Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 241




Edit: Qiezi

“Mở Hồn Lô? Đó là thứ gì?” Từ Tử Nham trợn mắt nhìn.

Vệ Kình không trả lời, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói rõ cái này tựa như không phải chuyện gì tốt.

Từ Tử Nham khẽ đảo mắt, chuyện này hẳn là dính dáng đến bí mật Vệ gia, làm người ngoài, anh thật sự không tiện tiếp tục truy hỏi.

Nhưng Từ Tử Nham hiểu chuyện không có nghĩa Từ Tử Dung cũng như vậy, y chỉ quan tâm an nguy của ca ca, y không thèm quan tâm chuyện này có dính dáng đến bí mật Vệ gia hay không.

“Hồn Lô là cái gì? Nếu nói mở ra, có uy hiếp đến an toàn của chúng ta không?”

Sắc mặt của Vệ Kình càng khó coi, qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Năm đó ghi chép Hồn Lô mở ra, lúc đó trong mê cung có hai mươi mốt đệ tử Vệ gia, không ai sống sót.”

“Cái gì?” Ba người còn lại sắc mặt đại biến, ban nãy bọn họ không để ý, có một ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vệ Kình.

“Nói rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Từ Tử Nham nhíu chặt mi tâm, nếu chỉ liên quan đến bí mật Vệ gia, anh sẽ chọn lảng tránh. Nhưng nếu liên quan đến tánh mạng anh, anh nhất định phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Giọng điệu Vệ Kình nặng nề giải thích: “Nội dung cụ thể thì ta không biết, nhưng căn cứ những gì ta thấy trong sổ ghi chép kia, bên trên chỉ để lại mấy chữ ‘Hồn Lô mở ra, cùng với hai mươi mốt đệ tử, chết’. Ta cũng từng hỏi thăm cha và tộc lão về nội dung cụ thể, nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện này, bọn họ không chịu trả lời thẳng, luôn nói lòng vòng. Hơn nữa ta cũng chưa từng vào bí cảnh Chân Long, ta cũng không hỏi kỹ. Nhưng ta nhớ lúc ấy các tộc lão từng nói, Hồn Lô sẽ không tùy tiện mở ra, không biết tại sao lúc này lại…”

Từ Tử Nham và Lặc Hổ nhìn nhau, Từ Tử Dung đứng một bên, ánh mắt lạnh lẽo châm chọc nói: “Mặc kệ ngươi biết hay không biết, bây giờ chúng ta đã lún sâu, nói cũng vô dụng, trước tiên tìm cách giải quyết đi.”

Biểu tình Vệ Kình có hơi xấu hổ: “Chớ sốt ruột, ta vẫn không thể xác định có phải Hồn Lô mở ra hay không. Dù sao yêu thú thật sự trở nên nhiều, hay là chúng ta trùng hợp gặp nhiều vẫn không thể xác định, nói không chừng… Nói không chừng chỉ là trùng hợp thì sao?”

“Trùng hợp?” Từ Tử Dung nhướng đuôi mắt, ý vị sâu xa nhìn Vệ Kình: “Có phải trùng hợp hay không thì ta không biết, yêu thú không chỉ nhiều thêm, mà ngay cả chủng loại cũng có biến hóa.”

Vừa dứt lời, Huyết Đằng phía sau y liền bạch một tiếng, hung hãn quật lên mặt đất.

Mặt đất vốn bằng phẳng đột nhiên truyền ra tiếng gào thét, theo sau đó, một con mãng xà năm sáu đầu thô to như thùng nước từ dưới đất xông ra, mắt mở to đỏ như máu, nhào về phía nhóm Từ Tử Nham.

“Trên tường!” Từ Tử Nham xoay người tránh khỏi công kích của mãng xà, khóe mắt lại liếc một nốt sần đột nhiên xuất hiện trên pháp trận trên tường.

Anh cầm trường cung, sấm sét trên đầu ngón tay bay múa, một tia lôi mang nhỏ dài màu tím đùng đoàng vang dội rơi vào nốt sần kia, chỉ thấy thứ nhìn như nhô ra từ vách tường co quắp kịch liệt, sau đó một con yêu thú màu xám tro mỏng như cánh ve từ phía trên tường rơi xuống.

Dường như yêu thú này không có miệng, nhưng nhìn từ thân thể không ngừng co giật của nó, vẫn có thể nhìn ra nó đang chịu đựng đau đớn rất nặng nề.

Sau khi con yêu thú này rơi khỏi mặt tường, rất nhanh biến từ màu xám tro thành màu đen, nằm trên mặt đất. Nếu không phải thỉnh thoảng nó hơi co rúm, thì thậm chí ngay cả một tia khác thường cũng không nhìn ra.

Từ Tử Nham nhìn loại yêu thú được gọi là Phê Diện này, cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Loại yêu thú này cực kỳ hiếm thấy, tuy rằng lúc này thực lực thấp kém, chỉ đến khi nó lớn lên, tuyệt đối có thể chiếm cái danh yêu thú hung hãn nhất.

