, nếu Vệ Mông Nhàn ghét ai đó mà không tiện ra tay, hắn hoàn toàn có thể âm thầm giải quyết thay đối phương. Sau khi dùng thuốc trị thương, thương thế của Huyết Kiếm Ma được cải thiện rất nhanh. Sau khi hồi phục sức khỏe, Huyết Kiếm Ma rời khỏi hang động, thế nhưng không biết vì lý do gì, trước khi đi hắn lại để lại một miếng ngọc giản truyền tin duy nhất của hắn. Duyên phận chính là —— cho dù ngươi có muốn hay không, đều có thể gặp được người kia. Cho dù cách ngàn núi vạn sông, cũng sẽ có chuyện kéo các ngươi đến gần nhau. Cho nên, khi Huyết Kiếm Ma và Vệ Mông Nhàn gặp nhau lần thứ ba trong hang động này, hai người đã không còn đề phòng nhau như ban đầu, thậm chí trong lòng còn cảm thấy đồng cảm đầy vi diệu… “Khụ khụ khụ… Không ngờ lại trùng hợp như vậy.” Vệ Mông Nhàn ngạc nhiên nhìn hắc y nhân, hắn bịt chặt miệng vết thương cực lớn trên hông trái, phía trên kiếm khí lượn lờ, vừa nhìnlà biết bị một cao thủ kiếm đạo đâm bị thương. Huyết Kiếm Ma co giật cơ mặt, hắn thực sự không hiểu hai tên xui xẻo cùng trốn trong hang động chữa thương là chuyện mất mặt đến cỡ nào, rốt cuộc có cái gì vui vẻ. Vệ Mông Nhàn không thể nhìn qua ánh mắt thấu hiểu tâm tư của Huyết Kiếm Ma. Là một tu sĩ trẻ tuổi, y rất thiện cảm với hắc y nhân trước mặt, hơn nữa ba lần bốn lượt ‘vô tình gặp được’ khiến y nhớ đến năm đó phụ thân khoe khoang đã theo đuổi mẫu thân như thế nào. Liên tục ba lần đều có thể gặp được người này, mà mình còn có thiện cảm với hắn, đây đúng là duyên định tam sinh! (có cái gì đó sai sai thì phải!) Vệ Mông Nhàn chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai. Nửa đời trước của y luôn đắm chìm trong tu luyện, thỉnh thoảng nghe giảng giải về tình yêu nam nữ, nghe phụ thân khoe khoang thuở thiếu thời, hoặc là tận mắt chứng kiến một số thanh niên tỏ tình ái mộ nhau —— hết cách rồi, tu sĩ nguyên anh tai thính mắt tinh, có đôi khi không phải Vệ Mông Nhàn muốn nghe trộm, mà do những người đó đứng gần y, những lời này sẽ truyền vào tai y, muốn không nghe cũng không được. Hơn nữa trong hai người tỏ tình, lúc nào cũng có một người nhắc đến hai chữ duyên phận. Đáng tiếc, đối với Vệ Mông Nhàn chỉ nghe loáng thoáng mà nói, duyên phận = thường xuyên gặp nhau, nên y cho rằng hắc y nhân chính là duyên phận của mình…. (Thắp nến…) Trong lòng nhớ đến năm đó phụ thân từng nói, duyên đến thì nhất định không thể bỏ qua, Vệ Mông Nhàn cũng thầm nói trong lòng, lúc ban đầu phụ thân nói đến duyên phận không nhắc tới hạn chế nam nữ, nói cách khác —— duyên phận cũng có thể là nam? Vệ Mông Nhàn trộm nhìn hắc y nhân, không thể không thừa nhận dung mạo đối phương tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, có thể xưng là mỹ nam tử. So với dung mạo tuấn tú của mình, Vệ Mông Nhàn không khỏi đố kỵ. Chúng ta đều là nam nhân, sao người khác có hương vị nam nhân, mà mình lại tương đối âm nhu? Ông trời đúng là bất công! Huyết Kiếm Ma nhìn Vệ Mông Nhàn đầy khó hiểu, rõ ràng tên ngu ngốc này đang bị trọng thương, sao không đi chữa thương mà cứ nhìn mặt hắn? Nhìn thì cứ nhìn, há cớ gì thỉnh thoảng lại nghiến răng nghiến lợi? Rốt cuộc tên này có ý gì? Hắn vô thức sờ mặt mình, trên mặt có thứ gì lạ à? Rốt cuộc y đang nhìn cái gì vậy?? Bị ánh mắt kỳ dị