Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 416




Edit: Qiezi

Các tu sĩ trong Trung Tâm Thành chỉ hấp thu, luyện hóa ma khí thành linh khí đã có hiệu quả như vậy, nếu trực tiếp luyện hóa ma khí, e rằng Ma tộc đời đời kiếp kiếp đều không thể rời khỏi thế giới đó. Cho dù có người còn lòng tham muốn tiếp tục tranh giành thế giới thật, bọn họ cũng nhất định không còn cơ hội.

Đây mới là hàm nghĩa ‘vĩnh viễn giải quyết vấn đề này’ như lời Từ Tử Dung. Chỉ cần Ma tộc có thể đi vào, bọn họ sẽ không thể ra ngoài!

Từ Tử Nham còn chưa kịp suy nghĩ tính khả thi của phương pháp này thì đã nghe thấy một tiếng thét kinh hãi bên tai: “Cẩn thận!”

Một tia sáng màu trắng vụt tới, phong tỏa tất cả phương hướng tránh né của Từ Tử Nham!

“Cực Quang!” Từ Tử Nham quát lên!

Phi kiếm dưới chân đột nhiên vọt về phía trước, giống như muốn va chạm với mũi tên ở phía trước. Một giây trước khi chạm đến mũi tên, hai người trên phi kiếm đột nhiên biến mất, tất cả mũi tên bắn lén đều thất bại, rơi xuống ở xa xa.

Từ Tử Nham xuất hiện giữa không trung cách đó không xa, sau đó lại có rất nhiều mũi tên bắn về phía anh. Nhưng lúc anh không đề phòng, bị mưa tên đánh lén đều có thể vượt qua, bây giờ có chuẩn bị, sao có thể bị mũi tên bắn trúng?

Cực Quang lại liên tục vọt tới vọt lui, tránh né mưa tên rậm rạp.

Quanh năm lăn lộn với đám kỳ vật kia, không biết Cực Quang đã ăn bao nhiêu đồ tốt mà nâng cao cấp độ và phẩm chất của mình. Bây giờ nhìn lại, Cực Quang chẳng những có thể nhảy không gian, thậm chí còn có thể giống như vừa rồi, liên tục nhảy vọt không ngừng.

(Cực Quang: ╮( ̄▽ ̄”)╭ ta mạnh như vậy đó!)

Liên tục mấy cơn mưa tên đánh lén hoàn toàn bị Từ Tử Nham đánh rớt. Dầu gì lão tử cũng là người dùng cung, các ngươi đánh lén cẩu thả như vậy… Là cho rằng ta không tìm ra chỗ các ngươi ẩn thân sao?

Từ Tử Nham tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Anh gọi Tiểu Bát ra ngoài, giương cung cài tên, khiến các mũi tên vừa bắn ra vòng trở về.

Là một tu sĩ có tài bắn cung, ánh mắt của Từ Tử Nham chắc chắn là tốt nhất trong những người giỏi bắn cung. Hơn nữa có Tiểu Bát phối hợp, anh chỉ dựa vào bản thân bắn ra một tiểu đội mưa tên…

Phụ trách phục kích bọn họ chính là một tiểu đội Cung Bối Ma trung cấp. Chủng tộc này là tiễn thủ nổi danh trong Ma tộc.

Là tiểu đội trinh sát, mục đích hiện tại của chúng chính là đến thăm dò thực lực Từ Tử Nham. Dù sao Ma tộc cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng lấy được thông tin từ nội gián nhưng phải đề phòng nhân loại điệu hổ ly sơn hoặc là truyền tin giả.

Nếu tiểu đội này thành công giết hai người kia thì tốt. Nếu thất bại, Cung Bối Ma đã quen công kích tầm xa, muốn chạy trốn cũng nhanh hơn những Ma tộc khác.

Đương nhiên, Ma tộc nghĩ rất hoàn hảo, nhưng Từ Tử Nham không có nghĩa vụ phối hợp với chúng. Cho dù ai bị vô số mũi tên bắn suýt thành con nhím, tâm trạng cũng sẽ không vui. Mà tâm trạng Từ Tử Nham không tốt, ngoài việc anh nổi điên thì còn có ý nghĩa — đại ma vương Từ Tử Dung sẽ phát bệnh!!

Từng mũi tên màu tím theo mưa tên vừa rồi bắn tới, một tiếng vang thảm thiết từ trong rừng truyền ra.

Cung Bối Ma vội vàng thoát thân không ngờ rằng tu sĩ bọn họ phục kích cũng là người dùng cung. Là Ma tộc có thiên phú cung tiễn, bọn chúng hiểu rất rõ lực sát thương của vũ khí tầm xa này.

Cái gọi là dân trong nghề ra tay là biết có thể hay không. Có thể đảo ngược quỹ đạo bắn tên của bọn chúng, tu sĩ như vậy, tuyệt đối không phải là người mà Ma tộc trung đẳng như chúng có thể chống lại!

