Dây Leo

Quyển 2 - Chương 20




“Dì Thạch từng nói với em, mấy ngày vợ trước của của anh “đếntháng”, anh đều nấu nước đường đỏ cho chị ấy, chăm sóc che chở chị ấy.” Đường Mạncó hơi ghen tuông, lộ vẻ giận dỗi.

Lý Văn Khải bẹo mũi cô, “Dường như anh ngửi được mùi dấmchua rất nặng nha, chẳng lẽ trong nhà bếp có con chuột làm nghiêng bình dấmsao?”

Đường Mạn không vui, “Đương nhiên là ghen tỵ rồi, ghen tỵ rấtnhiều đó.”

Anh nằm bên cạnh cô, ánh mắt cười như không cười, “Bây giờ hẳnlà cô ấy phải ghen tỵ với em mới đúng, có rất nhiều phụ nữ muốn nằm bên cạnhanh, nhưng anh lại không cho các cô ấy cơ hội, bây giờ anh dâng chính mình đếntận cửa, em nhất thiết phải dẫn binh mai phục sao.”

Hai người cùng nằm trên một cái giường, đắp một cái chăn,khoảng cách mờ ám như vậy, nhưng lại không có làm “chuyện ấy”.

Đường Mạn cụp mắt xuống, “Em, tối nay em đã gọi điện cho chịdâu.”

Anh không lên tiếng.

Đường Mạn gối tay bên tai mình, từ từ thở dài: “Từ đầu đếncuối, em đều có cảm giác tội lỗi rất sâu.” Cô quay đầu, “Em có thể hỏi anh mộtchuyện không?”

“Em hỏi đi.”

“Anh và vợ trước đó, lúc hai người ly hôn, là chia tay thếnào vậy? Ai nói trước? Có cãi nhau không? Hay là, ném đồ đac, ném quần áo của đốiphương, vẩy mực lên giấy chứng nhận kết hôn không?”

Anh suy nghĩ một lát, gối tay lên sau đầu, tựa vào đầu giường.

Đường Mạn cảm thấy có lỗi: “Xin lỗi anh, em không nên hỏichuyện này.”

Anh trả lời, “Không sao, thật ra cái gì cũng không có, thờigian đó hai người vô cùng căng thẳng, nghĩ đến đối phương liền nhíu mày khó chịu,hai người gần như là cùng nghĩ đến chuyện ly hôn, cho nên không phí lời nào liềncó chung nhận thức, trên vấn đề hôn nhân, hai người đã từng bàn bạc rất sôi nổi,chấm dứt hay sống chung, hay là cưới thử, không ngờ khi ly hôn, lại có thểkhông hẹn mà cùng quyết định, nghe có phải lạ lắm hay không?”

Đường Mạn cũng nắm cổ tay, thở dài.

Cô than nhẹ, “Trước đây, em cho rằng ly hôn là một chuyệnnhư vậy, nhưng không ngờ có một ngày, em cũng sẽ đi đếnbước này. Lần đầu tiên khi em nhìn thấy Khải Hiên và người yêu cũ bước vào cănhộ của họ, sự sợ hãi của em không thua gì bị động đất cấp 8, cả người như bị cắtra, cảnh tượng đó gây tổn thương em sâu sắc hơn bất cứ sự lừa dối nào. Nhưngmà,” Trong lòng cô lại xót xa, “Lúc biết được người hiến tủy cho anh ấy chínhlà em, trái tim em lại như cây lao cắm trên đất, không ngờ giữa em và anh ấy lạicó mối liên hệ chặt chẽ như vậy, cho nên em gọi điện thoại cho chị dâu. Lúc biếtđược anh ấy đã hồi phục sức khỏe, em bỗng muốn khóc lắm, Văn Khải, em vô cùnglo lắng, lúc nào cũng có một nỗi buồn giấu kín, em cảm thấy chuyện của em và KhảiHiên không thể giải quyết dễ dàng như vậy được, thậm chí em rất sợ, sẽ liên lụyđến anh.”

Anh đưa tay, kéo đầu cô đặt trên cánh tay mình, để cho cô gốiđầu lên đó, “Không cần lo lắng, tất cả đã có anh, em đợi anh từ Mỹ quay về, làmxong chuyện của anh, anh sẽ cùng em quay về Thanh Đảo.”

