Dây Leo

Quyển 1 - Chương 36: Chúng ta ly hôn đi (2)




Anh lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy? Trái lại Đường Mạn cóhơi bất ngờ.

Trương Khải Hiên đứng dậy đi ra khỏi cửa, cánh cửa đóng “rầm”lại, Đường Mạn lập tức giật mình.

Lúc trước, anh muốn kết hôn, cô không chịu, anh ngang ngượcchinh phục cô ở trên giường, hiện giờ nói ly hôn, anh lại không dây dưa dù chỉmột câu, liền lập tức đồng ý?

Đường Mạn rơi nước mắt, thật là một tên đàn ông nhẫn tâm mà.Nếu lúc trước không phải mình mang thai, e rằng anh cũng sẽ tuyệt đối không kếthôn với mình?

Trương Khải Hiên trở về phòng, hung hăng đóng cửa lại.

Ly hôn? Người phụ nữ đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét.

Anh đang nóng nảy lượn quanh khắp phòng, nhớ tới lời nói củaĐường Mạn liền tức giận, lại dám cả gan đề nghị ly hôn với tôi? Không, không,tôi tuyệt đối không đồng ý, hơn nữa, tôi còn muốn trói buộc em ở bên cạnh tôisuốt đời. Cho dù, ngày mai tôi có chết, tôi cũng muốn em phải lấy thân phận làvợ của Trương Khải Hiên xuất hiện trong lễ tang, tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhậnly hôn với em.

Anh cực kỳ phẫn nộ, vừa căm hận vừa khổ sở, lại có thể đềnghị ly hôn với tôi, khi tôi thật sự yêu thương em, còn muốn bắt đầu lại lần nữavới em, em lại dùng một vẻ mặt lạnh như băng tuyết với tôi, được, em đã muốn lyhôn, chúng ta liền cùng nhau chơi đùa một chút cũng tốt.

Sáng sớm hôm sau, Đường Mạn vừa xuống lầu đã thấy sắc mặt vôcùng khó coi của bà Trương.

Đường Mạn có hơi lo lắng bất an, ở nhà họ Trương, nếu hiện tạibà Trương lộ vẻ mặt khó chịu, đa số nguyên nhân đều do cô mà ra, nhưng mà, côcũng không biết bản thân lại chọc vào chỗ nào của vị Tây Thái Hậu (Từ Hy Thái Hậu)này.

Quả Nhiên, sắc mặt bà Trương tức giận, bà gay gắt chất vấnĐường Mạn: “Tại sao lại chia phòng ngủ với Khải Hiên?”

Hóa ra là chuyện này.

Bà Trương càng thêm tức giận, “Đường Mạn, tôi đã liên tục nhẫnnại với cô, cô lại càng lúc càng quá lố tệ hại, cô là vợ của Khải Hiên phảikhông? Nghĩa vụ của người vợ là gì, là phải chăm sóc chồng, nên vì chồng màsinh con đẻ cái, nhưng hiện giờ cô lại đuổi nó qua phòng khác, cuối cùng là cômuốn làm cái gì?”

Đường Mạn im lặng.

Bà Trương tức giận đến nỗi muốn bước tới tát cho Đường Mạn mộtbạt tai, nhìn thế nào cũng là một con quê mùa, càng nhìn càng không vừa mắt.

Chu Duyệt từ trong phòng đi ra, cô đã nghe được đoạn đối thoạinày, cô lập tức bước đến xoay chuyển chủ đề, “Mẹ, là tự Khải Hiên muốn dọn đếnphòng khác, đừng trách Đường Mạn.”

Bà Trương xua tay, “Được rồi, đừng bao che giúp nó.”

Chu Duyệt kéo dài giọng nói, “Mẹ, mẹ cũng không phải khôngbiết Khải Hiên, mỗi buổi tối tiếng của nó “làm” lớn như vậy, chúng ta ở dưới lầucòn nghe thấy, hiện giờ sức khỏe Đường Mạn vẫn chưa tốt, cũng chưa thích hợpmang thai, đợi đến khi cơ thể của Đường Mạn hồi phục được ít nhiều, mẹ còn phiềnchuyện nó không thể mang thai sao?”