Loại Phệ Diện này có năng lực ngụy trang rất mạnh, giỏi ký sinh, bất luận là loại yêu thú nào, một khi bị nó ký sinh sẽ nhanh chóng biến thành một loại sinh vật rất đặc biệt.

Cả người loại sinh vật này dường như đều được cấu thành từ linh lực, bởi vậy tốc độ tu luyện cực nhanh. Điều này dẫn đến năm đó có vài tên ngu ngốc hiểu lầm Phệ Diện này là một loại linh vật có thể tăng tu vi, thậm chí chủ động tìm kiếm, muốn dùng chúng để nâng cao tu vi.

Quả thực ngu xuẩn hết mức!

Bị Phệ Diện ký sinh tương đương với bị đoạt xá, chẳng qua người đoạt xá dầu gì cũng là tu sĩ, nhưng Phệ Diện này lại là yêu thú chính cống. Hơn nữa hai tộc nhân yêu đang đại chiến, nghe nói mấy trăm năm trước đã từng có một vị tán tu sa sút trong một đêm đột nhiên tu vi tăng nhanh, chẳng những trả thù những kẻ địch lúc trước đuổi giết hắn, còn dựa vào thiên phú xuất sắc của mình, thành công đánh vào một môn phái khổng lồ, thậm chí còn đạt được chức vị chưởng môn.

Về sau, tại thời khắc mấu chốt của đại chiến nhân yêu, tu sĩ này đột nhiên phản bội, sau khi đánh chết hai tu sĩ nguyên anh, đột nhiên trốn chạy đến phe yêu tu. Lúc này mọi người mới biết được, mấy chục năm trước tu sĩ này đã bị Phệ Diện ký sinh.

Bởi vì lúc ấy con Phệ Diện kia hành động, đang trên chiến trường, làm tu sĩ nhân tộc vẫn luôn đứng hàng hạ phong chừng mấy năm, mà các đệ tử môn phái mà con Phệ Diện làm chưởng môn, vì rửa sạch oan ức cho mình, từ trên xuống dưới, cả môn phái dấn thân vào cực Tây, cuối cùng môn phái dường như không còn ai tồn tại, hoàn toàn xuống dốc…

Chỉ một con Phệ Diện mà đã làm được chuyện mấy vạn yêu thú không làm được, nếu không phải ấu kỳ của Phệ Diện khá dài, hơn nữa trước khi ký sinh vô cùng yếu ớt, không chừng toàn bộ Huyền Vũ Vực có thể bị chúng nó phá không được yên bình.

Từ sau đó, mỗi khi mấy đại tông môn chiêu mộ đệ tử, đều sẽ thông qua một cửa thí nghiệm nhận chủng tộc. Sau này, thật sự dựa vào phương pháp này đào thải được vài tu sĩ bị Phệ Diện ký sinh cùng huyết nô bị yêu tu khống chế.

Lúc trước, khi nhóm Từ Tử Nham vào Lưu Quang Tông, đồng dạng cũng có kiểm tra như vậy. Thật sự thì năng lực của Phệ Diện quá khủng bố, sơ ý một chút bị nó lừa, rất có thể sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

“Đây là Phệ Diện?” Vệ Kình nhìn thứ mỏng dính trên mặt đất, giật mình hỏi.

“Ừ.” Vẻ mặt Từ Tử Nham ngưng trọng, gật gật đầu.

Bởi vì cơn đại họa ban đầu khiến tu sĩ nhân tộc phát hiện sự nguy hại của yêu thú Phệ Diện này, cho nên đặc biệt tiến hành công kích nhằm vào loại yêu thú này. Chẳng những hành động trên địa bàn tu sĩ nhân tộc, mà ngay cả bên yêu tộc cũng xuất lực lớn nhất, thậm chí không tiếc để lộ vài tên nằm vùng che giấu rất sâu, dường như hoàn toàn tiêu diệt chủng tộc này.

Không ngờ yêu thú không thấy được ở bên ngoài, trong mê cung Chân Long lại có thể trưởng thành. Chuyện này làm Từ Tử Nham rất lo lắng, rốt cuộc sau lưng mê cung Chân Long cất dấu bí mật gì, Hồn Lô kia là cái gì?

Thở một hơi thật dài, Từ Tử Nham càng ngày càng cảm thấy trong vòng thi đấu này, chỉ sợ không dễ dàng vượt qua như vậy…

Cùng lúc đó, gia chủ Vệ gia cùng với vài trưởng lão đang lo lắng nhìn Đường Thiên Lang và vài đại biểu của các tông môn.

“Ngươi nói… Mê cung Chân Long không mở ra được là có ý gì?” Nữ tử kiều diễm mỉm cười, giữa mi tâm toát ra lạnh lẽo.