của Vệ Mông Nhàn làm cho hoang mang, Huyết Kiếm Ma rất bực mình, vung tay lên tính nói chuyện với Vệ Mông Nhàn. Y là tên ngốc, nếu hắn nói chuyện với tên ngốc, nói không chừng cũng sẽ biến thành tên ngốc. Thôi, tránh xa vẫn tốt hơn! Huyết Kiếm Ma quay về giường đá chữa thương, Vệ Mông Nhàn tiếp tục bị làm lơ, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Từ lần gặp nhau đầu tiên, hắc y nhân đã lạnh lùng như thế, y cũng quen rồi. Nếu như đối phương đột nhiên nhiệt tình trò chuyện thì y mới hoảng đó. Hơn nữa… Nhớ lại năm đó phụ thân khoe khoang, dường như lúc đầu mẫu thân cũng không thèm để ý phụ thân, sau này vẫn nhờ mặt dày gan dạ, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà. Ừm… Nhìn nam tử lạnh lùng nghiêm nghị trước, Vệ Mông Nhàn hưng phấn bừng bừng! Năm đó cha có thể ôm mẫu thân về nhà, dù nam nhân trước mắt là một khối băng, y cũng tự tin có thể hun nóng đối phương! Các trưởng lão cũng khen y mặt dày như cha y! ╮(╯▽╰)╭ (Tất cả trưởng lão: ….. Ha ha! (╯‵□′)╯︵┻━┻ Chúng ta chỉ khích lệ ngươi thôi, biết không hả!) Vì vậy, trong khi Huyết Kiếm ma hoàn toàn không biết gì thì Vệ Mông Nhàn đã vui vẻ quyết định, phải theo đuổi nam nhân khiến y nảy sinh thiện cảm này! Trong quãng thời gian tiếp theo, Huyết Kiếm Ma như sống trong nước sôi lửa bỏng. Trong cuộc sống cô độc quen thuộc của hắn lại đọt nhiên xuất hiện một tên ngốc vô cùng nhiệt tình, thật sự khiến hắn không chịu nổi. Đáng sợ hơn là, không biết hai người thật sự có nghiệt duyên hay không, rõ ràng mỗi lần rời khỏi hang động, thời gian và hướng đi của đôi bên đều khác nhau, nhưng sau đó vẫn rất trùng hợp đụng mặt nhau. Cứ liên tục ba bốn lần như vậy, ngay cả Huyết Kiếm Ma cũng tự nhủ trong lòng, lẽ nào bọn họ có duyên như vậy sao? Có duyên thì có duyên đi, Huyết Kiếm Ma cũng không nghĩ nhiều. Tuy Vệ Mông Nhàn biểu hiện rất nhiệt tình nhưng cũng không đáng ghét. Thỉnh thoảng khi chữa thương sẽ có người ở bên cạnh ngươi lải nhải, không còn cảm thấy cô đơn nữa. Dần dà, Vệ Mông Nhàn đã đào được một cái lỗ nhỏ trong nội tâm khép kín của Huyết Kiếm Ma, sau đó lặng lẽ chui vào. Duyên phận là thứ không thể miêu tả, ngay cả Vệ Mông Nhàn cũng không ngờ duyên phận giữa y và Huyết Kiếm Ma lại đến mức này. Rõ ràng mới từ biệt chưa tới một tháng, nhưng hai người lại một lần nữa gặp nhau trong một bí cảnh. Chỉ là tình huống lúc đó khá đặc biệt, bọn họ đều đang điên cuồng bỏ chạy, mà sau lưng bọn họ là bốn, năm tên tu sĩ đang đuổi theo. “Ha ha… Thật là trùng hợp… Lại gặp nhau.” Vệ Mông Nhàn ở xa xa đã thấy Huyết kiếm Ma, cho dù đang chạy trốn cũng không quên rẽ sang đường khác, đuổi theo. Huyết Kiếm Ma co rút khóe môi, thật ra bọn họ là nghiệt duyên thì đúng hơn… Ngay cả chạy trốn cũng gặp được nhau. “Dù sao chúng ta cũng đang bị đuổi giết, hay là cùng nhau chạy trốn đi?” Vệ Mông Nhàn vui vẻ mời mọc. Huyết Kiếm Ma cạn lời, chạy trốn mà cũng chạy chung nữa à? Nhưng rất kỳ lạ là hắn lại không từ chối, trái lại chủ động nhường chỗ trên phi kiếm, ý bảo Vệ Mông Nhàn nhảy qua. Hai người cùng chạy có nghĩa là có thể thay phiên nhau điều khiển phi kiếm, bởi vậy thời gian kiên trì cũng có thể lâu hơn một chút. Vệ Mông Nhàn cực kỳ vui mừng, không chút do dự nhảy sang. Hai người ngự