Đội Cung Bối Ma ngay lập tức tản ra, nhưng vẫn có sáu tên chết dưới mũi tên của Từ Tử Nham.

Chiêu thức công kích phủ đầu của Tiểu Bát thật sự quá độc, cho dù Từ Tử Nham chỉ dựa vào cảm giác bắn về phía nơi chúng ẩn thân. Nhưng một lần chín mũi tên, phạm vi rộng như vậy không phải ai cũng có thể thoát thân được.

Đội trưởng tiểu đội Cung Bối Ma khổ không để đâu cho hết. Cung Bối Ma trinh sát luôn chịu trách nhiệm đánh một phát rồi chạy, thương tổn bình thường đều không ảnh hưởng đến chúng, ai ngờ hôm nay gặp phải một tên quái thai, chẳng những tu vi cao mà còn tinh thông bắn cung, đúng là hố cha người ta!!!

“Lui!” Tiểu đội trưởng hét lớn, những Cung Bối Ma còn lại nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.

Từ Tử Nham không truy kích, không xác định phía trước có mai phục hay không, mù quáng truy đổi chính là chịu chết.

“Ca ca, những tên này không giống tiểu đội tuần tra Ma tộc.” Từ Tử Dung nhìn mấy tên Cung Bối Ma kia, nhíu mày nói.

Các thành viên của đội tuần tra Ma tộc đều thuộc các chủng tộc khác nhau, một khi xảy ra chiến đấu, bọn họ có thể phối hợp với nhau để kéo dài thời gian.

Đội tuần tra chỉ có một chủng tộc duy nhất như tiểu đội Cung Bối Ma không phải không có, nhưng đa số đều vì mục tiêu đặc biệt mới phái tiểu đội chỉ độc nhất một chủng tộc.

“Tình huống hơi bất thường, có lẽ tình báo của chúng ta bị lộ.” Từ Tử Nham giận dữ, lúc trước Vô Trần Đạo Quân từng mơ hồ nhắc nhở anh, trong Lưu Quang Tông có thể có gian tế của Ma tộc. Bây giờ xem ra, đây đã là chuyện chắc chắn, không biết Vô Trần Đạo Quân có thể mượn cơ hội này xác định thân phận gian tế hay không.

“Đổi lộ trình.” Từ Tử Nham không chút do dự, hai người nhanh chóng rời khỏi con đường này, đổi thành con đường vòng xa một chút.

Không bao lâu sau, mấy Ma tộc cấp cao theo chỉ dẫn của Cung Bối Ma đến nơi hai người đã rời đi.

Ma tộc dẫn đầu cằm rất nhọn, mắt rất nhỏ, thứ rõ ràng nhất trên khuôn mặt chính là cái mũi siêu lớn.

Hắn ngửi ngửi trong không khí rồi quay sang nói với gã mặc hắc bào bên cạnh: “Bọn chúng vừa thay đổi tuyến đường, hẳn là đi bên kia.” Hắn chỉ sang phía đông.

Ma nhân hắc bào cười lạnh, âm điệu chói tai: “Muốn chạy? Hừ… Đuổi theo cho ta!”.

Trong đội ngũ này, ngoại trừ ma nhân và Đại Tị Tử, còn lại đều là Dực Ma tộc có thể phi hành. Bọn chúng đập cánh bay về phía Từ Tử Nham, mà ma nhân kia thì ngự kiếm bay lên, túm lấy Đại Tị Tử bay về phía trước.

Sức chiến đấu của Đại Tị Tử rất yếu, lại không có bản lĩnh phi hành, nhưng khứu giác của bọn chúng lại nhạy bén nhất trong Ma tộc. Nghe nói bọn chúng có thể ngửi được mùi của tu sĩ nửa tháng trước từng đi ngang qua nơi này. Chính vì Đại Tị Tử có thiên phú như thế nên ma nhân hắc bào mới mang chúng theo, đảm bảo hai người kia không thể chạy trốn.

Trên đường truy đuổi, ma nhân còn không quên đưa tin để Ma tộc ở nơi khác ngăn cản hành trình của Từ Tử Nham. Thân là tu sĩ, gã biết nếu tu sĩ toàn lực ngự kiếm, tốc độ phi hành sẽ vô cùng đáng sợ.

Tuy nói tốc độ của Dực Ma tốc cũng không chậm, nhưng vì đảm bảo an toàn, gã vẫn để Ma tộc lân cận phái người kéo dài thời gian của hai người kia.

“Đáng chết! Vẫn còn à!” Từ Tử Nham nhảy lên không trung, tránh một mũi tên đánh lén.

Ánh mắt Từ Tử Dung chợt lóe, một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay bắn ra ngoài, ở xa xa lập tức truyền đến tiếng kiểu thảm thiết.