Gia chủ Vệ gia Vệ Liên Thành thần sắc nghiêm nghị, tuy rằng tu vi hắn không tệ, cũng là tu sĩ nguyên anh, nhưng bất luận như thế nào cũng không dám đồng thời đắc tội nhiều người như vậy.

“Cửa ra mê cung… Tự động phong bế.” Vệ Liên Thành nhíu mày thành nút chết, hắn sầm mặt giải thích với những người khác.

“Tự động… Phong bế?” Mặt nàng tươi cười, ngữ điệu lại lộ ra sắc bén: “Vệ gia chủ không nói đùa chứ, gần trăm tinh anh của Huyền Vũ Vực đều ở trong mê cung Chân Long của nhà ngươi, bây giờ ngươi nói cho chúng ta biết —— mê cung kia tự động phong bế?”

Vệ Liên Thành im lặng không nói gì, nhưng biểu tình đen thui trên mặt hắn đã đủ để chứng minh lời vừa rồi hắn nói ra đều là sự thật.

Nụ cười trên mặt nữ tử kiều diễm không dứt, ánh mắt mang theo sát khí chậm rãi đảo qua Vệ Liên Thành và Đường Thiên Lang. Nàng cười lạnh: “Ta cho rằng… Lần thi đấu này là bắt đầu hợp tác song phương chính ma.”

Đường Thiên Lang nhíu mày: ‘Đương nhiên.”

Nữ tử kiều diễm nhướng mày: “Vậy bây giờ Đường chưởng môn có ý gì đây?”

Sắc mặt Đường Thiên Lang không thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng: “Sao? Ngươi cảm thấy ta cố ý đào hầm chôn các ngươi?”

Nữ tử kiều diễm khẽ cười, đáy mắt lại không có chút vui vẻ: “Nói không chừng là như thế chăng, ai biết có phải Đường chưởng môn nhìn chúng ta không vừa mắt, muốn mượn cơ hội này một lưới bắt hết hay không?” Vừa nói, nàng còn cố ý nhìn về phía hòa thượng mập và lão nhân gầy yếu.

Vẻ mặt hòa thượng mập vi diệu, môi mấp máy, không phản bác nhưng cũng không đồng ý, lão giả gầy còm kia từ lúc mới bắt đầu đã là dáng vẻ không cảm xúc, bây giờ càng giống như không nghe thấy nữ tử kiều diễm nói.

Đường Thiên Lang nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Có rất nhiều đệ tử chính đạo bị vây bên trong.”

Nữ tử kiều diễm vung tay lên: “Ta làm sao biết các ngươi không phải một bọn?”

Vô Trần mỉm cười: “Lời của Hi đạo hữu sai rồi, nếu chúng ta thật sự muốn hoàn toàn quyết liệt với ma đạo, trong lúc này, người xảy ra chuyện không nên là những đệ tử trẻ tuổi, mà là các Hóa Thần ẩn giấu sâu trong các môn phái.”

Nữ tử kiều diễm hơi híp mắt, vẻ mặt buông lỏng vài phần. Vô Trần nói rất có lý, tuy rằng những đệ tử này ưu tú, nhưng rốt cuộc vẫn không phải lực lượng quyết định. Trừ phi chính đạo thành công áp đảo về phương diện tu sĩ Hóa Thần, nếu không Đường Thiên Lang và Vô Trần không có lý do lựa chọn phương pháp xé mặt này.

“Vậy Vô Trần đạo trưởng cảm thấy, rốt cuộc đây là chuyện gì?” Ngữ khí của nữ tử kiều diễm không hề gây sự, trái lại hòa ái hơn nhiều.

Chẳng qua vừa nghĩ tới đồ đệ của nàng bị nhốt trong bí cảnh, Hi Nhã Ngọc khó tránh khỏi nóng nảy.

Vô Trần không nói gì, đưa ánh mắt nhìn về phía Vệ Liên Thành.

Vệ Liên Thành lập tức cảm thấy da đầu tê rần, đồng thời bị năm tu sĩ nguyên anh gây sức ép, trừ phi hắn muốn chết, bằng không cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật, nói ra tình huống bên trong.

“Hồn Lô? Đó là cái gì?” Hi Nhã Ngọc nghe xong phỏng đoán của Vệ Liên Thành, ngay tức khắc truy hỏi.

Vệ Liên Thành hơi dừng lại, chỉ miêu tả là một thứ cực kỳ nguy hiểm, lướt qua đề tài này.

Ở đây đều là tinh anh, tuy rằng Vệ Liên Thành không nói rõ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, cái thứ gọi là Hồn Lô nhất định là một bảo vật cực kỳ quý giá, nếu không phải như thế, Vệ Liên Thành cũng không cần khẩn trương cực độ như thế này.

“Lúc Hồn Lô mở ra, bất kỳ kẻ nào đều không thể đi ra đúng không?” Hòa thượng mập hỏi.