Dạy Lão Đông Y Sử Dụng Biểu Cảm

Chương 3: Chương 20-24




Vừa ngủ dậy, WeChat nhắc nhở có tin nhắn Vương Đức Toàn gửi tới như thường lệ.

Tôi ngáp một cái, mở tin nhắn ra, trời xanh, hoa hướng dương, một đứa bé vẫy tay, trên đầu lơ lửng chữ bảy màu “Chào buổi sáng, một ngày tốt lành, bắt đầu bằng lời chào của tôi nhé.”

Sáng sớm sáu giờ rưỡi gửi tới.

Người này rốt cuộc mỗi ngày rời giường lúc mấy giờ thế.

Bất kể là với giờ giấc nghỉ ngơi làm việc như người già hoặc với mấy cái biểu cảm lão trung niên của anh ấy, tôi đều hoàn toàn miễn dịch, tiện tay trả lời một cái biểu cảm chào buổi sáng.

Vương Đức Toàn: Ha ha [/mỉm cười]

Normcore: Ha ha. [/mỉm cười]

Ừ thì, còn bao gồm cả “Ha ha” mật ngọt vui vẻ.

Sau bữa cơm ngày hôm đó, tạp chí của tụi tôi đến kỳ xuất bản mỗi tháng một lần, năm, sáu ngày tăng ca liên tiếp, tôi cùng Vương Đức Toàn không có gặp lại nhau, thế nhưng mỗi ngày đều nhắn tin trò chuyện trên WeChat.

Cũng không phải tán gẫu không ngừng, dù sao tất cả mọi người đều bận rộn cọng việc. Chỉ là có đề tài thì nói nhiều hơn một ít, không đề tài thì giống như trên, không nặng không nhẹ hàn huyên hai, ba câu.

Nói chính xác thì, đề tài là do tôi chủ yếu tìm, Vương Đức Toàn sẽ kiên nhẫn trả lời lại, chưa bao giờ chủ động đề cập đến cái gì. Điều này khiến tôi cảm thấy rất thất bại, trong lòng nghi ngờ đối phương có phải không muốn để ý đến tôi hay không, chỉ là vướng mặt mũi nên không thể không qua loa. Có thể mấy bác muốn nói anh ấy không có ý này, ảnh luôn kiên trì gửi tin nhắn hỏi thăm, trời sáng là đúng giờ như quẹt thẻ chấm công.

Chỉ khi nói tới vấn đề chuyên nghiệp, người này mới có thể nói nhiều, thậm chí còn ân cần chỉ bảo. Ví dụ như ngày hôm nay bụi mù nặng, mẹ tôi có gửi cho tôi mấy phương thuốc chống bụi lọc phổi, tôi hỏi anh ấy có đáng tin hay không, vốn tưởng chỉ nghe được “Đúng” hoặc “Không”, kết quả Vương Đức Toàn từ trước đến nay toàn chậm rì gõ chữ, lại lần đầu dùng giọng nói thao thao bất tuyệt trả lời.

“Phương thuốc này có tác dụng nhuận phổi, thế nhưng không thật sự chống bụi. Dược tính của bối mẫu hầm với quả lê và cây la hán đều thiên về hàn tính, có thể làm cho dương khí hư suy nên cần phải dùng cẩn thận. Vả lại, bụi mù không rõ ràng là hàn tà hay nhiệt tà, cũng không thể nhìn thể chất của người, mà dùng dược vật hàn tính để điều trị, như vậy không được.”

“Nếu như nhất định muốn dùng, có thể chọn lựa phương thuốc bổ tỳ bổ phổi, bổ sung thêm thổ sinh kim, tăng cường phổi khí, chống đỡ ngoại tà. Hoặc là dùng một ít bài thuốc thông phổi, có thể bài xuất ngoại tà. Thế nhưng nói cho cùng, nhất định phải tuỳ theo từng người, điều trị riêng biệt, không để tôi xem bệnh nên tôi không thể trả lời cụ thể…”

Khi đó, tôi đang cãi cọ với một tác giả để thúc bản thảo, không trả lời lại ngay lập tức. Sau đó xong việc, bật giao diện trò chuyện lên, phát hiện anh ấy vẫn còn đang ngoan cường truy hỏi: “Có nghe hay không ”

Âm thanh trầm sâu, giọng điệu cường thế, khiến cho tôi thiếu chút nữa tưởng rằng ngày hôm nay, ảnh cầm nhầm kịch bản bá đạo tổng tài sát vách.

