Dây Leo

Quyển 1 - Chương 28: Anh là kiếp trước của em




Thuốc mê quá mạnh, Đường Mạn tỉnh lại từ trong sự đau đớnchoáng váng, bên cạnh không có ai, cô nghe được giọng nói của bà Trương, bà ấyđang mắng chửi gì vậy?

Tiếng mắng chửi của bà Trương ở bên ngoài, chắc là đang mắngTrương Khải Hiên: “Tại sao muốn bỏ đứa bé chứ? Mẹ đã hỏi bác sĩ, là nhầm lẫn kếtquả siêu âm, đứa bé đó vô cùng khỏe mạnh, là một bé trai phát triển rất tốt, KhảiHiên, cho dù không cần đứa bé thì con cũng phải nói với ba mẹ một tiếng, phảilàm kiểm tra vài lần mới có thể đưa ra quyết định chứ!” Bà Trương than thở khóclóc, cháu nội của bà tự nhiên mất đi, bà khổ sở suýt ngất.

Đường Mạn nhắm mắt lại, tất cả đã kết thúc.

Bà Trương mất hết ý chí khóc lóc, bà còn mắng luôn cả bệnhviện, mắng luôn cả bác sĩ, mắng luôn cả con trai, rồi mắng Đường Mạn, trách ĐườngMạn chạy lung tung, mang thai con nhỏ còn không biết chừng mực, té ngã tùy tiệnđến nỗi sẩy thai.

Trong lòng Đường mạn buồn rầu, cô vô cùng khát nước, quay đầuqua nhìn thấy trên bàn bên cạnh có một ly nước, cô đưa tay ra nhưng không với tới,rất muốn gọi người đến giúp đỡ mình, ngang bướng cắn răng lại không muốn lên tiếng,mấy phen vùng vẫy, cuối cùng cơ thể cô cũng dịch qua đó.

Ở hành lang, y tá đang quở trách người nhà họ Trương, “Ở chỗnày mà cãi nhau cái gì? Đây là bệnh viện.”

Người bên ngoài im bặt, cửa mở ra, y tá và người nhà họTrương bước vào.

Đường Mạn mệt mỏi tựa vào gối, trong tay đang cầm ly nước, uốngđược mấy hớp nước, người đã có chút sức.

Y tá hoảng hốt la lên: “Hiện giờ cô không thể uống nước! Côvừa mới làm phẫu thuật xong.”

Trương Khải Hiên bước nhanh đến mép giường, Đường Mạn chỉ mởmắt ra nhìn anh một cái, lại ngất lịm đi.

Y tá bước đến lật chăn lên, hết thảy mọi người đều sửng sốt,chỉ thấy thân dưới của Đường Mạn máu chảy ra như trút.

Trương Khải Hiên nhanh chóng cầm lấy khuôn mặt của Đường Mạn,anh nhìn thấy dưới thân Đường Mạn, có máu không ngừng tuôn chảy ra bên ngoài, sắcmặt Đường Mạn đã không còn chút máu, lòng anh lập tức sợ hãi khôn cùng như gióto sóng lớn vỗ vào chiếc thuyền cô độc. Anh hét lên thất thanh: “ĐƯỜNG MẠN!”

***********************************

Không biết mất bao lâu, cô mới tỉnh lại.

Trắng thật đấy, tại sao xung quanh lại trắng như vậy chứ?

Đường Mạn cảm thấy quái lạ, “Lạ thật, tuyết rơi sao? Nhưngdù tuyết có rơi nhiều cũng không như vậy đâu, cho dù có tuyết rơi, cũng phảicòn nhìn thấy một chút màu sắc khác chứ, hiện tại vì sao lại trắng như thế, lạnhlẽo như thế chứ?”

Hơn nữa, toàn bộ xung quanh rất lạnh, chỉ có một mình cô, nhữngngười khác đi đâu hết rồi?

Dường như, Đường Mạn đang đi trong một thế giới hoàn toàn trắngxóa, cô nhất thời cảm thấy nghi ngờ, đây là chỗ nào? Cô gọi: “Khải Hiên?”

Cô muốn mở mắt ra, nhưng mà lại cảm thấy rất mệt, sao mí mắtlại nặng như vậy chứ, không mở ra được nữa rồi!

Không biết trải qua bao lâu, có người vạch mí mắt của cô ra,cô không vui, làm gì vậy, vạch mí mắt của tôi làm gì?