kiếm bay nhanh, không biết là đại thần nào phù hộ mà khi đi qua một thung lũng, may mắn gặp linh khí bạo động. Vùng thung lũng này đúng lúc bọn họ bay qua mới xảy ra linh khí bạo động, dẫn đến mấy người đuổi theo phía sau đều không khống chế được phi kiếm, từ trên trời rớt xuống. May là trước khi linh khí bạo bộng có vài dấu hiệu, những tu sĩ kia mới không bị ngã chết, nếu không thì Vệ Mông Nhàn và Huyết Kiếm Ma không cần chạy trốn nữa, trực tiếp quay lại nhặt chiến lợi phẩm là được rồi. Thời gian linh khí bạo động không kéo dài quá lâu, nhưng mượn cơ hội này, hai người chạy trốn thành công, đồng thời thuận lợi quay về hang động kia. Ở trong hang động, hai người sắp xếp lại thu hoạch trong bí cảnh. Bọn họ ngàn tính vạn tính, không ngờ thứ cướp được chẳng phải là mảnh vỡ thần khí gì cả, mà là pháp bảo chứa một tia thần thức của một vị đại năng gửi gắm trước khi qua đời. Huyết Kiếm Ma cố gắng để lại ấn ký thần thức của mình trong pháp bảo thì xui xẻo trúng chiêu, suýt chút nữa đã bị vị đại năng thượng cổ kia đoạt xá trùng sinh. May là người tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh đều có tâm trí kiên định, hơn nữa Vệ Mông Nhàn ở bên cạnh liên tục nhét đan dược tẩm bổ thần hồn vào miệng hắn, hắn vất vả lắm mới trụ được, tiêu diệt tia ý thức còn sót lại của vị đại năng kia. Đáng tiếc là sau khi tiêu diệt thần hồn, Huyết Kiếm Ma cũng đã như đèn cạn dầu. Hắn cười khổ, lúc nãy còn may mắn vì đoạt được pháp bảo, chạy trốn thành công, một giây sau lại chết trên pháp bảo, nhân sinh quả nhiên diệu kỳ. Huyết Kiếm Ma từng trải qua vô số trận chiến chưa bao giờ sợ chết, vì vậy khi biết mình sắp không qua khỏi, hắn vô cùng bình tĩnh. Nhìn Vệ Mông Nhàn khóc lóc giàn giụa, Huyết Kiếm Ma chợt cảm thấy xót xa. Trước khi chết có người ở bên cạnh hắn, so với sư phụ hoặc Huyết Ma mấy đời trước, hắn thật sự rất may mắn. “Đừng khóc…” Huyết Kiếm Ma khó khăn cử động ngón tay, muốn lau nước mắt trên mặt Vệ Mông Nhàn. Không ngờ động tác của đối phương còn nhanh hơn hắn, sau khi lau khô nước mắt, Vệ Mông Nhàn ôm Huyết Kiếm Ma, đặt hắn lên giường đá. Để Huyết Kiếm Ma nằm tư thế thoải mái nhất, sau đó Vệ Mông Nhàn nắm tay hắn: “Tiểu Ma… Gả cho ta được không?” Vẻ mặt của Huyết Kiếm Ma lập tức trở nên rất vi diệu, Tiểu Ma… Là cái quỷ gì? Còn gả cho ta là cái quỷ gì vậy? Ta sắp chết rồi, ngươi đừng đùa ta nữa! Vệ Mông Nhàn nhìm chằm chằm Huyết Kiếm Ma, ánh mắt vô cùng khẩn trương, đang mong đợi câu trả lời của hắn. Huyết Kiếm Ma bị đôi ngươi trong sáng kia nhìn không chớp mắt, muốn cự tuyệt nhưng lại không thể thốt thành câu. Huyết Kiếm Ma thở dài, hắn thật sự không biết Vệ Mông Nhàn có tình cảm với hắn, nhưng dù sao hắn cũng sắp chết rồi, nếu trước khi chết có thể thỏa mãn người bằng hữu này thì cũng coi như không có gì tiếc nuối. Bị tâm lý chi phối, Huyết Kiếm Ma nắm tay Vệ Mông Nhàn, khẽ đáp: “Ta đồng ý.” “Thật sao?” Vệ Mông Nhàn không dám tin, đôi mắt trợn trừng: “Ngươi thật sự đồng ý?” “Nói nhiều quá!” Huyết Kiếm Ma lúng túng xoay mặt đi. Tuy rằng hắn sắp chết nhưng bảo hắn đồng ý gả cho một người nam nhân vẫn là quá lúng túng. “Tốt quá!” Vệ Mông Nhàn nhảy lên hoan hô, vẻ mặt vô cùng hớn hở. Ngay cả Huyết Kiếm Ma tự nhận là vì đồng cảm mới đồng