Đang tính làm sao trả lời, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một ông Phật Di Lặc bụng bự tai to, kim quang bắn ra bốn phía, cực kỳ lóng lánh, nở nụ cười đáng yêu hỏi, “Nghe thấy hông ”

21.

Tôi nghĩa chính ngôn từ mà chỉ ra rằng, như thế là bất kính đối với tôn giáo tín ngưỡng của người khác, anh ấy mới bảo đảm sẽ không tiếp tục sử dụng cái biểu cảm này.

22.

Sau khi quyết định đưa tạp chí đến nhà in xong xuôi, đồng thời chọn đề tại mới với ban biên tập, rốt cuộc tôi mới có thể thở phào một hơi, vì vậy sẵn tiện mời Vương Đức Toàn đi ăn đồ biển.

Lần thứ hai nhìn thấy, anh ấy vẫn mặc chiếc áo vạt* đặc trưng, tôi bỗng dưng sinh ra cảm giác như nhìn thấy một người bạn chí cốt, rõ ràng chỉ mới quen biết không bao lâu, trên thực tế cũng chỉ mới gặp mặt lần thứ hai mà thôi.

*tb11j-gkxxxxxboxxxxxxxxxxxx_0-item_pic_310x310

Tôi cười, trêu chọc: “Đây là quần áo hẹn hò chuyên dụng của anh nhỉ, luôn không đổi à ”

Anh ấy cúi đầu nhìn một chút, trả lời lại: “Tôi có đổi đấy. Có điều quần áo của tôi chỉ toàn kiểu này, vẻ ngoài không khác nhau lắm, cho nên cậu không thấy được.”

Bởi vì Vương Đức Toàn có thói quen ăn ít vào buổi tối, cho nên tôi bèn quyết định dùng bữa vào buổi trưa, sau khi ăn xong còn có nguyên một buổi chiều để tiêu thực.

Đi ra khỏi hiệu ăn, tôi hỏi anh: “Vậy tiếp theo anh muốn làm gì ”

Vương Đức Toàn ngây thơ ngơ ngác nhìn tôi.

Vậy tôi liền quyết định, dẫn anh ấy đến rạp chiếu phim ở tầng cao nhất xem phim.

Đến nơi bán vé, chỉ vào một loạt các áp phích quảng cáo, tôi lại hỏi anh: “Anh muốn xem phim nào ”

Vương Đức Toàn vẫn ngây thơ ngơ ngác như cũ mà nhìn tôi.

Tôi gõ nhịp, mua hai vé xem phim Đạo Mộ Bút Ký.

Sau đó, tôi một bên thuận miệng hỏi anh ấy có khát không, một bên dự định đi mua coca và bắp rang.

Vương Đức Toàn yên lặng móc từ trong túi xách ra một bình giữ nhiệt cỡ lớn, săn sóc nói: “Uống không Tôi đặc biệt mang theo, đủ cho hai người.”

… Trong rạp chiếu phim tối hù, tôi vừa uống chè đậu xanh, vừa nhai xong một thùng bắp rang bơ.

Kỳ thật đối với bộ phim, bản thân tôi không có cảm tưởng gì, cũng không phải fan của nguyên tác, chỉ là theo phong trào, bạn bè xem cái gì thì tôi coi cái đấy. Thế nhưng sau khi xem xong, tôi thật sự cảm thấy hối hận sâu sắc, bởi vì Vương Đức Toàn giáo dục tôi cả nửa tiếng, pháp luật nước ta quy định rõ ràng, dưới đất đai thuộc lãnh thổ của nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa cùng bên trong lãnh hải, tất cả di sản được để lại không được tự tiện khai quật, trộm cắp những di chỉ văn hoá và mộ cổ có giá trị nghệ thuật, khoa học, lịch sử, phạt tù từ ba năm trở lên đến mười năm trở xuống, đã vậy ảnh còn muốn tôi bảo đảm tuyệt đối không được học theo những nhân vật trong phim, giữ mình trong sạch, từ chối trộm mộ, tránh xa tất cả hành vi phạm tội trái pháp luật.