Rốt cuộc, cô mở mắt, ánh sáng bên ngoài lập tức như kim châmvào cô, cô đành nhắm mắt lại, chờ đến khi có thể thích ứng được, mới mở ra lầnnữa.

Cô nghe có người đang nói ở bên cạnh: “Tốt quá, cô ấy đã tỉnh.”

Cô từ từ mở mắt ra, liếc mắt một cái đã thấy Trương KhảiHiên đứng ở bên giường, cô cảm thấy rất lạ, thời gian đã trôi qua rất lâu rồisao, vì sao sắc mặt của anh vừa vàng vừa tối, quả thực là màu da không bình thườngchút nào, già đi rất nhiều, cô rất nghi hoặc.

Cô nhìn tiếp, thấy bộ dạng và thần sắc phức tạp của các bácsĩ và y tá đứng ở trước giường, bác sĩ thấy cô tỉnh lại, lúc này mới thở phàonhẹ nhõm, bác sĩ ghé sát vào Đường Mạnm hỏi cô: “Đường Mạn, cô cảm thấy đỡ hơnchút nào không? Cô nhìn tôi nào, đây là mấy ngón tay?”

Đường Mạn nhủ thầm, thần kinh thật, cô nghĩ tôi bị đụng đếnhư não rồi sao, hỏi vấn đề quá ngớ ngẩn như vậy, cô nhắm mắt lại.

Bác sĩ nói với người ở bên cạnh: “Anh Trương, chị Trương đãtỉnh rồi, nhưng trạng thái của cô ấy vẫn không tốt lắm, các người nên quan tâmcô ấy nhiều một chút nhé!”

Trương Khải Hiên khẽ nói: “Vâng, cám ơn bác sĩ.”

Đường Mạn dần dần nhớ đến những chuyện đã xảy ra, đứa békhông còn, y học thật biết trêu chọc cô, mọi người đều nghĩ rằng đứa bé bị khiếmkhuyết, nhưng thật ra nó rất khỏe mạnh, kết quả bây giờ, hy vọng cũng khôngcòn.

Bà Trương vô cùng thất vọng, bà ấy đổ toàn bộ sai lầm dẫn đếnsẩy thai lên trên người của Đường Mạn, bởi vì Đường Mạn quá bất cẩn khiến đứabé không giữ được, vốn dĩ bà đã không thích Đường Mạn, hiện tại đối với đứa condâu này càng thêm nản lòng, cho nên hiện tại bà bỏ đi, ngay cả vú Trương cũngmang đi luôn, cả phòng bệnh trở nên vắng vẻ, mọi người không quan tâm, ân cầnthăm hỏi Đường Mạn dù chỉ một lần.

Trương Khải Hiên nhẹ giọng hỏi cô: “Đường Mạn, em khá hơnchưa? Em có nghe thấy anh đang nói chuyện không?”

Đường Mạn thở dài: “Em chết rồi sao? Anh đang cầu siêu choem phải không?”

Hai người căng thẳng, tầm mắt của Đường Mạn chỉ nhìn ra bênngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang ở ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cô lại lạnhlẽo vô cùng.

Cô không muốn nói chuyện.

Anh không biết nói gì.

Cho nên, hai người đành im lặng.

Rất lâu sau, Đường Mạn lẩm bẩm như tự nói với mình: “Lúc ngủ,em trở về trở về kiếp trước của chúng ta, hóa ra chuyện trở về quá khứ là có thật,em về đó xem một chút, nhìn thấy kiếp trước hai chúng ta đều là phụ nữ, anh làmột bà lão, em là một cô gái trẻ, chúng ta cùng làm người hầu cho một đại việnquyền quý, có một ngày, em làm vỡ một bình hoa cổ rất quý giá của chủ, người chủtruy cứu trách nhiệm, bắt người đền mạng, em rất sợ hãi, lúc này anh nói, đừngsợ, để anh gánh vác cho, anh đã già rồi, còn có thể sống được bao lâu? Em lạicòn trẻ như vậy, không đáng để chuyện này làm cho mất mạng, để anh chết thaycho em đi! Em khóc lóc quỳ rạp xuống đất, em nói, nếu như có kiếp sau, hãy đểem làm trâu làm ngựa cho anh, chăm sóc anh suốt đời. Cứ như thế, anh chết rồi,để cho em sống, như để đền mạng, lão Diêm Vương nghe thấy lời cầu xin của em, đểcho kiếp này em đầu thai làm vợ của anh.”