Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 71: Khả Nghi




Chu Mạnh Ngôn nghĩ, nếu cuộc sống của mình là một cuốn tiểu thuyết thì khung cảnh này chắc chắn sẽ không xuất hiện trong đó.



Suy cho cùng, cảnh gió lạnh mưa buồn, mặt đất thì toàn nước, cố gắng lắm mới có chỗ để đặt chân, rồi thì rãnh nước thối hoắc kết hợp với nhạc nền là tiếng dê kêu “be be” cũng rất khó để miêu tả trong một câu.

Nếu có bộ phim dài tập nào dám quay cảnh này thì chắc chắn là sẽ không ai thèm xem.

Nhưng mà lạ thật đấy, anh vừa ôm Chung Thái Lam vào lòng xong thì tất cả những yếu tố đáng xấu hổ ấy đều trở nên không đáng kể.

Mặc dù lưng Chu Mạnh Ngôn đã ướt đẫm nước mưa, hình như còn giẫm phải phân gà, Chung Thái Lam thì mặc một chiếc áo khoác rất xấu, cả người lạnh toát, chẳng liên quan gì đến cụm từ ôn hương nhuyễn ngọc (1) cả, nhưng anh lại cảm thấy khoảng trống trong lòng mình vừa được lấp đầy.

(1) Ôn hương nhuyễn ngọc: cụm từ dùng để miêu tả những cô gái trẻ có cơ thể mềm mại và hương thơm nhẹ nhàng.

Chu Mạnh Ngôn rất muốn siết tay lại để ôm cô chặt hơn một chút nhưng cuối cùng vẫn không dám.



Anh ra lệnh cho mình phải thả tay rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thoải mái nói với cô: “Được rồi, không cần khách sáo, tôi đi đây.”

“Tạm biệt, không tiễn.” Có vẻ Chung Thái Lam sợ anh sẽ nói nhảm nên còn chưa dứt lời đã đóng sầm cửa lại.

Chu Mạnh Ngôn: “…” Không sao, anh đã nghĩ đến cảnh này rồi, bây giờ chỉ cảm thấy hơi thất vọng thôi.

Anh nhặt ô lên, chậm rãi đi vào trong màn mưa.



Tiếng mưa rất lớn, ban đêm quá tối nên Chu Mạnh Ngôn cũng không thấy được cánh cửa sau lưng mình hơi hé ra, mãi đến khi anh đi xa thì cánh cửa ấy mới khép chặt lại.

Chung Thái Lam không hề bình tĩnh như những gì cô cố tỏ ra, lúc quay lại tầng trên, cô phải hít thở sâu mấy lần mới khiến nhịp tim bình thường lại được, nhưng vừa mở túi ra xem thì cô lập tức ngẩn người.

Quách Tiểu Hàm ló đầu vào hóng hớt: “Gì vậy chị?”

“Quần áo thôi.” Chung Thái Lam giả vờ bình tĩnh, nhanh chóng sờ thử xem đồ có mác không, thấy tất cả đều đã được cắt đi rồi cô mới dám lấy đồ ra.

Đó là một chiếc áo khoác ngắn, quần tất dày và đôi bốt cao cổ, màu sắc lẫn phong cách đều rất hợp với bộ váy mà cô đã mặc hôm nay, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là vừa được mua về.

Cô ướm thử lên người, kích cỡ cực kỳ vừa vặn.

Chung Thái Lam đặt tay lên ngực, trong đó như có một chú nai con đang nhảy nhót vậy.



Không chịu nổi mất, nếu cô không biết anh là nam chính do bản thân viết ra thì sẽ tưởng rằng anh đang thả thính mình ấy chứ.



Nhưng nếu Chu Mạnh Ngôn không có ý gì khác mà đã tán tỉnh thế này, nhỡ sau này anh ra tay thật thì liệu con nhà người ta có chịu nổi không? Vậy là cô không phải lo lắng sau này anh sẽ ế cả đời rồi nhỉ?

