Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 211




Edit: Qiezi

Bết bát nhất là, Xích Huyền Đạo Môn vừa ra tay, đã trực tiếp đưa ra điều kiện cao như vậy, nếu Thiên Dạ Phù Vân Tông của bọn họ không thể lấy ra điều kiện ngang hàng, sợ rằng sẽ ngay lập tức thất bại trong cuộc tranh giành thiên mệnh chi tử.

Nghĩ đến đây, Tùng Linh Tử nghiến răng kèn kẹt, nếu nói hai môn phái chênh lệch kỳ thực không hẳn lớn như vậy, nhưng cố tình Lăng Diệp Đạo Quân của Xích Huyền Đạo Môn trụ cột vững vàng, quyền hành trên tay của người này so với người chuyên đối ngoại như nàng không biết lớn hơn bao nhiêu, có thể Thiên Dạ Phù Vân Tông cũng có thể đưa ra điều kiện như vậy, nhưng Tùng Linh Tử nàng lại không có tư cách cho ra cam kết như vậy.

Lăng Diệp Đạo Quân bình tĩnh nhìn Từ Tử Nham, hoàn toàn không để ý tới đại diện của những môn phái khác đang ở gần theo dõi, hắn thấy, chỉ cần Từ Tử Nham không ngốc, nhất định sẽ hiểu rõ hàm ý đại biểu của sư phụ Hóa Thần Kỳ.

Từ Tử Nham bị nhiều người vây xung quanh như vậy, quả thật nhức đầu, bất luận như thế nào anh cũng không ngờ tới, ấn ký ốc sên bự cho anh sẽ mang đến hậu quả như thế này.

Trong mấy ngày nay, những chuyện tương tự như vậy xảy ra không ít, các danh môn đại phái trong các vực tranh đấu gay gắt trước của phòng anh, rất sợ hương bột bột* như anh sẽ bị người khác cướp đi…

(Hương bột bột: được ưa chuộng)

Đây là lần đầu tiên Từ Tử Nham phát hiện, thì ra hương bột bột cũng có thể làm người sốt ruột đến tình trạng như vậy, cả ngày anh bị những tu sĩ nguyên anh kỳ này vây xung quanh, cười cứng hết cả mặt.

Tuy Từ Tử Dung đã nói qua, cho dù ngươi không cho bọn họ sắc mặt tốt gì thì bọn họ cũng không dám đắc tội ngươi, nhưng trước giờ Từ Tử Nham đã quen thiện chí giúp người, người ta có ý tốt dùng một đống điều kiện cố gắng lôi kéo ngươi vào môn phái người ta, ngươi không gia nhập thì thôi đi, lạnh lùng trào phúng rất quá đáng, chí ít anh không làm được loại chuyện này.

Hơn nữa… Nếu tương lai đại chiến nhân ma bùng nổ ở Huyền Vũ Vực, nếu nhân tộc chiếm ưu thế thì thôi, nhưng khi ma tộc thế lớn, tất nhiên bọn họ phải cân nhắc đến đường lui.

Chạy đến vực khác của nhân tộc đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất, nói không chừng trong nhóm người này, tương lai có một người có thể giúp bọn họ thoát được một mạng thì sao?

“Hừ, Xích Huyền Đạo Môn khẩu khí thật lớn, tu sĩ Hóa Thần ghê gớm lắm sao?” Một tráng hán mặc hắc bào uy vũ tiêu sái đi sang, vẻ mặt nghiêm nghị sát khí trong nháy mắt khi chuyển sang Từ Tử Nham liền cười tươi khả cúc: “Từ tiểu hữu, không ngại cân nhắc Thiết Vũ Môn chúng ta chứ?”

“Thạch Lan Sinh! Thiết Vũ Môn các ngươi là môn phái thể tu, ngươi bảo Từ tiểu hữu đến chỗ các ngươi tu thể lại sao?” Lăng Diệp Đạo Quân quát lớn. Mặc dù Xích Huyền Đạo Môn của bọn họ là siêu cấp đại phái, nhưng siêu cấp đại phái cũng không chỉ có một mình Xích Huyền Đạo Môn.

