Edit: Qiezi
Cùng lúc khi Từ Tử Nham vào trạch viện Từ gia, Từ Kiêu phụ trách trấn thủ trạch viện cũng đã phát hiện con trai ông tới gần. Vị tu sĩ kim đan luôn bảo vệ Từ gia đã bỏ mình trong trận chiến lần này, mà người nam nhân từng ẩn thân bảo hộ Từ Tử Nham cũng bị trọng thương, hầu như đã mất hết tu vi. Từ Kiêu là gia chủ Từ gia, đương nhiên là đối tượng trọng điểm được mọi người bảo vệ, may mắn không bị công kích gì, nhưng bây giờ Từ gia tổn thất nặng nề như vậy, Từ Kiêu cũng bận đến sứt đầu mẻ trán. Phải thừa nhận rằng Từ Kiêu vô cùng hài lòng về Từ Tử Nham. Tuổi trẻ, anh tuấn, tu vi cao thâm, hầu như mỗi một sự kỳ vọng của người làm phụ thân đều có thể tìm trên người Từ Tử Nham. Về phần tiểu nhi tử tương đối chướng mắt, Từ Kiêu chưa bao giờ mong đợi y có thể đền ơn gia tộc. Một đứa con nuôi bên ngoài tám năm mới quay về Từ gia, hơn nữa sau khi trở về cũng là sinh hoạt không mặn không nhạt, ông không cho rằng đối phương có tình cảm gì với Từ gia. Từ Kiêu là một nam nhân rất cặn bã, nhưng về phương diện khác, ông ta lại rất công bằng. Mặc dù Từ Kiêu là phụ thân của Từ Tử Dung nhưng Từ Tử Dung đi đến bước này hầu như không quá liên quan đến Từ gia. Từ Kiêu tự nhận ông không phải là một phụ thân có trách nhiệm, đương nhiên cũng sẽ không yêu cầu Từ Tử Dung làm tròn nghĩa vụ nhi tử. Quan hệ giữa ông và Từ Tử Dung rất nhạt nhòa, đôi bên làm như không quan tâm đến nhau. Nhưng Từ Kiêu cáo già hơn một chút, ông biết rõ tiểu tử này quyến luyến nhi tử nhà ông, nếu Từ gia thật sự gặp khó khăn, chỉ cần Từ Tử Nham ra tay, Tử Dung chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn. Về phần quan hệ giữa hai đứa này rốt cuộc là như thế nào… Đối với một tộc trưởng gia tộc tu chân mà nói —— quan trọng không? Dù sao tu sĩ tu vi càng cao, càng khó có con nối dõi. Với tu vi hiện tại của Từ Tử Nham, cho dù tìm cho anh một nữ tử thì e rằng cũng không sinh được con. Từ Kiêu lặng lẽ xóa bỏ chuyện ông mới phát hiện trong đầu, chỉ cần là phát triển có lợi cho gia tộc, ông sẽ không can thiệp. Sau khi dặn dò Từ Tử Nham cố gắng tu luyện, trên chiến trường nhớ chú ý an toàn, Từ Kiêu liền đuổi anh đi. Hiện tại thành tựu của con trai đã vượt xa người phụ thân là ông, hơn nữa bây giờ là thời kỳ chiến tranh, rất nhiều chuyện phải xử lý khác lúc bình thường, ông sẽ không dùng kinh nghiệm bản thân hạn chế Từ Tử Nham phát triển. Hiện tại, chuyện duy nhất Từ Kiêu có thể làm là dưới sự che chở của Từ Tử Nham cố gắng bảo vệ những người còn lại trong Từ gia. Những người này đều là hy vọng tương lai của Từ gia, không thể chịu thêm đả kích một lần nữa. Sau khi rời khỏi tiểu viện, Từ Tử Nham dẫn Từ Tử Dung tới chỗ La Đại Cước trước. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng la của La Đại Cước như đang rống giận với ai đó. Anh ló đầu vào, đúng lúc nghênh đón một gương mặt nổi giận đùng đùng. Rất rõ ràng, sư phụ của anh đang xắn tay áo định đi đánh nhau với ai đó. Từ Tử Nham im lặng một giây, quyết đoán lui bước về sau, cố gắng giấu mình đi. Đáng tiếc —— chậm rồi! “Nghịch đồ nhà ngươi! Đứng lại đó!” Quả nhiên, La Đại Cước vừa nhìn thấy Từ Tử Nham là lập tức ngừng tay, sau đó vọt về phía Từ Tử Nham. Từ Tử Nham buồn bực thở dài, lặng lẽ rụt cổ, chấp nhận lễ rửa tội đầy nước bọt của sư phụ. La Đại Cước vừa tới, trước tiên là phun nước bọt đầy mặt anh, nhưng nội dung đối thoại lại ngoài dự liệu của Từ Tử Nham. Nguyên nhân của chuyện này thật ra vẫn là Đồ Ma Quân của anh. Lần này Ma tộc