Edit: Qiezi
May là cửa vào ở Lưu Quang Tông chứ không phải trong các môn phái khác, nếu không Từ Tử Nham muốn đi vào còn phải tốn chút khó khăn. Dựa theo chỉ dẫn của Tuyết Đoàn, Từ Tử Nham đi vài vòng mới tìm được cửa vào —— trên chủ phong của Lưu Quang Tông. Từ Tử Nham: = 口 = mẹ kiếp, vị trí như vậy, nếu không phải thân phận của anh khá cao thì hoàn toàn không có cách tới gần nơi này. Anh liếc Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn kiêu ngạo quay lại nhìn: “Nhìn đi, ốc sên nhỏ phát huy tác dụng rồi kìa. Chủ nhân không biết đâu, trước đây có mấy tên xui xẻo, bởi vì cửa vào đại chiến long tử ở hậu sơn đại môn phái nào đó hoặc là cấm địa vô cùng nguy hiểm, cho nên còn chưa vào tới cửa đã thua rồi.” Từ Tử Nham: =_,= Đại chiến long tử hố cha! Tại đầu cầu Ly Trần Kiều, không có gì bất ngờ nhìn thấy Vệ Kình và Lặc Hổ. Sau khi đi đến chào hỏi, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung tự ôm linh sủng của mình, đứng chờ đợi. Trên vai Vệ Kình là một con mèo mập ngồi xổm, hình thể cũng không kém Phấn Mao, thoạt nhìn Bồ Lao ở với Vệ Kình rất tốt, nhưng nghĩ đến thân phận của Vệ Kình, dường như đây là chuyện đương nhiên. “Không phải ta nuôi!” Mặt mày Vệ Kình thúi hoắc. Từ Tử Nham ngạc nhiên. Vệ Kình ném Bồ Lao xuống, bất mãn nói: “Đều tại muội muội ta quá cưng chiều nó, hay cho nó ăn linh dược nên mới nuôi nó mập như thế.” Từ Tử Nham nghe vậy không nén nổi bật cười, vẻ mặt Vệ Kình càng khó coi, khinh bỉ nhìn Hắc Miêu: “Này, dầu gì ngươi cũng là long tử, vì chút đồ ăn mà làm nũng với muội muội ta, rốt cuộc ngươi còn chút tôn nghiêm nào không?” Bồ Lao thong dong liếm móng vuốt, lòng thầm nói: “Tôn nghiêm? Đó là cái gì? Ăn được không? Ngươi không phát hiện Thao Thiết và Nhai Tí vì chút thứ tốt mà có thể chung sống hòa bình à. Ta chỉ làm nũng với muội muội ngươi thì có tính là gì!” “Khụ khụ, thôi bỏ đi.” Lặc Hổ vỗ vai Vệ Kình an ủi. Vệ Kình ai oán nhìn hắn: “Ngươi cũng giúp nó…” Lặc Hổ lúng túng dời mắt: “Lúc đi, muội muội ngươi cố ý dặn ta chăm sóc tốt cho Bồ Lao, ta nhận lời rồi.” Ánh mắt Vệ Kình đầy đau thương, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, buồn bã nói: “Ngươi không thương ta…” Lặc Hổ: ….. Từ Tử Nham đen mặt nhìn thái độ, giọng điệu của Vệ Kình đều giống hệt Từ Tử Dung, lặng lẽ quay mặt sang nhìn Từ Tử Dung, dùng ánh mắt ám chỉ: “Đệ dạy tuyệt chiêu cho hắn?” Từ Tử Dung co giật cơ mặt, ánh mắt nhìn sang đầy kiên định: Tuyệt đối không phải ta dạy! Từ Tử Nham nhíu mày: Không phải đệ dạy thì sao động tác cùng giọng nói đều giống như đúc? Từ Tử Dung bỗng dời mắt đi: Có lẽ là tự hắn lĩnh ngộ… →. → Từ Tử Nham: ….. Ha ha, đệ muốn nói là tất cả công đều có thể tự động bật kỹ năng vờ đáng thương á hả? Từ Tử Dung: =.= Ta không có nói cái con mẹ gì hết!!! Len lén nhìn Lặc Hổ nghe Vệ Kình thầm thì đến độ mặt mày xanh xanh hồng hồng, Từ Tử Nham đột nhiên nhớ đến chiêu thức tiếp theo của Từ Tử Dung… Ha ha, thắp nến cho Lặc Hổ. Quả nhiên, trải qua một phen ‘giao lưu trao đổi’, Vệ Kình không còn nhắc tới chuyện của Bồ Lao, nhưng nhìn vành tai đỏ ửng của Lặc Hổ, có lẽ Vệ Kình chiếm không ít lợi. Vậy… Tiêu Đồ của Lặc Hổ đâu? Từ Tử Nham bỗng nhiên nhớ đến cái thứ mềm nhũn như pudding đông lạnh, tò