Edit: Qiezi
“Hình như hắn bị mẫu trùng khống chế.” Từ Tử Dung thầm thì, khóe miệng khẽ cong lên, ý cười như có như không. Có thể nhìn thấy Bạch Hoa rơi vào tình cảnh thê thảm thế này, trong lòng Từ Tử Dung rất vui vẻ. Y chưa từng quên đời trước y thê thảm, có một nửa nguyên nhân là tại Bạch Hoa thèm muốn y. Cái gì mà vì Huyền Vũ Vực, cái gì mà vì tương lai nhân loại, Bạch Hoa liên hợp với ba gian phu hãm hại y, còn không phải vì y từ chối hắn sao? Một nam nhân bị chơi hỏng như hắn lại dám thương nhớ y, đúng là không biết liêm sỉ! “Ặc… Vậy phải làm sao?” Từ Tử Nham nhìn Bạch Hoa liên tục gào thét, rõ ràng đã mất lý trí nhưng vẫn còn oán giận những gì hắn làm đều vì bị người khác ép, khóe mắt co giật… Ha ha… Ngay cả hào quang nam chính trâu bò cũng không giữ nổi Bạch Hoa bền bỉ tìm đường chết! Trong khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Hoa, Từ Tử Nham đã hiểu, thảo nào Thiên Đạo phải đổi nam chính. Cho dù là ai đứng bên trên nhìn thấy Bạch Hoa luôn oán hận người khác có lỗi với hắn, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ đến hành vi của bản thân, có lẽ cũng không còn kiên nhẫn hầu hạ vị tổ tông này. “Ca ca còn do dự cái gì?” Từ Tử Dung lạnh nhạt hỏi. “Ặc…” Từ Tử Nham nhìn Bạch Hoa nửa người nửa sâu, nhất thời bối rối. Mệnh lệnh của Vô Trần Đạo Quân là giết chết nửa thân mẫu trùng, mà hiện tại mẫu trùng đã hợp thể với Bạch Hoa. Việc này cũng có nghĩa rằng… Anh nhìn Bạch Hoa, trong lòng thắp nến co hắn, nam chính tìm đường chết đến mức này… Lần đầu tiên anh thấy đó! →. → Thảo nào Thiên Đạo muốn đổi nam chính… Làm người không làm, lại muốn làm sâu… Rốt cuộc hắn nghĩ quẩn tới cỡ nào vậy!!! Bạch Hoa bị mẫu trùng khống chế đã không thể xem là con người. Cho dù thân thể hắn vẫn có đan điền, có linh lực, nhưng mẫu trùng lại không biết làm thế nào để dùng linh lực phóng pháp thuật. Là mẫu trùng, chiêu thức mạnh nhất của nó chính là sai khiến đàn sâu vô tận. Đáng tiếc, vì không còn nửa người dưới, không có cách sinh sản thêm sâu tiến hóa, bởi vậy trên tay mẫu trùng chỉ có một lượng lớn Ảnh Trùng. Hiện tại Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đã là nửa bước vào Hóa Thần, đối phó với Ảnh Trùng không tốn sức gì. Từ Tử Nham dù bận vẫn ung dung ngồi xổm xem náo nhiệt, Từ Tử Dung vung tay phóng ra rất nhiều huyết vụ, Ảnh Trùng nổ lốp bốp từ trong huyết vụ rơi xuống, từng lớp xác sâu chất đống trên mặt đất. Nói thật, để hai tu sĩ nửa bước Hóa Thần đối phó với một con mẫu trùng luôn tác chiến quân đoàn nhưng bây giờ binh lực lại không đủ, thật sự có chút ức hiếp mẫu trùng. Nhưng đây là chiến tranh, ai lại rảnh rỗi bàn luận công bằng với chả không công bằng! Nếu Bạch Hoa còn thần trí, nói không chừng Từ Tử Nham còn phải lo lắng Thiên Đạo can thiệp. Nhưng bây giờ Bạch Hoa đã biến thành sâu, còn do dự cái gì nữa? Không hề nghi ngờ, trong thế giới tu chân này, Thiên Đạo luôn thiên vị cho nhân loại, nếu không cũng sẽ không xuất hiện nam chính Bạch Hoa. Hiện tại hắn đã buông bỏ thân phận nhân loại, còn hy vọng Thiên Đạo thiên vị hắn? Đừng nằm mơ nữa… Nam chính không còn hào quang nam chính thì chỉ là trò hề. Huống chi bây giờ Bạch Hoa còn không bằng trò hề nữa… Trước kia tốt xấu gì Bạch Hoa cũng có tu vi kim đan, tuy rằng đều dựa vào song tu nhưng đó cũng là tu vi thật. Bây giờ mẫu trùng hoàn toàn không biết nên điều khiển thân thể tu sĩ như thế nào, uổng cho một thân linh