đột nhiên hành động, có mấy thành thị đều bị đại quân Ma tộc bao vây. Nhưng chỉ có các tu sĩ Vân Tiêu Thành, được Đồ Ma Quân bảo vệ thành công đột phá vòng vây. Mặc dù những người này tử thương hơn một nửa, thế nhưng so với những người trong các thành thị khác bị Ma tộc tàn sát, biểu hiện của Đồ Ma Quân vẫn là vô cùng kinh người. Trước khi Từ Tử Nham đến Đông Hải, rất nhiều gia tộc tu chân, các môn phái vừa và nhỏ cũng bắt đầu nuôi dưỡng quân đội cho riêng mình. Lúc bị Ma tộc bao vây, có một thành thị cũng có đội quân riêng. Đáng tiếc, đội quân này nhìn từ trang bị hay kinh nghiệm chiến đấu đều kém xa Đồ Ma Quân. Hơn nữa, bọn họ mới thành lập không bao lâu, không thông thạo điều khiển chiến trận, kết quả trong quá trình phá vây, bọn họ bị Ma tộc giết chết, hoàn toàn bị tiêu diệt trong cuộc chiến. Có sự đối lập này, chiến lực của Đồ Ma Quân lại tiếp tục nổi bật. Huống chi đã trải qua trận chiến tàn khốc này, những người còn sống càng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Không ít môn phái và gia tộc đánh chủ ý lên những người này, bọn họ cũng rất ranh mãnh, ai cũng nói muốn những tu sĩ này đến chỗ bọn họ làm huấn luyện viên. Đương nhiên La Đại Cước không chịu, bây giờ Đồ Ma Quân trải qua chiến đấu chỉ còn lại hơn 300 người. Hơn 300 người nhìn như rất nhiều, nhưng đông mượn hai người, tây mượn hai người, đến cuối cùng chẳng phải đồ đệ nhà mình ngay cả cặn cũng không còn hay sao? Cho dù những người đó đồng ý cho một lượng lớn vật tư, nói là dùng để xây dựng lại Đồ Ma Quân mới, nhưng ai mà không biết quân đội mới hoàn toàn không có tí khả năng chiến đấu, cho dù trang bị đến tận răng thì cũng chỉ là một đám tân binh. La Đại Cước không đồng ý yêu cầu của những người đó, nói phải thay đồ đệ bảo vệ sạp thịt mỡ. Những người này không cam lòng cứ phải đứng nhìn như vậy, từng người đi tìm Vô Trần Đạo Quân kể khổ. Vô Trần Đạo Quân là thủ lĩnh liên minh tu sĩ, đương nhiên không thể vờ như không thấy, bèn đi tìm La Đại Cước nói chuyện vài lần cho có lệ. Đáng tiếc, ở Lưu Quang Tông, La Đại Cước nổi danh không nói đạo lý, tranh cãi mấy bận với sư huynh Vô Trần Đạo Quân. Vô Trần Đạo Quân rất bất đắc dĩ tỏ vẻ: Sư đệ nhà ta không ghe lời, ta là sư huynh cũng hết cách. ╮(╯_╰)╭ Chưởng môn các môn phái khác: ….. Cứ như vậy, chuyện này kéo dài gần hai tháng, những người này không đào được người từ trong tay La Đại Cước. Chuyện tuyệt nhất chính là La Đại Cước phòng hờ bọn họ lén tiếp xúc với Đồ Ma Quân, lấy danh nghĩ đi nghỉ ngơi dưỡng sức, ném Đồ Ma Quân vào một bí cảnh nổi tiếng có nhiều cảnh đẹp. Chúng chưởng môn: ….. La Đại Cước trông chừng Đồ Ma Quân chặt chẽ, hy vọng cuối cùng sẽ quay về tay đồ đệ tốt nhà ông. Thật ra La Đại Cước rất thiếu kiên nhẫn nói nhảm với những người kia, mà những người kia lại rất dông dài, nếu không phải sau đó ông đẩy Đồ Ma Quân đi, nói không chừng đám người kia sẽ nằm ăn vạ tại Thiên La Phong. Từ Tử Nham: = 口 = có khoa trương như vậy không? La Đại Cước phì một tiếng, cười lạnh: “Nếu không có sư phụ thay con trông chừng những bảo bối này, chờ con về, ngay cả cọng lông cũng không có!” “Đa tạ sư phụ!” Từ Tử Nham ngoan ngoãn cảm tạ. La Đại Cước thở một hơi thật dài, vỗ vai đồ đệ: “Con cũng đừng quá đau lòng, tuy rằng lần này Đồ Ma Quân thiệt hại nặng nề nhưng những người còn sống chắc chắn là thân kinh bách chiến. Vi sư đánh cược với con, những người còn sống, tương lai ít nhất cũng có thể đạt tới kim đan hậu kỳ. Người có thiên phú tốt, nói