Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 424




Edit: Qiezi

Từ Tử Nham cố gắng điều chỉnh tâm trạng, từ sau khi rời khỏi Trung Tâm Thành, cảm xúc anh luôn như đi trên mây. Anh nắm chặt tay Từ Tử Dung.

Từ Tử Dung nhìn đầy khó hiểu, Từ Tử Nham lại mỉm cười nhìn y.

Hào quang nam chính, đều là mây bay thôi!

Trong cuộc sống của Từ Tử Nham, anh có người nhà, có bằng hữu, có người yêu, tất cả đều do anh tự giành lấy, không phải do ông Trời ban cho đâu!

Nguyên thân cũng được, tiểu thuyết gốc cũng được, đều không liên quan đến anh. Từ Tử Nham anh là nam chính của cuộc đời anh, mọi thứ khác chỉ là hư vô!

Từ Tử Nham chỉ cảm thấy lồng ngực thoải mái, linh lực trong cơ thể như được kích hoạt, trong nháy mắt tăng lên một cấp bậc.

Viên Long Linh Lực cô đọng trong đan điền giảm xuống một phần, linh lực tản ra hình thành một dải lụa trắng, trực tiếp phủ lên nguyên anh của Từ Tử Nham, vận chuyển linh lực cuồn cuộn sang nguyên anh.

Sau khi Tiểu Thanh và nhóm Tử Tiêu Thần Lôi phát hiện đan điền sinh ra biến hóa, nhất thời vui muốn điên luôn, lập tức bơi qua đó.

Bọn nó cũng không dám nhảy vào bên trong linh lực lụa trắng, mà là dọc theo tấm lụa, há miệng nhỏ gặm cắn, dường như chỉ ăn một chút đã vô cùng thỏa mãn.

Cá chép nhỏ cũng hai mắt sáng ngời, là một cá chép có lý tưởng có ước mơ, Long Linh Lực nồng đậm như vậy đối với nó mà nói quả thật là chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chỉ cần ăn nhiều một chút, lại kết hợp với lần trước nó chạy một vòng trong cơ thể của Ngao Nguyên Thanh, nói không chừng nó còn có hy vọng hóa rồng!

Ốc sên nhỏ vẫn dính trên nguyên anh của Từ Tử Nham, trực tiếp được Long Linh Lực biến thành lụa trắng trùng kích.

Nhưng ốc sên nhỏ cũng không tham lam, trực tiếp dùng vỏ ốc trên đỉnh đầu chặn đa số linh lực. Nó chỉ để lộ cái râu, chậm rãi tiêu hóa.

Tiểu Bát và Cực Quang cũng vòng vòng xung quanh, hấp thu hơi thở Long Linh Lực tản ra ngoài.

Đám kỳ vật trong đan điền Từ Tử Nham, trải qua cơ duyên hôm nay, sau này thực lực sẽ tăng mạnh, chỉ tiếc là tình huống hiện tại, bọn nó tạm thời không giúp được gì.

Một lần ngộ đạo khiến tu vi của Từ Tử Nham nhảy vọt, giống như khi mở mắt nhắm mắt, tu vi của anh nhảy qua nguyên anh trung kỳ sơ nhập, bước vào nguyên anh trung kỳ đỉnh, thậm chí mơ hồ chạm đến ranh giới nguyên anh hậu kỳ.

Lợi ích của việc tăng tu vi chính là trong hai mắt của anh: động tác của hai tên Cốt Thứ Dực Ma tộc có thể nói là càng ngày càng chậm. Trong công kích gai xương như mưa tên, Từ Tử Nham thấy giống như động tác quay chậm, tìm ra con đường đủ để hai người đi qua.

Từ Tử Nham tìm được đường ra đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian, anh kéo Từ Tử Dung tránh né, nhanh chóng vượt qua khẽ hở giữa hai tên Ma tộc.

Hai tên Cốt Thứ Dực Ma tộc nhìn cảnh tượng này, sợ ngây người.

Trong công kích gai xương dày đặc, ngay cả chính bọn chúng cũng chưa chắc có thể né tránh, tiểu tử này lại lao vào bên trong, không chỉ lao vào mà còn không chút tổn thương. Nếu nói ra việc này, tuyệt đối sẽ không có ai tin tưởng, mọi người sẽ cho rằng hai huynh đệ bọn họ khinh địch.

Nghĩ đến cảm nhận của Phong Độc đại nhân sau khi nghe được tin tức này, hai tên Ma tộc hoảng hốt. Lúc này hai người không còn dùng gai xương công kích, mà là trực tiếp giang cánh vọt xuống. Công kích gai xương không ngừng, lại thêm hai móng vuốt sắc bén.

Dù sao khống chế phi kiếm cũng không linh hoạt bằng cánh của người ta, Từ Tử Nham bay một hồi, phát hiện mình không chiếm được ưu thế liền dừng lại, bắt đầu chiến đấu cùng hai tên Ma tộc kia.