Quách Tiểu Hàm thấy cô im lặng nhìn gương, máu nhiều chuyện trong người bùng lên: “Chị ơi, ai tặng đồ cho chị thế? Bác sĩ Nhiếp ạ?”

“Tất nhiên là không rồi.” Chung Thái Lam tránh nói vào vấn đề chính, cô nhíu mày cố tỏ vẻ như đang rất đau đầu, khẽ hỏi em gái mình: “Em có cảm thấy chị béo lên không?”

Sự tập trung của Quách Tiểu Hàm bị câu hỏi của cô thu hút, cô bé chăm chú quan sát cô một lúc lâu rồi đáp: “Hình như có.”

Chung Thái Lam: “…” Em gái à, em không cần phải thật thà như vậy đâu.

“Có điều mẹ nói do khung xương chị nhỏ giống mẹ.



Còn em thì giống bố.” Quách Tiểu Hàm hơi lo lắng: “Bố em béo lắm, chẳng lẽ sau này em cũng béo thế ạ?”

Chung Thái Lam nhìn Quách Tiểu Hàm, bây giờ cô bé đã cao hơn cô hồi trước rồi: “Chú Quách uống rượu nên béo lên thôi, sau này em sẽ cao hơn chị một chút đấy.”

“Vậy là sau này em không thể đi giày cao gót được ạ?” Lông mày của Quách Tiểu Hàm nhíu chặt lại.

Chung Thái Lam hiểu ngay: “Em đang yêu đương à?”

Quách Tiểu Hàm: “…”

“Không sao đâu.” Chung Thái Lam an ủi cô bé: “Con trai dậy thì sau con gái ấy mà, bây giờ em cao không có nghĩa là sau này cũng cao.



Bố mẹ cậu ta có cao không?”

Quách Tiểu Hàm từ chối trả lời vấn đề này: “Ngủ thôi, em mệt rồi.”

Chung Thái Lam không cố hỏi tiếp, lúc cô nằm xuống với Quách Tiểu Hàm, một lúc lâu sau cô bé mới nhẹ nhàng ghé vào cô, nói: “Hình như mẹ cậu ấy không cao lắm.”



“Không sao, vài năm nữa chắc em cũng không thích cậu ta nữa đâu.”

Quách Tiểu Hàm: “…” Chị à, có ai an ủi người khác như chị không???

Chung Thái Lam cảm thấy mình nói không sai chút nào, chuyện yêu thầm thời học sinh là thứ không đáng tin nhất, người ưa nhìn có thể sẽ bị nổi mụn, học giỏi thì có thể đột nhiên tụt hạng, mấy cậu bạn chơi bóng rổ mồ hôi đầm đìa lại có thể rất lười tắm giặt… khả năng bị vỡ mộng cực kỳ cao.

Thực ra đối tượng thầm mến cũng chỉ là một nhân vật do chúng ta tưởng tượng ra thôi, suy cho cùng, khuôn mặt và tên của người kia là cái cớ cho chúng ta tưởng tượng, nói thẳng ra thì đó là ảo tưởng của bản thân.

Chẳng khác gì việc cô thích Chu Mạnh Ngôn cả.

Hồi học tiểu học, lớp 4 hay lớp 5 gì đó thì chuyện thích một người còn chưa rõ ràng lắm, nhưng nó cũng chẳng phải là việc không thể chấp nhận được, trong lớp luôn có vài đôi được coi là một cặp nên cô cũng hiểu sơ sơ.

Vậy nên Chu Mạnh Ngôn mới phải là một cậu bạn.

Sau đó đến cấp hai, quãng thời gian dậy thì sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người, hình tượng mà cô viết cho Chu Mạnh Ngôn cũng dần trở nên rõ ràng hơn, tiểu thuyết ngôn tình, thần tượng, manga… cô gom những chi tiết mà mình thích rồi chắp vá chúng lại, tạo ra cậu bạn mà mình thầm mến.