Quy mô của Thiết Vũ Môn cũng không thua đại tông môn Xích Huyền Đạo Môn, địa vị trong môn của Thạch Lan Sinh cũng không kém mình, mình có thể hứa hẹn để sư tôn nhận đệ tử Từ Tử Nham, đó là vì mình là đệ tử đắc ý của sư tôn, hắn tin tưởng chỉ cần hắn mở miệng, nhất định sư tôn sẽ đáp ứng. Nhưng Thạch Lan Sinh còn tiện lợi hơn hắn, bởi vì cha Thạch Lan Sinh chính là một gã tu sĩ Hóa Thần, nhi tử cầu phụ thân, còn là cầu loại chuyện rất có lợi cho môn phái, cha hắn sao có thể từ chối?

Nếu nói trong những môn phái này, có thể cung cấp điều kiện tốt nhất, kỳ thực chỉ có hơn mười môn phái, nhưng không ngăn nổi những tiểu môn tiểu phái đến cọ cọ vận khí.

Đây chính là thiên mệnh chi tử, ai biết thiên mệnh chi tử có sở thích kỳ quái gì hay không, nhỡ đâu hắn thích tiểu môn phái thì sao? Hoặc là công pháp bổn môn nào đó trùng hợp hợp khẩu vị của hắn?

Chẳng qua chỉ đến cọ vận khí, thắng đương nhiên rất tốt, thua cũng không có tổn thất gì, ôm tâm tình như vậy, mấy trăm môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ đều rối rít phái đại biểu tới, chặn ở cửa phòng Từ Tử Nham, làm anh ngay cả cửa cũng không ra được.

“Chậc chậc, thể tu thì sao? Ta thấy thể tu rất tốt!” Thạch Lan Sinh đào đào lỗ tai, quy mô của Thiết Vũ Tông và Xích Huyền Đạo Môn không kém nhau lắm, địa vị của hắn cũng na ná Lăng Diệp Đạo Quân, Tùng Linh Tử không dám đối đầu với Lăng Diệp Đạo Quân, nhưng Thạch Lan Sinh hắn không sợ!

Hắn tươi cười khả cúc với Từ Tử Nham: “Từ tiểu hữu, ngươi nghĩ đi, mặc dù Xích Huyền Đạo Môn là pháp tu, nhưng tất cả người trong môn phái của bọn họ đều là dạng như thế này. Đệ tử trưởng lão Hóa Thần Kỳ, cái danh này thật dễ nghe, nhưng có rất nhiều người cũng có danh hiệu như hắn. Tài nguyên môn phái này có hạn đúng không? Mấy thứ hời thì không nói, nhưng linh dược càng quý, có thể phân đến tay càng ít, trong Xích Huyền Đạo Môn của bọn họ ngay cả một gốc Minh Minh Thảo cũng phải chia cho mười mấy người, nhưng nếu ngươi tới Thiết Vũ Môn của ta, ta ở đây đảm bảo với ngươi, phàm là linh dược linh thảo pháp tu cao cấp gì gì đó trong môn phái, toàn bộ đều thuộc về ngươi!”

Lăng Diệp Đạo Quân nghe vậy lập tức cười lạnh: “Thạch đạo hữu thật giỏi tính toán, dù cho mỗi người trong Xích Huyền Đạo Môn chúng ta không được chia bao nhiêu, nhưng ít ra có thể được chia một ít, Thiết Vũ Môn các ngươi là môn phái thể tu, sợ là bên trong môn cất giữ đều là linh dược rèn luyện thể chất đúng không? Ngươi gạt Từ tiểu hữu như thế, không sợ sau khi người ta biết tình hình thực tế sẽ trở mặt sao?”

Hiện tại Từ Tử Nham đã không biết nên tỏ vẻ như thế này, vị Thạch Lan Sinh này thật đủ lưu manh, không có gì cả mà muốn gạt mình về.

