Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 8




Nhà Có Hai Chú Gà Con đã hiểu, nhưng có vẻ cũng không hiểu.

Làm một con con sen có thâm niên, đương nhiên chị ấy biết tầm quan trọng của diễn kịch, đặc biệt là trong quá trình triệt sản.

Hầu hết mèo con đều nhỏ nhen, dù việc thiến có thể gây ra nhiều tổn hại lớn, nhưng chúng vẫn luôn tin tưởng con sen, có mèo ôm hận, có mèo lại không chịu nổi hai tầng đả kích, dẫn đến uất ức.

Lúc này, cần có một vở kịch lớn!

Thông thường bác sĩ thú y sẽ ngụy trang thành người xấu, mạnh mẽ đưa mèo con đi, mà chủ sẽ gào khóc ngăn cản.

Nhưng bây giờ, chị ấy làm sai chỗ nào?

Lương Cẩm Tú bắt đầu biểu diễn, chỉ vào màn hình mắng: “Chị thật là quá đáng lắm luôn, nào có con sen nào như chị. Có biết bao phúc đức mới có thể gặp được một bé mèo con như vậy, mà không biết quý trọng cho tốt, thế mà còn làm tổn thương tấm lòng của nó, quả thực chị còn chả bằng một con cờ-hó.”
Nhà Có Hai Chú Gà Con: “...”

Nghe có vẻ rất nghiêm trọng.

Bởi vì không biết ngọn nguồn câu chuyện, chị không thể làm được việc đưa một chút cảm xúc vào, đành phải che mặt gào khan vài tiếng rồi chạy về phòng ngủ.

Chờ đóng cửa lại, để Nhà Có Hai Chú Gà Con rời khỏi phòng khách, Lương Cẩm Tú mới thấp giọng nói: “Sau khi lấy chồng sinh con, chị không quan tâm đến nó đúng không.”

“Không thể bảo là không quan tâm, tình huống thực sự đặc thù.” Nhà Có Hai Chú Gà Con sớm đã nghĩ tới chuyện này: “Chị giải thích với nó rất nhiều lần, cố gắng dùng biện pháp khác để đền bù cho nó. Hơn thế nữa, nó không hề có biểu hiện ghen ghét.”

Lương Cẩm Tú nhắc nhở: “Buổi tối ngủ ở đâu?”

Nhà Có Hai Chú Gà Con như ý thức được điều gì đó: “À, bởi vì cái này ư?”
Nhiều năm như vậy vẫn luôn ngủ cùng nhau, chị ấy có thói quen tỉnh dậy vào đêm khuya lại sờ cơ thể nhỏ bé mềm mại bên cạnh, điều ấy làm chị đặc biệt yên tâm, lúc yêu đương đã nói cho trước với người yêu, cần tiếp nhận điều này.

Tựa như cái tên trên mạng của chị, Miumiu là chú gà nhỏ khác của chị.

Mãi cho đến khi có con.

Miumiu không phải là loại mèo Nga xanh lông ngắn, mà là giống mèo Nga xanh lông dài. Nó rụng lông vô cùng nghiêm trọng, em bé mới sinh ra đã được chẩn đoán rằng phổi bị nhiễm trùng.

Chị ấy lo lắng Miumiu không tiếp nhận được, nên nói đi nói lại rất nhiều lần.

Lương Cẩm Tú tiếp tục nói: “Khoảng thời gian trước, bởi vì nó đi tiểu bậy, nên chị đánh nó, đúng chứ.”

Nhà Có Hai Chú Gà Con: “Sao em...”

Chị ấy muốn nói, sao em lại biết được.
Miumiu thuộc loại mèo con cực kỳ hiểu chuyện, vừa về nhà đã biết dùng chậu cát mèo, tắm rửa hay cắt móng tay gì đó đều rất ngoan. Khoảng thời gian trước không biết vì sao, ở trước mặt chị, nó nghênh ngang rải nướ© ŧıểυ lên trên giường.

Mỗi ngày chị ấy chăm sóc em bé đã đủ mệt, tức đến mức đánh nó vài cái.

Khi yêu thật lòng, là không tìm lý do cho bản thân.

Nhà Có Hai Chú Gà Con nhớ tới lúc ấy vẫn còn cảm thấy khó chịu: “Lúc đó, chị quá xúc động, Miumiu chưa bao giờ bị ai đánh - có lòng tự trọng rất cao. Streamer, vì chuyện này nên nó mới muốn bỏ nhà ra đi sao?”

Lương Cẩm Tú không biết nên trả lời như thế nào. Cô suy nghĩ, dứt khoát nói từ đầu: “Chị biết Miumiu từng bị ngược đãi khi còn nhỏ không?”