Đầu tiên, Đường Mạn xúc động, sau đó lại vô cùng ngạc nhiên,“Anh muốn đi Mỹ sao?”

Anh cụp mắt xuống.

Đường Mạn vừa mừng vừa sợ, “Có phải là đã xác định ra ngườiđược chọn cho vị trí tổng giám đốc?”

Anh gật đầu, “Đúng vậy, quyết định nội bộ, khổ cực tranhgiành mấy tháng, cuối cùng anh cũng đánh bại những đối thủ khác, giành được vịtrí kế nhiệm tổng giám đốc khu vực Trung Quốc.”

Đường Mạn lập tức vui mừng, “Đây thật sự là một tin tức khiếnngười ta phấn chấn nhất trong năm nay mà em được nghe. Anh Lý Văn Khải, xin hỏianh có cảm tưởng gì khi là người kế nhiệm chức vụ tổng giám đốc CVS khu vựcTrung Quốc, xin anh hãy nói một chút về việc sẽ cải cách ở những phương diệnnào sau khi đảm nhiệm chức vụ?”

Anh cười ha ha, nháy mắt gian xảo, “Trước tiên sẽ chọn vài nữtrợ lý xinh đẹp, cùng nhau bổ khuyết đề tài, nộp đầy đủ thì giữ lại, không đủthì loại.”

Đường Mạn bĩu môi, “Kẻ lười người bận rộn, con lừa lười thì ịnhiều, phân người cũng gây thối đó nha!”

Anh vui vẻ nhìn cô từ trên xuống dưới, “Đường Mạn, bộ dạng tứcgiận của em hệt như cái bánh bao thịt vậy.”

Đường Mạn giận đến nỗi rất muốn đánh anh.

Anh vùi đầu vào tóc cô, hít một hơi thật sâu, “Nhớ mùi hươngcủa em, không thể chờ đợi được.”

Đường Mạn đành chịu, “Xin lỗi, cho dù không phải nguyên nhânsức khỏe, em cũng không có dũng khí tiến thêm một bước.”

Anh vén vài sợi tóc ở trên trán cô, “Đợi anh từ Mỹ về, anh sẽcùng em đối mặt với Trương Khải Hiên, nếu anh ta mất lý trí, anh sẽ dùng cách củađàn ông để mặt đối mặt đàm phán với anh ta, hãy tin anh, anh muốn em được hạnhphúc.”

Đường Mạn hoàn toàn tin tưởng anh, trái tim đã giao cho anh,sẽ hoàn toàn tín nhiệm anh.

Lần đầu tiên, cô có cảm giác vô cùng bình yên thế này, tìnhyêu đã qua, như pháo hoa xinh đẹp, dù chỉ là thoáng qua. Nhưng bây giờ tình yêulại đến lần nữa, trong lòng cô thấp thỏm, chỉ hy vọng lần này không phải là mộtgiấc mộng. So với anh, có lẽ cô cũng không phải là một đóa hoa nở rộ nhất, cũngkhông mới mẻ, xinh đẹp, nhưng mà anh lại thích cô, trân trọng cô.

Lý Văn Khải nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nghiêng người lại,môi anh không chút do dự ấn vào môi cô, đoạt lấy hơi thở ở giữa môi cô… …

Đúng vậy, cô cũng thích nụ hôn của anh, nụ hôn dài và thậtsâu, hôn đến chính mình mê muội, hai má nóng lên, tim đập tăng tốc.

Anh thổi hơi bên tai cô, giọng nói trầm thấp, “Anh yêu em.”

Đường Mạn ôm chặt thắt lưng anh, nhắm mắt lại, trong lòng thỏamãn, “Em cũng yêu anh.”

Yêu là cái gì chứ? Yêu là có thể cùng người mình yêu sống dướimột mái nhà, tối tối đều có thể ôm anh đi vào giấc ngủ, nhìn lông mi anh khép lại,lắng nghe tiếng tim đập đều đều của anh.

Ngày hôm sau, Lý Văn Khải nghỉ một ngày, ngày mốt anh sẽ điMỹ, cho nên hôm nay anh không tiếc giao tất cả thời gian của mình cho ba ngườiphụ nữ quan trọng nhất đời anh. Anh cho Đường Mạn và Thạch Băng đồ bảo hộ đầu gốivà khuỷu tay, đội mũ bảo hiểm lên đầu, dẫn hai người đi trượt patin. Hai phụ nữmột lớn một nhỏ trượt rất cẩn thận, anh ở phía sau giúp đỡ và bảo vệ.