ý với Vệ Mông Nhàn cũng cảm thấy quyết định vừa rồi quá chính xác, đáng tiếc hắn sắp chết rồi, nếu không hắn có thể cùng Vệ Mông Nhàn trải qua một đời, có lẽ cuộc sống sau này sẽ rất hạnh phúc… Huyết Kiếm Ma cảm thấy khí tức trong đan điền càng lúc càng yếu, hắn nhìn Vệ Mông Nhàn đang hưng phấn hoan hô, khóe môi khẽ cong lên. Khi hắn chậm rãi nhắm mắt, chuẩn bị nghênh đón tử vong thì động tác tiếp theo của y lại suýt khiến hắn nhảy khỏi giường đá! Ngươi làm cái gì đó! Huyết Kiếm Ma hoảng sợ nhìn Vệ Mông Nhàn xé y phục của hắn, nếu không phải bị trọng thương không thể nhúc nhích, hắn rất muốn tát y một cái… Nhìn thấy từng món y phục rơi trên mặt đất, làn da trần trụi bị gió thổi qua, nhất thời khiến Huyết Kiếm Ma rùng mình, nổi đầy da gà. Hắn cực kỳ tức giận nhìn Vệ Mông Nhàn, cố gắng há miệng hỏi: “Ngươi… Làm… Cái gì?” Vừa nói ra lời này Huyết Kiếm Ma còn lo Vệ Mông Nhàn sẽ phán một câu làm ngươi, may mà Vệ Mông Nhàn chỉ là tên ngốc, không phải là huyễn cuồng bá duê, cho nên dù ý nghĩa vẫn như cũ, nhưng hai chữ động phòng vẫn dễ tiếp thu hơn… Huyết Kiếm Ma: ….. (╯‵□′)╯︵┻━┻ mẹ kiếp, bộ có gì khác nhau sao! “Ngươi…” Huyết Kiếm Ma thật sự muốn phun máu. Trước khi chết còn bị người ta gian thi là khái niệm gì? Sớm biết người này có sở thích gain thi, hắn không nên nhẹ dạ cả tin đồng ý!!!! Có lẽ là vẻ mặt của Huyết Kiếm Ma quá căm phẫn, Vệ Mông Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra huyết mạch Chân Long của Vệ gia ta có thể chữa thương, ngay cả vết thương thần hồn cũng chữa được, chỉ là… Nhất định phải song tu.” “Cho nên ngươi mới muốn lấy ta?” Huyết Kiếm Ma lập tức bình tĩnh, nếu Vệ Mông Nhàn muốn giao hợp với hắn chỉ vì cứu hắn, lý do này hắn vẫn có thể chấp nhận. Chỉ là nghĩ đến lúc nãy đối phương không thật sự muốn cùng hắn kết thành đạo lữ, Huyết Kiếm Ma thấy rất khó chịu. “Vậy nên ngươi cũng không thích ta, chỉ là muốn cứu ta?” Huyết Kiếm Ma thấy giọng điệu chất vấn của mình rất bình tĩnh, nhưng hắn lại không biết âm thanh của hắn đã hơi run run. “Dĩ nhiên không phải!” Vệ Mông Nhàn kinh ngạc, dường như muốn nói tại sao ngươi lại nghĩ như vậy: “Nếu ta không thích ngươi thì sao lại muốn cứu ngươi? Hơn nữa ta nghĩ kỹ rồi, nếu ngươi không chịu gả cho ta, ta sẽ cưỡng bức ngươi. Cha ta nói, nam nhân phải ra tay mau – chuẩn – độc, nếu không thì đạo lữ sẽ bị người khác cướp mất.” Huyết Kiếm Ma: ….. Làm cha giáo dục trẻ nhỏ như vậy thật sự ổn sao??? Vệ Mông Nhàn không biết đạo lữ tương lai nhà mình đang chửi thầm cha y, lúc này y đang nhanh nhẹn lột sạch y phục của hai người. Huyết Kiếm Ma không có năng lực phản kháng, cứ như vậy bị Vệ Mông Nhàn nhỏ tuổi hơn hắn, thực lực không cao bằng hắn, gương mặt còn đẹp hơn hắn đè trên giường… Còn là bị đè cả đời, không thể trở mình. Huyết mạch thần thú áp chế bạn đời rất rõ ràng, cho dù thực lực của Huyết Kiếm Ma có thể đột phá chân trời, một khi đối mặt với Vệ Mông Nhàn, hắn vẫn là bên bị đè. ╮(╯▽╰)╭ Chuyện xảy ra sau này khiến hai người trời Nam đất Bắc. Sau mấy trăm ngàn năm bị vây khốn, khi một lần nữa Vệ Mông Nhàn nhìn thấy Huyết Kiếm Ma, thần hồn mờ ảo cuối cùng cũng ngưng thành thực thể, mỉm cười với Huyết Kiếm Ma vẫn anh tuấn như xưa: “Cuối cùng ta cũng chờ được ngươi…”