Mối tình đơn phương này sẽ không bao giờ biến mất.

Dù bây giờ Chu Mạnh Ngôn đã dần trở thành một con người thật bằng xương bằng thịt, nhưng ở anh vẫn còn những điểm đặc biệt mà Chung Thái Lam thích, cô không hề thất vọng, chỉ cảm thấy mình thất tình thôi.

Sau khi đưa quần áo cho Chung Thái Lam, Chu Mạnh Ngôn quay lại một khách sạn nhìn có vẻ khá ổn ở Tùng Dung, mãi đến lúc sắp ngủ, anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Mặc dù anh đã mất kiềm chế, ôm cô một cái nhưng điều đó cũng đủ để làm dịu bớt sự sốt ruột của anh rồi.



Chu Mạnh Ngôn cảm giác như mình vừa nhận được sự thỏa mãn cực kỳ lớn.

Quan trọng nhất là Chung Thái Lam không từ chối món quà của anh, điều này khiến anh hiểu ra, dù ngoài miệng cô có nói gì thì sâu thẳm trong lòng, cô vẫn chưa bao giờ vứt bỏ anh.

Dù vậy, Chung Thái Lam vẫn chọn cách buông tay.



Trước kia Chu Mạnh Ngôn không biết điều này khó đến mức nào, giờ tự mình trải nghiệm thì anh mới nhận ra rằng mặc dù nhìn có vẻ dễ nhưng thực ra nó lại khó như lên trời vậy.

Phải yêu cực kỳ sâu đậm thì mới có thể bằng lòng buông tay.



Nếu so sánh thử thì tình cảm của anh lại nông cạn đến mức khiến người ta thất vọng.

Lần đầu tiên trong đời Chu Mạnh Ngôn nghi ngờ bản thân, người như anh có xứng đáng với cô gái tốt vậy không?

“Hầy…” Anh thở dài, còn chưa tự đánh giá kỹ càng về bản thân thì tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.



Chu Mạnh Ngôn nghe máy, cất giọng đầy bực bội: “Cảnh sát Bạch có việc gì à?”

Bạch Đào cũng chẳng rảnh để ý xem tâm trạng anh tốt hay xấu, khi đứng trước công việc thì dăm ba câu chuyện tình cảm đều phải dẹp hết sang một bên: “Chu Mạnh Ngôn, đợt trước anh kể với tôi là trong lúc theo dõi Nhiếp Chi Văn thì phát hiện anh ta gặp một người nước ngoài à?”

“Ừ, có chuyện như vậy.” Nhắc đến chính sự, Chu Mạnh Ngôn lập tức tập trung ngay: “Có vấn đề gì à?”

Bạch Đào hỏi tiếp: “Anh đến đây được không? Cần anh đến nhận diện.”

“Không rảnh.



Bây giờ tôi không ở thành phố Hoài, có chuyện gì thế?” Chu Mạnh Ngôn cảm thấy hơi lo lắng, mới có một buổi chiều thôi mà, chẳng lẽ lại có chuyện gì đó nữa?



“Anh không thấy mail à?”

“Tôi ra ngoài, không có mạng.” Chu Mạnh Ngôn nói xong thì mở mail ra, trợ lý của giáo sư Trần gửi mail cho anh nói rằng sau khi xét nghiệm sơ bộ thì có thể xác định mấy thuốc mà Nhiếp Chi Văn đã sử dụng đều là các loại thuốc gây ảo giác.



Trừ LSD (2) thì còn có vài thành phần đặc biệt khác, được dịch thoáng ra là “Thiên Thần Trắng”.

(2) LSD: Lysergic acid diethylamide, còn được gọi là axit, là một loại thuốc gây ảo giác.