Sau khi chơi đùa cảm thấy mỹ mãn, anh lại đưa hai người đếnthế giới đáy biển, Thạch Băng ngồi trên vai anh, nhìn con cá vền có hàm răng trắngđang bơi trên đỉnh đầu, còn có con cá mập xám há to miệng lướt qua như âm hồn,nó cười vui vẻ vỗ tay, đứa trẻ hưởng thụ sự yêu thương của người lớn một cáchkhông kiêng dè, Đường Mạn và Lý Văn Khải thì thoải mái hưởng thụ thời gian haingười ở bên nhau. Tất cả mọi người đều nghĩ họ là một gia đình thật sự. Ba ngườicòn chụp hình sticker, sau khi lao vào chụp, Thạch Băng còn dán ảnh chụp củamình ở trước ngực, chỉ vào tấm hình ba người ở trước ngực, nói “Xem nè, con giốngcông chúa hay không?”

Thạch Băng ngọt ngào nịnh nọt người lớn, “Ba thật điển trai,còn dì Mạn rất xinh đẹp.”

Lý Văn Khải cười ha ha, “Đường Mạn, em nói xem không phải làem rất đáng ghét sao? Vẻ mặt chín chắn như vậy, dụ dỗ anh còn chưa tính, ngay cảcon nít cũng bị em mê hoặc.”

Trong lòng Đường Mạn cảm động, gia đình vui vẻ thế này chínhlà cái cô cần.

Đúng vậy, cô vô cùng thích người đàn ông này, anh chín chắnthận trọng, khiêm tốn đáng tin cậy, đối xử tốt với cô, anh bù đắp mọi chỗ thiếthụt trong thế giới của cô. Đặc biệt, anh có tình yêu thương trẻ con như vậy,tuy rằng Thạch Băng chỉ là con gái của anh họ, nhưng mà anh lại vô tư bỏ ratình thương của người cha với nó. Đường Mạn đi sau anh, nhìn thấy Lý Văn Khải đẹptrai đang cõng cô bé đáng yêu, cảm giác này thật sự rất rung động.

Cô thật sự yêu anh, nếu có thể, cô bằng lòng vì anh sinh 18đứa con, mỗi đứa đều có ưu điểm giống anh.

Nhưng mà.

Đàn ông đều là kẻ được voi đòi tiên, làm gì có đàn ông khôngháo sắc, không vô lại chứ?

Sau khi Thạch Băng mệt mỏi được tài xế đưa về nhà, anh lạicùng Đường Mạn đi mua sắm, vô cùng nhẫn nại, không cảm thấy mệt. Sau đó, anh lạikhăng khăng bảo Đường Mạn đến quầy bán đồ lót.

Tiếp đó thì thế nào?

Trên mặt anh tràn đầy vẻ tươi cười trơ tráo, sau khi Đường Mạnvào phòng thử đồ, anh lại có thể cầm 5-6 cái yếm bước vào, “Nào, em thử cho anhxem.”

Đường Mạn tức giận không còn lời nào để nói, “Cho dù em muốnthử, anh cũng không thể đứng trong này.”

Anh vẫn mặt dày, trên mặt sáng lên vẻ mong mỏi, lại không biếtxấu hổ mà nói, “Cục cưng, em thử đi, em mặc, còn anh xem.”

Mặt Đường Mạn lúc đỏ lúc trắng, bất luận thế nào, cô cũngkhông thể tự nhiên cởi quần áo ở trước mặt anh được.

Anh thật sự không nhịn nổi, ôm cô, hôn vào môi cô không chútnể nang, “Em đó em đó, chờ mà xem, chờ anh từ Mỹ quay về, anh tuyệt đối phải ănem hệt như ăn miếng thạch hoa quả đông lạnh mới được.”

Đường Mạn bị anh hôn đến nổi sao đầy trời, cuối cùng khôngthể không khổ sở ép buộc, đuổi anh ra khỏi phòng thay đồ.