lực nhưng lại không phóng ra được chút gì. Đại quân Hấp Huyết Trùng mà nó luôn tự hào ở trước mặt hai tu sĩ nửa bước Hóa Thần không khác gì pháo hôi, vì vậy mẫu trùng cuống quýt kêu lên, lại không nghĩ ra cách gì. Người ta thường nói không bột đố gột nên hồ, cho dù có chiến lược gia chỉ huy Cự Nhãn Trùng ở đây, thiếu phi trùng sáu cánh hoặc các loại sâu khác, nó cũng chỉ là bia ngắm lớn một chút mà thôi… Sau khi tiêu diệt hết biển sâu, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung càng lúc càng tới gần mẫu trùng. Nhìn mẫu trùng hoảng sợ, Từ Tử Dung mỉm cười có thể nói là dữ tợn. Cuối cùng cũng có thể trả mối thù đời trước rồi, tuy Bạch Hoa đã mất lý trí, nhưng có thể hủy diệt thân thể hắn cũng tốt! Ban đầu chẳng phải Bạch Hoa muốn dùng thân thể ngàn người cưỡi, vạn người ngủ đi lên đỉnh cao nhân sinh sao, bây giờ nhìn hắn người không ra người, quỷ không ra quỷ, trong lòng Từ Tử Dung vui sướng không thốt nên lời! Một tiếng thét dữ dội vang lên! Lúc bọn họ sắp vượt qua biển sâu, đi tới trước mặt mẫu trùng, một tiếng thét thê lương phát ra từ miệng mẫu trùng. Từ Tử Nham cảm thấy đám sâu xung quanh đột nhiên cứng đờ, sau đó như uống thuốc kích thích, điên cuồng đánh về phía bọn họ. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Từ Tử Nham cảnh giác nhìn xung quanh, nếu nói lúc nãy đám sâu công kích toàn lực, thì hiện tại chúng hoàn toàn liều mạng, tấn công như muốn tự sát. Tuy đối với Từ Tử Nham và Từ Tử Dung mà nói, trình độ tấn công như vậy vẫn không thể gây ra nguy hiểm cho họ, nhưng lại có thể tạo áp lực, tốc độ đi tới cũng chậm hơn một chút. Có thể nói, trước khi đám sâu này chết, bọn họ rất khó tới gần mẫu trùng. Bọn họ không hiểu nổi, dù sao tốc độ di chuyển của mẫu trùng cũng không tính là nhanh, cho dù có thể lợi dụng đám sâu kéo dài thời gian, nhưng khi sâu không còn nữa, chẳng phải cũng sẽ chết sao? “Chẳng lẽ có viện quân?” Sắc mặt Từ Tử Dung lạnh lẽo. “Không thể nào…” Từ Tử Nham ngẩn ra, ban đầu Phong Độc cướp rất nhiều sâu, bây giờ đám sâu bao vây bọn họ đã là đội quân cuối cùng mà mẫu trùng có thể tìm được. Ngay cả Ma tộc đều bị đánh bại, con mẫu trùng này có thể tìm viện quân ở đâu? Hơn nữa, cho dù mẫu trùng thật sự có Ma tộc tới viện trợ, Từ Tử Nham cũng không sợ. Với thực lực của hai người bọn họ, Ma tộc cấp thấp tới chính là tặng đồ ăn, mà Ma tộc cấp cao… Khụ khụ, chỉ cần chưa đột phá tới Hóa Thần thì cũng không khác gì tặng đồ ăn, cùng lắm là… bàn ăn lớn hơn một chút! Thêm nữa, tuy Ma tộc bỏ chạy tan tác nhưng Lưu Quang Tông luôn nghiêm túc giám thị Ma tộc. Căn cứ vào tin tức lần trước, tên Ma tộc Hóa Thần bảo vệ quan chỉ huy Ma tộc đã đi về hướng Đông Hải, ngược hướng với Huyền Giáp Môn, bất luận thế nào cũng không thể tới đây trợ giúp. Như vậy —— rốt cuộc là cái gì chứ? Con mẫu trùng này đang chờ cái gì? Không bao lâu sau, nghi ngờ này được giải đáp. Khi Từ Tử Nham thấy con đại trùng tử, anh lập tức hiểu ra vì sao mẫu trùng không tiếc hy sinh tất cả sâu cũng phải chờ con đại trùng tử này đến. Hấp Huyết Trùng cấp thấp trời sinh phục tùng mẫu trùng, mà con đại trùng tử này tuy do Phong Độc dùng bí pháp sinh ra, nhưng bản chất của nó vẫn là Hấp Huyết Trùng cấp thấp. Lúc ban đầu mẫu trùng chưa chiếm quyền kiểm soát thân thể Bạch Hoa, năng lực mẫu trùng có hạn, chỉ có thể khống chế đám sâu mà nó nhìn thấy. Sau khi Bạch Hoa thất bại trong trận chiến tranh giành quyền kiểm