Đường Mạn hiểu được nỗi khổ tâm của Chu Duyệt, nhưng hiện giờcô đã không cần nữa. Cô bình tĩnh nói với bà Trương, ”Xin lỗi, mẹ, đích thực làcon và Khải Hiên tách nhau ra ngủ, không phải tự anh ấy dọn ra, là chúng con đãthỏa thuận như vậy, hơn nữa, cũng đã nói chuyện rõ ràng, chúng con quyết địnhly hôn.”

Lời này vừa thốt ra, hai người phụ nữ kia liền ngơ ngẩn.

Đúng lúc này, ở sau lưng truyền đến một giọng nói lạng lùng:“Ai đồng ý ly hôn?”

Đường Mạn quay đầu lại, Trương Khải Hiên khoanh tay, gương mặttối sầm đứng ở sau lưng mọi người. Cô rất không hiểu, không đồng ý?

Cô không vui: “Tối qua không phải anh đã đồng ý rồi sao?”

Trương Khải Hiên làm ra vẻ không có gì, “Đúng, là tôi đồngý, nhưng tôi chưa nói là khi nào, em muốn ly hôn phải không? Được thôi, 100 nămnữa đi!”

Đường Mạn liền tức giận suýt ngất đi, 100 năm nữa? Cái này gọilà câu trả lời gì chứ, Trương Khải Hiên, anh quả thật là một tên khốn. Cô tứcgiận muốn tranh luận với anh, nhưng anh trừng mắt liếc cô một cái, ngay cả để ýcũng không thèm để ý đến cô, mở cửa đi ra ngoài.

Bà Trương khóc lóc kể lể, trách móc cô: “Đều tại cô, nó đã bịbệnh rồi, cô còn muốn liên tiếp kích động nó, con trai tôi không vui, đều là tạicô, cô thật xấu xa!”

Đường Mạn cũng không còn lời nào để nói, bất cứ chuyện gì bàTrương cũng có thể bới móc tìm ra lý do để trách móc cô, cô thật là hết chỗnói.

Cô đành bước ra cửa, hôm nay, cuối cùng tuyết cũng rơi, quảlà hiểu người khác, thời tiết cũng xám xịt vừa vặn giống với tâm trạng của cô.

Tâm sự của cô chồng chất, mang theo một cặp mắt gấu trúc đilàm, có tâm sự, lại không có xe đưa, dáng đi loạng choạng bước xuống đường,chuyện xui xẻo liên tiếp, kết quả là bị trượt té, cú ngã làm toàn thân cô đaunhức, mà lúc bước vào nhà hàng Tây, lại bắt đầu hắt hơi không ngừng, nghẹt mũi,hóa ra là bị cảm.

Cô hơi sốt, cảm thấy cả người đều đau, chỉ mong giờ tan ca đếnsớm một chút.

Địch Văn có ý muốn đến lấy lòng, hỏi thăm cô: “Đường Mạn, côcó tâm sự sao?”

Cô cười khổ, “Bởi vì không dự trữ đủ lương thực cho cả mùađông, đang lo lắng không biết phải sống thế nào cho qua mùa đông này.”

Hắn cố ý nịnh nọt, “Đường Mạn, vậy thì sau khi tan ca chúngta cùng nhau ra phía trước ăn một bữa no nê đi? Ăn xong bữa này, rồi nghĩ đếnviệc làm thế nào để tích trữ?”

Đường Mạn lễ phép từ chối, “David, hôm nay tôi bị cảm, thậtngại quá.”

Hắn cũng không muốn buông tay, cô gái này rất bí ẩn, cả nhàhàng cơm Tây, cô là người xinh đẹp nhất trong tất cả phục vụ nữ, con người cũngcó khí chất, nhưng cô lại cứ như một khối băng ngàn năm không tan chảy, xinh đẹplạnh lùng từ chối nhiệt tình của bất kỳ ai. Nhưng cô càng như vậy, càng khiếnngười ta thích thú.

Đường Mạn nhìn thấy có một vị khách đang gọi món, sau khi gọimón xong thì cô bưng lên, vị khách kia ngồi trong một góc nhỏ tựa vào bên cửa sổcủa nhà hàng, quyển tạp chí trong tay che khuất khuôn mặt của người đó, sau khiĐường Mạn bưng đến, bày ra xong xuôi, mới nhỏ giọng lễ phép nói: “Thưa ông, đâylà món mà ông đã gọi, mời ông từ từ thưởng thức.”

Người đó bỏ quyển tạp chí xuống, Đường Mạn vô tình liếc nhìnmột cái, nhất thời hết hồn.

Trương Khải Hiên.