Bởi vì ở bìa rừng, không có thực vật Từ Tử Dung tạo ra, hai huynh đệ chỉ có thể mặt đối mặt đánh nhau kịch liệt với hai tên Ma tộc.

Không thể không nói, Ma tộc có thể hoành hành ở nhiều vực như vậy, dưới tình huống rất nhiều điều kiện thua kém nhân loại nhưng vẫn có thể đánh đánh giết giết với nhân loại, thực lực cường hãn là lý do quan trọng nhất.

Đối mặt với hai tên Ma tộc Nguyên Anh Kỳ, Từ Tử Nham cũng âm thầm kêu khổ. Tuy rằng Lôi Linh Tiễn uy lực kinh người, nhưng khi đối mặt với hai Ma tộc nguyên anh lại không thể đạt được hiệu quả một phát chết luôn.

Mà không biết hai tên Ma tộc này cắn thuốc hay như thế nào, một khi anh và Từ Tử Dung chiếm ưu thế, muốn nhân cơ hội rời đi, hai tên này sẽ bạt mạng điên cuồng, bày ra tư thế đồng quy vu tận, quấn chặt lấy bọn họ.

Từ Tử Nham nhịn không được chửi thầm, hai tên khốn nạn này mạnh hơn anh và Tử Dung một chút, nhưng đối phương ỷ mình có cánh, về mặt linh hoạt mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Nếu như trận chiến này cứ kéo dài, Từ Tử Nham tin rằng sớm hay muộn cũng có thể bỏ lại hai người kia, nhưng vấn đề là… Hiện tại bọn họ không thể kéo dài!

Tuy rằng Thanh Y dễ dàng quấn lấy ma nhân hắc bào nhưng Thanh Y chỉ là khí linh, cho dù hắn lợi hại nhưng không có chủ nhân trợ giúp, hắn cũng chỉ có thể kéo dài chiến trận.

Nói khó nghe thì đối với khí linh như Thanh Y, sự tồn tại của chủ nhân chỉ là cái đồ sạc pin, chỉ cần có đủ điện, hắn có thể một mình chiến đấu rất lâu.

Nhưng Từ Tử Nham không biết Thanh Y có thể chống đỡ bao lâu, nếu kiên trì dài hơn hai tên Dực Ma tộc thì tốt, nhưng nếu ngắn hơn hai tên kia, khi ma nhân hắc bào giải quyết xong Thanh Y sẽ qua đây tấn công bọn họ. Đây không phải là chuyện tốt.

“Mặc kệ!” Từ Tử Nham giận dữ, bất chấp thả Tuyết Đoàn ra ngoài sẽ có hậu quả gì, annh vươn tay kéo ra ngoài một con cừu nhỏ.

“Be?” (⊙_⊙) Hở?

“Giữ chân hắn!” Từ Tử Nham hét lớn.

Cặp mắt Tuyết Đoàn sáng lên, thân thể xinh xắn nhảy tới, một chân đá bay một tên Dực Ma tộc.

Tên Dực Ma tộc còn lại sợ hoảng hồn, không phải hắn chưa từng thấy yêu thú nhưng có thể đá bay một Ma tộc Nguyên Anh Kỳ… Con mẹ nó, rốt cuộc đây là yêu thú gì!!!!

Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã bị Từ Tử Nham và Từ Tử Dung bao vây. Có cơ hội đương nhiên phải xử lý tên xui xẻo này, về phần cái tên Ma tộc bị Tuyết Đoàn đá bay? →. →, chờ bọn họ xử lý xong tên Dực Ma tộc này rồi đi giết hắn luôn cũng được.

Sức mạnh của Tuyết Đoàn vô cùng kinh khủng, dù sao cũng là long tử, công kích bình thường đánh lên người nó chỉ như gãi ngứa.

Sau khi nó đá bay tên Dực Ma tộc kia thì lại thêm mấy cú liên hoàn đá, đá đối phương đi rất xa, sau đó nó nhào tới, cùng đối phương ngươi cào ta, ta cắn ngươi.

Thân thể Ma tộc nguyên anh rất cứng rắn, nhưng vẫn không đủ để chống chọi với răng nanh vừa cứng vừa trắng của Tuyết Đoàn, qua không bao lâu đã bị cắn nát khắp nơi.

Bên này Từ Tử Nham và Từ Tử Dung nhanh chóng giải quyết một tên Dực Ma tộc, sau đó phát hiện một tên Dực Ma tộc khác bị Tuyết Đoàn đuổi như đuổi chuột, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem như có thể giải quyết.

Trong khi bọn họ nghĩ đến xong việc đại cát, Từ Tử Nham đột nhiên biến sắc. Anh ngay cả nói cũng không kịp, vội vàng lợi dụng khế ước của mình và Tuyết Đoàn, mạnh mẽ kéo nó đến bên người, sau đó vọt ra ngoài bìa rừng.