Chọn xong đồ lót, anh lại dẫn Đường Mạn đi chọn túi xách,khi Đường Mạn nhìn một chiếc túi xách kiểu dáng đơn giản đến không thể đơn giảnhơn, nhưng lại in nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, giá cả đến 5 con số theo sau,cô chỉ cảm thấy không đáng. Lý Văn Khải lại mua cho cô mà không chút đau lòng,Đường Mạn tiếc đến nỗi tay run lên, “Giá một cái túi xách tương đương với nửanăm tiền lương của em.”

Anh lại dỗ dành cô: “Không sao mà, em thích là được rồi.” Dừngmột lát, anh nói tiếp, “Tối mai anh có một buổi tiệc họp mặt, mua vài bộ đồ choem, tối mai trang điểm một chút, đi dự tiệc với anh.”

Đường Mạn hiểu ra, thì ra là có tiệc từ thiện, cô lắc đầu,“Em không muốn đi, chẳng qua là một nơi để đám mặt dày gian thương và tham quantụ tập với nhau.”

Anh vỗ vỗ tay cô, “Em nói rất đúng, nhưng trên đời này, emmuốn bò lên, vĩnh viễn không thể rời khỏi gian thương và tham quan.”

Đành chịu, Đường Mạn đành tuân theo nguyện vọng của anh, đếncửa hàng độc quyền của Chanel, lần đầu tiên đến một nơi xa xỉ như vậy, cô căngthẳng đến nỗi suýt vấp ngã trên tấm thảm lông dê trước cửa ra vào.

Tất nhiên, giá cả của mỗi bộ đồ đều rất xa xỉ, Đường Mạn cảmthấy mâu thuẫn và tiếc rẻ, thậm chí cô còn có cảm giác vô cùng xót xa, một bêncó rất nhiều người rày đây mai đó, còn bên kia, vô số đồ đạc dán mác xa xỉ đượcngười khác uể oải lười biếng nhét vào trong lòng, không biết là có cơ hội đượcthể hiện hay không.

Cuối cùng, cô đành chọn một bộ váy trắng đen xen kẽ, bởi vìmàu trắng đen vĩnh viễn không lỗi thời, khi đứng trước gương soi, Đường Mạnkhông ngừng lắc đầu, thật sự không hiểu nổi, thứ mỏng tanh như vậy, dựa vào cáigì lại có giá 5 con số chứ.

Lý Văn Khải đứng ở bên cạnh cô, ngắm nhìn cô trong gương,anh thầm khen bên tai cô, “Đường Mạn, em thật sự rất xinh đẹp, phấn son tầm thườngđều là giả, chỉ có em mới là thật.”

Đường Mạn nhất thời nhớ đến khi rút tế bào tạo máu, đâychính là lời khen ngợi máy móc của anh dành cho cô, chỉ cảm thấy hỏng mất, “Anhcòn có thể nhớ những lời này.”

Anh cười, “Mãi mãi không bao giờ quên.” Rồi sau đó, anh lạiđùa, “Hình như anh đã thành công khi rèn luyện em thành một thục nữ, tiếp theoanh chỉ hy vọng một điều, anh có rất nhiều thời gian, sẽ kiên nhẫn rèn luyện emthành một người…” Anh thấp giọng, thổi hơi bên tai cô, “…phụ nữ trên giường.”

Đường Mạn đỏ mặt, người đàn ông này.

Lúc đi ra, Đường Mạn vô cùng cảm khái, “Đi dạo trong những cửahàng nhãn hiệu nổi tiếng này thật sự quá áp lực, ánh mắt mấy cô phục vụ thật giốngnhư tia X-quang soi vào thân phận của mình. Nếu phát hiện ra mình không có tiền,lập tức sẽ bày ra vẻ mặt lạnh lùng, như các cô ấy không phải là người bán hàng,mà chỉ là người kiểm duyệt để khắc bạc mình. Cho nên, chúng ra hẳn là nên ngẩngcao đầu ưỡn ngực đi vào phòng tiếp khách, đặt mông ngồi lên sô pha, vắt chân,lười biếng giơ tay chỉ này nọ với các cô ấy, các cô ấy sẽ vui vẻ khoa tay múachân. Đương nhiên, cho dù mình có chọn gì, phải nhớ kỹ một chuyện, tuyệt đốikhông được hỏi giá, lúc tính tiền, cũng không cần hỏi, trực tiếp lấy thẻ ra, chậmrãi ký tên xong, sau đó dùng hai ngón tay mang theo chiến lợi phẩm, ngoáy môngđi ra ngoài là được.”