Tâm tính thiện lương thiệt mệt.

Tôi làm sao lại không mua vé coi Rock Dog chứ.

*Rock Dog (摇滚藏獒): Một bộ phim hoạt hình của Trung Quốc kể về Bodi, một chú chó Tây Tạng khổng lồ bị ám ảnh với một rocker mèo tên là Angus. Bodi phải chứng minh cho cha mình rằng con đường trở thành một rocker chuyên nghiệp hoàn toàn xứng đáng với cuộc đời của một chú chó.

image

23.

Sau đó, chúng tôi liên tục hẹn hò thêm mấy lần, cũng không có gì mới mẻ, chỉ là đi ăn, ăn, và ăn. Đương nhiên, tôi muốn làm gì, Vương Đức Toàn cũng sẽ đi theo tôi, nhưng mà bản thân anh ấy căn bản không hề có tế bào lãng mạn, nề nếp như hoàn thành nhiệm vụ, có những lúc tôi thấy khỏi mang theo ảnh cũng được.

Nhưng ở cái tuổi này của tôi, đã sớm không còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, yêu cầu không phải lãng mạn mà là chân thật. Nhắc tới điểm này, tôi càng tiếp xúc cùng Vương Đức Toàn, càng cảm thấy anh ấy là một người có nhân phẩm đáng tin cậy.

Ví dụ như có lần chúng tôi đứng ở giữa ga tàu điện ngầm, nhìn thấy một cô gái trẻ sử dụng sức lực như bú sữa mẹ, mang theo một cái va ly du lịch to cỡ 26 tấc, từng bước dịch nó lên từng bậc thang. Vương Đức Toàn không nói hai lời, trực tiếp nhấc một bên vali, phụ cô gái ấy nâng lên. Còn có một lần ở công viên, gặp phải một ông bố thô bạo rầy la đứa con đang khóc rống không ngừng, người qua đường thì nhao nhao liếc mắt nhìn, chỉ có anh ấy tiến lên khuyên can, phát hiện đứa bé bị say nắng, còn đưa cho bọn họ một bình nước hoắc hương chính khí*.

*Hoắc hương chính khí: Gồm thương truật, trần bì, hậu phác, bạch chỉ, phục linh, đại phúc bì, bán hạ, cao cam thảo… Có tác dụng giải cảm.

—— đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết cái túi xách không rời người của ảnh rốt cuộc có chứa bao nhiêu thứ.

Người như thế, đặt ở xã hội hiện đại, có thể sẽ bị rất nhiều người cười nhạo, nhưng tôi lại cảm thấy, dáng vẻ của anh khi quản chuyện không đâu rất có mị lực.

Cũng không có gì lằng nhằng, chúng tôi vốn là đi kết thân, từ lúc bắt đầu chính là tìm hiểu nhau. Hiện tại, tôi muốn bắt lấy suy nghĩ của người đàn ông này.

Đương nhiên, không phải nói bây giờ tôi yêu anh ấy sâu như biển, quyết chí không thể thay đổi, vậy thì không khỏi quá giả tạo. Chỉ là tôi rất thích anh, nguyện ý hiểu rõ anh, nguyện ý đi vào vòng tròn của nhau, nguyện ý cố gắng chung sống cùng nhau, đây chính là khởi điểm rất tốt.

Tuy nhiên, đây không phải là chuyện mong muốn đơn phương của tôi, tôi và đối phương, đối phương nghĩ gì về tôi, tôi còn không biết suy nghĩ của Vương Đức Toàn. Nếu nhưng đối phương không có ý tứ, thì đó cũng là tôi tự mình đa tình.

Mặc khác, chứng lãnh cảm này, luôn luôn là một tảng đá lớn đặt trong lòng tôi.

