Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 37




Vào thập niên 80, khi của hồi môn cao nhất vẫn còn là tam chuyển nhất nhẫn (*), khi người bình thường sở hữu một chiếc xe đạp Phượng Hoàng là có thể vui vẻ lượn quanh đường phố khoe khoang thì nhà họ Lý đã có chiếc xe hơi đầu tiên - Santana.

(*) Tam chuyển nhất nhẫn: Còn được gọi là Tứ Đại Vật. Thuật ngữ này xuất hiện ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu vì đất nước này có khả năng sản xuất ra chúng. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài, xe đạp, máy may và đồng hồ.

Thậm chí biển số xe còn may mắn hơn - bốn số chín.

Phong cách tới mức cảnh sát giao thông nhìn thấy đều muốn cúi chào, bởi vì ở thời đại ấy biển số xe may mắn được ưu tiên cho các ông chủ đầu tư nước ngoài.

Lý Ái Bình hoàn toàn không nhiễm hơi thở tiền tài từ bố bà ta, xinh đẹp lễ độ. Nói quá lên thì chỉ cần bà ta sẵn lòng, bà ta có thể chọn bất kỳ người đàn ông xuất sắc nào trong cả thành phố.

Bố mẹ cực kỳ yêu thương bà ta nên đã có ý định từ sớm. Nhà họ không thiếu tiền, cũng không thiếu quyền, muốn tìm người có phẩm chất tốt, hết lòng vì con gái họ.

Về phần gia cảnh, dù nghèo tới mấy cũng không sợ, trăm năm sau toàn bộ sản nghiệp đều thuộc về hai người.

Tiếc rằng trước khi tìm được người chồng như ý cho con gái, ma ốm đã đến trước một bước rồi.

Bố bà ta có ấn tượng rất tốt với Ngô Nhân Tú: trắng trẻo, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhìn có vẻ dễ bắt nạt.

Tuy thiếu chút khí phách của đàn ông nhưng chẳng ai là hoàn mỹ. Con gái quá đơn thuần, kẻ mưu mô tài giỏi quá ngược lại không thích hợp.

Về phần Lý Ái Bình, bà ta liếc qua một cái đã chọn ngay. Bởi vì bà ta chưa nhìn thấy người đàn ông nào dễ ngượng ngùng hơn cả mình. Sự tương phản nảy sinh, hệt như cả ngày quen ăn sơn hào hải vị bỗng nhiên một đĩa món ăn đồng quê xuất hiện, khiến lần đầu tiên trong đời bà ta nảy sinh ra khao khát muốn bảo vệ.

Hai bên đều hợp ý, có thể tiến hành bước tiếp theo rồi.

Bố bà ta đi khắp nơi nhiều năm, nhìn thấy quá nhiều, ông càng nhận rõ thói hư tật xấu của đàn ông hơn ai hết. Có thể uống một chút rượu, tốt nhất không hút thuốc, tuyệt đối không thể đụng vào gái gú. Ông cho người điều tra Ngô Nhân Tú, kết quả hài lòng vượt ngoài mong đợi: Không hút thuốc lá, không uống rượu, thậm chí chưa từng yêu đương.

Sạch sẽ giống như đóa hoa trắng nhỏ.

Rất nhanh, hai người kết hôn.

Đừng thấy nhà gái bắt bẻ đủ loại trước khi kết hôn, sau khi cưới xong, bố mẹ bà ta yêu thương Ngô Nhân Tú như con ruột. Họ hiểu rõ rằng hạnh phúc cả đời của con gái mình đều nằm trong tay người đàn ông này.

Họ không có yêu cầu gì với anh ta, muốn đi làm tiếp cũng được; trong nhà không thiếu tiền, nếu có áp lực khác muốn nghỉ việc kinh doanh cũng có thể.

Ngô Nhân Tú lựa chọn vế sau.

Nói thật, quyết định thế này ngay cả Lý Ái Bình cũng rất vui mừng.

Sau đó bố bà ta trúng gió, chứng tỏ rõ cái gì gọi là người đi trà lạnh. Chỉ trong một đêm, hệt như toàn bộ người tốt quay xung quanh bạn đều biến mất.

Tuy rằng cuộc sống không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có phần khó chịu.

Bố bà ta và Ngô Nhân Tú nói chuyện đến nửa đêm, cụ thể nói điều gì thì không rõ lắm, ngày hôm sau, văn phòng công chứng tới nhà làm việc tại chỗ.