Đây là một chất lạ được tinh luyện từ loại nấm khá quý hiếm, sau khi kết hợp với một số thành phần khác thì gây ảo giác rất mạnh, chẳng hạn như Spring, thành phần chủ yếu của nó là “Thiên Thần Trắng” và thuốc kích dục, cả hai kết hợp lại sẽ khiến người ta xuất hiện những ảo giác cực kỳ khó nói.

Mặc dù loại nấm U Linh Tán được dùng để điều chế "Thiên Thần Trắng" có hoàn cảnh sống rất khắc nghiệt và "Thiên Thần Trắng" cũng không thể tự chế tạo ra được, nhưng hiệu quả của nó khá kỳ diệu, mấy gã buôn bán ma túy không ngại vung một số tiền lớn để trồng chúng nhằm kiếm ra khoản tiền lớn hơn.

Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng đọc hết mail, đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện: “Cô nghĩ Nhiếp Chi Văn có liên quan đến ma túy à?”


“Đúng vậy, Spring thì coi như cứ có tiền là mua được, nhưng mấy thuốc khác thì không phải là loại có thể tìm thấy trên thị trường.



Chắc chắn Nhiếp Chi Văn vẫn còn che giấu điều gì đó.” Bạch Đào rất hưng phấn, nhờ một vụ án mạng mà lại có thể câu được con cá lớn như vậy, bây giờ đội trưởng Đảng đang cực kỳ thân thiết với cô: “Đây là một vụ án siêu lớn đấy!”

Chu Mạnh Ngôn hơi nhíu mày: “Cô có biết anh trai Nhiếp Chi Văn cũng dính líu vào vụ này không?”

“Biết, bây giờ tôi nghi ngờ…” Bạch Đào nhỏ giọng, “Nhiếp Chi Hành mới là chủ mưu thật sự, anh ta lợi dụng Lân Long để che mắt mọi người, thật ra anh ta đang buôn lậu thuốc phiện.



Nhà máy Lân Long ở huyện Tùng Dung, quê của Chung Thái Lam cũng ở đó, chắc chắn hai người đó không chỉ đơn giản là bạn trai bạn gái với nhau đâu.”

Bạch Đào nghi ngờ như vậy cũng không có gì sai nhưng không khéo là cô lại đoán sai hướng mất rồi.



Chu Mạnh Ngôn nói: “Lân Long có vấn đề nhưng Chung Thái Lam thì không.”

Bạch Đào hừ lạnh: “Sao anh chắc chắn thế? Anh không khai báo cho thành thật thì tôi mời anh về uống trà luôn đấy.”

Chu Mạnh Ngôn thở dài, đành thừa nhận: “Ừ.”

“Cô ấy chính là người bạn kia của anh đấy à? Vì anh mà cô ấy mới tiếp cận Nhiếp Chi Văn ư?” Mặc dù đang đặt câu hỏi nhưng giọng điệu Bạch Đào rất chắc chắn: “Bảo sao tôi cứ thấy chuyện hôm đó kỳ lạ, anh biết quá nhiều.



Hóa ra là có người nằm vùng.”

Chu Mạnh Ngôn đính chính lại: “Không hẳn là vậy, cô ấy tình cờ quen biết Nhiếp Chi Văn thôi, mới đầu cô ấy cũng không ngờ anh ta là nghi phạm.”

“Nhưng sau khi nghi ngờ thì cô ấy đã tiếp cận anh ta đúng không? Anh có biết như vậy nguy hiểm lắm không hả?” Bạch Đào khinh bỉ anh: “Để một cô gái làm chuyện như vậy, anh có thấy xấu hổ không thế? Anh đúng là không từ thủ đoạn nào để phá án mà.”

Chu Mạnh Ngôn rất muốn thanh minh rằng anh không bảo cô làm vậy, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, dù thế nào thì Chung Thái Lam mạo hiểm như vậy là vì anh, Bạch Đào nói thế cũng không oan.