Cùng với việc chúng tôi tiếp xúc càng ngày càng thân thiết, tôi cảm thấy sự thật này không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, vẫn là sớm thẳng thắn mới tốt.

Không thể trách tôi không nói trước cho anh ấy biết, cái giai đoạn thẳng thắn này cần được coi trọng. Thời điểm ban đầu chưa quen nhau, đương nhiên không thể nói cho người khác biết việc riêng tư như thế này, kéo dài đến khi tình cảm sâu nặng, rồi cuối cùng mới chịu thú nhận, không khỏi bởi vì lừa dối mà tăng thêm đau khổ. Hiện tại là thời kì tốt nhất để thẳng thắn, song phương có hảo cảm với nhau, có thể phát triển thêm một bước, nhưng vẫn không tập trung quá lớn vào giá trị của tình cảm, có thể kịp thời bứt ra.

Mà làm thế nào để thẳng thắn với Vương Đức Toàn, lại gây khó khăn cho tôi.

24.

Nói theo lẽ thường, muốn thẳng thắn rất đơn giản, coi như đối mặt không nói ra được, thì gửi tin nhắn cũng được. Vấn đề là, tôi cần tìm được một cái thời cơ thích hợp.

Cũng không thể đang trò chuyện khi dùng bữa, lại đột nhiên buông một câu “Em bị lãnh cảm”, thật có bệnh.

Lúc đi dạo cũng không thích hợp, trước nơi đông đúc, người qua đường vãng lai, không đủ bí mật.

Một mình hẹn anh ấy đi ra ngoài để nói chuyện này… Có thể lại quá trịnh trọng hay không, công việc của Vương Đức Toàn cũng rất bận.

Cứ như thế một ngày kéo thành hai ngày, hai ngày kéo thành ba ngày, qua một tháng cũng không tìm được cơ hội. Nói tới nói lui, tôi không dám mở miệng, lâm trận là lại thấy sợ.

Đừng thấy tôi hay dùng chỗ thiếu hụt của chính mình để tự pha trò, kỳ thật sâu trong lòng, tôi vẫn luôn để tâm đến chuyện này. Trước đây, lúc vừa mới chia tay với học đệ, tôi cũng không phải là không cố gắng níu giữ đoạn tình cảm đó, nhưng cậu ta kiên trì cho rằng, là tôi không đủ yêu cậu ta. Tôi không cách nào phản bác, liên tiếp nửa tháng không thể chợp mắt.

Đây là uy hiếp của tôi, là cái chân đau người khác không đâm được.

Kết quả, nhắc cố nhân, cố nhân tới, có hôm tôi đi gặp người đại diện hợp tác quảng cảo mới với tạp chí, bất ngờ phát hiện đó dĩ nhiên là học đệ, bạn trai cũ của tôi.

Kiện khí nam sinh ngày đó, bây giờ một thân âu phục, được xã hội cọ xát đi trúc trắc cùng non nớt, có thêm lão luyện và khéo léo đưa đẩy. Nhìn thấy tôi, cậu ta cũng không che giấu kinh hỉ của bản thân, nhưng không chút nào nương tay khi bàn việc hợp tác. Kỳ thật, tôi cũng thưởng thức thái độ giải quyết việc chung như thế này, xong việc liền muốn trở về, tuy nhiên cậu ta lại nhiệt tình mời tôi cùng nhau ăn cơm.

Tôi không có sức chịu đựng cùng bạn trai cũ tiếp tục làm bạn bè, không muốn đáp ứng, nhưng cuối cùng cũng đành nhượng bộ một bước, đi đến tiệm cà phê dưới lầu trò chuyện một lúc.

Tuy lúc đầu mất hết hứng thú, nhưng sau khi nhớ lại nhiều chuyện cũ hồi đại học, tôi cũng rơi vào cảm khái phiền muộn, năm đó khí huyết tràn đầy, phong hoa nở rộ, hiện tại cả người cũng đã thay đổi dáng dấp.

Cuối cùng, cậu ta đột nhiên nói: “Khi đó là em phụ lòng anh.”

Tôi nói mọi chuyện đều đã qua.

Học đệ nhìn tôi, nói: “Không, không phải đã qua… Thật ra, em vẫn không quên được anh.”