mò nhìn tới nhìn lui trên người Lặc Hổ. “Này này! Cho dù chúng ta là bằng hữu, ngươi cũng không thể nhìn lão bà của ta như vậy!” “Ca ca nhìn như thế không thấy đau mắt sao?” Mới nhìn mấy lần, hai âm thanh không hẹn mà cùng đưa ra kháng nghị. Từ Tử Nham/Lặc Hổ: ….. Từ Tử Nham câm lặng nhìn đệ đệ, mà Lặc Hổ thì thẳng thắn hơn, cốc sưng đầu Vệ Kình —— cho ngươi nói bậy này! Lão bà cái con khỉ! (Vệ Kình: QAQ) Từ Tử Nham quay mặt đi nén cười, gương mặt cao quý lãnh diễm của Vệ Kình lại tỏ ra ấm ức, thật sự vô cùng buồn cười… Bốn người cười đùa một hồi, Từ Tử Nham đột nhiên nhớ tới —— “Lặc Hổ, Tiêu Đồ của ngươi đâu?” “Ở đây này.” Lặc Hổ cười ha hả, ‘xé’ xuống một lớp da mỏng trên cánh tay. Từ Tử Nham: ….. “Ể? Tới giờ dậy rồi à?” Lớp da mỏng kia ngọa nguậy mấy cái, biến thành một cục pudding mềm nhũn. Vệ Kình nhìn Tiêu Đồ đầy ghét bỏ: “Không có tác dụng gì, còn cả ngày quấn lấy Lặc Hổ, đúng là chướng mắt.” Tiêu Đồ thân mềm rụt một cái, nhìn Vệ Kình rồi nhìn Bồ Lao, nhỏ giọng thầm thì: “Ít nhất oa cũng dễ nuôi, ăn cũng ít.” Phấn Mao và Bồ Lao – ăn nhiều nên mập – nằm cũng trúng đạn… Từ Tử Nham cười vang, đổi từ đề tài thương tâm ‘ăn mập’ sang đề tài khác. “Không biết đại chiến long tử là làm cái gì.” Từ Tử Nham cười ha hả nói. “Không biết.” Vệ Kình liếc Hắc Miêu: “Nó cảm ứng được đại chiến long tử sắp bắt đầu, nhưng nội dung cụ thể hình như chưa cảm ứng được.” “Dù sao cũng chỉ có mấy hình thức, nhưng các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm, nguy hiểm chân chính đều do long tử thực hiện, yên tâm đi.” Tuyết Đoàn lười biếng nói. Hắc Miêu gật đầu, hình thức đại chiến long tử địa điểm diễn ra đều là ngẫu nhiên, nhưng thường thì chỉ có mấy loại. Chủ nhân nhân loại của bọn nó sẽ không bị nguy hiểm tính mạng, điều này nó có thể đảm bảo. “Ừm… Thời gian sắp tới, mọi người chuẩn bị đi, lát nữa đi vào, cho dù thấy cái gì thì cũng đừng kinh ngạc, chờ tín hiệu của chúng ta.” Tuyết Đoàn nghiêm túc dặn dò: “Tuy các ngươi không có nguy hiểm nhưng trong đại chiến lại có trừng phạt nhằm vào các ngươi, không ảnh hưởng tính mạng nhưng chắc chắn rất khó chịu.” “Ngươi thật sự xác định để chúng ta giúp ngươi tham dự đại chiến long tử lần này?” Vệ Kình nhìn Hắc Miêu, chúng ta trong miệng hắn chính là hắn và Lặc Hổ. Hắn hất cằm về phía Từ Tử Nham: “Bọn họ đều là nguyên anh hậu kỳ, thấy thế nào cũng mạnh hơn chúng ta rất nhiều, thi đấu như vậy còn ý nghĩa sao?” Hắc Miêu giơ chân sau ngoáy tai: “Yên tâm đi, tu vi hoàn toàn không quan trọng. Ừ.. Có lẽ nên nói là đối với các ngươi, tu vi không quan trọng. Trong đại chiến, chúng ta sẽ tự ra tay, cho nên không cần lo lắng.” “Được rồi.” Vệ Kình nhún vai, đối với đại chiến long tử lần này hắn không có áp lực gì. Dù sao, có hai tên biến thái Từ Tử Nham và Từ Tử Dung ở đây, hắn chắc chắn không có hy vọng chiến thắng. Đương nhiên, nếu tranh tài theo nhóm, nhờ phúc của Từ Tử Nham, hắn có thể dính chút lợi ích, nhung đến cuối cùng, hắn tin rằng trừ phi các long tử còn lại có thể tìm tới lão quái vật Hóa Thần Kỳ, bằng không tuyệt đối không phải đối thủ của Từ Tử Nham. “Tới rồi!” Phấn Mao đột nhiên vểnh tai, cảnh giác nhìn giữa không trung. Rất nhanh sau đó, phía trên đầu cầu Ly Trần Kiều xuất