“Ca ca, bọn chúng đang trì hoãn tốc độ của chúng ta.” Từ Tử Dung nói.

Từ Tử Nham gật đầu âm trầm, anh cũng nhìn ra chuyện này nhưng không có cách gì giải quyết.

Trên đường đi, anh đã thay đổi vài lộ tuyến nhưng khu vực này đều thuộc khống chế của Ma tộc, lúc nào cũng có thể gặp được đội tuần tra Ma tộc. Từ Tử Nham có thể dễ dàng giải quyết trạm canh gác công khai, nhưng anh không có cách nào loại bỏ tất cả trạm canh gác ngầm.

Càng đáng ghét hơn là, dường như bọn chúng biết hướng đi của họ, luôn có thể bố trí rất nhiều trạm gác ngầm. Qua mấy phen đánh lén, ngay cả Từ Tử Nham cũng không còn cách che dấu tung tích.

“Không dễ xử lý.” Từ Tử Nham nhíu mày nói.

Đối với đội pháo hôi, Từ Tử Nham chưa bao giờ để tâm, nhưng đối phương kéo dài thời gian lại khiến anh cảm thấy rất bất an.

Rất rõ ràng, sau lưng hai người nhất định có cao thủ Ma tộc truy kích. Nếu phóng Cực Quang bỏ chạy, đối phương chưa chắc đuổi kịp, nhưng bây giờ tốc độ bị hãm lại, xem ra sẽ bị đuổi kịp nhanh thôi.

Từ Tử Nham nheo mắt: “Tìm một chỗ, chúng ta mai phục chúng trước!”

Nếu không thể tránh thoát trận chiến này, tốt nhất là tìm một nơi thích hợp để phát huy. Từ Tử Nham bị đám Ma tộc quấn lấy như ruồi bọ, hạ quyết tâm muốn xử sạch những người phía sau.

Đối với thực lực của bản thân, anh vẫn khá tin tưởng. Trừ phi Ma tộc điều động cao thủ Hóa Thần Kỳ, bằng không cho dù anh đánh không lại thì vẫn có thể trốn. Nếu xui xẻo, Ma tộc thật sự điên tới mức phái cao thủ Hóa Thần, anh vẫn có thể cùng Tử Dung trốn vào Phương Cách. Nam tử hán đại trượng phu, nói không ra ngoài là không ra ngoài!

Anh cũng không tin cao thủ Hóa Thần của Ma tốc có thể rảnh như vậy, chực chờ ở bên ngoài canh bọn họ!

Sau khi quyết định xong, Từ Tử Nham bắt đầu tìm kiếm nơi phục kích thích hợp. Cách đó không xa có một khu rừng khá lớn, vừa khéo thích hợp để Từ Tử Dung phát huy!

“Đi!”

Hai người nhanh chóng bay vào rừng, Từ Tử Dung tùy tiện vứt rất nhiều hạt giống. Trong những hạt giống này, có cái là thực vật bình thường, có cái có ngoại hình giống thực vật bình thường nhưng ‘nội hàm’ tuyệt đối khác nhau.

Anh tin, đám tiểu khả ái được bồi dưỡng tỉ mỉ nhất định sẽ cho Ma tộc truy đuổi bọn họ một sự ‘kinh hỉ rất lớn!

Từ Tử Nham trốn trong một cái bọng cây, lẳng lặng chờ đợi con mồi đến.

Qua khoảng hai khắc, trên bầu trời xuất hiện mấy điểm đen nho nhỏ.

Tốc độ phi hành của những điểm đen này cực nhanh, Từ Tử Nham chỉ liếc một cái, đối phương đã từ xa bay đến bên cạnh rừng cây.

Trong nhóm người này, dẫn đầu chính là một tên tu sĩ ngự kiếm. Gương mặt âm trầm, hình thể cao lớn, trên mặt có hoa văn Ma tộc rất rõ ràng.

Đây chính là một ma nhân đã chuyển hóa.

Từ Tử Nham đứng xa xa nhìn gã, nhịn không được nhíu mày. Nhìn từ bên ngoài, đây chỉ là một ma nhân rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao, Từ Tử Nham lại cảm thấy gã có gì đó bất thường.

Có thể nói rằng đây chỉ là trực giác của Từ Tử Nham. Không có bằng chứng gì, nhưng anh lại cảm thấy dưới tấm áo choàng của hắc y nhân kia, dường như cất giấu nguy hiểm nào đó.

“Ở trong này?” Ma nhân hắc bào mang theo Đại Tị Tử nhảy khỏi phi kiếm.

Đại Tị Tử gật đầu, ánh mắt hướng về rừng cây Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đang ẩn thân: “Mùi nơi đó nồng nhất, có lẽ bọn họ chưa rời đi.”