Nhà Có Hai Chú Gà Con bỗng giật thót: “Ở trại nuôi mèo?”

Miumiu đến từ trại nuôi mèo.

Mèo ở nơi đó, mỗi năm đều bị ép không ngừng sinh không ngừng đẻ. Không nói đến việc mèo mẹ bị giày vò tuổi thọ ngắn ngủi, những chú mèo con lúc sinh ra cũng không khỏe mạnh.

Miumiu là con nhỏ nhất trong một lứa.

Mẹ của nó bởi vì liên tục sinh đẻ khiến bản thân chết lặng, không thể cho nó quá nhiều tình yêu thương.

Chính mắt nó thấy mẹ mình chầm chậm nhắm mắt lại, dần dần trở nên lạnh lẽo.

Con buôn của trại nuôi mèo tìm cho nó một con mèo mẹ khác, con mèo mẹ kia vừa sinh sáu đứa con, mỗi đứa đều to hơn nó. Nó căn bản chẳng ăn được bao nhiêu sữa, mỗi ngày đều vô cùng đói bụng.

Nhưng những ngày khó khăn hơn còn ở sau đó.

Vì để mèo cái mau chóng động dục lại càng sớm càng tốt, con buôn của trại nuôi mèo ép cai sữa trước khi nó được một tháng tuổi, vứt nó cùng rất nhiều mèo con vào một cái l*иg sắt lớn, ăn thức ăn cho mèo ngâm trong nước sôi.

Miumiu nhỏ nhất, yếu ớt nhất, còn chẳng lớn hơn được con chuột là bao, ai cũng có thể bắt nạt nó.

Có hôm, người bán mèo có việc phải ra ngoài, quên cho đủ thức ăn cho mèo, Miumiu bị mèo khác tranh mất đồ, đói bụng suốt ba ngày.

“Tại sao loại trại nuôi mèo này vẫn có thể tồn tại, hồi trước tui có mua được mèo ở trại nuôi mèo, về đến nhà đã có bệnh, tốn mấy nghìn tệ, cũng không cứu về được.”

“Miumiu đáng thương! Cô Gà Con gì kia, cô rất xứng đáng, xứng đáng bị mắng.”

Nhà Có Hai Chú Gà Con nghĩ đến điều gì đó, tay run rẩy mở album trong điện thoại.

Chị vẫn luôn giữ lại ảnh chụp của Miumiu khi vừa đến nhà.

Ấn tượng sâu nhất của chị là Miumiu có thể ăn tốt, thân hình nho nhỏ như vậy, mà có thể ăn non nửa bát thức ăn cho mèo.

Hóa ra là vì thế này.

“Chính là như thế, chị xuất hiện, không ngừng giải cứu nó, còn cho nó một ngôi nhà, đối với nó mà nói, chị thực sự là cả thế giới.” Lương Cẩm Tú thở dài: “Những trải nghiệm này khiến nó hiểu chuyện hơn những chú mèo con bình thường, nhưng cũng nhạy cảm, sợ mất đi.”

Nhà Có hai Chú Gà Con gật mạnh đầu.

Sau khi kết hôn, chị có thêm hai thân phận mới, bớt đi rất nhiều lần bầu bạn và sự yêu thương với Miumiu, mà Miumiu cũng chỉ có một mình chị.

Đi tiểu bậy, là để khiến chị chú ý.

Nhà Có Hai Chú Gà Con vội vã nói: “Streamer, hiện tại chị nên làm gì bây giờ? Nếu không hay là em lại hung hăng mắng chị một trận trước mặt nó?”

“Băng đóng dày ba thước không phải vì một ngày sợ sệt, chỉ bằng việc em mắng chị, chắc hẳn cũng không giải quyết được vấn đề.” Lương Cẩm Tú trầm ngâm một lát: “Để chồng chị trở về, phối hợp diễn xuất.”

Bây giờ Miumiu quyết tâm bỏ nhà ra đi.

Nó thiếu cảm giác an toàn đến cực độ, nó yên lặng chờ đợi, không đợi được con sen trước kia, mà chờ được một trận đòn.

Trong lòng con sen rõ ràng không có nó nữa rồi.

Nhà Có Hai Chú Gà Con ngay lập tức nói chuyện với chồng, bàn bạc nên diễn kịch như thế nào xong, đi đến phòng khách chuẩn bị sẵn sàng.

Cuối cùng Miumiu đã gặp được người có thể hiểu nó nói gì, sự bất bình lại bùng nổ lần nữa.