Bố bà ta đầu tư không cần hoàn lại, chỉ có một yêu cầu duy nhất là nếu ngày nào đó Ngô Nhân Tú vượt quá giới hạn trong hôn nhân, hoặc có những hành vi tương tự có lỗi với cuộc hôn nhân thì phải từ bỏ toàn bộ tài sản và rời khỏi nhà.

Cuối đời, ông đã mở một chiếc ô khổng lồ có thể bảo vệ con gái cả đời.

Lý Ái Bình rưng rưng nước mắt, rồi lại cười kiêu ngạo: "Giờ cô đã biết rõ vì sao Ngô Nhân Tú không dám ly hôn chứ. Tôi đã hỏi luật sư, tuy rằng không có nhiều hiệu lực pháp lý, nhưng việc ông ta đi quá giới hạn trong hôn nhân, cộng thêm số tiền ban đầu do nhà tôi bỏ ra nên nếu ly hôn thật, ông ta chỉ được hưởng một phần rất nhỏ."

Lương Cẩm Tú chân thành thở dài: "Bố bà thật tuyệt vời."

Ánh mắt Lý Ái Bình nhanh chóng ảm đạm.

Đêm tân hôn mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng ngày hôm sau thì không còn, ngày tiếp cũng không.

Ngô Nhân Tú nói ông ta mệt mỏi.

Ở thời đó vẫn khá phong kiến. Lý Ái Bình chưa từng yêu đương bao giờ, chuyện giường chiếu vợ chồng càng không biết. Bà ta không rõ thế nào mới là bình thường, cũng không ai hỏi, vậy nên xấu hổ không lên tiếng.

Có lẽ kẻ không bình thường là mình.

Công việc kinh doanh khiến Ngô Nhân Tú có đủ lý do để không chạm vào bà ta. Mỗi tháng một lần, tới cuối cùng thì vài tháng một lần.

Cứ vậy được hai năm, bà ta mang thai.

Lý Ái Bình nở nụ cười, cười ra nước mắt: "Sau khi sinh con, chúng tôi không quan hệ vợ chồng thêm lần nào nữa. Theo thuật ngữ phổ biến trên Internet, tôi bị thao túng tâm lý vài chục năm."

Đối mặt với những ham muốn đôi khi không thể kiểm soát được của bà ta, Ngô Nhân Tú chẳng hề nể nang gì, nói bà ta đã làm mẹ rồi, cả ngày chỉ biết nghĩ tới nó, kêu bà ta không biết thông cảm, mỗi ngày bản thân ông ta đều vất vả làm việc bên ngoài.

Lý Ái Bình vô cùng xấu hổ.

Ngô Nhân Tú có thiên phú kinh doanh, ông ta khôi phục lại những mối quan hệ của bố bà ta khi còn sống, công việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, tất nhiên càng bận rộn và mệt mỏi hơn. Mệt tới mức nằm chung một giường cũng ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ông ta.

Hai người tách giường ngủ.

Cứ thế năm này qua năm khác, con cái lớn lên, con ra nước ngoài, Lý Ái Bình đã trung niên.

Dung mạo già đi nhưng tâm hồn bà ta vẫn đơn thuần như trước.

Nhưng người xung quanh không coi bà ta là thiếu nữ ngây thơ nữa.

Đã là phụ nữ trung niên rồi, chuyện vợ chồng không có gì phải xấu hổ. Lúc này bà ta mới bắt đầu kịp phản ứng, hình như hôn nhân của bà ta không bình thường, không, Ngô Nhân Tú không bình thường.

Từ đầu tới cuối ông ta đều không có loại kích động kia của đàn ông với phụ nữ.

Ông ta có phụ nữ bên ngoài?

Hiển nhiên không phải.

Vậy là nguyên nhân gì?

Mãi cho tới khi Tiểu Khải xuất hiện.

"Tôi đơn thuần nhưng không mù, cũng không ngốc." Lý Ái Bình nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt vừa chảy ra tách thành hai hàng: "Ánh mắt ông ta nhìn Tiểu Khải là thứ tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Hơn nữa thái độ của Tiểu Khải cũng không đúng. Một lái xe nho nhỏ mà dám nghênh ngang ngồi ghế sofa xem tivi trước mặt bà chủ."

"Tôi mua bút ghi âm, đặt dưới gầm giường Ngô Nhân Tú!"

Đột nhiên Lý Ái Bình run rẩy cả người: "Ông ta, ông ta muốn giết tôi!"

Chồng xỏ tất đen thích đàn ông đã không là vấn đề nữa.