Bạch Đào hung dữ khinh bỉ Chu Mạnh Ngôn mấy câu, không thấy đối phương đáp lại thì ấn tượng về anh mới khá hơn một chút, “Tôi gửi ảnh cho anh nhé, anh xem thử xem trong số đó có người mà mình đã gặp không?”

Trước kia Chu Mạnh Ngôn đã nhờ người ta giúp bao nhiêu việc rồi nên bây giờ cũng không từ chối, cẩn thận quan sát một lúc mới đáp: “Bức ảnh thứ ba.”

“Á!” Bạch Đào lớn tiếng nói: “Cậu… Không phải, đội trưởng! Người thứ ba! Cháu bảo rồi mà!”

Chu Mạnh Ngôn ở đầu dây bên này nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt đắc ý của Bạch Đào, đột nhiên cảm thấy đãi ngộ của nam nữ chính có vẻ hơi khác nhau: Đường thăng quan tiến chức của người ta thì rộng mở, còn bên anh thì đường tình chẳng đâu vào đâu, “Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Đừng, lúc anh cần tôi giúp thì cứ như cháu tôi, bây giờ nhờ anh giúp lại như ông nội tôi ấy.” Bạch Đào cười khẩy, “Được rồi, để tôi gọi điện hỏi cô Chung kia, thái độ của cô ấy tốt lắm, còn nói là có việc gì cứ gọi cho cô ấy.”

Đàn ông chân chính là phải co được dãn được, Chu Mạnh Ngôn lập tức sửa lại giọng điệu của mình: “Công dân gương mẫu như tôi có thể giúp gì được cho cô?”

Bạch Đào không khách sáo: “Anh biết gì về nhà máy dược của Nhiếp Chi Hành?”

“Cô muốn biết gì? Tôi điều tra cho, tôi đang rảnh.” Chu Mạnh Ngôn còn đang sợ mình không có cớ để ở lại chỗ này, Bạch Đào đã nói vậy thì đúng là đang buồn ngủ lại có người đưa gối cho, quá đúng lúc.


Bạch Đào ồ lên: “Đợi chút… tôi hiểu rồi, anh đang ở Tùng Dung, vừa nãy tôi mới nói thì anh đã đi luôn đúng không? Quan hệ của hai người là gì vậy?”

“Không giống như cô nghĩ đâu.” Chu Mạnh Ngôn chọn lọc câu chữ, “Chuyện giữa tôi và cô ấy hơi phức tạp nhưng không liên quan gì đến vụ án này.



Bạch Đào, cô muốn tôi điều tra cái gì?”

Bạch Đào nói: “Anh đợi tẹo.” Cô chạy ra chỗ Uông Lệnh Phi nói hai câu rồi quay lại: “Người anh vừa nhận diện có biệt danh là Bill, người bên tôi đã để ý lâu rồi.



Vào ngày Nhiếp Chi Văn bị bắt, anh ta cũng đột nhiên mất tích, chúng tôi kiểm tra thì không thấy ghi chép gì về việc xuất cảnh của anh ta, bây giờ đang nghi ngờ anh ta đến Tùng Dung gặp Nhiếp Chi Hành.



Anh nhớ để ý một chút.”

“Đã hiểu, còn gì không?”

“Tôi cũng không nói ngay bây giờ được.” Bạch Đào xoa huyệt thái dương, dứt khoát lên tiếng: “Bây giờ anh xem xung quanh đó nhé, thấy có gì bất thường thì nói với tôi.”

“Được rồi, vậy hãy giữ liên lạc đấy.”

Sau khi cúp máy, Chu Mạnh Ngôn xâu chuỗi đầu đuôi câu chuyện lại, cảm thấy có gì đó khá kỳ lạ.

Nếu anh nhớ không nhầm thì ngay từ lần đầu đi theo Chung Thái Lam đã nghe thấy người ta nói rằng nhà họ Nhiếp được hoan nghênh ở nơi này là vì từng giúp người dân trong thôn làm giàu.