“Em tốt với chị ấy thế, chị ấy không biết dùng chậu cát mèo, mà dùng vũng nước đáng sợ kia. Mỗi ngày em đều lo lắng chị ấy sẽ ngã xuống nước rồi chết đuối, lần nào cũng đi theo. Còn chị ấy, có lúc không kiên nhẫn còn ném em ra ngoài.”

“Việc đầu tiên em làm vào buổi sáng, là đi xem chị ấy có còn thở không đó.”

Lương Cẩm Tú: “...”

Mọi người trong phòng stream: “...”

“Một tình yêu rất nặng.”

“Nguyên nhân mèo con đi theo đến WC là do sợ con sen chết đuối, trời ơi.”

“Con trai nghịch ngợm của tui ngày nào cũng tát vào mặt tui cho đến rạng sáng, là vì nó sợ tui chết? Tui cảm thấy không tin lắm đâu.”

Miumiu: “Chị ấy thích ăn béo phệ em cũng nhịn.”

Mọi người trong phòng stream: “...”

Thích ăn béo phệ?

Đấy là cái gì.

Bả vai của Nhà Có Hai Chú Gà Con điên cuồng run rẩy, sắp chịu không nổi nữa, khó khăn nhịn cười: “Sầu, sầu riêng.”

Mười mấy phút sau, chồng Gà Con gấp gáp trở về, lúc đẩy cửa vào đã ngay lập tức nhập vai: “Cái người con gái tồi tệ này, hối hận chưa? Xem hôm nay ông đây đánh chết em không.”

Miumiu nghe không hiểu cuộc nói chuyện, nhưng đặc biệt nhạy cảm với cảm xúc của con người, khϊếp sợ hỏi: “Anh đang làm… làm gì?”

Người đàn ông này bình thường luôn nghe lời con sen, hôm nay muốn nổi loạn sao?

“Anh ấy thay em dạy dỗ lại con sen.” Lương Cẩm Tú nghiêm trang phiên dịch lại: “Em biết không, anh ấy vô cùng thích em. Lần đầu tiên gặp, anh ấy đã bị em hút hồn. Anh ấy cảm thấy, em là chú mèo đáng yêu nhất trên đời này. Nếu có thể may mắn làm con sen của em thì chắc chắn cả đời không thay lòng.”

Miumiu không thích anh chủ, bởi vì anh cướp đi tình yêu của con sen dành cho nó.

Tuy Lương Cẩm Tú nói quá, nhưng không nói dối.

Anh chủ thật sự rất thích bé mèo con này, nhưng mặc cho anh ấy lấy lòng như thế nào, đừng nói đến chuyện được đồng ý, sắp ba năm, nó vẫn tràn ngập địch ý đối với anh.

Muốn sờ, chỉ có thể đợi khi nó ngủ.

Anh chủ không ngờ rằng sẽ có loại chuyện tốt như vậy, giờ phút này, nghe Lương Cẩm Tú dịch mà mở cờ trong bụng, sau đó anh ấy coi trời bằng vung và xuống tay mạnh hơn một chút.

Nhà Có Hai Chú Gà Con đau đến nỗi phát ra âm thanh ái ái, không thể nhịn được mà nhỏ giọng mắng: “Anh một vừa hai phải lại cho em.”

Anh chủ dùng giọng điệu mắng người để nói những lời hèn nhát: “Được rồi vợ à, anh sai rồi, nhưng anh cảm thấy, Miumiu thông minh như vậy, tốt nhất chúng ta nên diễn chân thành hơn chút.”

Nhà Có Hai Chú Gà Con ôm đầu, gào thét: “Tình cảm chân thành cái cục cứt chó ấy, anh đang lấy việc công báo thù riêng.”

Mọi người trong phòng stream không thể nhìn nổi nữa.

“Mèo con, đừng mắc mưu, bọn họ chỉ diễn kịch, thực ra không hề ý thức được sai lầm của mình.”

“Hai người bắt nạt mèo con quá đi mất.”

Miumiu ngây dại: “Anh ấy thực sự thích em thế sao?”

Lương Cẩm Tú vô cùng khẳng định: “Đương nhiên rồi, có ai không thích em chứ? Em nghĩ lại mà xem, có phải những chú dì hay đến nhà đều tranh nhau ôm em hay không?”

Lúc này, Nhà Có Hai Chú Gà Con đột nhiên đau đớn kêu to, đương nhiên không phải do bị đánh – mà chân bị chuột rút.

Trong video, một cái bóng nhảy lên cao.

Là Miumiu.