Vào lúc đó, Lý Ái Bình cảm thấy tóc mình dựng đứng, máu khắp người đông hết lại. Trong thời gian rất lâu bà ta không dám làm một cử động nhỏ nào, thậm chí không dám hô hấp. Dù xuất hiện một ác quỷ trước mặt bà ta, bà ta cũng không có phản ứng gì.

Bà ta đã sợ hãi đến cùng cực.

Lương Cẩm Tú không kiềm lòng được nắm tay bà ta, lạnh lùng nói: "Qua hết rồi, có lẽ lúc ấy Ngô Nhân Tú chỉ thuận miệng đồng ý thôi, không hề có ý định giết bà."

Lý Ái Bình cười bi thảm: "Lúc ấy thì không, sau này thì sao? Người khác thì sao?"

Bà ta không biết trao đổi với ai hết. Nửa đời bà ta sống như tơ hồng vàng, một cái cây đã mất, cái cây kia là cây độc.

May mắn thay, tơ hồng vàng bà ta hoàn toàn vô hại trong mắt Ngô Nhân Tú.

Thực ra kế hoạch của bà ta không được cho là hoàn hảo.

Nhưng bà ta cũng không cần kết quả quá hoàn hảo.

"Ngô Nhân Tú không hề có chút đề phòng nào với tôi. Tôi đã ghi lại cảnh giám sát ô tô cho thấy hình ảnh hai người thân mật." Lý Ái Bình ủ rũ: "Tôi đã bỏ thuốc độc vào két, để diễn y như thật nên suýt nữa bị muỗi cắn chết. Kết quả chưa lộ ra ngoài sáng thì cô tới, cô tới thì thôi, cô còn hiểu tiếng động vật, khiến cho toàn bộ kế hoạch của tôi đều rối loạn."

Lương Cẩm Tú gật đầu, cô có thể đoán được phần nào.

Lý Ái Bình cố gắng khiến bản thân vui: "Nhưng cũng tốt, tôi thích cái kết này hơn."

Lúc trước bà ta cho rằng Ngô Nhân Tú và Tiểu Khải thực sự yêu nhau.

Lương Cẩm Tú có điều suy nghĩ: "Ừm, người đàn ông bắt cóc bà là ai?"

Gương mặt Lý Ái Bình bỗng đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Là bạn học cấp 2 của tôi, từng viết thư tình cho tôi. Rất nhiều năm rồi không liên hệ, thời gian trước bỗng gặp được. Tôi, tôi không có bạn."

Lương Cẩm Tú không hỏi chi tiết cụ thể. Cô nhìn xe cảnh sát đậu bên ngoài: "Cảnh sát nói sao, có nghiêm trọng không?"

Tối qua cô cố tình kiểm tra thông tin.

Lý Ái Bình đã làm một thứ rất khôn ngoan.

Không hề tống tiền.

Nếu đòi tiền chuộc thì cho dù tự bà ta gây ra cũng thuộc về hành vi phạm tội. Hiện giờ bà ta chỉ tự bắt cóc bản thân, chỉ có thể coi là phá hỏng trật tự xã hội, đây cũng là lý do cô lùi lại một ngày báo cảnh sát.

Cô mong Lý Ái Bình tự thú, từ đây nhận hình phạt nhẹ hơn.

"Tôi đã hỏi ý kiến luật sư trước, hì hì, chắc không sao đâu." Ánh mắt Lý Ái Bình lóe sáng, chân thành nói: "Tôi chấp nhận phán quyết. Ông ta đã hủy hoại nửa đời trước của tôi, dù chết tôi cũng muốn hủy hoại tuổi già của ông ta."

Lương Cẩm Tú giơ ngón tay cái lên: "Bà rất tuyệt vời."

Lý Ái Bình ngượng ngùng cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Tôi phải đi rồi, tới cục cảnh sát tự thú. Đúng rồi! Tôi tới còn chuyện nữa, nghe cảnh sát bảo mèo nhà tôi sắp làm cha, có thật không vậy? Ngoài ra tôi thấy cô cho con mèo tam thể kia ăn, nó nói gì với cô vậy?"

Khi tất cả sắp kết thúc, bà ta lại trở về với con người đơn thuần của mình.

Nghe Lương Cẩm Tú nói xong, bà ta nghiêm túc bảo đảm: "Cảm ơn cô. Cô yên tâm đi, nhỡ tôi bị phạt thì sẽ sắp xếp người chăm sóc chúng nó cho tốt."

Lương Cẩm Tú gật đầu, tiễn bà ta tới cửa.

Đêm đó, một cơn mưa to đầm đìa vui sướng đổ xuống.