Lý Văn Khải cười, “Tuy rằng đây là lần đầu tiên em đến đây,nhưng giống như là đã quen thuộc.” Anh lại chọc cô, “Không biết khi nào em mớibằng lòng cho anh một sự ngạc nhiên vui mừng khác nhỉ.”

Đường Mạn không biết làm sao, “Anh thật là không có lúc nàomà không đá sang với chuyện đó, đúng là một con khỉ leo cây không hơn khôngkém.”

Hai người cùng cười, tuy rằng chỉ đùa, nhưng vẫn nắm chặttay nhau.

Đến tối, sau khi cả nhà cùng nhau ra ngoài ăn cơm, lại vui vẻđi hát karaoke, người gây sốc nhất chính là Thạch Băng: “Con phải hát 《Côgái nhanh nhẹn》 của ông Phí Tường (1). “

(1) Một ca sĩ-diễn viên nổi tiếng, sinh năm 1960 ở Đài Loanvà lớn lên ở Mỹ. Tên tiếng Trung là Phí Tường, tên tiếng Anh là Christian RandPhillips.

Trời đất, đứa trẻ này lại có thể hát bài hát lớn tuổi hơn nórất nhiều.

Còn bà Lý thì chọn bài: “Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân.”

Lý Văn Khải cũng hát với Đường Mạn, “Cô gái má lúm đồng tiền,lông mi cong vút.” Đương nhiên, âm vực của anh tuyệt đối không giống với tiếngnói trầm mạnh của anh, nếu có thể chấm điểm, Đường Mạn sẽ chấm -5 điểm mà khôngchút khách sáo.

Vui vẻ sao? Cuộc sống vui vẻ chính là đơn giản như vậy,không có nhiều gánh nặng, khi mình mở mắt dậy, nhìn thấy ánh nắng sáng sớm vôcùng trong lành, đầu óc mình liền tỉnh táo, à, mình có một người đàn ông thật tốttheo mình lên giường, có một đứa trẻ tùy hứng đáng yêu, có một người mẹ thấutình đạt lý, ừ, mình không có nhà trả góp, không thất nghiệp, không có bệnh ungthư, đây chính là cuộc sống hạnh phúc.

Cô vô cùng hạnh phúc, nếu bây giờ dùng tỷ lệ phần trăm đểtính toán, cô đã hưởng thụ sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, ngoại trừ việccô vẫn còn là vợ của người khác, hết thảy đều hoàn hảo.

Ngày hôm sau, Đường Mạn tốn cả một buổi chiều để tút tátchính mình. Trước tiên là đến thẩm mỹ viện để chăm sóc da, sau đó để nhân viêntrang điểm dự tiệc tối cho cô một cách tỉ mỉ tinh xảo, hai tay khéo léo củanhân viên trang điểm tô vẽ thành thục trên mặt cô, rất nhanh vẽ mặt cô hệt nhưngười đẹp hình bìa tiểu thuyết trên internet, nhìn mình trong gương, cô cũng cảmthấy rất ngượng.

Sau đó, cô thay bộ váy Chanel cao cấp kia, phối hợp với dâychuyền trân châu Mikimoto, khi cô đứng trước cửa thẩm mỹ viện, tay cầm túi xáchLV, hệt như một cô nàng đứng giữa đống sắt thép xám lạnh trong tấm áp phích củabộ phim chiến tranh, hết thảy bối cảnh sau lưng đều là phông nền mờ nhạt, chỉcó cô mới là cạnh đẹp có thật, nhảy vào giữa tầm mắt của anh, Lý Văn Khải ngắmnhìn cũng không khỏi có cảm xúc thật mạnh.

Đường Mạn, lúc anh ở trước cửa bệnh viện thấy nước mắt vươngtrên mi cô, một cô gái nhỏ tan nát cõi lòng và lung lay sắp đổ, bây giờ cuốicùng cũng thoát khỏi bóng ma ấy, cô biến thành nhã nhặn đoan trang, xinh đẹp độnglòng người.

Anh bước xuống xe, tiến đến cầm lấy tay cô, khen ngợi tự đáylòng: “Đường Mạn, hiện tại cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao ví phụ nữ như hoa.Em rất đẹp.”