“Be be be ~~~~” Tuyết Đoàn giật mình kêu lên, lúc cưỡng ép dùng khế ước tương đương có người túm cổ nó kéo về, cảm giác rất tệ. Từ sau khi ký kết khế ước với Từ Tử Nham, nó chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Tuyết Đoàn còn chưa kịp kháng nghị với Từ Tử Nham đã bị anh nhét đầu vào trong Phương Cách.

Từ Tử Nham vốn muốn nhét Từ Tử Dung vào trong, nhưng nhìn trong mắt y tràn ngập ý muốn đồng sinh cộng tử, anh rất lo lắng, nếu cưỡng chế đưa đối phương vào trong có thể sinh ra hậu quả không thể đoán trước nào không.

Đương nhiên, còn một chuyện Từ Tử Nham cũng rất lo lắng, chính là nếu anh chết, những thứ bên trong Phương Cách sẽ như thế nào. Nếu mọi thứ đều bị hủy diệt cùng anh thì thà rằng để Từ Tử Dung ở bên ngoài, nói không chừng còn có thể có cơ hội sống sót.

Sâu cảm ứng nguy hiểm còn mạnh hơn nhân loại, con đại phi trùng kia nhận ra nguy hiểm sắp buông xuống còn sớm hơn bọn họ, chạy ra ngoài bìa rừng, đồng thời còn không quên nhắc nhở chủ nhân một tiếng.

Phong Độc cảm nhận hơi thở nguy hiểm kia chỉ chậm hơn đại trùng tử một chút, chẳng qua lúc ấy gã đang dây dưa với Thanh Y, sau khi dùng vũ khí trong tay ngăn cản hai chiêu, mới xem như thành công tạo được cơ hội kéo giãn khoảng cách với Thanh Y.

Thanh Y là khí linh chứ không phải tên ngốc, đối với nguy hiểm cũng có cách do thám của riêng mình.

Đôi bên rất ăn ý dừng kiếm chiêu, không hẹn mà cùng nhìn về phía Từ Tử Nham.

Để ý thấy Từ Tử Nham dẫn theo đệ đệ chật vật chạy trốn ra ngoài, hai người đều biến sắc, mau chóng đuổi theo Từ Tử Nham.

Trong quá trình truy đuổi, đôi bên vẫn không ngừng giao chiến, đều hy vọng làm giảm tốc độ đối phương. Nhưng đồng thời khi giao thủ, hai người đều nương tay, sợ ra tay quá nặng ép đối phương nổi điên, đến lúc đó ai cũng chạy không thoát.

Cứ như vậy, mấy người bọn họ dường như đều liều mạng trốn khỏi rừng cây. Sau khi bọn họ rời khỏi rừng cây không bao lâu, một tia sáng trắng chói mắt từ hư không phủ xuống cánh rừng.

Sau khi tia sáng trắng kia hạ xuống, trong rừng lập tức tĩnh lặng. Ngay sau đó, một cổ khí thế hủy thiên diệt địa từ trung tâm ánh sáng bùng nổ, linh lực dao động dội lại có thể ngang với tu sĩ Hóa Thần tự bạo!

Dưới sự tàn phá của cổ sức mạnh này, cánh rừng… À không, bây giờ đã không còn là cánh rừng, nơi vốn tồn tại cánh rừng giờ chỉ còn lại một cái hố sâu cháy đen, vì nhiệt độ quá cao mà đất dưới đáy hố đông đặc thành một cục như cục sắt.

“Khốn kiếp!”

Ngoài dự kiến của mọi người, người đầu tiên chửi thề lại là Phong Độc.

Vẻ mặt gã âm trầm, nhìn chằm chằm cái hố to, oán độc trong mắt như hóa thành thực thể chảy ra ngoài. Dường như gã biết tia sáng hủy diệt kia phát ra từ nơi nào, hơn nữa nhìn vẻ mặt của gã, hình như gã rất bất ngờ vì trở thành mục tiêu công kích của tia sáng.

Từ Tử Nham và Thanh Y đứng chung một chỗ, lúc cuối cùng nổ mạnh, nhờ Thanh Y mở lồng linh lực bảo vệ Từ Tử Nham, nếu không với tu vi của hai người bọn họ, không đến mức chết nhưng chắc chắn sẽ bị thương.

“Ta đáp ứng với Vô Trần sẽ bảo vệ các ngươi an toàn, không để các ngươi bị thương trước mặt ta.” Thanh Y lạnh lùng nói.

Trong lúc Từ Tử Nham định cảm tạ Thanh Y thì nghe hắn nói nửa câu sau: “Nhưng bây giờ ta tổn thất quá nhiều linh lực, không thể biến hóa. Tên ma nhân kia không phải người các ngươi có thể đối phó, các ngươi mau chạy đi. À, đúng rồi, nhớ phải đưa ta về Lưu Quang Tông.”