“Lăng Diệp ngươi phóng cái rắm!” Thạch Lan Sinh giận tái mặt: “Thạch Lan Sinh ta khinh! Dù bên trong môn phái không có, chẳng lẽ Thiết Vũ Môn chúng ta còn không thể kiếm được một chút linh dược pháp tu? Chậc chậc, trước kia là vì môn phái chúng ta không có pháp tu, đương nhiên không cần cùng các ngươi tranh giành linh thảo chuyên dùng cho pháp tu, nếu chúng ta muốn động, những linh dược linh thảo mới xuất thế, ít nhất phải bị chúng ta giành ba phần.”

Thạch Lan Sinh nói rất khí thế nghiễm nhiên, Lăng Diệp Đạo Quân nghe vậy lập tức im lặng.

Từ Tử Nham thấy thế cũng hiểu vị Thạch Lan Sinh này không phải chỉ nói khoác, có thể chính diện chống lại Lăng Diệp Đạo Quân, khẳng định thế lực môn phái không tầm thường. Khi thiên tài địa bảo xuất thế sẽ xảy ra dị động cực lớn, cho nên đại đa số mấy thứ này đều phải dựa vào người liều mạng tới cướp.

Cùng là một gốc linh thảo, nếu bị Xích Huyền Đạo Môn đoạt, còn chưa chắc rơi vào tay ai, nhưng nếu bị Thiết Vũ Môn đoạt, tất nhiên sẽ vào tay pháp tu duy nhất là anh —— nếu như anh quyết định gia nhập Thiết Vũ Môn.

“Ai nha, sao hôm nay náo nhiệt như vậy?” Một giọng nói âm nhu bí hiểm đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Một nữ tu xinh đẹp nùng trang diễm mạt*, váy dài quét đất lượn lờ đi tới.

(Nùng trang diễm mạt: Hình dung người nào đó trang điểm, ăn mặc cực kỳ diễm lệ)

“Chậc chậc,Thạch Lan Sinh tên ma quỷ nhà ngươi, đã lâu không gặp như vậy mà cũng không nói nhớ ta.” Nữ tu xinh đẹp dáng đi yểu điệu làm không ít người chú ý, nhưng Từ Tử Nham lại luôn cảm thấy đối phương cho anh một loại cảm giác cực kỳ không ổn.

“Nam giả nữ.” Từ Tử Dung khẽ nói bên tai ca ca.

Từ Tử Nham vội vã nhìn thẳng cổ của hắn, quả nhiên thấy được hầu kết cực kỳ rõ ràng.

Ừm, tu chân phiên bản nhân yêu*…

(Nhân yêu: Nam chơi acc nữ)

“Ha ha, Từ tiểu hữu nhìn ta chằm chằm như thế, chẳng lẽ là có hứng thú với Âm Dương Tông của ta?” Nhân yêu cười quyến rũ với Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham lập tức cảm thấy nhức đầu, vừa rồi những người đó còn chưa giải quyết xong, lại xuất hiện thêm một mặt hàng khó chơi. Mặc dù không biết nhân yêu tiên sinh này là ai, nhưng nhìn hắn trêu chọc Thạch Lan Sinh nhưng Thạch Lan Sinh không châm biếm trở lại là biết, khẳng định người này không phải người đơn giản.

“Gặp qua vị đạo hữu này, còn chưa biết tên?” Từ Tử Nham căng da đầu, khô khan hành lễ.

Lẽ ra với tu vi của anh, có thể hơn hai mươi tuổi đã đạt được kim đan kỳ, ở Huyền Vũ Vực tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, nói thực tế một chút, nếu bây giờ anh quay về Huyền Vũ Vực, nói ra tu vi của mình cho La Đại Cước nghe, sư phụ anh có thể dẫn anh đi dạo một vòng tất cả danh môn đại phái, khoe khoang ông có một đồ đệ tốt.

Đáng tiếc đối mặt với một đám tu sĩ nguyên anh, tu vi kim đan kỳ của anh không đủ nhìn, hơn nữa đối phương nhiệt tình lưu tâm như vậy càng làm anh khó xử.

