Dây Leo

Quyển 1 - Chương 5: Cuộc hẹn đầu tiên




Đường Mạn vô cùng bất ngờ, anh lại hỏi số điện thoại củamình? Suy nghĩ một hồi, cô vẫn đưa số điện thoại của mình cho anh.

Ngồi ở trong xe, cô không ngừng tự hỏi, anh hỏi số điện thoại,anh muốn làm gì? Công ty có điện thoại nội bộ mà, nếu có chuyện liên quan đếncông việc, anh có thể trực tiếp gọi số nội bộ, hơn nữa, cô chỉ là một nhân viênkiểm tra chất lượng nho nhỏ, anh là Giám đốc thương mại, không có liên quan trựctiếp gì đến nhau, cũng không có phát sinh nghiệp vụ qua lại, anh hỏi số điệnthoại, anh muốn làm gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ?

Cô gần như bị ý tưởng cuồng nhiệt và vui sướng của bản thântra tấn thức trắng một đêm, cho nên đến sáng hôm sau, đầu cô có hơi căng thẳngchoáng váng.

Quả nhiên đến chiều, Trương Khải Hiên gọi điện thoại đến,anh hỏi Đường Mạn: “Đường Mạn, tối nay cô có hẹn không?”

Đường Mạn ôm ngực, uống một ngụm trà chiều mới bình tĩnh lại,nói với anh: “Không có.”

Anh nói trong điện thoại: “Là như vầy, khách hàng người Nhậtcủa tôi, tên là Harao Kazuki, có thể cô đã gặp qua một hai lần, tối qua cô cũngđã gặp rồi, đúng, chỉ là anh ta, anh ta rất muốn hẹn cô đi dùng cơm.”

Đường Mạn mới đầu còn khẩn trương, hiện giờ đã ỉu xìu, đâychính là nguyên nhân. Thì ra, hỏi số điện thoại của cô, là vì một người khác.

Cô tụt hứng, buồn bã trả lời: “Tôi có thể không đi không?”

Anh lại cố chấp mời cô: “Nếu không có việc gì, thì đi rangoài ăn cơm đi, nhiều bạn bè không tốt hơn sao, tôi cũng đi mà.”

Anh cũng đi, trái tim Đường Mạn tăng tốc, thế này thì khôngmuốn từ chối nữa.

Đến giờ tan sở, Trương Khải Hiên đích thân đến đón cô, lần đầutiên Đường Mạn bước lên chiếc xe Passat của anh, cô hơi căng thẳng, thấy cô hồihộp, Trương Khải Hiên cười để cô yên tâm, anh tự mình cài dây an toàn cho cô,Đường Mạn khẩn trương đến nỗi ngón chân giống như bị rút gân, chợt cô ngây ngốcnói: “Giám đốc Trương, chúng ta có thể không đi không?”

Anh không hiểu tại sao cô lại muốn rút lui như vậy, “Côkhông cần sợ, chỉ là ăn cơm thôi, bạn của tôi rất thích cô, rất muốn làm quen vớicô.”

“Nhưng mà tôi không biết tiếng Nhật.” Cô lại viện cớ giảivây cho chính mình.

“Không sao, anh ấy sẽ nói tiếng Trung.”

Cô đành đi theo anh, khi anh khởi động xe, ánh mắt của côkhông tự chủ được mà dừng trên ống tay áo sơ mi trắng tinh của Trương KhảiHiên, từ ống tay áo lại nhìn đến đường cong của bàn tay anh, đường cong hàihòa, không lớn không nhỏ, độ dày cũng thích hợp, nếu lấy tay nhét vào trong bàntay ấy, nhất định rất ấm áp. Trời ơi, người này nếu đến năm 40 tuổi, không biếtcòn sát gái đến cỡ nào đây? Nghĩ đến đây, tim cô càng lúc càng đập thình thịch,không được không được, không thể nghĩ bậy bạ. Cô nhanh chóng quay đầu qua chỗkhác.

Trương Khải Hiên đương nhiên không biết “tâm sự con gái” củaĐường Mạn, họ mau chóng đến khách sạn đã hẹn, Đường Mạn thấy anh Harao.

Người Nhật này cũng không đáng ghét, trái lại ngũ quan củaanh ta cũng rất đẹp, tuổi tác khoảng chừng 30, phải nói là có khí chất phóngkhoáng của một thương nhân. Thấy xe của Trương Khải Hiên chạy đến, lại thấy ĐườngMạn, nụ cười khiêm tốn của người Nhật lại hiện ra tinh tế.