Vườn trái cây lầy lội, tạm thời không thể vào nên Trịnh Phương thu xếp cho người một nhà đi hái nấm.

Kết quả vừa mới vào núi, Lương Cẩm Tú nhận được điện thoại cầu cứu đến từ Cục Lâm nghiệp.

Thôn Trương Gia bên cạnh phát hiện một con sói!

Ngay cả Lương Mộc Lâm cũng giật mình, sói?

Không thể so với lợn rừng hay gì đó, sói là động vật ăn thịt, có thể ăn thịt người đó. Mấy chục năm trước chưa có luật bảo vệ động vật, dân làng cứ thấy sói là đánh, đánh tới mức gần như tuyệt chủng. Sau này đội thám hiểm chuyên nghiệp quốc gia tiến hành khảo sát thực địa, chỉ phát hiện hơn mười con sói ở những vùng núi xa xôi.

Sói là động vật có tính bầy đàn, không thể chỉ xuất hiện một con.

"Tạm thời chỉ phát hiện một con, nhưng khá phiền phức." Nhân viên công tác bên Cục Lâm nghiệp ồn ào nói: "Đó là một bà lão gần tám mươi tuổi, con cái đều sống trong thành phố, bà ấy ở một mình. Hôm qua không phải chủ nhật à, đứa con về phát hiện trong nhà có thêm một con chó."

"Bà cụ nói trước đó nhặt được ở trên núi, có thể vuốt ve."

"Đứa con chưa thấy sói lần nào, nhìn cũng không thấy giống chó, đang tính quan sát kỹ một chút nhưng chưa tới gần nó đã chạy. Sau đó tới tối thì nghe tiếng sói hú trong sân."

Chúng tôi đã xác định, quả thực là một con sói cái. Nhưng giờ bà cụ ngăn cản, ai dám tiến lên bà liều mạng với kẻ đó.

Khi Lương Cẩm Tú đến, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt, người dân trong thôn vây ba tầng trong ba tầng ngoài.

Trong sân, một bà cụ gầy gò dang hai tay như gà mẹ che chở gà con: "Không ai được chạm vào chó của tôi. Nếu ai dám qua đây, tôi, tôi sẽ cắn lưỡi tự sát."

Con trai bà cụ cũng đã bạc trắng cả tóc, cười khổ nói: "Mẹ, mẹ xem phim truyền hình nhiều quá rồi! Mẹ làm gì còn bao nhiêu cái răng nữa, ngay cả màn thầu cũng không cắn được."

"Ừ, đúng rồi." Bà cụ bỗng bừng tỉnh, bà nghiêm túc ngẫm nghĩ vài giây, bóp cổ mình: "Ai dám động tới con chó của tôi, tôi sẽ tự bóp chết mình."

Mọi người vây xem: "..."

Thật ra tuổi của bà ấy là uy hiếp lớn nhất.

Không ai dám đụng vào người sắp 80 tuổi, nếu cưỡng ép mang con sói cái đi, chỉ sợ bà ấy nghĩ không thông rồi có chuyện gì chẳng may xảy ra tại chỗ.

Thấy Lương Cẩm Tú tới, nhân viên Cục Lâm nghiệp vội vàng ra hiệu bảo mọi người nhường ra một lối, chỉ vào sau lưng bà lão: "Con sói ở gầm giường trong nhà, cô có thể bảo nó tự đi ra không?"

Lương Cẩm Tú dở khóc dở cười: "Anh nói nghiêm túc hả? Tôi bảo nó đi ra là nó đi ra sao?"

Cô chỉ hiểu tiếng động vật, không phải Thần Thú, không thể nói gì nghe đó.

Nhân viên xấu hổ gãi đầu: "Vậy làm sao bây giờ? Bà lão nhất quyết không tin nó là sói."

"Tôi thử gọi hai tiếng xem." Lương Cẩm Tú nhìn bà lão muốn gồng gánh tất cả bằng sức của một mình mình, hình như thật sự không có cách nào khác: "Xin chào, sói trong phòng ơi, có thể nghe thấy tiếng tôi nói chuyện không?"

Danh tiếng của Lương Cẩm Tú đã lan rộng khắp các thôn làng xung quanh, nhưng rất nhiều người không biết cô trông thế nào. Giờ phút này mọi người hiểu được, thế là rối rít bảo nhau im lặng, vểnh tai nghe.

Trong phòng truyền tới tiếng gào thét trầm trầm: "Cút khỏi đây ngay! Nếu không tao sẽ ăn thịt mày."