Tôi nháy mắt một cái, cái này là ý gì, muốn cùng tôi hợp lại

Tôi nhắc nhở cậu ta: “Cậu bây giờ có thể đồng ý không cần lên giường ”

“Không thể,” Cậu ta nói, “Em là đàn ông, đương nhiên có nhu cầu sinh lý bình thường, thế nhưng em có thể đảm bảo, trên phương diện tinh thần, người em yêu nhất vĩnh viễn là anh…”

Tên này, quá vô sỉ! Đây rõ ràng là muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương tinh thần, nhưng thân thể thì có ý vượt giới hạn Cậu ta làm sao sẽ biến thành như vậy

Tôi căm tức nhìn học đệ, cậu ta lại một bộ dạng nắm chắc phần thắng, còn nói: “Thật sự, anh đều là cái bộ dạng này, không có người đàn ông nào có thể chịu được.”

Tôi không cam lòng, nhưng lại có chút chột dạ nói, “Làm sao cậu biết Tôi bây giờ có đối tượng đấy.”

“Ồ Vậy anh ta có biết anh có bệnh gì không ”

Không am hiểu cách nói dối, tôi chỉ có thể trầm mặc, học đệ liền dương dương tự đắc.

Sau khi cậu ta rời đi, tôi thất vọng ngồi tại chỗ, không muốn đứng lên. Thật ra, cậu ta có chút nói không sai, làm sao có người nào có thể không để ý được chứ, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng không thể chịu đựng được nửa kia của chính mình vô dục vô cầu.

Tôi không hề đắn đo, trực tiếp bấm số điện thoại của Vương Đức Toàn, quyết tâm giải quyết nhanh chóng, đổi lấy sự thống khoái.

“Alô, anh Vương ”

“Anh đây, có chuyện gì ”

“Em có một việc muốn thú nhận với anh.”

“Em nói đi.”

“Kỳ thật… Em vẫn không nói cho anh biết, em bị lãnh cảm.”

Tôi còn lâu mới có được sự tiêu sái như trong tưởng tượng của bản thân, khi nói ra câu này, tôi giống như đã dùng hết dũng khí trong cuộc đời mình.”

“Anh… Nghĩ như thế nào ”

Một lúc lâu sau, anh ấy mới nói: “Vấn đề này à… Anh bây giờ rất khó để trả lời em.”

Tôi cầm điện thoại di động, giống như chờ đợi thẩm phán, bàn tay không nghe lời mà khẽ run lên.

“Thông thường, tình huống tính dục của đàn ông bị suy giảm, nếu như là hư chứng, chủ yếu là thận dương hư hoặc thận khí không đủ, nếu như trong thực tế, thì bình thường là do can khí tích tụ, hoặc do thấp nhiệt ủ nảy sinh, đồng thời cũng không loại trừ một số hành vi tính dục theo hoàn cảnh, nói như tây y, chính là do khí chất bệnh tính gây nên, hoặc do yếu tố tinh thần tính là chính, bằng miêu tả đơn giản, anh không có cách nào đưa đến kết luận.” (xin lỗi khúc này mình hơi bó tay orz.)

“Nếu như vậy, thời điểm em rãnh rỗi, có thể đến Hạc Tùng Đường một chuyến. Em đừng ngại phiền phức, chúng ta nhất định phải tứ chẩn, nhìn, nghe, hỏi, chạm, mới có thể xem bệnh chính xác. Yên tâm, tuy rằng em có chút thiếu khí huyết, nhưng anh bước đầu phán đoán đây không phải là nguyên nhân sinh bệnh chủ yếu, cũng có thể là do bệnh tâm lý, nói chung, phải đợi xem qua mới biết.”

“… A… Được.”

“Còn có chuyện gì khác không ”

“Không, không có, đã làm phiền anh rồi, anh Vương.”

“Không có chuyện gì, đừng cùng anh khách sáo như thế, trước khi tới nhớ gọi điện cho anh.”

“Được, anh cứ làm việc của mình đi.”

Sau đó, chúng tôi cứ như vậy, cúp máy