Anh đứng bên đường, nâng cằm cô lên, tầm mắt giao hòa vớicô, trong mắt là sự yêu thương nồng đậm. Đường Mạn cũng nhìn anh chân thành thathiết, nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt cô, anh không kiềm được khẽ nghiêng đầuhôn lấy môi cô, Đường Mạn nhắm mắt lại.

Đôi tình nhân 17-18 tuổi ngồi trên băng ghế dài ven đườngđang nhìn họ một cách hâm mộ, cô gái nói với chàng trai, “Đến khi em 30 tuổi,50 tuổi, 60 tuổi, anh còn có thể trao cho em nụ hôn tha thiết như thế kiakhông?”

Chàng trai nắm lấy tay cô gái, chỉ hứa hẹn rất chân thành,“Sẽ như vậy, khi 80 tuổi, anh cũng vẫn yêu thương em.”

Đúng, tình yêu với anh, tình yêu với cô, có hơi trễ, nhưngmà trễ thì sao, ai nói đó sẽ không phải tình yêu chân chính chứ?

Mà song song lúc đó, họ không hề hay biết, đi theo sau họcòn có một người, Trương Khải Hiên.

Trong chiếc xe thương vụ màu đen ma quái của nhà họ Trương đỗrất xa ở ven đường, Trương Khải Hiên ngồi trong đó, thu hết nhất cử nhất động củaĐường Mạn và Lý Văn Khải vào trong mắt.

Thám thử tư theo dõi Đường Mạn rất làm tròn phận sự, báo tấtcả hành tung của Đường Mạn cho anh biết, sáng sớm anh liền xuất phát từ Thanh Đảo,buổi tối đã đến, cuối cùng anh cũng thấy được Đường Mạn- người vợ xa cách suốt9 tháng.

Vừa thấy Đường Mạn, anh có cảm giác như trái tim mình bị xérách đau đớn.

Mà cảm giác đau đớn đó càng sâu thêm gấp mấy trăm lần, chínhlà Đường Mạn trang điểm vô cùng xinh đẹp, nhưng mà cô trang điểm như thế cũngvì người đàn ông kia.

Trương Khải Hiên ngồi trong xe, Đường Mạn đi ra từ trong thẩmmỹ viện, bóng lưng của cô khiến toàn thân anh run lên, cô thay đổi rồi, cô xinhđẹp, đoan trang, thận trọng, động lòng người hơn 1 năm trước rất nhiều. Nhìn thấycô, anh vui sướng đến nỗi hận không thể lập tức chạy qua đó kéo tay cô lại, hônlên bàn tay cô và nói, “Anh đến rồi, vợ yêu, chúng ta về nhà thôi.”

Nhưng anh chưa kịp xuống xe, đã thấy người đàn ông đó.

Lý Văn Khải.

Trực giác đầu tiên, Lý Văn Khải không phải là một người làmkinh doanh không sạch sẽ, dáng người hắn cao to, một thân đồ vest khéo léotrang nhã, là một người thượng lưu thành đạt khác hẳn trong tưởng tượng củaanh, Lý Văn Khải rất có khí chất, thậm chí mỗi động tác của hắn còn có khí chấthơn cả anh.

Anh nhìn thấy Lý Văn Khải đang nắm tay của Đường Mạn, thì thầmto nhỏ vào tai cô, nhìn thấy nụ cười ấm áp trên mặt cô, anh lại nhìn thấy LýVăn Khải ôm cô vào lòng, thậm chí hắn có thể công khai hôn môi cô.

Anh cực kỳ phẫn hận, vợ anh hôn người đàn ông khác sau lưnganh? Đây quả thật là chém đứt tự tôn của người đàn ông như anh.

“Đêtiện.” Anh không khỏi mắng, “9 tháng không gặp, cô lại có thể không nhịn đượcđói khát mà đi tìm đàn ông rồi.”

Thấy họ lên xe, anh cắn răng, bảo tài xế, “Đuổi theo họ, cướpngười về.” Bên Lý Văn Khải chỉ hai người là hắn và tài xế, mà bên đây, ngoại trừchính mình còn có một thám tử, hai vệ sĩ, anh không tin với nhiều người như vậy,anh lại có thể không đoạt được Đường Mạn trở về.