Đường Mạn mới là người bất ngờ nhiều nhất, cô tuyệt đốikhông nghĩ tới, vị thương nhân Nhật Bản này lại chủ động hẹn mình. Thấy Harao,cô lập tức ngượng ngùng, sợ sệt muốn trốn sau lưng Trương Khải Hiên, Trương KhảiHiên lại kéo cô đi ra.

Harao rất lễ độ nói với cô: “Đường Mạn, là Khải Hiên nói chotôi biết tên của em, thực ra chúng ta đã gặp nhau không chỉ một lần, tôi ở vănphòng của em gặp em một lần, sau đó lại gặp em 3 lần ở dưới xưởng, sau khi em hếtgiờ làm ra khỏi xưởng lại gặp em một lần, còn có ở trước cửa siêu thị gặp đượcem lần nữa.”

Đường Mạn nhất thời kinh ngạc, cô chưa từng để ý đến anh tadù chỉ một lần.

Cô khẽ ngượng ngùng đáp: “Thì ra chúng ta có nhiều lần vôtình gặp nhau như vậy.”

Trong lòng cô lại nghĩ, Trương Khải Hiên, thực ra chúng tacũng có rất nhiều lần vô tình gặp nhau, có phải là anh cũng không để ý em dù chỉmột lần?

Bữa cơm tối đó ăn cái gì, nói cái gì, Đường Mạn gần nhưkhông nhớ rõ, cô chỉ nhớ, bản thân rất câu nệ, cũng rất rụt rè, nhưng mà, khôngkhí cả bữa tối rất tốt, mỗi khi đến lúc cô và Harao trò chuyện có chút vướng mắc,Trương Khải Hiên liền dẫn dắt đề tài, hoặc là sẽ nói những đề tài thật thoảimái, hoặc là lôi kéo sự chú ý của mọi người vào một sự kiện, cả buổi tối, tất cảmọi người thật vui vẻ.

Thời gian ăn cơm có hơi dài, nhưng một chút cũng không buồnchán, khi kết thúc, Harao tiễn họ đến cửa, anh ta chân thành nói với Đường Mạn:“Đường Mạn, cám ơn em đã đến. Hôm nào có dịp mời em, hy vọng em có thể sẵn lòngxuất hiện.”

Đường Mạn cũng không muốn làm trái ý tốt của anh ta, cô hòanhã mỉm cười: “Nếu có thời gian, tôi cũng hy vọng được nghe anh kể về phong cảnhxinh đẹp của Hokkaido.”

Trương Khải Hiên đứng một bên cũng thoải mái nói: “Xem ra lầnsau không cần đến tôi làm kỳ đã cản mũi rồi.”

Trong lòng Đường Mạn hơi thất vọng, cô cúi đầu, rụt rè chàotạm biệt Harao, Harao vẫn đứng ở cửa khách sạn nhìn họ đi khỏi, nhìn xe của họchạy đến chỗ rẽ.

Trên đường về, Trương Khải Hiên không nói nhiều lời, Đường Mạncũng không dám lên tiếng, trong xe chỉ có ca khúc tiếng Anh kinh điển củaBolton , đúng lúc điều tiết bầu không khí, giọnghát mặc dù trầm khàn nhưng âm điệu vừa phải, Đường Mạn nghe xong, rốt cuộc lạinở một nụ cười nhàn nhạt ngọt ngào.

Cô khẽ nói: “Tôi rất thích bài hát này.”

Trương Khải Hiên cũng thuận miệng nói theo: “Tôi cũng rấtthích.”

Sau đó dọc đường, hai người không nói câu nào nữa, âm nhạcnhẹ nhàng chân thành vang lên liên tục trong xe, trái tim của Đường Mạn cũngxoay theo âm nhạc này, cũng lâng lâng bềnh bồng.

Trương Khải Hiên đưa cô đến dưới nhà, nói chúc ngủ ngon vớicô, sau đó nhìn cô đi lên lầu.

Trở về khu nhà tập thể, Đường Mạn lặng lẽ đứng sau rèm cửanhìn xe anh rời đi, nhìn đến khi không còn thấy bóng dáng của đèn xe đâu nữa,lúc này mới ôm lấy trái tim đang đập bình bịch của mình lại, thả rèm xuống.

Tuy rằng có chút buồn bã mất mát, hẹn cô không phải là nhânvật chính trong lòng cô, nhưng cô vẫn không quên được biểu hiện xuất sắc củaanh trong cuộc hẹn lúc nãy, hệt như nhân viên ngoại giao, nói chuyện suôn sẻ,hài hước dí dỏm, sự dẫn dắt của anh áp chế mọi người, ở trước mặt anh, tất cả đềulàm nền cho anh.

Đường Mạn ấn ngực, cô khẽ nói với chính mình: “Mình không đượcquên đêm nay, thật ra anh mới là nhân vật chính.”