Nếu Lân Long chỉ là một cái xác không thì nó đủ sức làm vậy ư?

Liệu Nhiếp Chi Hành có biết rõ mấy chuyện Nhiếp Chi Văn đã làm không? Nếu biết thì anh ta đóng vai trò gì trong chuyện đó?

Mà điều quan trọng nhất bây giờ là câu chuyện mà Chung Thái Lam viết đã xong thật chưa?

Chu Mạnh Ngôn nghĩ ngợi một lúc rồi gửi thử tin nhắn cho cô: “Cô ngủ chưa?”

“Chưa.”

Tốt lắm, có thể nhờ cô một chút rồi.



Nhưng kỳ lạ là dù anh đang muốn hỏi Chung Thái Lam về chuyện của anh em nhà họ Nhiếp, nhưng tay lại nhắn: “Quần áo có vừa không?”

“Còn lạnh không?”

“Cô đói không? Có muốn tôi mang đồ ăn gì đến không?”

Anh nhắn liên tục mấy tin, đợi vài phút thì mới có người trả lời lại: “Cũng tạm được, không lạnh, không đói, không cần đâu.



Chúc ngủ ngon.”

Chu Mạnh Ngôn không phát hiện ra sự thờ ơ của cô, trả lời lại đã tốt hơn việc tuyệt giao gấp 800 lần rồi: “Tôi không ngủ được, hệ thống cách âm của khách sạn kém quá.”

“Anh phải chịu khổ rồi.”

“Bảo bối khổ tâm quá.jpg”

“Mai về nhà đi.”

“Phận đàn ông phải biết tự cố gắng.jpg”

“Vậy ngủ đi, chúc ngủ ngon.”

Chu Mạnh Ngôn lập tức cảm thấy không ổn, vội thay đổi chiến lược: “Từ từ đã, tôi có việc cần nói với cô.”

Nào ngờ thứ trả lời anh lại là thông báo: [Bạn và đối phương chưa trở thành bạn bè, hãy gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương đồng ý thì hai người mới có thể nhắn tin với nhau].

Chu Mạnh Ngôn tức đến mức hộc máu, vội vàng gửi lời mời kết bạn: “Tôi sai rồi, xin lỗi cô, tôi có chuyện nghiêm túc thật mà.”

[Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn].

“Thái Lam, QAQ, cô cứ như vậy là sẽ mất tôi đấy.”

“Cứ nói một hai câu không vừa lòng là hủy kết bạn với tôi, cô còn lương tâm không vậy?”

“Vài ba ngày là đến thăm Nhiếp Chi Văn nhưng lại tuyệt giao với tôi.”

“Trước kia còn nói người ta là nhân vật chính, bây giờ nhìn lại khéo mà chẳng bằng nhân vật phản diện ấy chứ.”

“Bảo bối tổn thương nhưng bảo bối không nói.jpg”

“Được rồi, được rồi, tôi chỉ đùa thôi, tôi vừa gửi mail cho cô đấy, đọc qua đi.”

Anh đợi hồi lâu mới thấy Chung Thái Lam trả lời: “Tôi thấy rồi, Bạch Đào cũng nói với tôi rồi, về chuyện của Lân Long, tôi sẽ nghe ngóng hộ cô ấy.



Chúc ngủ ngon.”

Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng trả lời: “Cúi đầu với tác giả đáng kính.jpg”

[Tin nhắn đã gửi nhưng đối phương từ chối nhận].

Chu Mạnh Ngôn: “…”

LẠI BỊ CHẶN NỮA RỒI! (3)

(3) Nguyên văn tác giả dùng từ 叒叕: đây là từ lóng phát âm là ruòzhuó dùng để nhấn mạnh một sự việc đã lặp đi lặp lại nhiều lần.