Thám tử tư kia nhắc nhở anh, “Anh Trương, tuyệt đối đừng làmvậy, đây là Thượng Hải.”

Trương Khải Hiên nắm chặt tay, nhìn ra bên ngoài, móng tayanh cắm vào trong thịt nhưng không cảm thấy đau chút nào, chỉ cảm thấy tất cảnhiệt tình trong lòng đều sụt giảm nghiêm trọng, tình yêu tràn đầy giờ phút nàybiến thành băng lạnh như ở Nam Cực.

Cuối cùng, anh kiềm chế lửa giận, tạm thời buông tha cho họ.

“Đừngmong phản bội tôi.” Anh cắn răng tự nói với mình, “Tôi sẽ không để cô đi dễdàng như vậy đâu.”

***********************************

Đường Mạn đang ở sau phòng bếp để kiểm kê thức ăn, có đồngnghiệp đến gọi cô: “Quản lý Đường, bên ngoài có một vị khách tìm chị.”

Cô ừ một tiếng, đặt bản ghi chép xuống liền đi ra ngoài.

Sau khi đi ra, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, cô nhìnthấy một vị khách ngồi tựa vào cửa sổ, cô rất nghi ngờ, người đó đang đọc báo,tờ báo mở thật to gần như che hết cả người, không nhìn thấy được khuôn mặt,nhưng nhìn thấy bàn tay đang cầm tờ báo đó, trái tim Đường Mạn bỗng nảy lên vàinhịp thật mạnh.

Chẳng lẽ mình nhìn lầm, cô cảm thấy bàn tay ấy vô cùng quenthuộc.

Lúc sáng, cô chia tay Lý Văn Khải, anh cũng không để cô tiễnanh đến sân bay, anh chỉ tạm biệt ba người ở trước cửa nhà.

Ở trong phòng anh, anh ôm cô, hết hôn rồi lại hôn, lưu luyếnkhông rời, hệt như con đà điểu cúi đầu kiếm ăn vậy.

“Anhphải đi 1 tháng, thật buồn, bây giờ anh như một đứa trẻ còn bú mẹ vậy.”

Đường Mạn hậm hực chế nhạo anh: “Khi đứa trẻ muốn bú sữa,không có ti mẹ còn có bình sữa, anh đi Mỹ, ở nơi phồn hoa đó có biết bao nhiêulà núm vú cao su đang chờ anh chứ?”

Anh cười ha ha, “Anh đi Mỹ để chuẩn bị nhậm chức, nếu nhưanh bị chộp điểm yếu ngay lúc này, em nói xem anh còn ngồi yên trên vị trí củamình không? Huống hồ…” Anh khẽ nói, “Phụ nữ khêu gợi cách mấy anh cũng khôngthèm, anh chỉ muốn em thôi.”

Phụ nữ đều là động vật yêu bằng tai, mặc kệ anh nói thật haygiả, cô vẫn cảm thấy rất hài lòng khi nghe nó.

Bây giờ, người đàn ông này?

Cô đi đến bên cạnh anh, hạ tay xuống, khép hai tay lại, làmđộng tác chuyên nghiệp, tay cô khoát lên trước bụng mình, chờ người đó lên tiếng.

Vị khách kia đặt tờ báo xuống, lộ ra khuôn mặt của mình, ngẩngđầu, ánh mắt như nghênh đón.

Trái tim Đường Mạn bị đâm thật mạnh, thời gian ngưng trệ, vạnvật xung quanh không còn tồn tại nữa. trái tim cô liền bị buột chặt lại.

“KhảiHiên.” Cô thốt lên, thật ra khi cô nhìn thấy bàn tay cầm báo của anh, cô đã biếtđó chính là anh.

Trương Khải Hiên.

Tầm mắt hai người giao nhau, trong mắt Đường Mạn là sự ngạcnhiên và mơ màng, trong mắt anh là sự xúc động và phiền muộn.

Trong lòng anh thật sự vừa đau đớn vừa chua xót, đã 9 thángkhông thấy cô, không ngờ khi gặp nhau lại có cảm giác mãnh liệt đến thế, tráitim như bị rơi vào con mưa chua xót, ăn mòn thần kinh, gợn lên từng hồi quặn thắt,như nước gợn xô nhau.

Anh mở lời trước, “Có khỏe không?”