hiện một vòng xoáy màu lam nhạt. Vòng xoáy này xuất hiện rất đột nhiện, không một tiếng động, ngay cả đại trận phòng ngự của Lưu Quang Tông cũng không nhận ra. Hơi thở trong vòng xoáy truyền ra khiến bốn người đều cảm thấy rất thân thiết, sau đó ánh sáng trắng lóe lên, bốn người lập tức bị vòng xoáy hút vào, sau đó vòng xoáy nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi biến mất. Sau khi vòng xoáy biến mất, một cổ thần thức cường đại đảo qua đầu cầu Ly Trần Kiều, sau khi dò xét hồi lâu mới chậm rãi thu về. Trong một gian tĩnh thất Lưu Quang Tông, một lão giả râu tóc bạc phơ khẽ nhíu mày, nhưng lập tức bỏ qua chuyện này, lần thứ hai rơi vào giấc ngủ say. Từ Tử Nham bị hút vào vòng xoáy không cảm thấy choáng, hoặc nên nói trắng ra là khi xuyên qua vòng xoáy, anh không có cảm giác như lúc trước xuyên qua không gian, mà là như đang bước vào một không gian đặc biệt, anh có thể cảm nhận được không gian xung quanh đang liên tục di động. —— không sai, loại cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng không gian hẳn đã ngừng, nhưng anh lại thật sự cảm thấy không gian đang lướt qua anh, giống như anh đang trốn sau một vách tường trong suốt, mà những không gian này như dòng nước chảy bên cạnh anh. “Cảm giác kỳ quái thật.” Từ Tử Nham thấy rất thú vị, loại xuyên việt này không khiến anh cảm thấy áp lực và khó chịu, bởi vậy anh rất hăng hái nghiên cứu trạng thái hiện tại của mình. “Ợ ——!!” Từ Tử Nham: =.= âm thanh này quen quá… Anh lặng lẽ quay đầu lại, quả nhiên là Phương Cách không biết lại ăn cái gì, thỏa mãn nấc một cái. →. → bỏ đi, anh không biết cái mẹ gì hết. Đang xuyên qua không gian di động, Từ Tử Nham không biết đã đi được bao lâu. Ở nơi này, thời gian và không gian đều không còn ý nghĩa. Từ Tử Nham dùng mắt nhìn chỉ có thể nhìn thấy một vùng tối om, chỉ khi dùng thần thức mới cảm nhận được vô số không gian lướt qua. Giống như đã qua ngàn năm, lại giống như chỉ mới qua một giây, thần thức của Từ Tử Nham xuyên qua không gian vô tận, ngay cả chính anh cũng không biết trong lúc vô tình đã nhận được cơ duyên nào, anh chỉ cảm thấy hình như thần thức cường đại hơn, nhưng cụ thể cường đại tới mức nào thì anh lại không biết. “Ưm…” Từ Tử Nham khẽ rên một tiếng, sau đó bình tĩnh mở mắt ra, bóng tối vô tận đã rút đi, chỉ để lại một khoảng sao trời lấp lánh. “Đây là…” Từ Tử Nham nhìn bầu trời đầy sao như chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm tới, trong lòng khiếp sợ không thể hình dung bằng lời. Cảm giác chân thực có thể chạm đến khiến anh không nén nổi tò mò đưa tay ra, muốn kiểm tra ngôi sao gần nhất. Xúc cảm dưới ngón tay rất kỳ diệu, hơi mát, hơi trơn, còn có chút thô ráp, sờ không giống thiên thể lạnh lẽo, trái lại càng giống vảy cá hơn… Từ Tử Nham hoài nghi lại sờ sờ, không sai, quả thật rất giống vảy cá. “Nhột quá…” Một âm thanh khàn khàn mang theo ý cười phát ra. Từ Tử Nham: ….. Má ơi! Đây là tình huống gì?? Anh vội rút tay về, phóng thần thức điều tra xung quanh. Không tra còn đỡ, tra một cái, suýt chút nữa dọa anh tè ra quần… Mẹ nó, thứ treo trên đầu anh nào phải bầu trời sai, rõ ràng là một thân rồng vô cùng lớn, mà những ngôi sao này cũng chỉ là mấy chấm nhỏ trên thân rồng mà thôi…