không chừng còn có thể lên nguyên anh.” Từ Tử Nham gật đầu, anh cũng biết chiến đấu là cách tốt nhất để tôi luyện tu sĩ. Trải qua trận chém giết thảm khốc như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ có đột phá. Anh ngẩng đầu nhìn La Đại Cước: “Sư phụ, người không hỏi lần này chúng đồ đệ đi Đông Hải có thu hoạch gì sao?” La Đại Cước vừa nghe lập tức bắt ghế, hai chân vắt chéo. Ông nhìn Từ Tử Nham, vẻ mặt khinh thường: “Không phải chỉ là một cái bảo tàng thôi sao? Bên trong có thể có thứ gì tốt? Sư phụ của con biết rất nhiều thứ, có cái gì có thể làm ta kinh ngạc một chút không?” Từ Tử Nham hấp háy mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên trêu đùa ác ý. Anh kính cẩn đáp: “Thật ra… Không có thứ như vậy, nhưng có mấy món đồ chơi khá thú vị, chẳng hay sư phụ có hứng thú xem không?” La Đại Cước hừ một tiếng: “Lấy ra xem thử đi, chậc, không phải muốn khoe đồ trước mặt sư phụ sao, vậy để vi sư xem thử trong tay con có thể có hàng tốt gì.” Từ Tử Nham nháy mắt, cười hì hì: “Sư phụ, hình như ở đây không tiện lắm.” La Đại Cước nhếch mắt: “Vậy con muốn đi đâu?” Từ Tử Nham mỉm cười: “Sư phụ theo ta đi.” La Đại Cước nhịn không được liếc xéo: “Bày trò! Vậy để ta xem con có thể lấy ra thứ tốt gì!” Ba sư đồ đi thẳng về phía Luyện Khí Đường. Từ Tử Nham mỉm cười, ngắm nghía một ngọc bội lớn chừng bàn tay đang cầm trên tay. La Đại Cước cũng từng đưa thần thức thăm dò ngọc bội kia, nhưng ngoại trừ chất ngọc tốt thì ông không nhìn ra miếng ngọc này có gì khác thường. Lúc ba người đến Luyện Khí Đường, nơi này đang bận đến rối tung cả lên. Bởi vì chiến sự phát triển, đa số đệ tử môn phái khác tại các khu vực bị Ma tộc chiếm đóng đều tập trung về Thiên Vũ Tông và Lưu Quang Tông. Ngoại trừ các tu sĩ bình thường, các luyện đan sư, luyện khí sư tự do và thuộc môn phái khác cũng đều tập trung ở nơi này. Lúc này trong Luyện Khí Đường Lưu Quang Tông có một vị tán tu luyện khí sư nổi tiếng đang giảng dạy vài kỹ năng cho mọi người. Chiến sự này đã phá vỡ rào cản xưa nay của các luyện khí sư, để bọn họ ý thức được lúc này, cái gọi là tệ trửu tự trân* đã không còn ý nghĩa gì nữa. Trừ phi bọn họ muốn ôm tuyệt kỹ độc môn xuống mồ, bằng không tốt nhất là để mọi người cùng nắm vững càng nhiều kỹ năng, từ đó luyện chế ra càng nhiều pháp bảo có uy lực, như vậy mới có thể khiến các tu sĩ chiến đấu nơi tuyến đầu có thêm một cơ hội sống sót. (Tệ trửu tự trân: ví von đồ vật không tốt, nhưng đối với mình vẫn là vật quý) “Luyện Khí Đường? Chúng ta tới đó làm gì?” La Đại Cước khó hiểu nhìn Từ Tử Nham. Ông và Từ Tử Nham giống nhau, đối với mấy thứ luyện khí, luyện đan này đều dốt đặc cán mai. Ông tôn kính những tu sĩ luyện khí, luyện đan, thế nhưng với ông mà nói, cả ngày trốn trong phòng, nghiên cứu mấy tài liệu trên người Ma tộc có thể luyện chế ra pháp bảo gì, không cần nhiều, chỉ ba ngày là có thể ép ông phát điên. “Hì hì…” Từ Tử Nham cười cười, biểu hiện như gian kế đã thành. Trong Lưu Quang Tông, chỉ có Luyện Khí Đường vì nghiên cứu Ma tộc nên xây dựng riêng mấy gian tĩnh thất chứa ma khí. Phía dưới tĩnh thất trồng một ít Uẩn Ma Thảo. Cũng chỉ có loại thực vật đặc biệt này mới có thể sản sinh ma khí. Vì để những cây Uẩn Ma Thảo này sống sót, các tu sĩ Lưu Quang Tông tốn không ít sức lực. “Sư phụ tới đây, mang nó lên.” Từ Tử Nham chu đáo đeo ngọc bội cho sư phụ, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của La Đại Cước, đẩy ông vào gian tĩnh thất ngập tràn ma khí.