soát thân thể, lực khống chế của mẫu trùng đối với trùng tộc đột nhiên tăng mạnh, đại trùng tử được Phong Độc sinh ra cũng tiếp nhận triệu hồi của mẫu trùng, vất vả từ ngàn dặm xa xôi bay tới… Hơn nữa, Phong Độc xui xẻo bị Lưu Quang Tông bắt được, chủ yếu là vì không còn được đại trùng tử bảo vệ. Tại Thung Lũng Huyết Chiến, gã cũng bị trọng thương, sức chiến đấu dường như không còn, bảo tiêu lợi hại duy nhất còn chạy mất. Đã như vậy mà vẫn không thể bắt được gã thì các tu sĩ tinh nhuệ của Lưu Quang Tông cũng quá vô dụng rồi… Đối mặt với con đại trùng tử kia, Từ Tử Nham không còn cảm thấy áp lực. Lúc ban đầu chỉ có tu vi nguyên anh trung kỳ, anh có thể giằng co một hồi với nó. Bây giờ anh đã bước nửa bước vào Hóa Thần, sao có thể e ngại món đồ chơi này? Hơn nữa —— ha ha, không phải Từ Tử Nham coi thường mẫu trùng, nhưng nhân loại điều khiển đại trùng tử và mẫu trùng điều khiển đại trùng tử là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Huống chi, ban đầu Phong Độc tạo ra con đại trùng tử này, cố ý bổ sung rất nhiều pháp thuật mà tu sĩ mới dùng được. Nếu do Phong Độc chỉ huy, con đại trùng tử này không chỉ là con sâu da dày thịt béo, đồng thời nó còn là một tu sĩ gà mờ. Nhưng nếu do mẫu trùng điều khiển, đặc điểm của đại trùng tử có thể được phát huy tới cực hạn, nhưng những chiêu pháp thuật… —— hy vọng một con sâu biết pháp thuật? Mọi người vẫn nên tắm sớm rồi đi ngủ đi! Từ Tử Nham không chút áp lực, vui vẻ nhìn con đại trùng tử kia. Có lẽ con đại trùng tử này được sinh ra bị thiếu chỉ số thông minh, cho dù nó có ngoại hình như phi trùng sáu cánh nhưng hoàn toàn không có sự linh hoạt của phi trùng. Dưới sự điều khiển của mẫu trùng, đại trùng tử hung hăng đánh về phía Từ Tử Nham. Từ Tử Nham vỗ tay, ra hiệu Từ Tử Dung đi giải quyết đám sâu còn sống, mà anh thì đối mặt với đại trùng tử. Khi xung quanh không có người ngoài, Từ Tử Nham chưa bao giờ tiếc rẻ thể hiện thực lực bản thân. Bây giờ anh đã là nửa bước Hóa Thần, nhìn mấy ngàn dặm xung quanh, ngoại trừ đám sâu thì một con vật sống cũng không có. Đương nhiên, không loại trừ một số đối tượng tu vi vô cùng cao thâm, ẩn hơi thở trốn ở gần đây, nhưng… ╮(╯_╰)╭, bây giờ Huyền Vũ Vực đã không còn Ma tộc cấp cao, mà tu sĩ nhân loại tu vi cao cường… Ai lại buồn chán đi rình hai tiểu bối giết Hấp Huyết Trùng? Từ Tử Nham lục lọi trong Phương Cách, tiện tay túm lấy Tuyết Đoàn đang chạy trốn, ném về phía đại trùng tử. “Be?” (⊙_⊙) hở? Tuyết Đoàn đang ngậm linh quả, mờ mịt bay giữa không trung. Cho tới khi trước mặt xuất hiện mặt sâu siêu xấu xí, bị dọa càng thêm hoảng sợ, theo bản năng tung chân ra ngoài… Ầm! Đại trùng tử hình thể khổng lồ bị Tuyết Đoàn be bé đá một cái, cả người bay vút đi. Nói thật thì người bình thường rất khó tin, thân thể nhỏ xinh của Tuyết Đoàn sao có thể chứa đựng sức mạnh cường đại như vậy. Cả Lưu Quang Tông không ai biết thân phận thật của Tuyết Đoàn là long tử, cho nên bọn họ luôn mơ mơ hồ hồ với một linh sủng ‘đầy tính chiêm ngưỡng’ mà Từ Tử Nham nuôi. Ném Tuyết Đoàn đi rồi, Từ Tử Nham tiếp tục lôi Phấn Mao ra ngoài. Phấn Mao quanh năm suốt tháng sống an nhàn sung sướng, đã từng nhỏ nhắn xinh xắn cả ngày gặm cà rốt, bây giờ lại biến thành một con —— thỏ mập mạp gặm linh quả. Từ Tử Nham: =.= Nhìn Phấn Mao không giấu được cặp mông to, phản ứng đầu tiên của Từ Tử Nham chính là —— có thể đưa lên đĩa rồi. Phấn Mao: … Yamete! QAQ