“Ha ha, Từ tiểu hữu thật thú vị.” Nhân yêu tiên sinh che miệng cười duyên: “Ta là Nhậm Dao của Âm Dương Tông Vô Tâm Vực, lần đầu gặp mặt, mong sau này Từ tiểu hữu quan tâm nhiều hơn mới được.”

Từ Tử Nham giật giật cơ mặt, vị Nhậm Dao đạo hữu này tên rất xứng đôi với hắn… Ha ha…

“Nhậm lão quỷ, bớt nói nhảm đi, hôm nay có nhiều người như vậy, Âm Dương Tông các ngươi muốn bắt cóc Từ tiểu hữu dưới mí mắt chúng ta, ngươi cũng phải nói điều kiện đi chứ?” Thạch Lan Sinh khoanh tay nghi ngờ, ánh mắt hung dữ nhìn Nhậm Dao.

Nhậm Dao mỉm cười, tay ngọc dài nhỏ chọc vào người Thạch Lan Sinh: “Tử Tương, làm gì nghiêm túc vậy?”

Thạch Lan Sinh bị Nhậm Dao chọc chọc nhìn như rất nhẹ này chọc tới khí huyết sôi trào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Mặc dù mọi người đều là nguyên anh, nhưng nguyên anh cũng có mạnh có yếu, Thạch Lan Sinh hắn và Lăng Diệp Đạo Quân đều là nguyên anh sơ kỳ, ở tuổi như bọn họ có thể đạt được tu vi như thế, có thể coi là kỳ tài ngút trời, thế nhung so sánh với Nhậm Dao, thì bọn họ kém rất xa. Hiện tại Nhậm Dao chỉ mới hơn trăm tuổi, nhưng đã có tu vi nguyên anh hậu kỳ, thậm chí còn nghe nói hắn đã bước nửa bước vào Hóa Thần.

Tư chất như vậy, tu vi như vậy, thật sự làm người tức cũng không tức nổi, hết cách, chênh lệch quá lớn, căn bản không phải nỗ lực khắc khổ là có thể đuổi kịp.

Hơn nữa tính cách Nhậm Dao cổ quá, từ nhỏ đến lớn số người hắn đắc tội nhiều không đếm xuể, còn mấy lần rơi vào nguy hiểm. Nhưng cố tình mỗi lần gặp nguy hiểm hắn đều còn sống, từng ấy năm tới nay, hắn không chỉ không chết, trái lại tu vi còn bay vọt rất nhanh.

Nhậm Dao sống, vậy kẻ địch của hắn cũng chỉ có thể đi tìm chết, hơn nữa với tính tình có thù tất báo như Nhai Tí, gia tộc bị hắn tàn sát không phải số ít.

Nhưng Tu Chân Giới vốn là thế giới mạnh làm vua, không ai sẽ vì một vài tiểu gia tộc đã chết sạch mà đắc tội một vị tu sĩ cường đại như vậy, cho nên đến bây giờ Nhậm Dao vẫn rất ung dung tự tại, làm người ngột ngạt.

“Nhậm Dao, không phải Âm Dương Tông các ngươi không tin thiên mệnh sao? Đối với các ngươi, hình như mời Từ tiểu hữu về vô dụng đúng không?” Lăng Diệp Đạo Quân lạnh lùng nói.

Nhậm Dao đảo mắt, cười xinh đẹp với Lăng Diệp Đạo Quân: “Lăng Diệp Đạo Quân nói sai rồi, quả thực Âm Dương Tông không tin thiên mệnh, chúng ta không vì cái thứ thiên mệnh chi tử vô dụng mà mời Từ tiểu hữu vào tông môn, thuần túy chỉ vì vị Từ tiểu hữu này thiên tư thông minh, cốt cách thanh kỳ, ta thấy thích nên muốn thay sư phụ ta thu một đệ tử quan môn mà thôi.”

Lăng Diệp Đạo Quân và Thạch Lan Sinh âm thầm mắng hắn vô sỉ, cái gì mà thiên tư thông minh, cốt cách thanh kỳ, tất cả đều là bậy bạ!!