Con sen gặp nguy hiểm, nó quên mất sự dỗi hờn, theo bản năng nhảy đến giữa hai người, móng vuốt nhắm ngay không khí trước mặt anh chủ đánh liên tục không biết bao nhiêu lần, nhanh đến nỗi sắp hiện ra ảo ảnh – nhưng sát thương bằng không.

“Cút ngay.”

Đôi tay của anh chủ giơ lên đầu hàng, cả người biểu hiện cực kỳ sợ hãi.

Nhà Có Hai Chú Gà Con ngừng lại, thử ôm lấy nó.

Từ sau khi sự việc xảy ra, Miumiu không bao giờ cho chị ôm, thậm chí còn đánh chị ấy.

Chị dán mặt sang, giống như trước kia, dính sát vào khuôn mặt nhỏ mềm mại, nước mắt đột nhiên rơi như mưa.

Miumiu sắp tám tuổi, đã vào giai đoạn tuổi già của mèo.

Chị không dám nghĩ ngày nào đó Miumiu rời đi thì chị sẽ sống như thế nào.

Người không phải chỉ cần một phần tình yêu.

Cha mẹ, người yêu, con cái, bạn bè.

Miumiu ở trong lòng chị, có vị trí độc nhất vô nhị.

“Chị làm lông em ướt.” Miumiu phát ra âm thanh không kiên nhẫn, nó giãy giụa vài cái, quyết định tạm thời tha thứ cho con sen: “Được rồi, đừng khóc, nếu thật sự không ổn thì tách ra khỏi anh ấy đi. Em bắt chuột nuôi chị.”

Mọi người trong phòng stream: “...”

Nhà Có Hai Chú Gà Con không biết nên khóc hay nên cười.

Kịch vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, anh chủ bắt đầu hành động, đưa em bé từ phòng ngủ chính vào xe đẩy, đẩy ra ngoài, sau đó, dứt khoát đóng cửa.

Tình huống này có thể dùng câu “Luyến tiếc em bé thì không bẫy được mèo(*)” để hình dung.

(*) Muốn gì thì phải chấp nhận đánh đổi, mạo hiểm.

Miumiu đang liếʍ móng vuốt khϊếp sợ thè đầu lưỡi nhỏ màu hồng phấn lộ ra bên ngoài, căng thẳng nói: “Anh ấy đang làm cái gì vậy?”

Lương Cẩm Tú trầm giọng nói: “Anh ấy quyết định, ném em bé đi, sau này chỉ yêu mỗi mình em.”

Miumiu chán ghét anh chủ, cũng không thân thiết với em bé.

Vậy trên thực tế?

Tuy nó không nói, nhưng Lương Cẩm Tú cảm nhận được.

Hôm nay, phải giải quyết luôn hai việc ảnh hưởng đến gia đình này.

Mọi người trong phòng stream không nói đùa nữa, nhìn chằm chằm Miumiu trong video.

“Mèo là loại sinh vật rất kỳ lạ, kính già yêu trẻ, ở giữa tùy tiện đánh, tui tin tưởng Miumiu.”

“Diễn có điểm dừng thôi, một vừa hai phải đi chứ, đừng lấy em bé làm trò đùa.”

Nhà Có Hai Chú Gà Con chẳng căng thẳng chút nào.

Chồng chị nhìn chằm chằm vào camera giám sát trên điện thoại, ngay đối diện cánh cửa, chị tin rằng Miumiu sẽ bảo vệ em bé giống như cách nó bảo vệ chị.

Lúc chị mang thai, Miumiu dường như hiểu rõ tất cả, trở nên vô cùng cẩn thận, không hề nghịch ngợm như trước kia, ánh mắt nhìn bụng chị vô cùng dịu dàng.

Là vì chị làm mẹ không tốt, mới để xảy ra tình huống như hôm nay.

Gần như sau một lúc im lặng, Miumiu cử động, điên cuồng cào cửa, tha thiết kêu meow meow.

Khi cửa vừa mở, nó lập tức nhảy lên nóc xe đẩy, nhìn đứa bé rồi xoay người lên, cong lưng, lông quanh người xù hết lên.

Đồng tử nó thu nhỏ lại, lỗ tai biến thành tai máy bay, nhìn chằm chằm anh chủ: “Meow!”

Không cần dịch, đó chính là tiếng thông báo của con mèo khi nó chuẩn bị tấn công.

Miumiu khó khăn lắm mới thay đổi thái độ với anh, giờ thì hay rồi, anh vừa đánh vợ còn bỏ rơi con, nó chắc chắn hận chết anh.

Lương Cẩm Tú vô cùng đồng tình với anh ấy, an ủi: “Dù sao cũng phải có người làm kẻ xấu.”